Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 27 (HẾT)

Phiên bản Dịch · 4337 chữ

Chương 27: Gặp lại.

Hữu Thiện đã suy nghĩ rất nhiều trước khi bắt máy liên lạc với Bảo Trân.

Đó đã là một ngày dài mệt mỏi với công việc của gia đình, Hữu Thiện dường như kiệt sức. Hơn thế nữa, với những gì đã từng trải qua, anh hiểu, đôi khi chỉ một lần gặp mặt, cũng có thể làm thay đổi mối quan hệ này, một mối quan hệ đẹp anh đang cố gắng gìn giữ. Anh, người đã được cô dõi theo trong suốt một thời gian dài, hiểu rằng, anh với cô có quá nhiều điểm chung, đến nỗi chỉ một lần gặp mặt, anh có thể sẽ rơi vào một trạng thái khác của tình cảm, và khi gặp bất trắc, ngay cả tình bạn mới kia, cũng sẽ rất khó khăn để níu giữ.

Liệu chúng ta có chấp nhận rủi ro, rằng sẽ đánh mất một người, chỉ để được gặp người ấy thêm một lần nữa?

Anh nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên, chỉ mới ngày hôm qua, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, cuốn sổ ghi chép cô cầm trên tay ...

Và anh cầm lấy chiếc điện thoại.

Họ gặp nhau lần thứ 2 trong một quán pub vắng vẻ giữa trung tâm Hà Nội, tách biệt với những ồn ào của phố phường vào ngày cuối tuần. Nơi cô yêu thích, và chẳng mấy chốc, cũng là nơi anh yêu thích.

Cô đẹp, lộng lẫy và kiêu sa, dưới lớp make-up nhẹ nhàng.

Họ nói rất nhiều, cười rất nhiều, về sở thích, về sách, những thông tin về quán pub này, "của một người bạn … bạn ấy chẳng quan tâm tới lợi nhuận … đây là nơi tụ tập của bọn em …" Anh không nhớ rõ lắm, mà cũng chẳng quan tâm, những thông tin không cần thiết, điều anh biết lúc này, là cô, chỉ cô mà thôi, đang ngồi đối diện với anh, lan man về đủ thứ chuyện trên đời. Và khi những ánh mắt chạm vào nhau, 1, 2, 3, giây thứ 3, anh đã bị đánh gục hoàn toàn.

Anh tiến tới bar, "Michael Bublé," anh nói. Đầu đĩa chơi random, đó là "Fever".

"Never know how much I love you, never know how much I care…

You give me fever…

Fever - What a lovely way to burn, what a lovely way to burn.."

Quay lại bàn, cô nhìn anh, cái nhìn sâu đầy thách thức: "Fever?", "Phải, Fever."

Anh biết, cả cuộc đời, anh sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này.

Câu chuyện tiếp tục với âm nhạc, Michael Bublé - sở trường của anh - cùng những "Me and Mrs. John", "The way you look tonight", "You were always on my mind", "You don't know me"… và "A song for you."

"Đó là câu chuyện về chàng ca sỹ, dành cả cuộc đời phục vụ hàng nghìn hàng triệu khán giả trên sân khấu, nhưng chỉ ấp ủ một ca khúc, ca khúc duy nhất, anh dàng tặng cho người anh yêu thương…" anh nói. Ánh mắt cô long lanh, "Một ngày, anh sẽ dành bài hát này cho em," anh tự hứa. Một lời hứa mà sau này anh mới biết, không dễ thực hiện…

"Em biết chơi bi-a không?" anh hỏi, "Em không," cô nói. "Vậy anh sẽ chỉ em chơi"

Hữu Thiện tiến tới bàn bi-a, cuộc trốn chạy lần 2..

Nhưng như lời một bài hát "You'll never escape from this sweet sweet trap..", anh càng trốn chạy, sợi dây vô hình càng níu chặt anh với ánh mắt kia, với nụ cười kia.

