Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Toán vô di sách

Phiên bản Dịch · 2434 chữ

Nhưng cũng chính nam nhân này, vừa cứu tính mạng của Thủy Thiên Nhu đồng thời lại cũng cho nàng một đả kích tàn nhẫn!

Hắn rất có thể đã đến từ rất sớm, nhưng hắn không hề xuất hiện. Hắn sớm có đủ lực để cứu cả hộ vệ của mình, nhưng hắn không hề ra tay! Nếu như hắn ra tay, cho dù không thể cứu được nhiều người từ tay người áo xanh kia..nhưng ít nhất khi người áo xanh kia rời đi, hắn có thể cứu được hai vị Trịnh lão khỏi độc thủ của Ngọc gia trưởng lão. Nghĩ đến đây dường như cái chết thảm của nhị lão như hiện ra ngay trước mắt Thủy Thiên Nhu vậy. Tại sao? Tại sao ngươi không ra tay sớm hơn?

Ra tay chậm? Nếu như hắn ra tay chậm hơn chút nữa, chỉ sợ cả mình và cả Điệp nhi e rằng khó tránh khỏi số mệnh. Hắn đã cứu mình chính lúc nguy cấp nhất, nhưng mình không có nổi một chút ý niểm cảm kích nào trong đầu nữa rồi.

Giờ Thủy Thiên Nhu đã rõ ràng vì sao Lăng Thiên phải cứu mình, nhất định là có nguyên nhân. Nguyên nhân là vì hắn thích mình sao? Thủy Thiên Nhu cười thê lương, khẳng định là không phải! Tên là Lăng Thiên, ý nghĩa muốn bay cao tận trời! Hắn đương nhiên có ý đồ.

Dĩ nhiên, nàng đối với trí tuệ và mị lực của mình tràn ngập lòng tin, nhưng khi đối mặt Lăng Thiên thì trí tuệ và mị lực của nàng sớm bị quét bay sạch. Hắn tuyệt đối sẽ không chảy nước miếng trước sắc đẹp của mình, thậm chí không hề tồn tại ý niệm chinh phục trái tim mình. Nếu không, vừa rồi hắn sẽ không lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, đợi đến khi cuối cùng mới đồng ý ra tay tương trợ! Nếu …ít nhất cũng cứu được nhị lão…

Nhưng Thủy Thiên Nhu đột nhiên cũng chợt nghĩ ra một chuyện quan trọng. Hoặc có thể nói ý thức của nàng giờ mới quay lại cái sự thật này, sự thật trần trụi. Sự thật đó chính là nàng và Lăng Thiên vốn đối địch với nhau. Từ đầu đến cuối cũng là đối địch, dù ngoài mặt tỏ ra hữu hảo, nhưng cũng không phải là bằng hữu. Thậm chí phải nói là kẻ thù. Đến cả nàng còn tàn nhẫn hạ sát thủ với Lăng Thiên, vậy thì việc Lăng Thiên đối phó với nàng cũng là đương nhiên!

Phụ nữ! Các nàng có lối suy nghĩ rất kỳ quái! Cho dù thông tuệ như Thủy Thiên Nhu cũng không ngoại lệ!

“Lăng công tử, tiểu nữ ở đây tạ ơn cứu mạng của công tử. Đại ân không nói bằng lời, sau này sẽ báo đáp. Nếu công tử không có gì sai bảo, vậy chúng ta từ biệt. Sau này sẽ còn gặp lại!” Thủy Thiên Nhu dùng tay che lại vạt áo, bình tĩnh nói. Giọng nàng mặc dù có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang run rẩy. Câu nói này khi nói ra, thực ra là một câu hỏi, hỏi xem hắn định đối phó nàng thế nào, sẽ lập tức biết được.

Cái gì phải đến cuối cùng sẽ đến, trốn tránh không phải là biện pháp. Tốt nhất là tìm cách giải quyết!

