Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi không bằng Cửu ca của ta

1943 chữ

Giật mình định đẩy ra thì Lam Vũ nhận ra đây là một cô bé, nhìn kỹ một lần nữa thì ra là Tiểu Kim:

- Tiểu Kim hả? Muội lớn nhanh quá, ca suýt nữa không nhận ra rồi. - Thả Tiểu Kim xuống đất.

- Không được gọi Tiểu Kim nữa, người ta có tên rồi. - Con bé nũng nịu, ngày xưa đâu có đâu ta, ai dạy nó vậy không biết nữa.

- Tên gì?

- Tạ Kim Thanh, Kim trong "kim ngân", Thanh trong "thanh diệp". Ca thấy có hay không?

- À, hay. Nhưng mà ý là cành vàng mà lá xanh hả?

- Không phải.. là...

- Thôi được rồi, tên đẹp lắm. Tên của Tiểu Kim vẫn có chữ Kim nên ca vẫn gọi Tiểu Kim là Tiểu Kim, có chịu không?

- Dạ! - Nó thè lưỡi ra.

- Mà sao muội lại ở đây?

- Ca quên rồi sao? Muội đã có tên rồi, muội hơn 10 tuổi rồi. Muội muốn gặp ca, nên muội đi học. Ca ca lớn lên đẹp trai thật, hì hì. - Lém lĩnh.

- Này, quên đi! Muội lên bao giờ? - Nhăn mặt.

- Mới hôm qua, tại muội còn muốn ở với cha mẹ mấy tháng nữa nên bây giờ mới nhập học, muội chờ ca lâu rồi, hỏi mấy ca ca cùng phòng thì bảo là không biết ca đi đâu, làm muội lo lắng. - Tiểu Kim không biết có lây nhiễm gì của tôi không nhưng mà thấy cô bé lớn lên khá là xinh xắn, da trắng hồng, khuôn mặt lại khá láng, điều này không hợp với một cô bé nông thôn nhà nghèo ngày ngày phụ giúp cha mẹ chút nào.

- Xin lỗi! Ca hay có thói quen đi dạo! Vậy giờ muội muốn đi đâu, Cửu ca dẫn muội đi chơi. - Xoa đầu cô bé, ngoài Tuệ Linh thì đây là cô bé duy nhất mà Lam Vũ muốn dành sự yêu thương như một người anh.

- À, Muội muốn ra quảng trường coi Minh Kinh văn quán đấu so tài Nhân Nghĩa văn quán, ca đi coi với muội. - Lay tay.

- Minh Kinh văn quán?

- Đúng vậy nha! Hôm nay Minh Kinh văn quán với Nhân Nghĩa văn quán so tài với nhau, hội này diễn ra 5 năm một lần người dân các thôn làng thị trấn gần đây đều biết. Người xuất sắc còn có cơ hội được đi học viện Lục Bảo ở Hoàng Thành nữa đấy. - Khi nói đến học viện Lục Bảo cô bé có vẽ rất hâm mộ.

- Muội thích vào học viện Lục Bảo sao?

- Thích chứ! Nghe nói học viên nào chỉ cần vào được học viện Lục Bảo thì chắc chắn đảm bảo được cả đời ấm no.

- Haha, vậy sau này ca giúp muội vào đó học nhé. - Cười khẽ xoa đầu cô bé.

- Dạ! Giờ mình đi!

- Được thôi! - Lam Vũ mặc dù không thích tụ tập nơi đông người nhưng mà nếu đi thưởng thức với người thân thì lại là một chuyện khác, giống như cùng Mỹ Hương đi coi pháo hoa năm đó, aizzz, nhắc tới lại nhớ.

Thế là hai anh em nắm tay nhau đi ra ngoài quảng trường. Nơi này không có tiếng reo hò cỗ vũ như trong những trận bóng đá hiện đại, chỉ có những tiếng nghị luận khe khẽ thôi, nhưng mà nhiều người khe khẽ nó cũng thành tiếng ồn. Tới nơi liền thấy giữa quảng trường có một khoảng trống, bên trong có mấy người đang viết thơ, vì là đặc quyền học sinh của Nhân Nghĩa văn quán nên Lam Vũ được chen vào trong để xem cho gần.

- Haha, lần "Thi" này bên Minh Kinh văn quán lại hơn rồi, đa tạ các vị đã nhường, giờ phần thi "Kỳ" các ngươi ai sẽ ra chơi đây. - Haha.

