Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phì chương

Phiên bản Dịch · 4028 chữ

“Á! Tiểu tặc từ đâu tới!”

A Uyển nào biết đâu rằng rượu hoa lê ngọt ngào này tác dụng tuy chậm nhưng lại to lớn như thế, lúc trước còn chưa phát hiện, hiện tại tác dụng bắt chậm rãi mà thấm vào người, làm cho A Uyển đầu có điểm lờ mờ, thấy không rõ người vừa mới tới, nhưng vẫn nói năng lưu loát.

Câu hỏi mang theo chí khí bá vương đó, bị A Uyển kiều kiều nhu nhu mang theo men say tiếng nói nói ra thật sự là một chút lực uy hiếp cũng không có, ngược lại giống như là đang làm nũng, lời này chính là đại nghịch bất đạo mà Hoàng thượng nghe xong cũng rất khó sinh lòng tức giận, chỉ là không nhịn được nghĩ muốn cười mà thôi.

Lắc đầu, nhìn nàng ngôn ngữ thông thuận, thật không giống như là say mèm, Hoàng thượng cất bước dự định đi tới giáo huấn một phen bé con không biết trời cao đất rộng này, ai biết vật nhỏ hô xong câu này, còn muốn đi tới chỗ của hắn, vừa mới bước một bước, cũng không biết là làm thế nào, một giây sau đó liền trượt chân suýt ngã nhào.

Thấy thế Hoàng thượng liền kinh hồn táng đảm, bước nhanh về phía trước đem A Uyển kéo lên, ôm vào trong lòng, nhìn nàng phồng má muốn trợn to hai mắt đầy sương mù một bộ dáng chọc cho người khác thương tiếc.

Tề Hành Chi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của A Uyển, chờ vật nhỏ này thấy rõ ràng bây giờ là tình huống gì, hảo hảo tỉnh rượu, chỉ tiếc Hoàng thượng lần này thật sự là đánh giá cao A Uyển, con mèo nhỏ trong ngực hắn đã là say đến lục thân không nhận rồi, căn bản thấy không rõ lắm trước mặt là người nào.

“Nha! Tiểu tặc này ngươi ôm ta làm gì! Đăng đồ tử không biết xấu hổ!” A Uyển biểu tình mờ mịt lắc lắc đầu, muốn xua tan sương mù giăng đầy trước mắt, mơ hồ nhìn thấy tiểu tặc trước mặt đang ôm mình, lập tức bắt đầu uốn éo, nỗ lực giãy khỏi bàn tay to lớn hữu lực đó.

Nhóm nô tài đang đứng chờ lệnh bên cạnh liền trưng ra một bộ dáng ‘ta chỉ là khúc gỗ’, đối với sự tình trước mặt này liền xem như không thấy gì cả.

Thấy động tác như thế của A Uyển, Hoàng thượng liếc mắt nhìn Hách quản sự cách đó không xa, cái này mà gọi là hơi say thôi?! Bộ dạng này so với con ma men không có khác biệt gì cả! Lập tức ôm ngang lấy A Uyển, lạnh lùng nói, “Ngươi xem một chút trẫm là ai!”

Nghe xong lời này, A Uyển càng không bình tĩnh, lúc trước chỉ là giãy giụa, bây giờ là trực tiếp quyền đấm cước đá, “Tên đăng đồ tử này ngươi thật to gan! Còn dám giả mạo hoàng thượng! Đánh ngươi đánh ngươi đánh ngươi!”

Tề Diễn Chi bây giờ là vừa bực mình vừa buồn cười, A Uyển khoa chân múa tay đánh vào người, đối với người trường kỳ tập võ như Tề Diễn Chi mà nói thì chỉ như gãi ngứa một chút mà thôi, không làm hắn đau, lập tức liền đem vật nhỏ này đặt xuống, bàn tay to ấn nhẹ nàng xuống ghế, “Ngươi nhìn rõ ràng xem trẫm là ai! Trẫm chính là hoàng thượng!”

A Uyển nghe vậy nhưng thật ra trấn định lại, chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, cái mũi nhỏ cau lại, thăm dò về phía trước ngửi quần áo của hoàng thượng, hơi có nghi hoặc, có thể vừa thấy người trước mắt này bộ dáng chật vật, người đầy bụi đất liền tức giận!