Trong lúc này, Lăng Thiên đã đem gom mấy cành cây xung quanh lại rồi châm lửa. Cành cây bắt lửa rồi bùng lên, khói cũng bốc dày đặc. Bầu trời đang không có gió, khói cứ thế thành một cột thẳng bay lên trên cao…

Thủy Thiên Nhu nhìn đống lửa, lộ ra vẻ thê lương, nàng cười. Đây là tín hiệu hắn phát cho thủ hạn đây sao? Xem ra, trong mắt hắn, mình đã thành tù nhân của hắn rồi.

“Hả? Tiền huynh thật sự là khách khí rồi. Chẳng qua chỉ là tình cờ gặp thôi, tiện tay thì cứu, không có gì đáng kể” Lăng Thiên gom gom cành cây dưới đất, cười cười, thâm thúy nói :”Tiền huynh..À không, phải gọi là Thủy cô nương. Bây giờ muốn đi sao, không thấy là còn chuyện chưa làm hết hả?”

Trái tim Thủy Thiên Nhu đập mạnh! Hắn quả nhiên có mục đích khác mà tới, không do dự hỏi :”Tiểu nữ tử là con gái, đi ra ngoài không tiện, nên mới phải cải trang nam. Ta không có ý lừa gạt công tử. Công tử nói tiểu nữ còn chuyện chưa làm hết? Tiểu nữ thật sự không hiểu, xin mời công tử nói rõ”

Lăng Thiên cười ha ha nhưng ánh mắt lại như đao phong sắc bén :”Thủy cô nương thông minh thế chẳng lẽ đã quên sao? Ta là Lăng Thiên, là con của Lăng Khiếu. Nói như thế, cô nương đã nhớ ra được gì chưa?”

Trong lòng Thủy Thiên Nhu chấn động, nhanh chóng nghĩ đến : ‘chẳng lẽ hắn đã biết điều gì đó? Là ai tiết lộ tin tức? Nếu thật sự thế thì coi như xong, việc này khó mà chuyển biến được’ Tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhưng mặt nàng vẫn không hề đổi sắc, cất tiếng cười nhẹ hỏi :”Lăng công tử là con của Lăng đại tướng quân, việc này cả thiên hạ đều biết, tiểu nữ tự nhiên cũng biết. Công tử việc gì phải đùa cợt như thế? Tiểu nữ càng thêm không hiểu chuyện gì!”

Lăng Thiên cười ha ha, đột nhiên nói chuyện khác, giọng rất nhẹ nhàng :”Mọi người đều biết, Ngọc gia tiểu thư Ngọc Băng Nhan cùng ta tình đầu ý hợp, hơn nữa ta cũng Ngọc Mãn Thiên cũng là bạn vong niên. Lại thêm chuyện gần đây ở cùng, càng thêm hữu nghị. Ta cũng không phải kẻ không hiểu chuyện, Ngọc gia là thiên hạ đệ nhất võ học thế gia, thực lực hùng hậu. Họ có đủ lực để hủy diệt toàn bộ Lăng gia của ta. Mà Thủy cô nương từng ở Mính Yên Lâu ám sát tại hạ, một kiếm đó…Quả là không hề có chút lưu tình nào!”

Lăng Thiên cười cười tự giễu, ngẩng đầu lên :” Nhưng mà ngày hôm nay, Lăng Thiên ra lại đi cứu một cô gái đã từng ám sát mình, lại còn giết chết hai vị trưởng lão Ngọc gia! Đây là đã kết đại cừu rồi, Thủy cô nương biết vì sao chứ?”

Trong lòng Thủy Thiên Nhu trầm xuống, vết thương ở ngực dường như cũng đau nhói, miễn cưỡng nói :”Tiểu nữ cảm tạ đại ân của công tử thêm lần nữa, giữa đường thấy chuyện bất bình cậy mạnh hiếp yếu nên ra tay tương trợ. Đối với việc trưởng lão Ngọc gia cậy mạnh, bắt nạt nữ nhi yếu đuối, công tử làm vậy là hành hiệp trượng nghĩa. Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Tiểu nữ ngu độn, không hiểu ý công tử là sao?”

Thủy Thiên Nhu không hổ là đương đại truyền nhân của Thiên Phong chi Thủy. Quả là người thông tuệ, lâm vào quẫn cảnh vậy mà vẫn có thể bàn luận bình tĩnh, thậm chí lời nói sắc bén, đem Lăng Thiên thổi phồng lên thành hào hiệt thấy việc bất bình ra tay. Nếu như đổi lại là một số người khác có chút lòng hào hiệp, hẳn là sẽ không nói được gì nữa!

