Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngắm hoa

Phiên bản Dịch · 3031 chữ

Trên tay A Uyển là tấm thiếp mời hồng nhạt được dát vàng một cách tinh sảo, đôi mi thanh tú không khỏi cau lại: “Tiệc thưởng hoa?”

Thiếp mời tinh xảo này là do Hiền phi sáng sớm đã phái người đưa tới, đại ý là nhân tiện khí trời tốt, anh đào ra hoa rực rỡ nên Bổn cung có nhã hứng mở tiệc thưởng hoa, mời các tỉ muội vào giờ tý ngày mai đến Lưu Anh Các cùng thưởng thức, các vị nhất định phải nể mặt mà đến nha.

Cầm thiếp mời một lúc lâu, A Uyển vẫn không hiểu rõ Hiền phi lần này mở yến rốt cuộc là có ý gì? Nữ nhân trong hậu cung mỗi bước đi đều là toan tính, đang yên đang lành bây giờ lại muốn tụ hợp gần như toàn bộ nữ nhân lại một nơi, đánh chết A Uyển cũng không tin Hiền phi không có một chút tính toàn nào!

“Chủ tử, người có ý định đi hay không?” Bạch Lộ thấy chủ tử cầm thiếp mời tỉ mỉ xem xét một lúc lâu vẫn không có ý muốn đi, nhịn không được mở miệng hỏi.

A Uyển bĩu môi tiện tay ném thiếp mời xuống giường, đứng dậy bước về hướng thư phòng: “Đi, tại sao không đi”.

Mặc dù không muốn giao tiếp với những người này, nhưng nếu không đi không phải là dư ra một chỗ ngồi sao? Bằng không câu “Xin đợi các tỷ muội đại giá quang lâm” kia của Hiền phi là viết chơi thôi nhỉ? Quan lớn một cấp đè chết người nha.

Cũng không biết Hiền phi ần này tổ chức hoa yến có thật sự xem trước về khí tượng hay không nhưng tiết trời lúc này quả thật rất tốt, ánh mặt trời ấm áp không quá chói mắt, từng làn gió nhè nhẹ thổi, làm cho kẻ lười biếng như A Uyển cũng nhịn không được muốn xuất môn đi dạo một chút.

Vẫn là thói quen có thể đến trễ thì tuyệt đối không đến sớm, lúc A Uyển thong thả bước vào Lưu Anh Các đã là sớm hơn giờ Tý không đầy nửa khắc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào nàng, A Uyển biết rõ nhưng không thể trách được, lúc này chủ sự của hoa yến là Hiền phi cùng với các thứ phi khác vẫn chưa đến, A Uyển liền trức tiếp hướng vị trí của mình bước đến.

Lưu Anh Các này tuy không lớn, nhưng cây anh đào này thật sự rất rực rỡ, dưới gốc đào đặt rất nhiều bàn trà, theo thân phận mà ngồi, ngắm hoa dưới gốc đào thi thoảng còn có thể đón được vài cánh hoa trắng mịn theo gió rơi xuống, Hiền phi đối với thưởng hoa yến này ngược lại an bài rất thú vị.

Mọi người đều tập trung vào một thân trang phục màu hồng nhạt của Uyển quý tần, thầm nghĩ vị này chính là ngày càng có phong thái của ái phi, trong từng cử chỉ đưa tay nhấc chân đều không cần cố tỏ ra nhưng vẫn mềm mại đáng yêu, một cách vô tình giống như vì Hoàng thượng nuông chiều mà tạo thành khí chất.

A Uyển ngược lại hiểu rất rõ, ngắm hoa chỉ là thứ yếu tại thưởng hoa yến này, cái cần ngắm thật sự đó là mỹ nhân.

Đưa mắt nhìn một lượt các phi tần ở đây, trang phục từ đẹp đẽ rực rỡ đến nhẹ nhàng thanh lịch đều có đủ, mọi họa tiết trên áo đều cho thấy sự chuẩn bị rất công phu.

Tham gia yến hội thế này, tất nhiên A Uyển cũng không để bản thân ở thế hạ phong, mây hồng nhẹ nhàng trên áo gấm cùng sen nở rực rỡ nơi váy lụa, cả người đều toát lên khí chất sạch sẽ tươi mát nhưng vẫn không mất đi vẻ kiều mị vốn có, trang sức và y phục quanh thân là một sự kết hợp hài hòa đồng nhất, thân ảnh hồng nhạt của nàng lúc này so với hoa đào rực rỡ cũng không có chỗ nào thua kém.