“Tên đăng đồ tử này ngươi thật là không biết xấu hổ mà, tuy là trên người ngươi có mùi vị giống với hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng của chúng ta làm gì mà xấu xí chật vật như vậy!”

Dứt lời, liến bắt đầu quyền đấm cước đá loạn xạ, không khống chế được, Hoàng thượng thầm than một tiếng, vốn cho là nữ nhân lúc khóc là khó xử lý nhất, hiện tại xem ra không đúng rồi, nữ nhân uống say mới là khó dỗ nhất!

“Giống hệt như một con cún con! Còn có thể ngửi mùi?! Trẫm có xấu sao!” Hoàng thượng chỉ chỉ vào đầu A Uyển, đều bị nàng chọc cho nở nụ cười, hôm nay bởi vì ra khỏi cung vẫn chưa mặc long bào, chỉ là khoác thêm cái áo choàng tím vào thôi, bởi vì vừa mới trở lại, vẫn chưa rửa mặt chải đầu, có vẻ hơi chật vật, nhưng là tuyệt không có xấy đến nông nỗi này.

Hoàng thượng nhìn chính mình một thân khói bụi chưa tắm, cũng không biết là người nào làm hại! Lập tức không cùng vật nhỏ này giảng đạo lý nữa, chặn ngang đã đem A Uyển khiêng trên vai, mặc nàng tay đấm chân đá cũng không bỏ xuống, phân phó các nô tài vội vàng chuẩn bị giường ngủ, lại để cho trù phòng tức tốc nấu canh giải rượu đưa tới.

Tuy là cảm thấy bây giờ A Uyển thực sự rất phiền toán, nhưng Hoàng thượng một chút cũng không có ý định nhắm mặt làm ngơ mặt kệ A Uyển ở lại chỗ này.

Mà trong lúc này, A Uyển bị Hoàng thượng vác trên vai liên tục kêu to, nói năng lưu loát không giống như một kẻ đã uống say chút nào.

“Mau mau buông ra! Ta sẽ nói với Hoàng thượng đánh ngươi! Tống giam! Chém đầu!” Trực tiếp bị làm lơ.

“Ta muốn cắn ngươi cắn ngươi cắn ngươi! !” Câu này nói ra thế nhưng chính khí mười phần, chỉ tiếc thân thê hiện bị vác ngược không tiện để cắn nên thôi.

Nhìn nàng còn có thể cõng sách dạy nấu ăn (???), có lẽ là mới vừa rồi làm ầm ĩ đã mệt nhọc, hiện tại mí mắt A Uyển đã bắt đầu trên dưới đánh nhau, tốc độ nói chuyện càng ngày càng chậm, tâm tình Hoàng thượng tốt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyển, ừ, xúc cảm thật ra rất tốt, vật nhỏ này uống say lúc ngoại trừ không nhận biết được người khác, còn lại thật ra vẫn lanh lợi, nói tới nói lui còn đặc biệt lưu loát, rất thành thật.

Nhìn A Uyển sắp ngủ, Hoàng thượng định ôm A Uyển trở về phòng trong, chỉ là vừa mới cử động một chút, hơn nữa A Uyển còn không phối hợp, thoáng cái Hoàng thượng liền ngã đè trên người A Uyển.

Lúc này Tề Diễn Chi đối với con ma men A Uyển một chút ý đồ cũng không có, chỉ thầm nghĩ mau mau đứng dậy đem nàng trở về phòng ngủ, ở bên ngoài chỉ sợ gặp gió lạnh sẽ bị bệnh, cũng không chờ hắn hành động, A Uyển cảm thấy như có vật nặng đang đè trên người mình, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn hoàng thượng, đột nhiên liền nói ra một câu.

“Hoàng thượng, chúng ta này tư thế có phải là nhất cây lê hoa áp hải đường không chứ?” Này Đại Tề cũng không có Tô đại thi nhân, lúc này Hoàng thượng còn đang cho rằng người bên dưới chính là say đến hồ ngôn loạn ngữ , tuy là không giải thích được A Uyển vì sao nói nhất cây lê hoa áp hải đường như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Vừa vặn nhóm tiểu nhân cũng không cầm được nở nụ cười, Hoàng thượng liền cảm thấy kỳ quái, ôm lấy nàng, “Cái gì gọi là nhất cây lê hoa áp hải đường?”