Bảo Trân trách móc:

"Anh thậm chí còn bỏ dở câu chuyện để chơi bi-a, dù em không biết chơi"

"Anh đã rất cố gắng để đào thoát"

"Khỏi cái gì?"

"Sức hấp dẫn của em".


Nơi đến tiếp theo, một quán rượu nổi tiếng trong khu phố cổ, đã quá nửa đêm, đường phố vắng người, câu chuyện giữa 2 người vẫn tiếp tục với âm nhạc, là Susan Wong. Họ ngồi đó, sát bên nhau, lắng nghe Susan rót những lời ngọt ngào. "Fly me to the moon, and let me play among the stars…"

"Em hãy nhắm mắt tại, tưởng tượng rằng ngọn đèn kia là ánh trăng, và con phố trước mặt là một dòng sông dát bạc…"

Cô khẽ nhắm mắt, vào khoảnh khắc đó, có 2 con người chìm đắm chung một giấc mơ..

Men rượu cũng làm cô không nghe thấy, tiếng trái tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực....

" Em có thể hỏi anh một vấn đề rất lấy làm tế nhị được không?"

" Oh. Tất nhiên, chỉ cần ngày mai vấn đề đó của anh không bị phơi bày lên mặt báo..."

Ánh mắt cô mơ màng, chống tay nhìn anh rồi cô lắc đầu cười và khẽ nói:

" Người ta thường khó học cách tiếp nhận một ai đó, hay điều gì đó đến hơn là phải chia ly, phải tạm biệt 1 điều gì đó và để nó trôi vào quá khứ... Anh có thấy vậy hay không?"

Lắc đều ly gin trên tay, Hữu Thiện đẩy cao gọng kính rồi điềm tĩnh đáp lời:

" Em có nghĩ mình cần kết hôn không? Yêu cầu hôn nhân của em là gì? Nếu đi trăng mật thì em muốn đi đâu?"

" Em á? Em?"

Bảo Trân bật cười, cô tự chạm ly của mình vào ly rượu trên tay anh rồi nhấp môi. Ánh mắt cô nhìn vào một khoảng không vô định, phải mất tới gần 2 phút sau cô mới dịu dàng nói:

" Mới năm trước thôi em vẫn rất hào hứng chuyện lấy chồng.. nhưng giờ em chỉ thấy sợ, nghĩ đến đã rùng mình rồi.. Em nghĩ em sẽ chỉ đám cưới với 1 người em yêu thực sự, và 1 người em có thể tin tưởng tuyệt đối mà thôi. Tin tưởng ở đây không có nghĩa là chồng em không được phép làm sai. Vì cuộc sống quá phức tạp, quá mệt mỏi và nhiều cám dỗ…để bảo anh ấy không làm sai bao giờ, đó là điều không tưởng. Ngay cả chính em, khi nói về bản thân mình cũng chả dám nói trước. Cái em cần là bản lĩnh để vượt qua khi anh ấy chẳng may đi chệch hướng, sự thẳng thắn và thành thật khi anh ấy đối mặt với thực tế và đối mặt với em. Khi anh ấy thành thật, em sẵn sàng tha thứ. Em hứa.

Đơn giản em nghĩ chỉ thực sự sống với nhau cả đời được khi là bạn đời, tri kỉ. Tình nghĩa, sự yêu thương , thấu hiểu và gắn bó ấy vượt quá cả tình yêu hay những dục vọng tầm thường. Dù cái gì tồi tệ nhất, xấu hổ nhất, dù phải thừa nhận mình bỉ ổi, dù không thể nói được với ai, nhưng vẫn có thể nói ra được với người kia."

" Làm vợ anh thì thế nào?"

Thẫn thờ trước câu nói của người đàn ông đầy ưu tú ngay cạnh mình, Bảo Trân cố lắc đầu thật mạnh rồi gượng gạo:

" Anh say rồi, chúng ta về thôi!"

" Em không nghe rõ sao? Anh hỏi: Làm vợ anh thì thế nào?"