A Uyển trực tiếp bước đến vị trí của mình, chỉ gật đầu chào hỏi mấy vị phi tần một chút rồi ngồi xuống, vẻ mặt chính là không thân thiết thì cũng không cần nhiều lời làm gì, các phi tần dù là vô tình hay cố ý đều muốn dò hỏi vài câu, nhưng khi thấy biểu tình lãnh đạm của A Uyển thì không tiện mở miệng nữa.

Đến cả các phi tần đang mang long thai như Du tần và Cảnh mỹ nhân cũng lần lượt được cung nhân đưa đến, trong lòng A Uyển thầm cảm thán: tiếng tăm của Hiền phi nương nương quả thật rất tốt, chỉ là một thưởng hoa yến mà đến cả các phi tần đang có thai cũng phải xuất môn.

Hai vị này chỉ còn mấy tháng nữa đã đến ngày sinh, trang phục lộng lẫy cũng không giấu được bụng đã nhô cao, ánh mắt của các phi tần tuy khác nhau nhưng đều là nhìn chằm chằm bụng của các nàng.

A Uyển cũng không quan tâm nhiều đến Cảnh mỹ nhân, chỉ là người không có chút tiếng tăm gì như Du tần, từ trước đến nay đều thập phần khiêm tốn nhưng lại thu hút sự chú ý của nàng, vị này mang thai luôn ở trong cung tịnh dưỡng, đến hiện tại vẫn không xảy ra chuyện gì, hiển nhiên chuyện này mọi người đều biết.

Du tần bộ dáng thanh tú, nổi bật cũng chỉ là đôi mắt phượng hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng A Uyển nhận ra trên người nàng ta sinh một loại cảm giác thu hút khó nắm bắt, có lẽ do A Uyển quá chăm chú nhìn nàng nhưng vì thân thể bất tiện nên Du tần cũng chỉ mỉm cười hướng A Uyển gật đầu xem như là đã hành lễ.

A Uyển cũng chỉ khẽ cong khóe môi anh đào mỉm cười, liền đem lực chú ý chuyển về mấy tiểu hài tử đang chơi đùa ở bàn trà, còn chưa nhìn kĩ, lời thái giám xướng cao từ bên ngoài truyền đến: “Hiền phi nương nương, Đức phi nương nương, Trầm phi nương nương gía đáo!”

Theo âm thanh kéo dài của thái giám, ba vị nương nương liền chầm chậm bước vào Lưu Anh Các, mọi người đang muốn đứng dậy hành lễ thì nghe thấy thanh âm trong trẻo nhất quán nhưng lạnh lùng của Hiền phi vang lên: “Chẳng qua chỉ là một yến tiệc bình thường mà thôi, các vị muội muội không cần đa lễ, tránh chơi đùa không thoải mái, Đức phi muội muội, Trầm phi muội muội thấy Bổn cung nói có đúng không?”

Đức phi và Trầm phi đều chỉ cười yếu ớt, ba người liền cùng hướng về chủ vị bước đi, Hiền phi tuy là nói không cần đa lễ, nhưng chúng phi tần vẫn chờ tam phi an tọa xong, mới ngồi xuống vị trí của mình.

Không bao lâu sau đó Đức phi liền lên tiếng trong giọng nói đày lo lắng, “Hôm nay bọn tỷ muội nên tới đây đầy đủ, chỉ là Du tần muội muội và Cảnh mỹ nhân hiện tại thân thể không tiện, tham gia ngắm hoa yến thật sự không tốt cho lắm.” Trong lời nói ý tứ hàm xúc quan tâm đến thân thể của nhị vị thai phụ, kì thực lại là có thêm trách cứ Hiền phi tổ chức thưởng hoa yến này thật qua khắc khe đi, cho nên ngay cả người mang hoàng tự đều phải mời đến.

Hiền phi cũng không thay đổi sắc mặt, vẫn cười yếu ớt như trước, “Đức phi muội muội nói thật là, Bổn cung cũng bất quá cũng chỉ nghĩ là trong cung đã lâu rồi không có chuyện gì vui vẻ nháo nhiệt, tuy là hai vị muội muội nên tĩnh tâm dưỡng thai, nếu như không phát thiếp mời cho hai vị muội muội, thì có vẻ như Bổn cung nặng bên này nhẹ bên kia không phải sao?”

Nói xong mặc kệ Đức phi phản ứng như thế nào, liền quay đầu cùng Du tần và Cảnh mỹ nhân cười trấn an, “Hai vị muội muội hôm nay xem như là thư giãn tâm tình thôi, khó có được chúng ta bọn tỷ muội tề tụ một chỗ mà phải không? Nếu là có chỗ nào cảm thấy không thoải mái cứ việc nói ra với Bổn cung, hôm nay là do Bổn cung làm chủ, tự nhiên là sẽ rất chăm sóc các ngươi.”