“Ừ. . . là một lão nhân tóc hoa râm, cưới, cưới một tiểu cô nương mười tám tuổi, hình dung thành chồng già vợ trẻ. . . Nhất cây lê hoa áp hải đường, quá chuẩn xác, ha hả, Hoàng thượng không biết sao?” Chậm rãi nói xong, mơ hồ đi qua A Uyển còn rất nghi hoặc, câu này thơ coi như cũng rất nổi danh nha, Hoàng thượng lại không biết?

Lão già? Chồng già vợ trẻ? Nhất cây lê hoa áp hải đường?!

Hoàng thượng cảm thấy vật nhỏ đêm nay uống say như đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, trẫm tuổi còn trẻ sức lực cường tráng từ lúc nào thì già? Đáy lòng trầm xuống cảm giác hờn giận không rõ lại tràn ra, chi bằng khiến vật nhỏ này biết lợi hại mới được.

Vốn định chấp pháp với tiểu gia hỏa này ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến giáo huấn như thế, sợ là ngày mai người này sẽ bị bệnh, Hoàng thượng liền nhanh chân hướng vào phòng trong mà đi.

Nếu như lúc này A Uyển thanh tỉnh, tất nhiên hận không thể đâm đầu ***ng vào cây lê hoa biểu đạt long trung thành và tận tâm với Hoàng thượng của mình không gì sánh được, nhưng đáng tiếc, trạng thái hiện tại của nàng lại là mơ mơ hồ hồ.

A Uyển nằm trên giường mềm mại, tuy là đầu óc mê man lại có thể cảm giác cái gì đó lành lạnh đang tác quái ở trên người mình, mùi vị quen thuộc để cho nàng biết người kia là ai, nhưng động tác của hắn so với trước đây có chút không giống, như là muốn châm lửa ở trên người nàng mới bằng lòng bỏ qua.

“Khó chịu. . . Không cần. . .”

Đã lâu chưa thị tẩm, đối với loại nỉ non trêu đùa như vậy, A Uyển chỉ muốn thoát khỏi tình trạng khiến bản thân khó chịu này, nhưng tình trạng bây giờ đã khác, Hoàng thượng đâu có nghe lọt tai lời của nàng. Chỉ chốc lát sau, A Uyển đó là cảm thấy cái miệng nhỏ của mình bị một vật mềm mềm ấn lên, đem nước canh khó khăn chuyển vào trong miệng nàng, bất đắc dĩ lực đạo nắm giữ nàng thực sự quá lớn, A Uyển tránh không thoát được, chỉ có thể khó khăn đem nước canh nuốt xuống.

Như vậy hai môi kề nhau, chỉ chốc lát sau, Hoàng thượng liền đem một chén canh giải rượu rót hết vào trong bụng A Uyển, vừa đưa qua khí giải rượu, đặt lọ thuốc ở dưới mũi cho A Uyển hít vào, thật sự là làm cho A Uyển thanh tỉnh rất nhiều, vì vậy mở mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị vỗ nhẹ, A Uyển rốt cục nhìn rõ ràng khuôn mặt của người kia, chỉ là hắn đang cười, dáng vẻ tươi cười như thế này khiến kẻ vừa mới tỉnh rượu như A Uyển cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm, dưới ánh nhìn thẳng tắp của hoàng thượng, A Uyển nhịn không được co rúm lại, sau một khắc đã bị giam ở trong vòng tay của hoàng thượng.

Ở giữa bộ ngực cỡ bánh màn thầu đang có xu thế phát triển thành bánh bao lớn của nàng, điểm hồng nhỏ ở giữa bánh màn thầu bây giờ đã bị Hoàng thượng hái đi, bên bánh màn thầu còn lại cũng không có bị vắng vẻ, bàn tay to còn lại đang nhào nặn rất thoải mái.

Lúc này ý thức của A Uyển đã muốn thanh tỉnh hoàn toàn liền nhận thấy bộ dáng của mình giống như chữ đại, vật nóng đặt giữa hai chân thật khiến người khác không thể làm ngơ, vả lại trước mắt còn có thể nhìn thấy Hoàng thượng đùa mình như thế nào, A Uyển mắc cỡ liền nhắm mắt lại.

“Mở mắt ra.”

Phát hiện A Uyển xấu hổ, Hoàng thượng bỏ dỡ công việc trên miệng, đơn giản nói quẳng một câu như vậy, hạ thân còn ác ý va chạm, ý tứ chính là tối nay tuyệt không buông tha A Uyển.

