Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Này, Là Em Vứt Bỏ Anh - Chương 8-2

Phiên bản Dịch · 2518 chữ

Editor: tu tai

Ninh Vũ Hoa còn chưa kịp suy nghĩ câu nói kỳ lạ của Bách Tuấn ở trên máy bay, thì lại gặp phải nguy cơ mới.

Sau khi trở về, cô phát hiện, vậy mà mỗi ngày cô đều phải cùng giường chung gối với anh!

"Thật không có biện pháp khác sao?" Ninh Vũ Hoa bồn chồn không yên ngồi ở trong phòng ngủ, nhìn Bách Tuấn đẩy cửa vào nói.

Bách Tuấn vẻ mặt u ám lắc đầu."Từ đầu ba anh đã quyết định rằng muốn chúng ta ở trong nhà, cho nên không thể thương lượng."

"Nhưng các anh sau khi cưới, không phải đều lục tục dọn ra ngoài ở sao?" Mặc dù đã quyết định từ trước, nhưng cô cho là sau khi bọn họ trở về, nhất định sẽ có cách giải quyết!

So với cô đang vội vã cuống cuồng, thì vẻ mặt của Bách Tuấn lại nhẹ nhõm thản nhiên hơn rất nhiều."Ba anh cho rằng, các anh có thể dọn ra ngoài, là bởi vì bọn họ có làm việc trong tập đoàn Bách Thực, tận sức vì gia đình này; nhưng nếu sau khi anh lựa chọn kết hôn với em mà nghỉ việc, vậy nhất định phải ở trong nhà tẫn hiếu."

"Nào có như vậy...... Đi đâu phát triển sự nghiệp của mình, là một người tự do, có quan hệ gì với tẫn hiếu cùng trách nhiệm chứ, có quan hệ gì......" Cô căng thẳng đến mức xoắn hai tay vào nhau.

"Cám ơn em ủng hộ sự nghiệp của anh như vậy." Bách Tuấn cười híp mắt ngồi vào bên cạnh cô, lặng lẽ ôm bả vai của cô, đồng thời cũng nắm tay mềm mại lạnh lẽo của cô.

"Làm thế nào đây......" Ninh Vũ Hoa vô cùng chán nản, không hề cảm thấy được khác thường chút nào, còn cầm ngược lại tay của anh.

"Anh lại đi cùng bác...... Cùng cha nói chuyện giải thích một chút xem...... Hoặc là có thể nhờ mẹ giúp một tay! Đã nói, đã nói cho dù dọn ra ngoài, chúng ta cũng có thể thường xuyên trở lại thăm hai người! Thỉnh thoảng ở vài ngày cũng không phải là không thể......"

Cô dùng sức nhướng đôi mày thanh tú lên."Em có thể nghĩ biện pháp nhẫn nại, nhưng nếu như muốn thường trú thì......"

"Bình thường mẹ anh đều rất hướng về anh, nhưng là lần này...... Bà còn kiên trì hơn cả cha." Bách Tuấn thở dài thật sâu, giữ đầu vai của cô, để cho cô dựa về phía mình."Anh thấy, có thể bọn họ đang hoài nghi hôn sự của hai chúng ta, cho nên em đành phải nhẫn nại rồi."

Cùng giường với anh là chuyện khổ sở như vậy sao? Anh sẽ thay đổi hoàn toàn cái suy nghĩ lạ lùng này của cô!

"Ý anh là." Trái tim nhỏ bé của cô giống như đang đập mạnh và loạn nhịp.

"Không đâu, chúng ta không có lộ ra sơ hở gì mà." Ninh Vũ Hoa rất an tâm dựa vào anh, tìm kiếm ủng hộ của anh.

"Em nghĩ xem, nếu như không phải là có điều hoài nghi, sao ba mẹ lại yêu cầu chúng ta nhất định phải ở trong nhà?" Bách Tuấn vẻ mặt nặng nề nhìn cô."Em tuyệt đối không thể xem thường cha mẹ anh, chỉ có ở trong nhà, bọn họ mới dễ dàng giám thị từng cử động của chúng ta."

