Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học sinh cấp ba yêu thích rộng, mời đại lão ăn kẹo

Phiên bản Dịch · 1607 chữ

Luke nhìn một cột mốc đường ở cách đó không xa, không phản bác được.

Bên trên cột mốc đường viết ——Cách Shackelford 30 cây số.

Như thế thì có nghĩa là, xe đã đi vào trong phạm vi thị trấn Shackelford.

Mà ở bên trong phạm vi thị trấn, có thể viết hóa đơn phạt xe, chỉ có nhân viên cảnh sát ở trong thị trấn.

Có lẽ là chỉ có người mắc bệnh tâm thần mới có thể viết hóa đơn phạt cho xe cảnh sát của lãnh đạo trực tiếp của mình!

Cho nên, cho dù là Luke không có bằng lái, ở trong địa giới này cũng có thể lái chiếc xe cảnh sát này đi ngang.

Robert ngồi bên kia nhìn Luke mở khóa khởi động xe, cực kỳ vững vàng lái xe cảnh sát lên trên đường cái, một lát sau ông mới yên lòng: "Kỹ thuật của cháu thành thạo như thế, thường xuyên tới nông trường lái xe chơi hả? Vì sao không sớm đi thi lấy bằng lái?"

Luke: "Dạ, chờ vụ án này kết thúc cháu sẽ đi thi."

Robert: "Cháu có thể lái nhanh hơn một chút."

Luke: "Vận tốc tám mươi đã đầy đủ rồi, nhanh hơn nữa thì cháu cũng không thể cam đoan an toàn được, cháu cũng không phải là một tài xế lão luyện."

Robert: "Được rồi, đến nơi thì gọi ta."

Nói xong ông ta nhắm hai mắt ngửa ra ghế, ở nơi đó suy nghĩ về vụ án kia.

Trong xe, chỉ có tiếng nhạc country như có như không từ bên trong radio truyền ra.

Hơn mười phút sau, Luke dừng xe: "Đến nơi rồi, Robert."

Robert ồ một tiếng, trực tiếp mở cửa đi xuống xe, bộ dáng mất hồn mất vía tiến vào trong cục cảnh sát.

Luke bất đắc dĩ lắc đầu, tắt máy vươn tay mở cửa đi xuống, sau đó đóng cửa lại, đi theo vào bên trong.

Mới đi vào, liền thấy Selina đang nói gì đó với Robert.

Hắn chào một tiếng, Selina nhìn qua, cho hắn một nụ cười cởi mở cộng thêm một cái ôm: "Ê Luke, rốt cuộc cậu đã đến rồi. Sếp nói chờ cậu đến mới bắt đầu công việc."

Luke cũng cười đáp lại.

Bình thường thì đương nhiên là đồng sự ở cục cảnh sát sẽ không thân mật như thế, nhưng tối hôm qua hắn được tính là lâm thời tăng ca, đã giúp Selina không ít việc, hơn nữa tuổi hắn còn nhỏ, cho nên Selina mới có thể thân mật với hắn như thế.

Robert cũng không có tiếng, bộ dáng vẫn như có điều suy nghĩ tiến vào văn phòng của ông ta.

Là một cục cảnh sát nhỏ chỉ có hơn mười người, cũng chỉ có một mình cảnh sát trưởng là Robert có văn phòng, một phó cảnh sát trưởng khác cũng chỉ có thể ở nơi hẻo lánh ngăn thành một không gian riêng.

Ừm, không phải là phó cảnh sát trưởng không muốn có văn phòng của mình, mà là hắn ta xin kinh phí để ngăn văn phòng cho riêng mình nhưng lại không được phê chuẩn, phó cảnh sát trưởng tự nhiên là không xây được văn phòng riêng.

Ba người đi vào trong phòng, cuối cùng Luke cũng tiến vào, tiện tay đóng cửa phòng làm việc, còn bấm khóa lại.

Selina vốn vẫn luôn chú ý đến hắn lại thầm nhủ một tiếng trong lòng: Một tên nhóc quá mức cẩn thận, thật sự là không giống như sếp Robert.

Robert giống như là từ lúc để cho Luke lái xe xong, đã phát hiện ra đại lục mới, sau khi ngồi xuống chính mình lại không nói nhiều, chỉ mở miệng nói một câu: "Luke, cháu đem tình huống kiểm tra thi thể cùng những chuyện mà cháu đã đề cập với ta đều nói lại một lần đi."

Luke có thể làm gì được? Bây giờ là đang làm việc, Robert thế nhưng là cấp trên của hắn, phải ngoan ngoãn nghe lời chứ sao.

Dùng hết khả năng nói ngắn gọn nhưng vẫn không bỏ sót bất kỳ một chút tin tức gì, đem tình huống sơ bộ sau khi kiểm tra thi thể nói một lần, lại đem lịch sử tình cảm tương đối phức tạp của Michelle cũng nói một lần.

Selina huýt sáo một cái: "Xùy, người trẻ tuổi các cậu bây giờ chơi bời như thế sao?"

Luke trịnh trọng lắc đầu: "Không, chẳng qua là những nhân vật nổi tiếng trong trường học mới có đãi ngộ đặc biệt mà thôi. Nếu như là một người mập mạp tự kỷ, mặc kệ là nam hay nữ thì cũng không thể có được đãi ngộ này."