Vô luận A Uyển làm nũng xin khoan dung như thế nào, mặc dù là hai mắt đẫm lệ mông lung chọc người thương tiếc như vậy, Tề Diễn Chi đều bất vi sở động, tất cả động tác đều là liên túc đổi mới khiến cho A Uyển cảm thấy thẹn, làm cho A Uyển sung sướng đến cực điểm rồi lại treo không cho nàng thỏa mãn.

“Hoàng thượng dễ chịu hơn. . . Ta không cần. . .”

Luôn luôn bị đùa đến thể xác và tinh thần sung sướng như vậy nhưng lại cảm thấy không đủ, nhưng Hoàng thượng hay ác ý không thỏa mãn nàng, qua lại vài lần, A Uyển rốt cục không nhịn được, bộ dáng sẽ đẩy Hoàng thượng ra.

Hoàng thượng đâu có để cho nàng thực hiện được, ôm lấy A Uyển rồi thay đổi một tư thế khác, để cho A Uyển ngồi ở trên người của hắn, lập tức liền hung hăng đi vào, lực đạo to lớn khiến A Uyển kêu lên một tiếng đau đớn, khóe mắt đều nặn ra nước mắt.

“Làm sao? Trẫm có già hay không?” Nặng nề va chạm một chút, Hoàng thượng khàn giọng hỏi lại đem đầu chôn ở cổ vật nhỏ.

A Uyển cắn chặt môi dưới, gắt gao ôm cổ hoàng thượng, hung hăng lắc đầu, lúc này lại còn chưa biết mình rốt cuộc là làm cái gì, chọc cho Hoàng thượng hành động như vậy.

“Hoàng thượng thật xấu. . .”

Thần trí vốn là chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lúc này lại đắm chìm trong sung sướng lớn lao này, A Uyển hiện tại chính là đầu óc thì hỗn loạn còn thân thể thì lại bị nhấn chìm trong sung sướng, bị Hoàng thượng chơi đùa thành bộ dạng mềm yếu vô lực, kiều mị thở gấp liên tục.

Nhưng như vậy còn chưa xong, đi cùng với động tác mãnh liệt thỉnh thoảng Hoàng thượng sẽ truy vấn A Uyển vài câu, nếu là đáp án khiến hắn không hài lòng, liền hảo hảo đùa một trận.

“Có thể. . . Hoàng thượng. . . Tha tần thiếp lúc này. . .” Cầu xin tha thứ như vậy đã không biết là lần thứ mấy, nhưng đối tượng cũng mắt điếc tai ngơ, không có một chút ý muốn dừng lại, rất có quyết tâm chiến đấu đến hừng đông.

A Uyển không biết mình là thế nào mê man ngủ mất, chỉ là khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, A Uyển thật sự không thoải mái, nếu chỉ là say rượu đưa đến đau đầu cũng thì thôi, nhưng thân thể đầy những dấu hôn, vẫn mềm yếu vô lực.

(Lei: sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là ‘thần khẩu hại xác phàm’ a. Đáng sợ đáng sợ. Thiện tay thiện tay!!!)

Một bàn tay rất nhanh đã đưa chén nước đến trước mặt, sau khi uống hết chén nước đó, giương mắt vừa nhìn chủ nhân của bàn tay kia, A Uyển nhất thời trợn to hai mắt, trong đầu đầy những cảnh tượng tối hôm qua, mắc cở A Uyển lập tức kéo chăn lên hệt như con rùa đem mình chôn ở trong chăn, ý đồ đem áo ngủ bằng gấm biến thành cái mai rùa, nhất định là mình nằm mộng, nhất định!

Nghe bên ngoài truyền đến vài tiếng cười khẽ của hoàng thượng, A Uyển cắn răng biểu tình rầu rỉ, hận không thể đâm đầu vào cột nhà! Tối hôm qua rốt cuộc là bị làm sao thế không biết! Uống rượu hỏng việc, cổ nhân nói không sai mà!

Khoan đã hình như đã quên mất thứ gì đó?

“Trẫm có già hay không?”

“Oh? Trẫm lợi hại không?”

“So với Tể vương gia, Tiểu Uyển thích người nào hơn?”

“. . .”