Dứt lời anh đưa ly rượu vẫn còn dở chừng lên môi và cạn sạch. Sau lớp kính mỏng, đôi mắt thẳm xanh chất chứa những tâm sự gì không ai có thể hiểu được. Anh vốn là người đàn ông khó lường. Điều đó ai cũng biết. Nhưng anh chắc chắn không thể là một người đàn ông tuỳ tiện. Vậy thì....tại sao? Vẫn cứ ngỡ hôn nhân là chuyện không thể mang ra đùa trên bàn rượu vậy mà lúc này Bảo Trân thấy mình như đang chơi một trò chơi mà không hiểu sớm mai trò đó có còn hiệu lực?

Hít một hơi thật sâu, cô nhìn về phía anh rồi khẽ nói:

" Hẳn là rất tuyệt!"

" Có thể là thiếu sót khi hôm nay, thời điểm này, anh không có nhẫn và cũng chẳng có hoa hồng. Nhưng những lời nói của anh hoàn toàn có thể làm bằng chứng trước toà. Anh biết em hiện tại không có ai và anh.....cũng vậy. Chúng ta rồi cũng sẽ phải tìm về một gia đình, rồi cũng phải gọi tên ai đó là chồng hoặc vợ. Vậy thì tại sao chúng ta không làm việc đó sớm hơn. Và tại sao không thử một lần...là của nhau?"

" Hữu Thiện. Anh thật sự chắc là mình không sao chứ? Anh...đang khiến em thấy sợ."

" Uhm. Có một chút rượu trong người nhưng anh có thể chắc chắn là mình không say. Còn nữa, em có thể suy nghĩ nếu cảm thấy cần nhưng đừng lâu quá."

" Anh cần một diễn viên đóng thế sao?"

" Anh không nghĩ là diễn xuất của em quá tốt. Và anh càng không thích sự làm màu trong chuyện quan trọng của đời mình. Anh tưởng, anh đã từng nói với em trong bài phỏng vấn lần đầu gặp gỡ rồi chứ?

Ngày còn trẻ, anh từng rất mải chơi Dota. Em biết không, có một game thủ rất nổi tiếng trong thế giới Dota đã từng nói thế này: " Nếu một chàng trai dừng cuộc chơi Dota chỉ để nhắn tin cho bạn thì bạn nên lấy anh ấy làm chồng." Ngày trước anh làm được điều đó, trước kia anh cũng đã từng yêu rất sâu đậm nhưng rồi vẫn chia tay.Và giờ thì anh nghĩ mình không còn thời gian để có thể yêu đương hẹn hò như những ngày còn trẻ. Chỉ cần một người hợp - hiểu - cần có lẽ là quá đủ."

" Anh sẽ yêu thương em sao? Khi mà anh mới chỉ gặp em 2 lần. Chàng trai, liệu anh hiểu được em bao nhiêu? Và anh có chắc là mình không hối hận?"

" Khi đã có cho mình một vị trí như hiện tại, em nghĩ anh là một người hời hợt đến vậy hay sao?"

" OMG. Công việc và hôn nhân đừng bao giờ đánh đồng là một. Anh có thể là một lãnh đạo tài ba nhưng điều đó đâu nói lên anh sẽ là một người đàn ông trụ cột trong gia đình. Nhất là khi....Ôi, em không biết. Em thật sự không biết."

" Anh thừa bản lĩnh để dừng lại đúng lúc trong mọi chuyện, thừa bản lĩnh để hiểu hậu quả của 1 vấn đề trước khi làm nó. Anh có thể không ngọt ngào, không khéo nói, nhưng anh sẽ luôn lo lắng, chăm sóc cho em từng chút một dù những thứ nhỏ nhất. Anh không yên tâm bất cứ khi nào em phải 1 mình. Và dù cuộc sống xung quanh có phức tạp, dù nhiều mối quan hệ có thối nát thế nào, hay dù chính anh đã có lỗi..anh cũng thực lòng không bao giờ muốn em bị tổn thương. Đó là bản năng bảo vệ của 1 người đàn ông vững chãi.

