Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Lâm cảnh

1014 chữ

Phạm Lam Vũ mang theo hình dáng quái dị trắng bạch không một chút màu khác từ tóc đến da và một đôi mắt có con ngươi màu đỏ... từ thế giới hiện đại thế kỷ 21 vượt qua bóng tối vô tận muốn tới được Võ Lâm Cảnh, nơi mà con người thích luyện võ, có những thứ thú vị mà anh ta đang chờ(Đây là phần 2 của tôi là Cửu Vĩ nhé, bạn nào chưa đọc phần 1 thì nên đọc để hiểu rõ hơn). Lúc này cả hai người đang rơi tự do, Lam Vũ và Nguyên Hóa trò chuyện với nhau:

- Này, có chắc đây đường không chứ hả? Tao thấy nó không hề tối chút nào? - Trước kia tên Nguyên Hóa không phải nói là khi nhảy xuống đây sẽ gặp một không gian tối om sao.

- - Thật! Chưa tới lúc thôi, tầm 20 phút nữa mày sẽ thấy! Á không, tốc độ rơi nhanh quá. - Vừa nói tới đây hắn mở cái balo phía sau ra một cái dù.

Tức thì Nguyên Hóa rơi chậm lại còn...Lam Vũ, anh chàng vẫn rơi không phanh. Thấy tình huống như vậy anh hét lên:

  • Dm! Sao mày lại mang theo dù nhảy?

  • Thì để bớt ma sát với rơi chậm chứ sao?

  • WTF, sao không nói trước.

  • Ơ, tao tưởng mày là người hiện đại ở đây phải biết mấy cái cơ bản này chứ.

  • Đ... - Đang định nói thì tên Nguyên Hóa đã ở xa xa trên đầu mình rồi, là mình rơi nhanh quá.

    Rất nhanh đã rơi xuống 3km, có vài người leo núi thấy Lam Vũ rơi xuống thì hô hào gào thét. Riêng Lam Vũ thì thầm nghĩ, chẳng lẽ vì mình đánh Nguyên Hóa nên hắn muốn trả thù mình, dụ mình nhảy trên núi xuống? Nghĩ như vậy liền chuẩn bị lực đánh cho bay vào núi lại thì không gian xung quanh bỗng dưng tối sầm lại.

    Các giác quan của bản thân mình hoàn toàn trở nên vô dụng, mắt không thấy gì, tai cũng không nghe được gì, cũng không cảm giác được ma sát với không khí khi rơi nữa có lẽ xúc giác cũng dã mất. Giờ mà không dùng chân bước thử thì cũng không biết là mình đang rơi, vì không gian không có 1 chút màu sắc nào ngoài màu đen, cứ có cảm giác giống như mình đang đứng vậy, nhưng bước lại không đi được 1 cm nào.

    Thời gian trôi qua bao nhiêu không biết nhưng Lam Vũ đoán rằng chắc cũng phải 4h trôi qua rồi, bỗng dưng ở phía dưới chân hiện ra những tia sáng le lói, chúng lớn dần, lớn dần...Cuối cùng hình thành 6 cái hố khác nhau, nói là hố chứ nó là một cái vòng tròn thật lớn. Anh chàng ngạc nhiên lắm, bữa nghe thằng Hóa kể là có 5 cái cơ mà? Mà thôi không quan trọng, nhìn xuống ngay dưới chân Lam Vũ là chiếc hố có bầu trời, có rừng cây, xem ra đây chính là đích đến của Võ Lâm cảnh mà tên Hóa nhắc tới.

    Đang muốn nhắm mắt lại thanh tĩnh một chút thì bỗng dưng cảm thấy được ở cái hố bảy màu bên kia có giao động của mộc khí, chúng đang dần bị hấp thu, lẽ nào Mỹ Hương ở bên đó? Thanh Hoa Thiên ở bên cái hố bảy màu kia? Nghĩ đến đây Lam Vũ không giữ được bình tĩnh nữa, lập tức muốn bay ngay tới bên kia ngay, nhưng lại không biết làm gì để thay đổi hướng rơi của mình cả. Đây là giữa hư không tối om, không một điểm tựa, không một lực nào ngoài lực hút, một điều lạ là nó có không khí, Lam Vũ vẫn hít thở đều đặn, suy nghĩ muốn nát óc nửa tiếng đồng hồ cũng chưa ra phương pháp. A, đúng rồi có không khí, vậy thử dùng PHONG CƯỚC xem sao? Giữa không trung mình có gì dùng được ngoài TRỌNG PHONG CƯỚC cả.

    Nghĩ là làm liền, Lam Vũ vội dồn lực vào chân phải đá về phía ngược lại hướng hố 7 màu với mong muốn phản lực sẽ đẩy mình về phía bên kia và... đúng như dự đoán, quỹ đạo rơi của Lam Vũ đã bị chệch đi một ít nhưng vẫn còn nằm trong vùng của cái hố kia, thấy có hi vọng Lam Vũ liền tiếp tục "chèo". "Chèo" muốn gãy chân thấy gần qua được hố 7 màu rồi thì tự dưng húc trúng cái gì đó, hình như là sợi dây giống như miêu tả của thằng Hóa. Thế đéo nào lỡ cầm sợi dây nó kéo mình đi luôn, thật..bất ngờ. Tốc độ kéo của sợ dây quá nhanh, khiến Lam Vũ còn chưa ý thức được gì thì nó kéo qua luôn cả cái hố 7 màu rồi.

    Quá bất ngờ, không kịp phản ứng, chừng 15s sau nó dừng lại tại một khoảng không gian khác, tuy vẫn tối om như mực, mà phía dưới cũng chả có ánh sáng nào luôn, tức là...không còn nhìn thấy cái hố nào nữa. Tiếp đó bước đi thử một cái thì ai ngờ...được, nơi đây có điểm tựa...tức là có mặt đất, anh chàng đi lại lung tung xung quanh nhưng cũng không chạm vào được cái gì, cũng chả thấy gì, cứ như một người bình thường nhắm mắt mà đi vậy. Chạy, nhảy, cắm đầu, làm đủ mọi thứ nhưng vẫn cứ như đứa giữa vũ trụ vậy, chả chạm được cái gì. Cuối cùng rồi cũng nản, Lam Vũ thở dài, chẳng lẽ đời ta kết thúc ở đây sao, dòng đời nhàm chán trôi nổi ở cái nơi tối tăm còn hơn cả nhà tù này. Nghĩ một lát rồi Lam Vũ kiểm tra lại những ký ức của Hư Không Chủ và gã thanh niên áo đen kia để tìm xem có cách nào không?

Bạn đang đọc Lãng khách vô danh của Kai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi akaykooo
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.