Vấn đề là người nàng gặp lại chính là Lăng Thiên!

Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói :”Nhân vật trọng yếu của Ngọc gia là Ngọc Mãn Thiên Ngọc tam gia có giao tình không tệ với ta, Băng Nhan tiểu thư lại càng là hồng nhan tri kỉ của ta. Thực lực của Ngọc gia cũng không phải thứ mà ta có thể chống lại được. Nhưng ta không ngờ lại dám giết chết hai vị trưởng lão Ngọc gia! Chính vì cứu kẻ thù chung của cả ta và Ngọc gia! Sự tình này nếu truyền ra ngoài, Ngọc gia nhất định sẽ không thể tha thứ! Làm loại việc hậu quả nghiêm trọng như vậy, Thủy tiểu thư không ngờ lại không cảm thấy chút kỳ quái nào sao? Lại còn nói bổn công tử đây hành hiệp trượng nghĩa, là ‘đại hiệp’ chắc?”

Thủy Thiên Nhu vẫn bình tĩnh, sẵn sàng đối phó, vẫn dùng giọng nói ôn nhu dễ nghe :”Công tử thần thông lợi hại, hào hiệp như vậy, thiên hạ lại càng kính trọng. Há nào có thể lấy lẽ thường để đo đếm?”

Lăng Thiên cười ha hả, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lăng lệ giống như xuyên thẳng vào tận sâu trong lòng nàng. Thủy Thiên Nhu dưới ánh mắt như sét như điện của hắn đang chăm chú nhìn, không khỏi cúi đầu xuống thấp. Đột nhiên Lăng Thiên trầm giọng quát :”Bắc Ngụy cùng Thừa Thiên đã cấp cho Thủy gia không ít chỗ tốt phải không? Nếu không sao có thể đánh động được ‘Thiên Phong chi Thủy’ ?” Chỉ một câu đơn giản này, Lăng Thiên đã quán chú nội lực hùng hậu vào đó, âm lượng mặc dù thấp, nhưng lại giống như tiếng sấm ngang trời, ầm ầm vang hưởng!

Nếu là ngày thường, Thủy Thiên Nhu có lẽ không sao. Nhưng giờ nàng đang bị trọng thương chưa khỏi, công lực cũng đã cạn kiệt. Bị tiếng hét của Lăng Thiên làm cho choáng váng, tâm tình rối loạn. Mãi sau mới nhắm mắt bình tĩnh lại được, nói :”Tiểu nữ thật sự không biết Lăng công tử có dụng ý gì. Đối với điều công tử hỏi thật sự mờ mịt, không hiểu gì nên không thể nào hồi đáp được cả”

Lăng Thiên cất tiếng cười lớn, nhưng trong đó lại có vẻ lạnh lẽo đến thấu xương! “Thủy cô nương, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ làm cho người phải hiểu, càng sẽ làm cho ngươi phải trả lời các vấn đề ta cần biết!” Dí sát mặt lại gần nàng, hắn lạnh lùng nói :”Ta rất muốn biết cái kế hoạch kia nếu thiếu đi một nhân vật quan trọng như ngươi, không có ‘Thiên Phong chi Thủy’ hỗ trợ, chỉ bằng vào thằng ngu như Bắc Ngụy thái tử Ngụy Thừa Bình và tên hoàng đế Long Tường vô dụng kia, liệu có thể làm nên trò trống gì không?”

Ánh mắt Thủy Thiên Nhu sáng lên, rồi lại ảm đạm xuống, nhưng vẫn quật cường mím chặt môi, không nói một lời.

Xa xa truyền đến tiếng động, có người đang dùng tốc độ cao đi về phía này.

