Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 2739 chữ

Hạo Hãn hiên vẫn còn đang trong lúc phải bày Binh Bố Trận, Cố Lâm trước tiên võ lực trấn áp trù phòng*. Nữ đầu bếp đó ỷ mình là thì tì của phu nhân, khiến Cố Lâm một cước đá ra cửa trù phòng, gọi Điềm Bạch dẫn đầu cùng đám tiểu tỷ muội áp giải đến cho Lý Đại tổng quản xử lý.

(*) trù phòng

Đánh người không đánh mặt, Cố Lâm chưa bao giờ tát ai, tay bị đau lại nhìn rất khó coi, đỡ bị mang danh không tốt. Đạp người cũng phải chọn cách làm hay, hơn nữa nữ nhân coi trọng mặt mũi, ai dám nhấc cởi y phục để người ta kiểm tra vết thương? Ngoan ngoãn đem thua thiệt nuốt vào trong bụng đi, nhớ lâu một chút, lại đưa đến hiệu quả 100% chấn nhiếp.

Hiện tại Hạo Hãn hiên trên dưới đều biết công phu không nói một lời một cước đạp người của thiếu phu nhân rất tốt, chưa bao giờ cùng người khác khua môi múa mép, tiêu chuẩn của việc động cước không động khẩu.

"Ừ, hiện tại trù phòng thuộc về ta sao?" Cố Lâm nhàn nhạt hỏi.

Người cả trù phòng đều thấp đi một đoạn, toàn bộ quỳ xuống.

"Lễ pháp có quy định, thượng hạ khác biệt." Cố Lâm ngay mí mắt cũng lười nhướng lên, "Người đứng thứ hai trong trù phòng là ai ?"

Một phụ nhân run rẩy dữ dội đứng lên, coi như đã nhớ kĩ dạy bảo khẽ chào, "Kiến qua thiếu nãi nãi, nô tỳ họ Lục."

Cố Lâm đánh giá nhìn lên nhìn xuống, tất cả người của trù phòng trên người đều bị dính chút bẩn, Lục nương tử này là người chỉnh tề sạch sẽ nhất. Móng tay có chút nhiễm đen, có lẽ là do vừa rồi đang chọn món ăn, nhưng tẩy được sạch chút bùn, trên người cũng không có son phấn mùi huân hương.

Đây mới là người có năng lực làm trù nương.

"Lục nương tử, " Cố Lâm giọng nói hiền hòa rất nhiều, "Về sau trù phòng giao cho ngươi, trên bếp sàn nhà, ta không muốn phải nhìn thấy một tia dầu mỡ nào nữa. Ta không rảnh ngày ngày tới đây giúp ngươi đạp người, chẳng qua ta cũng biết ngươi cũng khó làm. . . Viện tử này không biết là như thế nào, một đống phu nhân thiếu phu nhân, không đạp sẽ bất động. Cứng đầu cứng cổ, ngươi ghi lại tên, phòng giặt quần áo đang thiếu người làm, người tha thiết muốn bay lên trù phòng cũng có rất nhiều." Giọng nói chuyển nghiêm khắc, "Ngươi không được tự ý phóng túng, nếu không sau này người bị đạp ra ngoài chính là ngươi! Phải biết rằng ta thỉnh thoảng sẽ tới nấu canh cho Nhị gia, ngươi là người ta cất nhắc, đạp cũng tuyệt đối là ta tự mình đạp!"

Lục nương tử ngẩn ngơ. Thật ra thì cả trù phòng, nàng có tài nấu nướng tốt nhất, nhưng chính là không có bối cảnh, thích sạch sẽ lại thâm sâu, sẽ không nịnh nọt bợ đỡ. Không phải tài nấu nướng quá tốt, sao có thể để cho nàng là phó trù nương. Chỉ là vào trạch viện mười mấy hai mươi năm , cũng sẽ không phải loại ngu ngốc. Nàng là có chút cậy tài khinh người, nhưng thứ người như thế khát vọng nhất chính là được gặp Bá Nhạc*. Thiếu phu nhân mặc dù mỉa mai rất cai nghiệt, nhưng nàng vẫn nghe hiểu.

(*)Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể

Nàng bây giờ là người thiếu phu nhân, chỉ có thiếu phu nhân mới có thể tự mình xử trí nàng! Trù phòng là do nàng định đoạt!

"Tạ thiếu phu nhân cất nhắc, Tạ thiếu phu nhân ban thưởng!" Lục nương tử lại cúi lạy, âm thanh có chút run rẩy.

