Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đều tự nhận thua

Phiên bản Dịch · 2251 chữ

Điều này vẫn còn đang tiếp diễn, công lực Lăng Thiên tuy rằng hùng hậu vô cùng nhưng lại yếu hơn thầy tướng áo xanh. Nhưng đây chỉ là yếu hơn về mặt tu vi mà thôi, nếu nói về sự tinh thuần thì hắn hơn xa thầy tướng áo xanh khổ tu mấy mươi năm kia. Thật là khiến người ta khó hiểu, với tuổi tác của Lăng Thiên thì sao có thể tu luyện được trình độ như vậy chứ?

Thầy tướng áo xanh không biết Lăng Thiên có được tu vi như hôm nay là do may mắn, được ông trời ưu ái. Đầu tiên ở trong bụng mẹ tu luyện thành tiên thiên. Mà nội công tâm pháp chính là tiên thiên thượng thừa nữa. Công lực không tinh thuần, hùng hậu mới là việc lạ đó. Bất quá thực lực của Lăng Thiên chỉ có thế thì chỉ khiến cho thầy tướng áo xanh khiếp sợ thôi, còn chưa đến tình trạng rung động.

Chính thức làm cho thầy tướng áo xanh rung động là thủ pháp vận nội lực khi cùng hắn so đấu…

Lăng Thiên thúc dục nội lực lúc nóng lúc lạnh, thiên biến vạn hóa, tính chất cổ quái làm cho hắn khi vừa giao đấu đã bị thiệt hại. Công pháp võ học khác bình thường như vậy thì đây chính là lần đầu tiên thầy tướng áo xanh gặp phải từ khi sinh ra đến giờ. Nội lực của Lăng Thiên biến ảo vô thường. Chợt như ngọn sóng ngập trời vọt đến khiến long trời đất lở, đến khi đối thủ cảm giác được nội lực của hắn cũng chỉ có thế thì đột nhiên biến đổi không một dấu hiệu nào. Ban đầu lặng yên đến như gió xuân, mềm mại như tuyết mùa đông, âm nhu cực điểm. Chậm rãi tiêu tan công lực đối thủ. Ngay từ đầu giao đấu đã khiến hắn ăn nhiều đau khổ. Bằng vào nửa đời lịch duyệt với mọi phương pháp hắn biết được mới miễn cưỡng chống đỡ được. Ngắn ngủn vài giây mà thầy tướng áo xanh cảm giác được mình đi qua đi lại sinh tử mấy lần rồi.

Thủ đoạn của thầy tướng nhiều, công lực cũng hơn Lăng Thiên mà còn giằng co như vậy. Đổi lại một người người khác có công lực ngang hàng hắn sợ rằng sớm đã bị thương nặng, thậm chí mất mạng tại chỗ cũng là chuyện thường. Dù sao nội gia so đấu công lực là chuyện nguy hiểm nhất. Bởi vì nội lực hắn hơn Lăng Thiên vài chục năm mới có thể khổ sở ngăn cản thế công điên cuồng của Lăng Thiên được.

Ngay khi thầy tướng cho rằng biết rõ công lực của Lăng Thiên, sẳn sàng tạo trận thế chờ đón tấn công của Lăng Thiên thì nội lực Lăng Thiên biến đổi hoàn toàn. Trở nên kéo dài liên tục, tạo thành thế phòng thủ khiến cho đối phương không thể tiến công được.

Thầy tướng đương nhiên cảm thấy ngoài ý muốn. Đây là loại cảm giác lấy hết lực lượng ra đánh vào cái bao bổng nhiên cái bao biến mất khiến cho lực lượng xáo trộn muốn thua tại chỗ nhưng bất quá thầy tướng cũng là người có thực lực mạnh mẽ, cố gắng ổn định lại.

Thầy tướng áo xanh này là một cao thủ tuyệt đỉnh có nội lực vượt qua Lăng Thiên mà lại rơi xuống hạ phong như vậy. Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên dùng hai chữ Kinh Long cũng không quá đáng. Với đặc tính của Cửu Thiên Kinh Long chợt cuồng bạo chợt êm ái, trở mình tạo mây gió đầy trời rồi bỗng nhiên biến mất. Có thể nóng có thể lạnh, có thể lớn có thể nhỏ. Xứng đáng là nội lực truyền thừa ngàn năm của trung hoa. Ở trong đó chứa nhiều trạng thái khác nhau với những tính chất đặc biệt. Công lực khi đạt đến tầng bảy trở đi thì tính chất của công pháp có thể tùy tâm sở dụng. khiến cho địch nhân khó phòng bị.