Liên tiếp cả buổi tối hôm qua những câu hỏi đó cùng với ma âm của Hoàng thượng cứ quanh quẩn trong đầu A Uyển, A Uyển âm thầm dùng đầu ***ng phải vài cái vào giường, thật sự hận trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ rõ lại!

Thế nhưng. . . Hình như là trọng yếu hơn chính trả lời như thế nào. . . Không?

A Uyển vắt hết óc, cũng chỉ nhớ lại mình nói qua mấy từ mà thôi, cũng đều là cài gì không muốn, cái này xem như là cầu xin tha thứ, chắc là không có mạo phạm đến Hoàng thượng đâu nhỉ?

Hơi thò đầu ra, A Uyển nhìn thấy Hoàng thượng khí định thần nhàn, thản nhiên ngồi ở phía đối diện chẳng biết lúc nào đã chuyển đến chỗ ghế thượng, đối với mình cười đầy hàm ý, sợ đến mức A Uyển lại rụt trở về.

“Đi ra.” Hoàng thượng đều bị hành động như vậy của nàng chọc cười, xem ra hắn sớm hồi cung vào triều lại lập tức trở về liền gặp cảnh tượng này ngược lại cũng không tính là thua thiệt, đêm qua lá gan lớn nhất chính là nàng, hiện tại khúm núm, lá gan thế nhưng còn nhỏ hơn gan chuột.

A Uyển cực kỳ chậm rãi khoác áo ngủ bằng gấm ngồi ở trên giường, chần chờ một phen, ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói ra được suy nghĩ của mình, “Tần thiếp. . . Đêm qua uống say, chưa từng mạo phạm ngài đi?”

“Nga?” Hoàng thượng một tiếng này âm cuối kéo dài ra, làm cho long của A Uyển không yên liếc mắt nói, “Mạo phạm thôi sao, nhưng thật ra không có.”

Câu này, vừa nói ra khiến tâm tình của A Uyển thoáng yên ổn, ngọt ngào cười, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, mạng nhỏ rốt cuộc được bảo vệ.

“Ái tần ngươi nói xem, mắng to thiên tử là đăng đồ tử, quyền đấm cước đá còn mở miệng cắn, có tính là mạo phạm không?” Hoàng thượng nhấp một ngụm hương trà, bình tĩnh đem những lời này nói ra.

Mà theo mỗi chữ mỗi câu toát ra, thân thể A Uyển dần dần cứng nhắc, dáng tươi cười cũng cương ở trên mặt, ha hả, Ôn Uyển ngươi tối hôm qua nhất định là đầu bị cửa kẹp hỏng đúng không?!

Vừa cố gắng kéo lại bộ dáng tươi cừoi, “Cái này. . . là bởi vì có nguyên do nên mới nói như vậy, hẳn là. . . Cũng không tính có phải không?”

Ha hả ha hả. . . tâm tình của A Uyển giờ khắc này tràn đầy ý muốn tự tử để tạ tội a.

Hoàng thượng nghe vậy gật đầu, tựa hồ rất tán thành A Uyển thuyết pháp, “Ái tần nói có lý, uống say thần chí không rõ nói năng hàm hồ nhưng thật ra có thể cho qua.” Nghe thế lòng của A Uyển đều đang rỉ máu, Hoàng thượng ngài thực sự cho rằng tần thiếp nói có lý sao? Thế nào mà sau khi ngài nói xong tần thiếp nghĩ câu tiếp theo chính là “Ban thưởng một thỏi bạc” đây?

“Nếu ái tần không tính là mạo phạm trẫm, dự định câu cá mà trầm yêu thích, đào rừng của trẫm, cái này gọi là gì?”

Cái này kêu là đến lúc tính sổ có phải không? (ta chém đó) A Uyển chớp chớp mắt, lông mi như cây quạt nhỏ thổi ra một làn gió thu đến chỗ người đối diện, ý đồ khiến người đối diện thương tình mà bỏ qua lần này (e hèm…ta lại chém đấy). Thế nhưng người đối diện nọ khí định thần nhàn giơ tách trà lên uống, mi mắt rũ xuống, hoàn toàn không có tiếp thu được cái liếc mắt đưa tình vừa rồi.

“Tần thiếp có tội, Hoàng thượng phạt tần thiếp đi.” Vẫn là câu nói kia, há miệng chờ sung không bằng chuyển thủ thành công, đổi bị động thành chủ động! A Uyển bày ra bộ dáng tráng sĩ hy sinh, hiên ngang lẫm liệt làm Hoàng thượng ngẩn ra.