"Bách Tuấn, anh đừng làm em sợ! Cái gì mà giám thị không giám thị...... Chẳng lẽ ba mẹ còn có thể ở ngoài cửa nghe lén chúng ta nói chuyện?" Phát giác ra Bách Tuấn cố ý nhỏ giọng, cô không nhịn được rùng mình một cái.

"Bọn họ sẽ không, nhưng cũng khó đảm bảo những hạ nhân kia sẽ không." Anh trợn mắt nói như thật.

"Nhà anh thật rất kỳ quái!" Ninh Vũ Hoa lập tức giảm giọng nói thấp xuống, tức giận lấy cùi chỏ, va nhẹ lồng ngực của anh."Ba anh đó, sao cứ muốn nắm giữ cuộc đời của các anh vậy? Cho anh đi làm chuyện mình thích, còn có nhiều yêu cầu cùng thứ tự như vậy! Thật là quá đáng!"

"Bảo bối đều hướng về anh như vậy...anh thật sự rất vui." Bách Tuấn chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đang nổi giận của cô, nheo lại mắt thưởng thức.

"Em không phải hướng về anh, mà đang nói sự thật." Cô tức giận chu môi.

"Đúng rồi! Về sau không cho phép anh gọi em là bảo bối nữa! Chúng ta không phải vợ chồng thật sự!" Lúc đi Trùng Thằng, hình như anh cũng gọi như vậy!

"Không cho phép gọi bảo bối, cũng không được gọi bà xã, vậy em để cho anh gọi em là gì?" Bách Tuấn hướng về phía cô, bày ra vẻ mặt vô tội.

"Anh có thể gọi tên của em......" Vấn đề của anh thật đúng là đủ ngu ngốc.

Ninh Vũ Hoa không nhịn được liếc mắt, trước kia sao cô lại cho rằng anh là người thông minh nhất trên thế giới chứ?

"Vậy làm sao có thể cho thấy mức độ ân ái của chúng ta?" Bách Tuấn khẽ mím đôi môi, lộ ra vẻ mặt tuyệt không thỏa hiệp.

"Đề phòng bị người nghe lén, anh cho là trước sau gì, cũng nên thống nhất một cách gọi. Em chọn đi, hoặc là bảo bối, hoặc là bà xã."

"Lựa chọn một trong hai cái này?" Cô nhíu mày.

"Em cứ từ từ suy nghĩ, sáng sớm ngày mai lại nói cho anh biết cũng không muộn." Anh đứng lên, bắt đầu sửa sang lại giường đệm."Thời gian không còn sớm rồi, bà xã, chúng ta đi ngủ thôi."

"Anh...... Thật sự muốn ngủ ở trên giường?" Cô sợ hãi mở to mắt.

"Chúng ta cũng không phải là chưa từng ngủ chung, em làm gì mà phải kinh hoảng như vậy?" Bách Tuấn ranh mãnh chớp động tầm mắt."Anh tuyệt đối sẽ không làm gì với em, anh bảo đảm!"

"Nhưng......" Nhìn dáng vẻ anh nằm nghiêng ở trên giường, trong lúc bất chợt cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Cô có thể bảo đảm không động vào cô, cô lại không có lòng tin với bản thân; nếu như trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô loạn hôn anh, ôm anh, thì chẳng phải sẽ làm lộ ra tình cảm che giấu của cô với anh sao?

Nếu để cho anh biết cô vẫn luôn thích anh, thì nhất định cô sẽ bị anh cười nhạo một trận, sau đó đổi lấy càng nhiều tổn thương làm tan nát cõi lòng cô!

Cô tuyệt đối không muốn, không thể bị anh phát hiện tình cảm chân thật của cô!

"Đừng nhưng là nữa! Thời gian không còn sớm, em định cứ đứng như vậy suốt đêm sao?" Bách Tuấn ngáp một cái, lười biếng ngồi dậy."Ngày mai không phải em muốn đến Ninh Thạch đi làm sao?"

"Đúng vậy......" Xác thực, ngồi mấy giờ máy bay, cô đã cảm thấy đau nhức toàn thân từ lâu, buồn ngủ.

"Vậy còn không mau lên giường?" Anh vỗ xuống chỗ trống bên cạnh.