Đáng tiếc công lực của Lăng Thiên vẫn không đạt đến hóa cảnh, không thể duy trì lâu dài được. Lâm trận biến chiêu, nhưng không thể thắng được thầy tướng áo xanh. Thầy tướng mặc dù rơi xuống hạ phong là do công lực lăng thiên kỳ lạ và do hắn dùng mưu thần kỳ. ‘Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Lăng Thiên lấy sự biến hóa của công lực bản thân muốn đánh một tiếng trống tinh thần đánh bại thầy tướng như không thể làm được cảnh giới ‘tái nhi suy’. Chỉ cần thầy tướng giằng co trong chố lát thì Lăng Thiên có thể đạt được tình trạng ‘tam nhi kiệt’ liền có phản công toàn lực, hoàn toàn thắng. Cho nên trận so đối nội lực này có thể nói là Lăng Thiên đã thua.

Sắc mặt Lăng Thiên có chút trắng bệch, tâm niệm vừa chuyển liền muốn dùng ám khí để chiến thắng như cảm thấy ám khí này hơi độc. Một khi phóng ra sợ rằng sẽ ngộ sát thầy tướng này. Giữa hai người không có thâm cừu đại hận nên vẫn không thể làm như vậy. Trên trán thầy tướng đã xuất hiện mồ hôi lạnh, thân thể cũng bắt đầu run rẩy rất nhỏ. Hắn mặc dù nắm chắt thắng lợi nhưng lại không dám khinh thường. Loại so đấu nội lực này rất hung hiểm, chỉ cần sai lầm một chút liền có kết quả ngoài ý muốn xuất hiện. Mắn mặc dù rất thưởng thức Lăng Thiên tuy còn nhỏ tuổi đã có được tu vi công lực như vậy thế nhưng công lực của Lăng Thiên lại rất cao, chỉ kém bản thân mình một chút mà thôi, hắn hoàn toàn không thể nắm chắc có thể kết thúc so đấu mà không làm cho Lăng Thiên bị thương.

Xa xa truyền đến âm thanh nói chuyện của Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan.

Trong lòng thầy tướng vừa động liền đưa nội lực của mình ở thế công rút về một chút, bảo trì thế cân bằng. Thoáng chốc tạo thành cục diện giằng co nhau. Lăng Thiên đối với nội kình đối phương tiêu tan, chuyển thành thế thủ mà không tiếp tục công kích liền cảm thấy kỳ quái. Với tu vi của thầy tướng chẳng lẽ không biết chỉ cần tấn công thêm một chút nữa liền dành được toàn thắng thì tại sao lại rút công lực về? Nếu Lăng Thiên lợi dụng tình thế này phản công thì sợ rằng thầy tướng không thể rút công lực về toàn vẹn được.

Lăng Thiên rất thông minh nên đã hiễu rõ thầy tướng này có tấm lòng tốt vô cùng. Dùng phương pháp đó để hóa giải cục diện vây khốn này. Hai người nhìn nhau liền hiểu rõ ý tứ của đối phương rằng đây là thời cơ kết thúc so đấu nội lực tốt nhất. Lăng Thiên cũng vội vàng thu nội kình lại một phần, thầy tướng cũng thu lại một phần. Mỗi người thu lại một phần. Trong khoảng khắc kình lực của hai bên đều được hóa giải. Hai người nhìn nhau cười đồng thời thu công! Mà chén trà trong đợt giao đấu này của hai người mà trở thành một đống bụi nhỏ biến mất. Còn nước trong chén sớm đã bốc hơi hết hoàn toàn.

Từ lúc gặp nhau đến giờ thì trong lòng hai người đều xuất hiện cảm giác ăn ý ngầm với nhau. Nhất là Lăng Thiên lại càng bội phục sự nhân hậu của thầy tướng khi gặp nguy hiểm. Tuy nói rằng mình có phương pháp giải vây khác nhưng quyết định không thể để lộ sơ hở, đưa sinh tử của bản thân nắm giữ trong tay đối thủ. Chỉ một điểm này thôi cũng đủ cho Lăng Thiên bội phục vô cùng.

“Ta thua.”

“Ngươi thắng.”

Hai câu nói đồng nghĩa đồng thời vang lên cùng lúc. Lăng Thiên cùng thầy tướng đầu tiên là ngẩn ra nhưng sau đó liền cười to đầy sảng khoái.

Lăng Thiên chủ động nhận thua bởi vì thầy tướng có võ học cao thâm, nội công thâm hậu, so với chính mình cao hơn một bậc. Nếu đơn độc so đấu nội lực mà không dùng thủ đoạn khác thì kết quả thua là cái chắc. Hơn nữa Lăng Thiên cũng rất bội phục thầy tướng là người quang minh lỗi lạc, trái tim nhân hậu. Cho dù ở tình huống sinh tử như vậy cũng dám mạo hiểm thu công trước. Chỉ một điểm này thôi Lăng Thiên cảm thấy hắn làm không được rồi. Cho nên Lăng Thiên nhận thua rất thoải mái.