“Tần thiếp không nên đáp ứng theo Hoàng thượng đi đạp thanh, chưa có tới đạp thanh cũng sẽ không bị Hoàng thượng cho ở chỗ này, không có bị Hoàng thượng bỏ lại chỗ này cũng sẽ không cảm thấy không thú vị, không có không thú vị cũng sẽ không đi câu cá, không có câu cá cũng sẽ không nghĩ tới muốn đào cánh rừng lên tìm rượu uống, sở dĩ đều là lỗi của tần thiếp, tần thiếp thì không nên để cho Hoàng thượng cưng chìu thành cái dạng này, như vậy cũng sẽ không phòng hảo hạng yết ngói (phòng tốt nhưng bị dỡ mất ngói) vô pháp vô thiên muốn làm gì thì làm làm xằng làm bậy tùy hứng làm bậy. . .”

Một chuỗi dài thành ngữ như vậy thật là làm cho Hoàng thượng nghe đến đâu cả đầu, chỉ là trong lời nói này, hình như vật nhỏ này đều là đang trách hắn đó?

“Được rồi được rồi, quay về với chính nghĩa đầu sỏ gây nên chuyện là trẫm, đúng không?”

A Uyển sợ hãi lắc lắc đầu, “Đây cũng không phải là tần thiếp nói.” Chính ngài thừa nhận đó nha!

Hoàng thượng đứng dậy đi tới tháp tiền, ngắt cằm A Uyển, cười nói, “Trẫm chính là muốn nhìn xem trẫm có thể đem vật nhỏ tinh quái như ngươi cưng chìu thành cái dạng gì mà?”

Đây là chính là không có trách tội ý của nàng nữa? A Uyển cao hứng nhảy lên ôm lấy hoàng thượng, lại đã quên lúc này mình chỉ vừa khoác áo vào, mặt nhỏ đỏ lên, tuy là đã làm qua chuyện đó nhiều lần, nhưng A Uyển thật không có nhanh nhẹn dũng mãnh đến mức có thể ở trước mặt Hoàng thượng lõa thể như vậy.

Liền nhanh chóng muốn đem cái chăn biến thành mai rùa, nhưng là bị Hoàng thượng kéo lại, “Trên người ngươi điểm nào trẫm chưa có xem qua, xấu hổ cái gì?”

“Người xem qua tần thiếp tần thiếp chưa có xem qua ngài nha! Xấu hổ một chút còn không được sao!” A Uyển không chút nghĩ ngợi đáp trả trở lại, vừa thoát khỏi nguy cơ, lá gan của A Uyển liền phình to trở lại.

“Oh? Tiểu Uyển của trẫm là đang cảm thấy thua thiệt sao? Cái này không cần sốt ruột, không bằng bây giờ nhìn xem?” Hoàng thượng trêu chọc giọng nói lộ ra chăm chú, nói xong chuẩn bị tháo đai lưng, A Uyển vội vàng ngăn cản.

“Tần thiếp. . . Tần thiếp nói đùa.”

Hoàng thượng lập tức ngừng động tác, “Trẫm cũng là nói đùa, ban ngày tuyên dâm thật sự là không được, ngươi mau thay đổi y phục rửa mặt chải đầu một phen, trẫm dẫn ngươi đi câu lam mực đi.”

A Uyển nghe xong câu kia ban ngày tuyên dâm chỉ muốn nói, nàng một chút cũng không có ý tứ này có được không! Nhưng nghe được Hoàng thượng muốn dẫn nàng câu cá, lập tức gật đầu, cũng không bất chấp tình trạng lúc này, quả quyết ôm hôn hoàng thượng.

“Hoàng thượng tốt nhất!”

Hoàng thượng mặc nàng hôn xong, sờ sờ A Uyển đầu lập tức thối lui ra khỏi gian nhà, chỉ là đi tới trước cửa thì, Hoàng thượng quay đầu lại nghiêm trang hỏi A Uyển một câu nói, đao này bổ phải là khiến cho A Uyển thật sự hận không thể biến mất ngay,

“Nga, được rồi, Tiểu Uyển mà đêm qua câu kia Hoàng thượng tài đại khí việc nặng mà hảo, là ý gì?” (???)

Bạn đang đọc Làm Sủng Phi Như Thế Nào của Nhu Mễ Hôi Hôi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.