- Ta lên. Một thư sinh tầm 15 tuổi bước lên, hắn chính là một trong những tài tử đang nổi danh của Nhân Nghĩa văn quán, gọi là Hoàng Văn.

Môn "kỳ" của thế giới này không phải là cờ vua hay cờ tướng ở thế giới hiện đại, càng không phải là cờ vây. Mọi người gọi nó là cờ Chiến. Cờ này cũng có một quân cờ chủ chốt mà mất quân đó là thua, giống như quân tướng hay quân vua vậy, ở đây gọi là quân "Chủ" quân cờ chủ này không được phép cử động nó bất động suốt trận đấu, quanh quân chủ thì có 2 quân "Giáp" quân giáp được quyền hoạt đọng trong vòng 4 ô quanh quân "chủ", trong 4 ô này quân "Giáp" được bay nhảy thoải mái, không có một hạn chế nào cả, nhưng quân "Giáp" cũng không được phép tấn công, chỉ được thủ và đỡ đòn cho quân "Chủ". Trải rộng xung quanh quân "Chủ" và quân "Giáp" là các quân "Vệ", quân "Vệ" có tất cả 7 loại, có loại đi thẳng một đường, có loại đi vòng tròn, có loại đi chéo, có loại đi hình gấp khúc.v.v. nhưng mà mỗi quân không được đi quá 5 ô, bàn cờ rộng 50 ô, dài 10 ô, khá là to, điều đặc biệt cờ này ngoài 20 quân đối diện nhau ở 2 bên thì không còn quân cờ nào nữa, ở cờ Vua và cờ Tướng còn có quân tốt để che chắn. Chỉ cần hạ gục được quân "Chủ" là sẽ thắng, nhưng nó lại khó hơn cờ Vua cờ Tướng ở hiện đại nhiều.

Tuy chỉ có 2 quân "Giáp" và bên kia thì 7 quân "Vệ" rất hung hãn, tấn công nhiều kiểu nhưng bên này cũng có 7 quân vệ, đi không cẩn thận thì lại bị "Vệ" bên này đớp mất vì chúng có nước đi rất đa dạng. Trận cờ đã bắt đầu, càng ngày càng gay cấn, bên này bị bên kia dụ đưa vào bẫy đớp mất quân "Dũng Vệ" đi thẳng, ngay lập tức bên kia bị gài mất quân "Trí Vệ" đi gấp khúc.v.v.v Cuối cùng bên Hoàng Văn vì hám ăn quân "Giáp" cuối cùng của đối phương mà bị liên hoàn kế của đối phương nhai luôn đầu còn "Chủ", không muốn cũng phải nhận thua...

- Hahaha, đã nhường rồi, Hoàng huynh, đa tạ. - Gã mới chiến thắng Hoàng Văn đưa tay lên chào, kiểu như cảm ơn.

Gã Hoàng Văn sắc mặc khó coi đi về chỗ của mình. Ở dưới đài nghị luận liên miên:

- Không ngờ năm nay Nhân Nghĩa văn quán chúng ta lại thua liên tiếp như vậy, thật là đáng buồn. Lẽ nào văn quán ngày càng giảm chất lượng.

- Ngươi nói sai rồi! Là Minh Kinh văn quán năm nay có rất nhiều tài tử, tài nữ. Chênh lệch chỉ có chút thôi, aizz. - Một gã bên cạnh thở dài.

- Nói không sai, có lẽ đành trông chờ là lần so tài 5 năm sau thôi, chỉ là lần này đành mất cơ hội tiến cử học sinh vào học viện Lục Bảo rồi.

- Đúng vậy, mỗi lần văn quán của thị trấn chúng ta có người vào được học viện Lục Bảo thì là mỗi lần thị trấn chúng ta phồn hoa hơn, nhớ 40 năm trước lúc ta mới 15 tuổi, nơi đây chỉ là một ngôi làng hơi lớn một chút, Nhân Nghĩa văn quán lúc đó cũng chỉ là một lớp dạy chữ bình thường, nào ngỡ xuất hiện Tiêu Thanh cư sĩ tài năng xuất chúng vào được học viện Lục Bảo, nên chúng ta mới có ngày hôm nay.

- Aizzz. - Mấy người bên cạnh liền thở dài.