Còn thầy tướng áo xanh nói Lăng Thiên thắng là do khả năng vận dụng, nắm giữ nội lực của Lăng Thiên khiến hắn bội phục sát đất. Công pháp có thể thay đổi quỷ dị như vậy vượt ngoài sự hiểu biết của mọi người thì trong đó tồn tại bao nhiêu phong hiểm? Nhưng Lăng Thiên đã có thể đạt gần đến đại thành. Chỉ cần tâm tính vô cùng cao minh đã khiến cho thầy tướng có một cái nhìn mới. Về phương diện khác cũng có, với độ tuổi hậu bối của Lăng Thiên lại có thể luyện đến cảnh giới này mặc dù sau này không biết có người vượt qua hắn không nhưng hiện tại đủ để ngạo thị cổ kim. Để có khả năng như hiện tại của Lăng Thiên thì bản thân mình phải trải qua ba bốn mươi năm. Thầy tướng áo xanh nhận thua Lăng Thiên cũng là điều đương nhiên. Mặc dù lời nói có khác nhưng ý nghĩa đều như nhau. Ấn tượng của hai người với đối phương lại biến hóa, hảo cảm tăng thêm vài phần. Phải biết rằng từ xưa đến nay văn đứng đầu, võ đứng thứ hai. Hơn nữa thầy tướng và Lăng Thiên đều là tuyệt đỉnh cao thủ, từ trong tâm nói ra hai chữ nhận thua mà sắc mặt không thay đổi chút nào. Thầy tướng là người tung hoành thiên hạ hơn mười năm, nhìn lại cũng khó tìm thấy người chống đỡ được hắn, cơ hồ đã là cấp độ đại tông sư rồi mà sảng khoái nói hai chữ nhận thua trước một tiểu bối. trong lòng Lăng Thiên âm thầm cảm thấy người này lỗi lạc hào hiệp.

Mà thầy tướng đối với Lăng Thiên lại đánh giá cao hơn môt phần. Nên biết Lăng Thiên hiện bao nhiêu tuổi mà có thể luyện được một thân võ công tuyệt thế như vậy? Hơn nữa lại không có tâm tính tranh đấu, điên cuồng của tuổi trẻ kia. Nhưng trên người Lăng Thiên không thấy sự kiêu ngạo mà chỉ có sự tràm ổn. Đó là cảm giác chỉ có ở nhiều lão già mà thôi. Trong lòng thầy tướng âm thầm khen thưởng, một thiếu niên như vậy thế gian này thật hiếm có.

Hắn lại không biết linh hồn hiện tại của Lăng Thiên là từ một thế giới khác đến, từ nhỏ đã chịu khổ rất nhiều, chịu những hành hạ và sỉ nhục khó ai nhịn được. Chỉ cần giữ được mạng thì thắng bại sớm đã được hắn không đặt trong lòng. Lâu dài nên đó cũng chính là phong cách của Lăng Thiên. Chỉ cần đạt được mục đích thì thắng bại là gì?

Trong lòng Lăng Thiên đối với trí tuệ, ý chí của thầy tướng đánh giá cao hơn một phần. Hơn nữa thầy tướng có trí tuệ hơn người, ý chí lỗi lạc, đối với thế cục nắm chắc. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi đã nắm rõ tính cách của Lăng Thiên, hiểu rõ hắn cũng khiến cho hắn ngạc nhiên vô cùng.

Hai người đồng thời nghe được âm thanh Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan trở về nhưng thầy tướng lập tức có phản ứng. đầu tiên là ngừng tay lại! So đấu nội lực vừa rồi không phải là so đấu bình thường. Nếu Lăng Thiên lợi dụng khi đó đánh bất ngờ thì thầy tướng bị trọng thương rất nặng. Ngoại trừ thầy tướng là người nhân hậu ra thì hắn đoán Lăng Thiên đang ẩn giấu thực lực với Ngọc Băng Nhan. Nhất định sẽ không động thủ giết mình. Với hai nguyên nhân này nên hắn mới dám đưa sinh mạng ra đánh cuộc.

Bên ngoài phòng truyền đến âm thanh cung kính của Lăng Thần: “Công tử. Thần nhi và ngọc cô nương đã trở về.” Lăng Thiên chỉ yên lặng cười nhìn thầy tướng trước mặt. Đối với câu nói của Lăng Thần dường nhu không nghe gì.

Sau đó liền nghe thấy âm thanh nói nhỏ của Lăng Thần: “Ngọc tiểu thư. Xem ra công tử và vị tiên sinh kia còn chưa nói chuyện xong. Không bằng chúng ta ở ngoài chờ một chút đi!” Một lúc lâu sau mới vang lên âm thanh đầy u oán của Ngọc Băng Nhan. Tiếng bước chân dần dần đi xa khỏi cửa phòng.

Bạn đang đọc Lăng Thiên Truyền Thuyết của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 29
Lượt đọc 1964

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.