Nói xong phân phó người hầu mang đệm lưng đến, cố ý bố trí lại ghế ngồi giúp hai vị phi tần đang mang thai cảm thấy thoái mái hơn.

Hiền phi nếu là cử hành giá ngắm hoa yến, lại còn dám mời phi tần có thai đến, tất nhiên là đã chuẩn bị hoàn hảo rồi, trăm triệu sẽ không để chuyện có cạm bẫy như trước đây xuất hiện.

Nghe vậy Du tần và Cảnh mỹ nhân liền đứng dậy nói lời cảm tạ với Hiền phi, biểu tình của hai vị này thoạt nhìn thì là một người phô trương một người ngượng ngùng, phân ị của Du tần cao hơn nên nhân tiện nói, “Đa tạ Hiền phi nương nương lưu tâm, tần thiếp cùng Cảnh muội muội ở trong cung dưỡng thai đã lâu cũng không khỏi phiền muộn, khó có dịp được Hiền phi nương nương gửi thiếp mời, nếu không đến đây tới tham gia, chẳng phải là đã phụ ý tốt của nương nương rồi sao.”

Đức phi nghe xong lời này sắc mặt liền trở nên không tốt, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.

Mà Hiền phi lại cực kỳ hài lòng gật đầu với Du tần, “Du muội muội lời này thật ra đã khách khí, hiện tại Hoàng hậu nương nương còn đang lễ Phật, Bổn cung tạm quản cung vụ, theo lý Bổn cung nên chăm sóc các ngươi, nếu Bổn cung không có chăm sóc tốt các ngươi, không nói Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương không trách phạt, Bổn cung cũng sẽ tự trách mình.”

Lời này nói ra trong ý cũng mang theo tia cảnh cáo, tại thưởng hoa yến hôm nay nếu ai dám động tay động chân với hai vị thai phụ này, đừng nói đến Hiền phi nàng không tha cho kẻ đó, mà phía sau còn có hoàng thượng, nếu Hoàng thượng biết được, người này cũng là tuyệt không có kết cục tốt.

Mấy vị này ngươi tới ta đi tất nhiên là cũng không có gì khác ngoài những chuyện của phi tần, A Uyển chỉ nhìn ngắm những cánh hoa trắng muốt đang nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn vẻ mặt cực kỳ chuyên tâm.

Hiền phi vừa dứt lời, lại có thêm một vị Lâm quý tần đang mang thai người rất thân với Tả tiệp dư chậm rãi bước chân vào Lưu Anh Các, bụng của lâm quý tần so với hai vị nương nương lúc nãy có lớn hơn một chút, chỉ là vị này lần trước không may nên sinh non nên lần này rất an phận ở tẩm cung dưỡng thai một thời gian dài, bây giờ diện kiến quả thật trông đẫy đà hơn rất nhiều so với lúc trước.

Việc đầu tiên của Lâm quý tần là thỉnh tội cùng các vị nương nương vì thân thể bất tiện nên chậm rễ, nhưng thật ra chính là bộ dạng xem thuờng, chẳng qua là vì cái thai trong bụng kia của nàng ta nên ba vị quý phi tự nhiên không thể trách tội.

Khi nhìn thấy nàng ta Hiền phi rõ ràng có chút kinh ngạc, nàng sai người đem thiếp mời đến bất quá cũng chỉ là tỏ thành ý mà thôi, không nghĩ rằng Lâm quý tần thật sự sẽ đến vì dù sao Lâm quý tần vẫn đang trong thời kỳ dưỡng thai. Song có điều mọi vệc đã được chuẩn bị chu toàn, Lâm quý tần này đã đến thì Hiền phi cũng không có gì phải ngại, cùng là đang mang thai nên Hiền phi cho người đưa Lâm quý tần an tọa tại vị trí thoải mái như hai vị ban nãy.

“Đức phi muội muội nói quả không sai, bây giờ các tỉ muội chúng ta thật sự đều tới đông đủ”. Sắp xếp chu đáo cho Lâm quý tần, thưởng hoa yến bây giờ mới bắt đầu, người lên tiếng đầu tiên dĩ nhiên là Hiền phi, không biết có phải do đã trải qua một quãng thời gian thăng trầm hay không, hoặc là bởi vì quản lý các phi tần thật sự đã rèn luyện con người, khí chất cao ngạo bất phục của Hiền phi này đã không còn, thay vào đó từng cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ bịnh dị gần gũi.

“Hôm nay một Bổn cung có nhã hứng thiết yến ngắm hoa, song có điều cũng chỉ là chọn ngày tốt, mượn lý do cùng các tỷ muội hội tụ mà thôi, mọi người mà không cần mất tự nhiên, chỉ cần thấy vui là được”.