Anh sẽ không hỏi lại một lần nữa đâu. Anh nghĩ là em cần thời gian trước câu hỏi đường đột của anh. Xin lỗi đã làm em sợ nhưng anh vẫn muốn em đồng ý. Bởi vì với anh, em thật sự là một người phù hợp."

Dừng lại một lúc, Hữu Thiện dụi đầu lọc đang cháy vào gà tàn rồi nói tiếp:

"Muộn rồi, đến lúc chúng ta phải về thôi!"

" Em đồng ý.Em muốn nói là....Em đồng ý làm vợ anh."

" Em sẽ không hối hận chứ?"

" Mẹ em đã từng nói rằng trên đời này có ba điều không bao giờ được thử. Đó là thử kết hôn, thử tiêm chích và thử đi tù. Em cũng không nghĩ là mình sẽ thử làm một trong 3 việc đó. Lịch sử của gia đình em chưa từng có ai ly hôn và em không muốn mình là người đầu tiên. Vì thế, sẽ không bao giờ có chuyện hối hận hay là không.

Trên đời này, chẳng có ai sinh ra là hợp nhau cả. Tất cả đều do lựa nhau mà sống. Vì anh đã buông bỏ cuộc sống độc thân hoàng kim để hỏi cưới một cô gái mới chỉ gặp hai lần là em thì em chẳng có lý do gì để từ chối anh_một người đã dùng tất cả chân tình để hỏi cưới mình. Sống trên đời em luôn biết mình là ai! Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua."

" Nói chung đàn ông rất ích kỷ. Thứ đàn ông yêu nhất là chính bản thân họ."

Gập lại cuốn sách dang dở trên tay, Gia Ngọc khuẩy đều ly cafe uống dở. Chỉ khi ngẩng đầu nhìn lên cô mới phát hiện có một cô gái khác đang nhìn về phía mình. Có chút quen thuộc....!!!

Bảo Trân đứng dậy và chủ động bước về phía cô ca sĩ trẻ đang được rất nhiều người đời quan tâm.

" Mình ngồi cùng không phiền chứ?"

Cười hiền và lắc đầu thay cho một lời đáp đầy lịch sự, Gia Ngọc gọi thêm cafe cho hai người. Vẫn là Bảo Trân lên tiếng trước:

" Chắc là bạn vẫn nhớ mình. Mình không phải là người làm bên mảng giải trí nên bạn yên tâm, sẽ không có chuyện mình qua đây phỏng vấn săn tin đâu! Chỉ là tình cờ thấy bạn hình như cafe một mình nên muốn cộng hưởng hai dấu âm thành một dấu dương thôi."

" Em có đọc bài của chị cách đây hơn một tuần trước. Rất ý nghĩa! Em rất thích. Thật sự không nghĩ có duyên cafe chiều thứ bảy!"

Nghiêng đầu suy nghĩ về những gì Gia Ngọc vừa nói, Bảo Trân bật cười, ánh mắt cô tỏ vẻ đầy hứng thú:

" Mình cứ nghĩ những người làm trong ngành giải trí sẽ rất bận và thường...không mấy quan tâm đến những quan chức trong giới chính trị mấy. Ayza. Phải suy nghĩ lại thôi, hôm nay mới hiểu mình đã quá sai lầm."

Gia Ngọc cũng cười mỉm, giọng cô nhẹ nhàng như nước:

" Em đã xa nơi này quá lâu nên muốn sống lại thử một lần cảm giác năm nào xem có khác xưa không và cafe thì vẫn ngon!

Chẳng phải công việc của chị cũng bận như em đó thôi? Nhưng chúng ta dù bận đến đâu vẫn có những giây phút yêu bản thân mình bằng cách ngồi cafe như lúc này chẳng hạn. Còn việc quan tâm đến chính trị thì không, chỉ là bài viết của chị ấn tượng quá. Khám phá cuộc sống của một người đàn ông danh giá như vậy thật không dễ chút nào. Hẳn chị đã bỏ rất nhiều công sức..."

