Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dựa vào khuôn mặt, huấn luyện

Phiên bản Dịch · 1634 chữ

Lúc quân nhân chấp hành nhiệm vụ, nhiều khi có thể trực tiếp nổ súng, đánh chết đối thủ là việc hàng đầu cần giải quyết, dù sao thì bắn sai cũng còn tốt hơn là bị người bắn chết.

Cảnh sát lại không được, bọn họ phải phán đoán đó là người dân bình thường hay là tội phạm, là phải bắn trước hay là ưu tiên tránh né, dù sao nếu không cẩn thận bắn sai một người dân vô tội sẽ mất bát cơm của mình.

Hệ thống siêu thám tử kia của Luke, nhiệm vụ đầu tiên nó đưa ra chính là muốn hắn lấy được thân phận cảnh sát chính thức, hắn cũng không muốn đánh mất thân phận này.

Tiếp tục một bên dạy bảo, một bên điều chỉnh như vậy, Luke và Selina kéo dài tới một giờ.

Sau khi Luke bắn hết 11 hộp đạn, tay hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu nên không tiếp tục bắn nữa.

Hai người gọi người nhân viên kia tới lấy súng đi, sau đó mới trở lại tiệm súng phía trước.

Luke vượt lên trước một bước để quét thẻ, thanh toán hết phí tổn của hai người, Selina cũng không từ chối.

Cô ta bỏ thời gian chỉ bảo cho Luke, xứng đáng với chút phí tổn ấy.

Lão Pad lại không nhịn được nói nhăng cuội: "Cô bé Luke cũng thích đại mỹ nữ của chúng ta à? Đã niềm nở nhanh như vậy rồi à, đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến và chi phí sau bữa ăn chưa?"

Luke mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của ông ta: "Lão Pad, ông không biết là tôi có thể dựa vào khuôn mặt để ăn cơm sao?"

Lão Pad không hiểu: "Là sao?"

Luke tiếp tục mỉm cười: "Có nghĩa là, tôi có thể nằm trên ghế salon ở nhà bạn gái xem tivi, thuận tiện chờ cô ấy nấu cơm tối cho tôi, ăn xong rồi rời đi."

Mặt mũi của lão Pad tràn đầy vẻ không tin: "Cậu trâu bò như thế sao, Robert có biết không?"

Luke lắc đầu: "Chuyện này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là tôi không cần dùng tiền cũng có thể có được tất cả những thứ đó. Mà ông thì cần phải bỏ ra rất nhiều tiền, mới có thể kiếm được một người phụ nữ đồng ý đi ăn tối và hoạt động sau bữa ăn với ông."

Lão Pad vẫn còn chưa hiểu ý tứ trong đó, Selina đã ôm bụng cười ha ha không ngừng, ôm Luke, hôn lên trên mặt hắn một cái: "Nhóc, tôi thích cậu."

Lão Pad kinh hãi: "Hai người đang đùa đấy à?"

Luke bất đắc dĩ lắc đầu: "Đó là bởi vì cô ấy phát hiện ra ông sống không được tốt nên cảm thấy vui vẻ."

Selina lại cười to lên, Luke cũng không tiếp tục nói móc lão Pad nữa, lôi kéo Selina rời đi.

Mấy phút sau, trong tiệm súng đột nhiên truyền ra tiếng gầm giận dữ: "Chết tiệt! Mày nói là nếu tao không bỏ tiền thì sẽ không có ai đồng ý x x x với tao à? Thằng nhóc đáng chết..."

Bên này, Selina và Luke đã đi ra ngoài cửa hàng súng.

Sau khi lên xe, Selina không lái xe, mà lại mở miệng nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, đi hoạt động thân thể với tôi một lúc đi?"

Luke nhìn đồng hồ: "6h20 rồi, cô không trở về nhà ăn cơm sao?"

Selina không thèm để ý: "Cha mẹ sẽ để phần bữa tối cho tôi, đi thôi."

Luke: "... Nhưng nhà tôi phải ăn cơm tối a."

Selina: "Gọi điện thoại nói Catherine giữ lại một phần cho cậu đi."

Luke: "Tôi cũng không mang theo quần áo huấn luyện."

Selina: "Vậy thì đi về nhà lấy, ngay cả tiền điện thoại mà cũng tiết kiệm."

Luke: ... Nói giống như là xăng miễn phí vậy. Ặc, được rồi, quả thật là xe cảnh sát không cần phải trả tiền xăng, chỉ cần không vượt quá hạn mức là được.

Cuối cùng, Luke vẫn đành khuất phục.

Dù sao thì vừa rồi Selina cũng không hề giấu diếm gì dạy hắn bắn súng.

Có ơn thì nên hồi báo, đây là truyền thống đạo đức cơ bản của người phương đông.

Mặc dù bây giờ hắn là người người da trắng, nhưng cũng không quên đi truyền thống ấy.

Sau khi được Selina đưa về nhà, lấy một bộ quần áo huấn luyện, nói với Catherine là chừa một phần bữa tối lại cho hắn.

Sau đó, hắn lại lên xe một lần nữa, chạy như một làn khói.

Catherine đứng ở phòng bếp, nhìn về phía chiếc xe cảnh sát đang đi xa ở ngoài cửa sổ, nghiêng đầu hỏi Robert đang ngồi bên trên bàn ăn phía đối diện: "Giờ đồn cảnh sát của anh cho phép nhân viên cảnh sát yêu đương nhau rồi sao?"