A Uyển lại không để lời này vào tai, chẳng qua là liếc mắt đảo qua mấy thai phụ, mang thai đều đã muốn đến ngày sinh, không yên phận ở tẩm cung mà tĩnh dưỡng chuẩn bị chờ sinh, lại chạy đến cái thưởng hoa yến vô bổ này làm gì? Nhất định là đến đây để thể hiện, không xảy chuyện đã là may cho các nàng! Và nàng cũng nhất thời không nắm rõ rốt cuộc HIền phi tổ chức buổi tiệc này để làm gì

Nếu là muốn chơi đùa mấy vị phi tần đang có thai kia, cũng không nhất thiết phải công khai gióng trống khua chiêng như thế này chứ?

Hiền phi vừa dứt lờ, cánh tay đắc lực là Diệp quý tần đương nhiên lên tiếng, “Nương nương nói phải, nhưng mà chỉ ngắm hoa thôi thì không có gì thú vị, không bằng chúng ta ngâm thơ đối đáp cũng rất thú vị nha.”

Nhân tiện có kẻ phụ họa, còn đề nghị tặng vật khen thưởng, tâng bốc giúp Hiền phi nở mày nở mặt.

“Như vậy cũng tốt, trong cung này chỉ có duy nhất một cây trâm phượng này thôi, Đức phi muội muội thấy thế nào?” vừa nói Hiền phi vừa đưa tay rút cây trâm vàng tinh xảo được cài trên tóc đưa cho cung nữ đặt vào mâm gỗ, ngược lại cười hỏi Đức phi. Đức phi dĩ nhiên là không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng tháo xuống một cái vòng tay, “Muội muội cũng không có gì hay để đem ra, chỉ là vòng tay này do chính Hoàng thượng ban thưởng, mặc dù không đáng giá bằng trâm vàng của Hiền phi tỷ tỷ nhưng tốt xấu gì thì cũng là tấm lòng của muội, đem vòng tay này làm phần thưởng cũng tốt.”

Hai vị này đối chọi gay gắt, Trầm phi ở bên cạnh cũng cảm giác được, nhưng vẫn là giả vờ không hiểu, “Hai vị tỷ tỷ đều đem ra … vật quý giá, nhưng lại khiến mọi người cho rằng muội muội keo kiệt”. Đồng thời cũng đưa tay rút một cây trâm tinh xảo trên tóc xuống xem như phần thưởng, đặt ở giữa khay.

Hiền phi hướng về phía chúng phi tần mỉm cười, “Bây giờ phần thưởng đã có, không bằng các muội muội lấy hoa làm chủ đề ngâm một bài thơ, bất luận có được hay không, cũng chỉ là trò chơi thôi mà, nếu thơ không hay, chỉ cần tự phạt ba chén rượu là được rồi.”

Hiền phi đã nói như thế, các phi tần tự nhiên phụ họa theo để tránh nhạt nhẽo, theo một vòng lần lượt ngâm thơ, tài nghệ ngâm thơ của các phi tần nhìn chung đều như nhau, nhưng ít nhất đều có thể gieo có vần có điệu.

Bất quá đến lượt A Uyển thì thanh âm vần điệu lại không hài hòa , “Các tỷ muội ngâm thơ thật sự là rất hay, chỉ là tần thiếp học vẫn không cao nên không làm được, chi bằng trực tiếp nhận phạt là được rồi, để tránh làm lãng phí thời gian của các tỷ muội có phải không?” Đang lúc A Uyển vừa nói vừa có ý định rót rượu chịu phạt, Lâm quý tần lúc này lại không có hảo ý lên tiếng, “Chẳng lẽ Uyển muội muội không nể mặt các tỷ muội ở đây sao? Hiền phi nương nương có nói, bất luận là thơ như thế nào đều không câu nệ, bất quá là vui đùa mà thôi, hà tất phải để ý như vậy, chẳng lẽ Uyển muội muội thật sự thất bại như vậy sao?”

Đôi mắt sáng của A Uyển nhàn nhạt quét nàng qua, lời của Lâm quý tần làm cho nàng dừng động tác, “Bất quá chỉ là vui đùa mà thôi, Lâm tỷ tỷ có nhất thiết phải để ý như vậy hay không?”

A Uyển vừa nói vừa cùng Bạch Lộ trao đổi ánh mắt, rất nhanh chóng đưa từng chén rượu lên miệng uống cạn, mỉm cười nói, “Nhưng thật ra phải để các tỷ muội chê cười rồi.”

Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thực trong lòng cũng âm thầm hối hận, rượu này sao lại khó uống như vậy, sớm biết thế này đã mặc kệ hoa yến gì gì đó, nhất định sẽ không tham gia, thật phiền phức mà.

Bạn đang đọc Làm Sủng Phi Như Thế Nào của Nhu Mễ Hôi Hôi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.