Bảo Trân chưa kịp đáp lời thì chuông điện thoại của cô vang lên. Ánh măt cô nhìn vào tên hiển thị và cười đầy ngọt ngào, vâng dạ với anh vài ba câu rồi cô tắt máy. Cười đầy thẹn thùng và tỏ vẻ xin lỗi, cô khẽ nói:

" Chồng mình vừa gọi, thật ngại quá. Mong rằng lần sau chúng ta sẽ được cùng nhau cafe lâu hơn...Thật xin lỗi, mình rất lấy làm tiếc..."

" Nhìn chị nói chuyện điện thoại mà em thấy vô cùng ngưỡng mộ. Hẳn là chồng chị....rất yêu chị! Chị đi đi không anh ấy đợi."

Cúi đầu chào Gia Ngọc rồi Bảo Trân đứng dậy và bước về phía sảnh chính.

Gia Ngọc cười hiền rồi nhìn theo bóng người con gái vừa mới cạnh mình, bất giác ánh mắt trở nên sững sờ khi thấy đôi vợ chồng trẻ đang bước vào từ phía cửa chính. Đó chẳng phải là Vương Duy và Cao Linh đó sao? Tiếp sau đó là người mà cô nghĩ mình phải dùng cả đời cũng không thể nào quên...

Người đàn ông từng nói yêu cô hết lần này đến lần khác, hết năm này qua năm khác....người đàn ông ấy đang dang vòng tay ôm cô gái vừa mới ở cạnh cô vào lòng đầy thương yêu. Người đó.....không ai khác....Lê Minh Hữu Thiện!

Gia Ngọc không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào. Không nói một lời, cô trở về phòng thu dọn đồ đạc trước cái nhìn đầy sửng sốt của mẹ. Ánh mắt bà ngầm hiểu ra chuyện gì đó, giọng bà trầm xuống:

" Mẹ không muốn nhìn con đau khổ, càng không muốn con vì ai đó mà một lần nữa phải rời xa chúng ta, rời xa căn nhà cho con yên ấm."

Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, cô ngồi xuống sàn và nức nở, giọng cô bi thương:

" Hoá ra là con đã tự mình đa tình, con còn vẫn nghĩ rằng anh ấy trở bệnh là vì con, anh ấy vẫn cố chấp ấp ôm những ngày đã cũ, anh ấy vẫn chờ con trở về. Nhưng không phải! Mẹ biết không, anh ấy đã chuẩn bị kết hôn, có lẽ là từ rất lâu rồi..."

Ngồi xuống ôm con vào lòng, bà lau những giọt nước mắt đang lăn xuống trên mặt Gia Ngọc, giọng bà điềm tĩnh trấn an cô:

" Con chưa bao giờ có niềm tin vào tình yêu và con cũng không hề có niềm tin vào cậu ấy. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con mệt mỏi thêm bất kỳ một giây phút nào được nữa. Mẹ không thể...."

Nói rồi bà đứng dậy, cánh cửa căn phòng Gia Ngọc đóng lại. Từ trước tới nay bà luôn tôn trọng quyết định của cô nhưng bà biết đã đến lúc bà không thể khoanh tay đứng một chỗ nhìn cô đi từ sai lầm này tới sai lầm khác. Nếu con gái bà không có được hạnh phúc thì thử hỏi một người mẹ như bà làm sao có thể có những giấc ngủ an yên...

Đôi tay đang cầm dĩa của Hữu Thiện dừng lại, tiếng điện thoại của anh khiến không khí bàn ăn đột nhiên trở nên yên ắng. Anh đảo mắt nhìn hai vợ chồng Vương Duy rồi lại quay sang nhìn Bảo Trân tỏ vẻ xin lỗi, sau đó anh nghe máy:

" Dạ, con nghe cô."