Cố Lâm thoả mãn mà gật gật đầu. Trù nương a, có tài nghệ trong người, phải có điểm ngông nghênh cùng thích sạch sẽ. Tùy tiện liền quỳ. . . Này trên đất bẩn không bẩn à? Nấu món ăn mà người không sạch sẽ, thức ăn đó có thể an tâm mà nuốt xuống bụng sao?

Dù sao cơ hội đã cho, biểu hiện như thế nào, ngày sau bàn lại. Chỉ là nắm bắt được trù phòng cũng coi như một thành tựu lớn. Quả nhiên ngày sau thang thang thủy thủy tới dễ dàng, cũng bỏ được thói xấu: không có khen thưởng, trù phòng không phục vụ.

Nàng đang ở bên này vắt hết đầu óc giúp Nhị gia ăn dược thiện, hai bút cùng vẽ*, đồng thời cố gắng dạy Nhị gia nói chuyện. Dạy hai tháng, cuối cùng có thể sử dụng một chữ một câu biểu đạt lạnh nóng khát đói, chỉ là thân thể rất không tốt, thang thang thủy thủy nỗ lực tu bổ , trời xuân tháng ba vẫn không thể bỏ chậu than, ôm áo lông không thả.

(*) cùng lúc làm hai việc

Nghe gã sai vặt bân cạnh Nhị gia nói, gia như vậy đã là cường tráng rất nhiều, nếu không lúc giao mùa Nhị gia nhất định phải bệnh một cuộc. Nàng không khỏi cảm khái, thật không nghĩ tới cái tay ăn chơi này so với tiểu thư khuê phòng còn nhu nhược hơn.

Ngày hôm đó, là ngày thỉnh an cố định. Nàng đã thay áo kép, thần thái sáng láng tinh thần toả sáng vào phòng hầu hạ, trong phòng Nhị gia nóng đến mức làm cho người ta đổ mồ hôi, thế nhưng hắn lại mắt đỏ bừng có chút ngẹt mũi.

Gần như im lặng, nàng chỉ tới vô tâm hời hợt an ủi đôi câu, tự đi thỉnh an.

Kết quả mẹ chồng vẻ mặt tương đối nặng nề, hốc mắt đỏ bừng, tức giận lại đau lòng. Cố Lâm chỉ cảm thấy mây đen giăng đầy, lên mười hai vạn phần tinh thần, phát động tất cả để tâm, thận trọng ứng đối.

"Anh nhi đâu?" Mẹ chồng lau lau khóe mắt, làm động tác xưa nay chưa từng có: lôi Cố Lâm đến ngồi bên người.

Chuyện bất thường tất có trá!

Cố Lâm cẩn thận ngồi thẳng, "Nhị gia dậy sớm có chút ngẹt mũi, hôm nay không phải là xuân hàn sao? Con dâu trước hết để cho hắn chảy mồ hôi, sau khi thỉnh an trở về sẽ nhìn một chút, nếu không xuất mồ hôi thì liền thỉnh đại phu tới xem một chút. . . Chỉ là Nhị gia phải chịu tội rồi, uống nhiều thuốc đắng làm hại bao tử với miệng. . . Ngày mai nếu khá hơn chút, con dâu cùng Nhị gia vội tới thỉnh an mẫu thân. . ."

"Ai, thân thể hắn xương cốt hư hao, rét tháng ba còn chạy tới làm cái gì? Dưỡng bệnh đi thôi. . ." Mẹ chồng che miệng khóc, "Anh nhi, ngươi phải làm thế nào bây giờ? Thật là lâu ngày mới biết nhân tâm. . . Lôi kéo một đống xú hương đều là không có lương tâm! Ô ô ô. . ."

Mẹ chồng nói năng bừa bãi , may còn có đại nha đầu ma ma bên cạnh giúp đỡ bổ sung nói rõ, nếu không thật đúng là khảo nghiệm trí lực.

Nói đơn giản, chính là Nhị gia sau khi điên khùng, thiếp thất thông phòng rục rịch ngóc đầu dậy. Nha đầu thông phòng a, việc sống chết của gia, ma ma chạy tới cầu xin ân điển. Người mua bên ngoài nếu không phải là từ đâu nhảy ra cữu cữu thúc thúc biểu ca a di muốn tới chuộc thân, thì cũng tinh thần sa sút biếng nhác, đem vườn hoa thơm cỏ lạ cá cảnh náo thành chợ bán thức ăn.