Cô chần chừ nhìn anh một chút, sau đó bỗng dưng cắn môi đỏ mọng, nắm cái chăn ở một bên lên, cuốn thành một cái, đặt ở giữa cái giường lớn.

"Muốn em ngủ cũng có thể, nhưng anh tuyệt đối không thể vượt qua đường ranh giới này!" Cô vẻ mặt chăm chú nhìn anh.

"Anh không thành vấn đề." Bách Tuấn mang theo vài phần hứng thú, nhìn về phía tấm chăn mỏng bị vặn thành bánh quai chèo.

Cô thật đúng là lắm trò.

Mang theo tâm tình thấp thỏm, Ninh Vũ Hoa thận trọng bò lên giường.

"Trên giường cũng không có rắn độc, em sợ cái gì?" Nhìn vẻ mặt cảnh giác của cô, Bách Tuấn không nhịn được đưa tay ra kéo vai cô, kéo cô đến bên cạnh mình.

"Anh làm gì đấy!" Cô liền hất tay anh ra, tức giận quát nhỏ."Em cảnh cáo anh, tuyệt đối không được đụng vào em một cái!"

"Em đúng là rất thích cảnh cáo anh......" Đời này anh còn chưa từng bị người nào cảnh cáo thường xuyên như vậy; huống chi, đối phương còn là một cô gái.

Nhìn vẻ mặt trợn tròn kỳ lạ của cô, Bách Tuấn bất ngờ phát hiện, vậy mà anh không hề tức giận chút nào.

Nếu như trước kia bạn gái anh dám can đảm đối xử với anh như vậy, thì anh đã quay đầu đi khỏi từ lâu, tuyệt không quay đầu lại.

Nhưng cô lại khác.

Dù cho cô tức giận với anh thế nào, gào thét anh, anh đều cảm thấy đó là một loại biểu hiện của tình yêu; anh chẳng những không ghét, ngược lại còn cảm thấy thú vị, thậm chí có chút trầm luân say mê......

Chẳng lẽ, đây chính là thích sao?

Bách Tuấn từ từ trợn to hai mắt thâm thúy, chính anh cũng không thể tin được mình lại có thể có suy nghĩ kinh người này.

Thích? Sao anh lại cho rằng mình thích em gái mập?

Đương nhiên anh không ghét cô, cũng cảm thấy ở bên cô rất thoải mái, cho nên, anh mới sẽ quyết định kết hôn với cô, mới có thể muốn sống với cô cả đời.

Nhưng, anh lại chưa từng nghĩ tới, tình cảm của anh với cô, đã vượt qua ranh giới tình bạn, mà lên tới mức "Thích" rồi.

Mặc dù anh luôn nhớ cô, luôn nghĩ tới cô......

Nhưng anh vẫn luôn cho là, đó là bởi vì cô là em gái mập, là bạn tốt thanh mai trúc mã của anh!

Anh che chở cô cũng được, quan tâm cô cũng tốt, cũng giống như tình cảm anh em vậy, mà tuyệt đối không có liên quan đến tình yêu nam nữ.

Loại tình cảm này, xảy ra ở trên người của anh như thế nào vậy?

"Anh làm sao vậy?" Khi Ninh Vũ Hoa kéo chăn lên, đang muốn cẩn thận nằm xuống thì lại phát hiện vẻ mặt sợ hãi giống như nhìn thấy quỷ của Bách Tuấn.

"Không có...... Không có gì." Anh bối rối cúi đầu, không muốn làm cho cô phát hiện nối rung động trong lòng anh.

Trong mắt của cô xẹt qua vẻ nghi hoặc.

Cô rất ít thấy sắc mặt Bách Tuấn tái nhợt như thế, điều này làm cho cô rất lo lắng.

"Có phải anh thấy không thoải mái ở đâu không?" Cô ngồi thẳng người dậy, đưa tay muốn sờ trán của anh.

"Anh không sao!" Anh hơi trốn về sau một chút.

"Mau ngủ đi." Sau một tiếng cười lúng túng, Bách Tuấn bỗng nghiêng người qua, đưa lưng về phía cô.

Làm sao vậy? Bởi vì lời cảnh cáo của cô, mà không vui?

Thật là không thấy người đàn ông nào nhỏ mọn như vậy!