Robert đọc báo, không nhanh không chậm nói: "Không hề."

Catherine: "Vậy sao anh không ngăn cản bọn họ?"

Robert: "Vẫn còn sớm, trừ khi Selina tán tỉnh ngược lại chứ thằng nhóc kia sẽ không chủ động đâu."

Catherine: "Anh xác định chứ?"

Robert: "Đừng quên Himena, cô bé kia theo đuổi Luke hai tháng mới thành công đấy."

Catherine cười ha ha: "Nhưng em cảm thấy, Selina còn trực tiếp, chủ động hơn Himena nữa."

Robert để tờ báo xuống, thở dài một tiếng: "Anh có thể làm cái gì? Chẳng lẽ khai trừ hai người bọn họ sao? Mở một con mắt nhắm một con mắt là được rồi."

Catherine im lặng: Nói dài dòng cả nửa ngày nhưng chốt lại là anh không có cách nào với bọn họ.

Xe cảnh sát trở lại đồn cảnh sát.

Đồn cảnh sát trong hai mươi bốn giờ lúc nào cũng có người trực.

Lần này người đang trực ban là Bob, anh ta nhìn lấy hai người đi vào, cười nói: "A, hai người tốt như vậy à? Biết tôi ở một mình nhàm chán, chuyên môn quay lại nói chuyện phiếm với tôi sao?"

Selina bĩu môi: "Bob, anh làm Jenny nhà anh hài lòng trước đi rồi lại nói. Chúng tôi còn phải đi tới sân huấn luyện, một mình anh chơi đi."

Trung niên xui xẻo kia chỉ có thể tràn đầy vẻ cay đắng nhìn hai người đi xuống tầng hầm, nơi đó có một cái sân huấn luyện cỡ nhỏ.

Bao cát, tạ, tạ tay, máy kéo tay, còn có các loại dụng cụ rèn luyện, mặc dù chỗ này cũng không rộng rãi, không đầy đủ dụng cụ bằng phòng tập thể hình chuyên nghiệp, nhưng các thứ cơ bản đều có một bộ.

Đây cũng là một chút phúc lợi cho các nhân viên cảnh sát, bằng không thì mỗi ngày lái xe ăn thức ăn nhanh, không rèn luyện thì rất nhanh sẽ biến thành mấy người béo phì không chạy nổi nữa.

Trong góc hẻo lánh còn có một võ đài nhỏ, đó là nơi thỉnh thoảng để cho các nhân viên cảnh sát quá mức rảnh rỗi dùng để đánh lộn.

Selina thuận tay cởi đồng phục cảnh sát trên người ra, tiếp đó là quần, bên trong lại là một bộ nội y vận động.

Luke vò đầu: "Selina, cô không thay quần áo à?"

Selina tạo dáng kiểu vận động viên thể hình đi tranh tài: "Không dễ nhìn sao?"

Luke nhìn làn da màu lúa mì, cơ thể còn đậm hơn một chút so với Himena, đường cong cơ bắp rõ ràng của cô ta, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi thán phục.

Đây là tỷ lệ phần trăm mỡ trong cơ thể duy trì trong khoảng 20% trở xuống, cũng không biết là cô nàng thích uống Dr. Pepper này làm thế nào để bảo trì loại hình thể này.

Nhưng mà, ngay cả người ta đều không để ý, hắn cũng không thèm đi tới phòng thay quần áo, trực tiếp từ trong túi lấy quần áo ra thay.

Thân trên của hắn là T-shirt cộc tay, nửa thân dưới là một chiếc quần thể thao ngắn hơi rộng.

So với cách ăn mặc thân trên áo nhỏ, thân dưới quần bó sát của Selina, bộ này của hắn cũng quá bảo thủ.

Selina ghé mắt: "Cậu là thiếu nữ à? Còn che chắn kỹ như vậy?"

Luke chỉ cười cười.

Hắn mới không muốn để trần, như thếvsẽ không giấu được cơ ngực phát triển và tám múi cơ bụng.

"Cô muốn luyện như thế nào?" Hắn nói lảng sang chuyện khác.

Selina chỉ lên võ đài nhỏ kia: "Thực chiến một chút trước đi, để tôi kiến thức xemg nhu thuật Brasil của cậu lợi hại cỡ nào."

Luke ách một tiếng: "Cô xác định chứ?"

Selina nhảy lên mấy lần, bộ pháp rất linh hoạt, thân hình rất mềm mại, giống như một con báo cái tràn đầy lực lượng: "Tôi xác định, lên đi."

Luke suy nghĩ, cảm thấy chút nữa mình vẫn là không nên quá hung ác.

Hai người đứng vững, Selina mở miệng kêu lên: "Chú ý." Nói xong lập tức nhanh chóng tới gần Luke.

Rõ ràng là cô ta đã từng học qua quyền anh, tư thế rất tiêu chuẩn, ánh mắt rất tập trung.

Sau khi cực nhanh đến gần, cô ta lập tức đấm thẳng một cái tới.

Luke mỉm cười, hai tay rủ xuống cũng không giơ lên ngăn cản, lúc cô ta đánh ra cú đấm này, bỗng nhiên cúi người nhào tới trước.

Bạn đang đọc Làm Thần Thám Trong Thế Giới Điện Ảnh của Băng Nguyên Tam Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thichthanhtu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 331

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.