Lương thiếp* thì có nhà mẹ đẻ chạy tới muốn xin lại giấy nạp thiếp, thừa dịp vẫn còn thanh xuân tướng mạo còn đẹp, nói không chừng còn có thể một lần nữa làm thiếp cho người khác. Tiện thiếp không có nhà mẹ đẻ thì kêu khóc muốn bị bán đi, ai cũng chẳng muốn ở bên kẻ ngu cả đời.

(*) đây là chỉ những cô gái con nhà lành gả làm thiếp

Những nha đầu thông phòng tìm đường thoát, Cố Lâm còn có thể hiểu. Người nào chẳng biết trước đây Nhị gia tâm địa đen tối lạnh bạc, mua bán nha đầu với thái độ rất thản nhiên, ai lại không thừa dịp hiện tại Nhị gia đang điên khùng vội vàng chạy lấy người? Đây cũng không phải là cành cây cao gì đâu!

Tiện thiếp ngược lại tương đối ít bị bán, bình thường đều là tặng người. Thật ra thì đi, nơi nào làm thiếp không phải thiếp, ở nơi này Nhị gia lạnh bạc lòng dạ hiểm độc nói không chừng còn có thể bị tặng nơi nào không biết. Nhưng mà nếu Nhị gia đã choáng váng rồi, đại khái sẽ không có cơ hội đem mỹ nhân đưa ra ngoài. . . Tự cầu bán ra phủ, Tạ phủ lại muốn mặt mũi, sẽ không đem người bán đến những chỗ Phong Nguyệt, điều này cũng có thể hiểu.

Nhưng lương thiếp thì tương đối làm người ta khó hiểu. Nhị gia lòng dạ hiểm độc đối với những lương thiếp kia thật sự là tương đối để ý, Vương di nương đang có thai cũng không phải là người hắn yêu nhất. . . Người chân chính trong tim hắn chính là biểu muội bà con xa Từ di nương. Cố Lâm xa xa gặp một lần, thật là liễu yếu đu đưa theo gió vừa thấy đã thương, thật lo lắng gió lớn một chút liền bị thổi bay đi.

Dù sao cũng là người nhà bên mẹ chồng, dĩ nhiên người ta cũng là con dâu nghiêm chỉnh được yêu thương.

Cố Lâm cẩn thận ngẫm lại, có chút thấy buồn cười. Nàng chăm sóc Nhị gia hai ba tháng, còn chưa gặp qua nửa di nương nào tới tìm một chút. Mẹ chồng giận đến khóc không ngừng, đại khái cầu xin rời đi của mấy vị di nương mà trong đó có cả vị Từ muội muội này.

Kỳ thực, cũng không thể trách móc những thứ cô gái yếu đuối này. Ai bảo Nhị gia là một người tâm địa đen tối hư hỏng đâu? Gần vua như gần cọp a! Có cơ hội thoát khỏi hố lửa ai lại không muốn chạy? Nếu không phải mình có chút tài năng, nhà mẹ phía sau cũng đủ cứng, nàng cũng không thể An Nhiên chờ đợi trong cái nơi đầm rồng hang hổ này.

"Mẫu thân, ngài cũng đừng tức giận." Cố Lâm cười ra mặt, "Thật ra thì bệnh này của Nhị gia muốn chữa cũng phải một đoạn thời gian. . . Thái y cũng nói, ách, phải tiết chế điều dưỡng. . . Chờ Nhị gia thật tốt rồi, để Nhị gia nạp thêm vài vị thiếp hiền lương xinh đẹp không phải càng tốt sao? Đám tiểu nha đầu tóc dài não ngắn đó đáng để ngài tức giận sao? Không bằng thành toàn để tích phúc cho Nhị gia, ngài giơ tay lên, nói không chừng nhất niệm tâm thiện, Nhị gia cứ như vậy lại tốt hơn!"

Mẹ chồng nghiêm mặt không nói lời nào, thật lâu sau mới nói, "Những tiểu tiện nhân kia thì không nói. . . Anh nhi thương Dung tỷ nhi thế nào? Ta đối xử với nàng thế nào? Nàng cư nhiên, cư nhiên. . ."

Ta làm sao biết Nhị gia thế nào thương Từ Dung dung? Ta càng không biết bà bà đối xử thế nào với nàng. Năm năm nay ta chỉ có mồng một mười lăm mới tới vấn an, Từ Dung Dung thì ngày ngày ở trước mặt ngươi, ngược lại cùng ta gặp mặt cũng chưa có.