Sau đó là cuộc thi "Cầm" tức là âm nhạc, mọi người có thể biểu diễn bất kỳ nhạc cụ nào, không nhất thiết phải là đàn. Trận này mặc dù rất ngang tài ngang sức, mỗi khúc nhạc của 2 bên đều làm khán giả thổn thức không thôi nhưng mà Minh Kinh văn quán lại hay hơn Nhân Nghĩa văn quán một bậc, tài nữ Hồng Thanh Liên của Minh Kinh văn quán dành chiến thắng. Rõ ràng mọi người đều cảm thán những thiếu niên này, nhưng mà dù sao trong một trận so tài luôn có kẻ thắng người thua, tiếc cho bên Nhân Nghĩa văn quán nhưng cũng chả làm được gì. Còn Tiểu Kim thì ánh mắt tràn đầy hâm mộ, Lam Vũ nhìn thấy vậy liền hỏi:

- Ồ, Tiểu Kim cũng thích như bọn họ sao?

- Dạ! Tiểu Kim thích lắm, nhất là vị tỷ tỷ vừa rồi đàn một khúc Tiêu Dao Tán làm muội cảm thấy rất muốn lắc lư theo luôn.

- Haha, Tiểu Kim không cần phải hôm mộ bọn họ! Cửu ca của Tiểu Kim còn giỏi hơn bọn họ nhiều, sau này Cửu ca cũng giúp Tiểu Kim giỏi hơn bọn họ luôn, có được không?

- Thật không? Cửu ca giỏi hơn bọn họ?

- Thật. Sau này Tiểu Kim cũng giỏi hơn bọn họ. - Mỉm cười gật đầu với cô bé, Lam Vũ từ ngày cân bằng được cơ thể đã lấy lại được sự tự tin tuyệt đối của mình.

- Oa haha, hay quá, Cửu ca là giỏi nhất. - Cô bé lay tay Lam Vũ.

- Hahaha. - Lam Vũ cười rất vui vẻ, một cô bé thật đáng yêu.

Sau khi cuộc thi "Âm" kết thúc, sẽ đến thi "Họa", ngay lúc bên Nhân Nghĩa đang định cử người ra thì bên Minh Kinh đã có một thiếu niên nhìn khá tuấn tú bước ra. Mọi người liền trầm trồ, sau đó rồi tiếc hận, xác định trận so tài này thua rồi.

- Không ngờ là "Tiểu Họa Tử" Lan Thiên Minh của Minh Kinh học viện, nghe nói tài vẽ tranh của hắn rất đẹp, nghệ thuật rất hoàn mỹ, từ nhỏ đã say mê học vẽ, 2 năm trước đã đến Hoàng Thành so tài cùng với các tài tử tài nữ nơi đó mà 10 trận chỉ thua có 1 trận trước "Tiểu Họa Thánh" Tuyết Tiên Nhan.

- Tuyết Tiên Nhan? Lẽ nào là nhị tiểu thư của Tuyết Gia? Một trong "Tứ Thánh" của học viện Lục Bảo.

- Đúng vậy, nghe nói nàng vẽ đẹp như thật vậy, khó phân biệt được đâu là tranh đâu là thật.

- Thì ra là vậy. Vậy năm nay chúng ta sẽ thua rồi.

.v.v.v...................

Thấy đám khán giả la ó than phiền, bên Minh Kinh văn quán liền cảm giác rằng mình hơn người, có kẻ hưng phấn quán kêu to:

- Thì ra Nhân Nghĩa văn quán cũng chỉ có như thế, chả có một người nào nên hồn, từ này về sau chắc không còn được cùng bậc với chúng ta nữa, hahaha.

- Haha! - một số tiếng người nhỏ nhẹ phát ra, bọn họ đều là văn nhân nên rất ít khi thất thố như gã vừa kêu to, nhưng cũng hài lòng với câu nói của gã nên cười nhẹ đồng ý.

Phía dưới khán giả liền cảm thấy sỉ nhục, dù sao đây cũng là sân nhà, đa phần con cái bọn học ở văn quán này.

- Kinh người quá đáng.v.v. Kiêu ngạo ngang ngược .v.v. - Đủ mọi thứ la ó.

Lam Vũ cũng không mấy để ý mấy con khỉ tự cho mình thanh cao này, xem ra kịch đã hết định dẫn Tiểu Kim đi nơi khác chơi thì bỗng dưng Tiểu Kim hét lên một tiếng ủy khuất:

- Các ngươi mới không nên hồn, cả văn quán các ngươi không nên hồn, các ngươi có cái gì mà so sánh với Cửu ca của ta.

Bạn đang đọc Lãng khách vô danh của Kai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi akaykooo
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.