Lăng Thiên đứng dậy, lãnh khốc nói :”Thủy tiểu thư không đồng ý hợp tác cũng không sao. Dù sao Lăng gia cũng vốn hâm mộ Thủy tiểu thư, vậy xin mời tiểu thư về Lăng gia làm khách 8 năm 10 năm. Chờ đến lúc nào tiểu thư muốn nói, vậy cũng được. Dù sao bổn công tử cũng không sổ ruột chút nào”

Ánh mắt Thủy Thiên Nhu đột nhiên hiện hàn quang :”Mới vừa rồi công tử tự nhận không phải đối thủ của Ngọc gia, có vẻ không phải nói đùa. Nhưng công tử liệu có dám chống lại gia tộc chúng ta? Công tử có thể chiêu đãi Thiên Nhu năm ngày bẩy ngày, nhưng còn về lâu dài, sợ rằng Lăng gia chưa chắc đã chiêu đãi nổi!”

Lúc đầu mềm dẻo, sau đổi thành đe dọa. Lấy thế lực của Thiên Phong chi Thủy có thể so với Ngọc gia mà nói, mấy lời của Thủy Thiên Nhu cũng không phải nói đùa.

Lăng Thiên cười lạnh :”Thiên Phong chi Thủy cùng Thiên Tinh chi Ngọc vốn cùng nổi danh đệ nhất thế gia, bổn công tử đương nhiên không chọc nổi…”

Sắc mặt Thủy Thiên Nhu cũng không hề vui mừng. Nàng biết Lăng Thiên chắc chắn nói chưa hết. Người có dũng khí đánh chết hai trưởng lão của Ngọc gia, sao lại có thể nói không có dũng khí trêu chọc Thủy gia chứ?

Quả nhiên, chỉ nghe thấy Lăng Thiên nói tiếp :”…Nhưng tiểu thư sai lầm rồi. Tiểu thư một đường đi về phương Bắc, bị tuyệt thế cao thủ ngàn dặm truy sát, rơi vào đường cùng. May mắn có Ngọc gia trưởng lão ra tay tương trợ, nhưng vì không đủ sức cuối cùng bị tuyệt thế cao thủ giết chết…Tiểu thư cuối cùng bị tuyệt thế cao thủ kia bắt đi! Thủy gia, Ngọc gia nếu quả thực có hứng thú truy cứu, cũng chỉ có đi truy cứu vị tuyệt thế cao thủ nọ, liên quan gì đến Lăng gia của ta chứ?! Mà cũng không biết Ngọc gia hoặc Thủy gia, ai có đủ lực để truy cứu vị cao nhân kia đây nhỉ?”

Ánh mắt Thủy Thiên Nhu xuất hiện vẻ tuyệt vọng! Lăng Thiên quả nhiên cao minh. Đến cả tuyệt thế cao thủ kinh khủng đến cực điểm kia cũng bị hắn lợi dụng. Không sai, Thủy Thiên Nhu đã mơ hồ đoán được đó là người nào. Với thủ đoạn của người áo xanh và thực lực của hắn, hai nhà Thủy, Ngọc quả thực không thể truy cứu, thậm chí có khi còn chủ động làm yên chuyện. Bởi vì hiện giờ bất kể thế gia nào cũng không dám đối địch với kẻ thù ‘khó nuốt’ như vậy.!

Như lời Lăng Thiên nói, quả nhiên hắn đã biết kế hoạch của bọn họ, quả nhiên cũng không phải vì cứu nàng mà đến. Hắn không hề quan tâm đến nàng! Dù cuối cùng hắn cứu, nhưng cũng là nằm trong tính toán…

“Lăng Thiên, ngươi là đồ dâm tặc vô sỉ! Ngươi sao dám đối xử với Tiểu công chúa nhà ta như vậy?” Điệp nhi tức giận hét lên “Tiểu công chúa chỉ vì lệnh của gia tộc nên mới phải là kẻ địch của ngươi. Không ít lần nàng vì ngươi mà buồn bã, tại Mính Yên Lâu, tiểu thư nàng cũng chú ý đến ngươi..Tiểu thư nhà ta đối với ngươi một mối thâm tình, ngươi thế nhưng lại đối đãi với nàng như vậy sao? Lương tâm ngươi ở đâu rồi? Lăng Thiên, ngươi quả thực không bằng cầm thú!”

Bạn đang đọc Lăng Thiên Truyền Thuyết của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 25
Lượt đọc 1465

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.