Ninh Vũ Hoa kéo chăn bông, cuối cùng cũng nằm xuống.

Nhìn tấm lung rộng rãi của anh, trong tim cô tự nhiên sinh ra một cảm giác tịch mịch.

Những ngày ở Trùng Thằng, chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau, tất cả những điều đó tốt đẹp biết bao, sau đó vừa về nước, liền phải đối mặt ngay với thực tế, anh, vẫn không thích cô.

Hy vọng thời gian có thể dừng lại biết bao.

Nhưng sao cô có thể ích kỷ như vậy, ép buộc anh ở lại bên cạnh cô.

Nghe tiếng hít thở vững vàng của anh, bỗng nhiên lại cảm thấy trong lòng bị nhét đầy, từ đáy lòng đang dần dần dâng lên một cỗ ấm áp.

Dường cong phần lưng nhẵn bóng của anh cường tráng làm sao, khẽ phập phồng theo từng đợt hô hấp, khiến cho cô không thể không đưa tay chạm tới. Anh phải ngủ thiết đi rồi, sờ một cái không sao chứ......

Trời ơi! Cùng giường với cô đã khảo nghiệm lớn lao rồi, bắt buộc mình đưa lưng về phía cô, chính vì không để cho bản thân suy nghĩ lung tung nữa, mà tay nhỏ bé mềm mại của cô lại còn đụng vào lưng của anh.

Thôi kệ!

Anh lật người lại, bắt được tay nhỏ bé của cô."Không ngủ được?"

Bị bắt tại trận, Ninh Vũ Hoa nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, thật may là đã tắt đèn không thấy được sắc mặt của cô, nếu không nhất định là một mảnh đỏ ửng."Em......"

Mặc dù không nhìn thấy mặt của anh, tuy nhiên cô có thể rõ ràng cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, giống như đang nhìn chằm chằm con mồi, làm cho cả người cô đều cảm thấy nóng ran.

"Nếu không ngủ được, chúng ta hãy làm chút chuyện khác đi!"

Chuyện khác? Còn chưa kịp phản ứng, liền bị kéo vào trong lổng ngực của anh.

"Ưmh......" Môi của anh dán lên môi cô.

Trong nháy mắt khi anh chạm vào cô, cô cảm thấy tình ý trong lòng cô gần như bùng nổ.

Lực đạo mềm nhẹ cùng cảm giác va chạm của anh, làm dấy lên nỗi khát vọng trong lòng cô.

Anh tìm kiếm hương thơm tơ lụa trong lòng cô, lâm vào nụ hôn đến mức quên mình; mà cô cũng dùng nhiệt tình không hề giữ lại, hưởng ứng sự thăm dò môi lưỡi của anh, hơn nữa theo sự xâm nhập của anh, mà phát ra ngân nga cùng thở dài thỏa mãn.

Phản ứng tự nhiên ngây thơ của Ninh Vũ Hoa, cùng với hơi thở ấm áp ngọt ngào của cô, khiến cho cơ thể anh dấy lên một ngọn lửa dục vọng không cách nào khống chế.

Tay của anh dọc theo đường cong cơ thể cô mà đi xuống, thăm dò cơ thể mềm mại phập phồng của cô.

Khi anh hơi buông miệng ra, thì bị cô kháng nghị ngay lập tức.

Anh phát hiện vậy mà cô cũng đầu nhập như anh vậy, điều này làm cho anh hưng phấn, cũng làm cho anh dùng phương thức mãnh liệt hơn, ngậm lấy môi của cô; ở hắn dưới môi, cô run rẩy mà đè nén than nhẹ, thân thể dán sát vào anh hơn, rung động có tiết tấu.

So với sự ngọt ngào mà anh dành cho, hình như cô còn khát vọng nhiều hơn, nhiều hơn......

Vì vậy, anh tăng nhanh tiết tấu, mà cô cũng phối hợp ngay.

Khi anh cởi quần áo cho cô thì giữa bọn họ nở rộ đầy tia lửa, thậm chí có thể đốt sáng cả bầu trời.....

Đêm này, nhất định sẽ rất dài.

Bạn đang đọc Lần Này, Là Em Vứt Bỏ Anh của Đường Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.