" Cô biết là đường đột khi gọi cho cháu vào lúc này, nhưng với tư cách một người mẹ cô rất mong cháu có thể bớt chút thời gian gặp ta. Sẽ không làm mất thời gian của cháu đâu."

" Dạ, cô đang ở đâu ạ? Con sẽ qua gặp cô ngay!"

" Cô đang qua căn hộ cháu đang sống. Có tiện không?"

" Dạ. Cô chờ con chút, con sẽ về ngay ạ!"

Hữu Thiện tắt điện thoại, đáp lại ánh nhìn dò hỏi của ba người bên cạnh, anh khẽ nói:

" Thật xin lỗi.....Mình phải gặp một người rất quan trọng, không làm khác được."

Quay sang Bảo Trân, giọng anh khàn đặc:

" Có gì lát Duy sẽ đưa em về nhé! Anh rất tiếc."

Nói rồi anh đứng dậy đầy vội vàng nhanh chóng đi lấy xe!

Hữu Thiện chạy xe như một người điên, anh biết phải có chuyện rất quan trọng thì mẹ Gia Ngọc mới đích thân tới tìm anh. Trong ấn tượng của anh bà là một người mẹ Hà Nội rất điển hình, trầm tĩnh và ít nói. Những năm cô không còn ở đây anh vẫn cố tình xin được gặp bà, nhưng lần nào bà cũng chỉ cười hiền với anh, giấu đi biết bao tâm sự.

Tiếng cửa thang máy vừa mở ra, Hữu Thiện thở gấp rồi bước về căn hộ quen thuộc của mình. Ánh mắt người mẹ ấy nhìn anh tĩnh lặng, nụ cười vẫn hiện diện trên gương mặt bà như bao lần anh từng thấy:

" Đã làm mất thời gian của cháu rồi, cô thật xin lỗi!"

Cánh cửa căn hộ mở ra, anh đứng lặng người để bà bước vào trước, trên tay bà là đứa trẻ anh từng gặp cách đây không lâu. Một bé trai đáng yêu và hình như vẫn chưa biết nói.

Giọng Hữu Thiện mất đi bình tĩnh vốn có của thường ngày, anh run run cất lời:

" Cô uống gì để con lấy ạ?"

Lắc đầu với anh, bà nhẹ nhàng mở lời:

" Cháu ngồi xuống đi, cô nói nhanh thôi, xong rồi sẽ đi ngay!"

Anh ngồi xuống nhìn bà rồi lại nhìn đứa bé vẫn đang say ngủ, ánh mắt anh không giấu nổi sự dò hỏi mãnh liệt. Hiểu được tâm trạng của anh, bà khẽ nói:

" Từ khi còn nhỏ Gia Ngọc đã chỉ có một mình, lớn lên cũng vậy! Con bé không thích trẻ con, cháu biết chứ?"

Hữu Thiện gật đầu, lặng yên nghe bà nói tiếp:

" Vins là đứa trẻ bị một người mẹ nào đó bỏ rơi ngay từ khi vừa mới sinh. Gia Ngọc khi ấy vẫn nằm trong viện, những ngày tháng đó đối với con gái cô mà nói chẳng khác nào địa ngục. Dù không thích trẻ con nhưng con bé đã quyết tâm nuôi Vins bằng được bởi con bé tin.....đó là sự an ủi lớn lao mà Thượng Đế mang đến cho nó. Vì trước đó không lâu....đứa con của Gia Ngọc và cháu......chúng ta đã cố gắng nhưng vẫn không có cách nào giữ được."

Đôi mắt Hữu Thiện trở nên sọng đỏ khi nghe bà nói, anh đưa tay ngỏ ý muốn ôm đứa nhỏ vào lòng, giọng anh nghẹn ngào:

" Tại sao mọi người lại có thể giấu con một chuyện như thế?"