Selina hơi sửng sốt một chút: "Ừm, hình như là như thế a. Nhưng chuyện này có quan hệ gì với bản án?"

Luke: "Có lẽ là không có quan hệ gì, nhưng có thể để cho tư duy của cô tránh khỏi việc rơi vào chỗ nhầm lẫn, cho rằng học sinh cấp ba bây giờ đều là loại người đó a."

Mặt mũi của Selina tràn đầy hoài nghi: "Thật?"

Luke: ". . . Kỳ thật, ta muốn nói là, có được hoan nghênh hay không, chủ yếu vẫn là nhìn mặt."

Selina: . . .

Robert: . . .

Say khi thở ra hai câu nhạt nhẽo, Luke vẫn đã đem chủ đề dời về chuyện chính sự, hắn nhìn Robert: "Cần cháu nói cụ thể tình huống của hai người còn lại không?"

Robert gật đầu: "Yên tâm, Selina thế nhưng chính là cảnh sát thâm niên, sẽ không đem những chuyện này nói lung tung."

Luke gật đầu: "Trừ tên bạn trai chính quy là George Joshua ra, Michelle còn cùng hai đội viên đội bóng bầu dục là Boris – Pepe và Rhoda - Terry có một chút liên lụy. A, Boris là tiên phong phòng thủ, Rhoda là tiền vệ."

Selina không khỏi tắc lưỡi: "Michelle này. . . Yêu thích thật đúng là rộng khắp."

Luke im lặng.

Hắn còn có thể nói cái gì nữa?

Cộng thêm George vốn là trung phong đội trưởng, xem như là Michelle đã đem tinh hoa của đội bóng bầu dục trong trường học đều bắt vào tay.

Tiên phong phòng thủ Boris là một cháu lai gốc Mỹ Latinh, cường tráng giống như là một bức tường, dung mạo. . . Tương đối thô kệch.

Rhoda là một thanh niên da trắng đẹp trai, hắn thân là tiền vệ, dáng người thon dài khỏe đẹp cân đối, thành tích học tập cũng không kém.

George lại là loại mang đặc điểm trung gian, cường tráng nhưng cũng không khoa trương giống như phòng thủ tiên phong, hình dạng không tốt không xấu.

Có thể nói là, ba vị này là ba loại loại hình tồn tại riêng biệt, lại đều có quan hệ thân mật với Michelle.

Robert ở nơi đó suy nghĩ, sau đó đứng lên nói: "Đi thôi, đi tới nhà George trước."

Ba người một lần nữa đi ra ngoài, Luke ở gần cửa nhất rất tự nhiên mở cửa cho đại lão, lại đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của Selina.

Luke cười nói: "Mỹ nữ luôn luôn có ưu đãi."

Mặt của Robert không thay đổi đi ở phía trước, nhưng trong lòng lại âm thầm nói: Tiểu tử thúi này, sẽ không tới mức chỉ mấy lần đã đem hoa khôi cảnh sát câu được đấy chứ? Nó có bạn gái mà. . . Ách, hình như là đã nghe nó nói qua, Himena muốn đi tới nơi khác học đại học? Được rồi, mặc kệ đi.

Selina lại chỉ cười khanh khách đi ra ngoài.

Ba người đến bãi đỗ xe, Luke đi theo sau lưng Robert đang định lên xe, kết quả là bị Robert gọi lại: "Cháu nghĩ cái gì thế?"

Luke: "A?"

Robert chỉ sang bên cạnh: "Selina mới là cộng tác của cháu, còn chưa cút đi sang."

Luke giật mình, gãi đầu đi sang chỗ Selina.

Selina đã ngồi lên ghế lái, bên trong miệng cười ha ha: "Luke, bây giờ cậu đã là cảnh sát rồi nha, lại còn là cộng tác của tôi nữa, không thể lại làm cái đuôi nhỏ của Robert rồi."

Luke cười ha ha, lên xe đeo dây an toàn cho mình: "Vậy ý là phải làm cái đuôi của cô à?" Ánh mắt của hắn như có như không liếc qua bộ vị nào đó đang ngạo nghễ ưỡn lên của người bên cạnh.

Selina: ". . . Cậu quả nhiên là giống như Robert nói, bề ngoài thì trung thực, trong lòng lại gian trá."

Luke: "Cô xác định đây là lời Robert nói?"

Đối mặt với sự tra hỏi không có chút tức giận nào của Luke, Selina hơi khựng lại một chút, tức giận đạp xuống chân ga, ầm ầm đuổi theo xe Robert ở phía trước: "Được rồi, lời Robert nói là, bề ngoài có chút ngốc, kỳ thật rất thông minh."

Luke: ". . . Được rồi, tôi tình nguyện nhận là nội tâm gian trá."

Selina lại hơi sửng sốt một chút, một lát sau mới kịp phản ứng lại: "Ha ha, thì ra cậu không thích bị người ta nói cậu ngốc."

Sắc mặt của Luke vi diệu: "Chẳng lẽ là. . . Cô rất thích?"

Selina lại một lần nữa im lặng.

Luke lại ở trên người móc móc: "Được rồi, nào, đại lão, mời ăn kẹo." Trên tay đã đưa tới một chiếc kẹo cao su.

Bạn đang đọc Làm Thần Thám Trong Thế Giới Điện Ảnh của Băng Nguyên Tam Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thichthanhtu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 425

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.