Nhưng chuyện của di nương nàng nói cũng không phải cũng không được, nói không phải cũng không được . . . Trong đó còn có biểu muội đấy! Trên thế giới này không có gì khó xử hơn loại di nương lại là biểu muội như thế này.

Nhưng Cố Lâm từ tám chín tuổi đã theo tổ mẫu quản gia, từ sau khi ở trường Tu La mài dũa chuẩn bị, nàng xuất một chiêu Càn Khôn Đại Na Di, "Dù thế nào đi nữa vẫn là Vương muội muội quan trọng hơn, trong bụng còn có đích tôn của nhà chúng ta! Lại là cháu đích tôn của mẫu thân! Mấy ngày nay ta chỉ vội vàng chiếu cố Nhị gia, không hỏi thăm Vương muội muội một tiếng, thật sự là con dâu sơ sót, không đúng rồi ! Làm mẫu thân mệt mỏi, mẫu thân còn không trách ta. . ."

"Làm sao có thể trách con? Là ta có mắt không biết vàng khảm ngọc, đối xử lạnh lùng với người vợ tốt như con. . ." Mẹ chồng nắm chặt tay Cố Lâm, đáng thương nàng tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn, nổi da gà tầng tầng điệp điệp, vẫn còn run rẩy nhỏ. Mẫu thân này, bà bà không cần đột nhiên buồn nôn như vậy chứ. . .

Hiện tại cũng chỉ là con trai của ngài bị bệnh, ngài sợ ta cũng đi theo chạy trốn. . . Ta còn cực kỳ có lý do để chạy đấy. Nhưng mà, ngài muốn thể diện cây muốn vỏ. Trừ đủ loại duyên cớ, quan trọng nhất là nàng mặc kệ tương lai như thế nào, danh tiếng "Vợ chồng có nghĩa" này có thể thuận nước đẩy thuyền bắt lấy.

Nhị gia bây giờ là điên khùng không sai, chỉ là thái y cũng nói có thể khỏi hẳn, có thể khiến mọi chuyện theo chiều hướng tốt cũng không chừng. Nhị gia lòng dạ hiểm độc sắc bén nguyên bản vô cùng chán ghét nàng, sao chịu được ở trước mặt nàng diễn trò hề lại trên lưng đeo ân huệ? Đến lúc đó nhất định sẽ kiên quyết hưu nàng.

Nghĩa phụ* không oán không hối bị hưu! Đây là đãi ngộ cao nhất với hạ đường thê!

(*) phụ nữ có tình có nghĩa

Vài chục năm trước có một cô gái là nghĩa phụ như thế, kết quả nghe nói một quan tam phẩm của Mộ Dung thế gia mang theo quan môi* ngàn dặm xa xôi chạy đến cầu hôn, cuối cùng còn cầu xin hoàng thượng chỉ hôn. Tuy nói là kế phòng, nhưng dầu gì người ta cũng là vào cửa làm tam phẩm mệnh phụ!

(*) người làm mai nhà quan

Thời đại này a, quả phụ thủ tiết cái gì đó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đáng tiền chính là danh tiếng có tình có nghĩa còn bị cô phụ.

Đến lúc đó nàng có lấy chồng hay không không sao cả, Hoàng đế chỉ hôn kháng chỉ càng không quan hệ. Kháng chỉ là tốt nhất, danh tiếng càng cao hơn. Quan lại quyền quý muốn tìm nàng phiền toái cũng là ý không tốt, ngay cả bọn lưu manh cũng không dám cao giọng trước mặt nghĩa phụ như thế. Danh vọng nhà mẹ đẻ cũng có thể nước lên thì thuyền lên, thuận tiện nâng cao phẩm hạnh của các đệ đệ muội muội.

Tính thế nào cũng là phần thắng.

Cho nên nàng rất tận tâm hống mẹ chồng từ khóc hô đến nở nụ cười, trở về tiếp tục chăm sóc Nhị gia ngốc. Biết bỏ đi dục vọng bản thân mới có thể thành được đại sự, nhà nào hộ nào mà không phải sống? Ban đầu cha nàng theo đuổi mẹ nàng còn huyên náo oanh động cả thành, kết quả ra sao?

Tình nguyện tin tưởng là có quỷ, không nên tin lời nói của nam nhân.

Nàng đã không giao trái tim của mình ra chính là chuẩn xác nhất.

Bạn đang đọc Lâm Giang Tiên của Âu Tĩnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.