" Đó là chuyện mà hai năm nay ta luôn canh cánh trong lòng, nhưng vì lúc đó con bé kiên quyết xin ta và mọi người không được nói cho cháu. Ta dù là mẹ của Gia Ngọc nhưng cháu cũng biết đấy, thực ra ta chỉ là mẹ kế. Dù yêu thương con gái mình đến mấy thì có những việc chỉ biết đứng lặng yên nhìn mà không thể nào làm khác được.

Hai đứa vẫn còn nặng tình với nhau, cũng đã bỏ lỡ hạnh phúc hết lần này đến lần khác. Người làm mẹ như ta.....thấy rất đau lòng."

" Con nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho Ngọc. Cô yên tâm!"

" Có được câu nói này của cháu thì ta có thể yên tâm rồi. Vins chính là chiếc chìa khoá để giúp cháu lấy lại những gì đã mất, giờ ta giao lại cho cháu..."

Nói rồi bà đứng dậy tỏ ý ra về, căn nhà tĩnh lặng chỉ còn mình Hữu Thiện và đứa trẻ thơm mùi sữa vẫn nằm ngủ ngoan trong tay anh. Nếu con của anh và cô còn....chắc là đứa bé cũng bằng tuổi đứa trẻ này. Nhưng anh tin rồi tình yêu sẽ về lại bên anh và cô, vẫn còn những thiên thần khác mà Thượng Đế muốn dành tặng cho hai người. Anh tin chắc chắn là như thế!

Kết:

Tình yêu thực sự đến với mỗi người theo những cách khác nhau, chúng ta không thể định nghĩa được, không thể hiểu được sức mạnh của nó - cho đến khi chúng ta gặp nó. Đó là thứ tình yêu mang đến hạnh phúc ngọt ngào nhất, biến những người dù khô khan cũng trở nên lãng mạn, cuốn đi cả những người không hề tin tưởng vào tình yêu, người ta cảm thấy mình có thể hi sinh tất cả.

Nhưng đó cũng có thể là thứ tình yêu mang đến nỗi đau sâu sắc nhất, đánh gục những người mạnh mẽ kiên cường nhất, cứa lên tim những vết thương mà cho dù có được chữa lành sẽ vẫn để lại sẹo, có thể biến 1 người từ yêu thành hận, cũng có thể biến một người lạc quan trở nên mất niềm tin. Tình yêu đó không phụ thuộc vào bất cứ điều gì, ngoại hình, thân phận, tuổi tác, hoàn cảnh, chỉ đơn giản là bạn yêu chính người đó. Có thể là một người tâm đầu ý hợp hoặc hoàn toàn khác biệt, có thể là một người tốt hoặc xấu, có thể là một người cũng yêu bạn thật sự hoặc không hề yêu bạn.

Chúng ta thường hay suy nghĩ tiêu cực rằng không nhiều tình yêu thực sự có một happy ending. Nó có thể kết thúc vì sự dại khờ và bồng bột của tuổi trẻ để rồi tiếc nuối.. Bởi chỉ khi đã trưởng thành người ta mới biết trân trọng hơn, khi ấy cơ hội đã trôi qua mất rồi.

Có khi vì quá yêu nhau nên những hờn ghen, những tủi thân, những buồn phiền vô tình bị đẩy lên quá cao đến mức tiêu cực. Khi yêu nhau quá người ta cũng sẽ mệt mỏi vì cãi vã hơn, người ta không thể mặc kệ, người ta vật lộn trong những tâm tư của chính mình, đến phát điên.

Có thể kết thúc chỉ đơn giản do Số phận.

Mà số phận của Gia Ngọc ngay từ đầu đã chỉ có thể nằm trong tay Hữu Thiện. Cô từ bỏ cả tuổi xuân đẹp đẽ của mình vì anh còn anh đã đánh đổi cả tương lai rộng mở chỉ cần được bên cô bình yên và hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng hiểu rằng, điều tuyệt diệu nhất đó là mỗi ngày có anh ở cạnh.

Bạn đang đọc Lần Nữa Lại Yêu - Phần 2 của Voi Ngọt Ngào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.