Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 4295 chữ

Cả 3 ra công viên ngồi chơi. Hải Vi giả vờ đi vệ sinh,rồi lẻn đi nơi khác bỏ mặc Bảo Nguyên và Thiên Vũ lại với nhau.

Cô tìm được 1 ghế trống và nhanh chóng ngồi xuống.Điện thoại đã tắt nguồn, yên chí là hai tên kia không thể tóm mình được, Vicười mãn nguyện.

- Bà chị, cho bọnem xin ít tiền mua bao thuốc!-Tiếng nói làm Vi giật mình.

Một toán con trai vây quanh Vi, nhìn cũng biết bọn nólà đầu gấu rồi. Nhưng cô lấy đâu ra tiền bây giờ? Qủa này chắc chết thật rồi.Vi liền đứng dậy vờ lục túi quần, rồi bỗng nhiên chỉ về phí trước nói lớn :“Chú bảo vệ!”.

Nói xong chạy hết tốc lực, phía sau bọn đầu gấu cũngđuổi theo cật lực. May mà vừa nãy không đi xa chỗ Bảo Nguyên và Thiên Vũ làmấy, nên giờ chạy về chỗ họ vẫn kịp. Bọn đầu gấu thấy Vi chạy tới chỗ 2 ngườiđàn ông thì thôi không đuổi theo nữa.

Vi ngồi xuống ghế thở hổn hển. Thiên Vũ và Bảo Nguyênnhìn cô vơi ánh mắt ngạc nhiên.

- Làm sao mà từ nhàvệ sinh ra lại mệt vậy?Tào tháo đuổi à?- Thiên Vũ quan tâm hỏi.

- Chắc là bị táo bónrồi- Bảo Nguyên cũng ý kiến.

- Xin hai ngườiđấy, chuyển đề tài đi- Hải Vi xấu hổ nói, rồi nhanh chóng lảng chuyện- Kìa gáixinh kìa!

Nói bừa thế thôi mà hai anh em nhà này im bặt, đầuquay tứ phía mắt tìm kiếm. Háo sắc đến thế là cùng! Cuối cùng họ cũng tìm thấyđối tượng, chẳng ai bảo ai, vội vàng chạy đến bên mỹ nhân, bỏ Hải Vi ngồi lạimột mình.

Cô gái xinh đẹp đã hút hồn 2 anh chàng đó không aikhác chính là Phương Lan. Hải Vi nhìn người con gái hoàn hảo kia mà không khỏitủi thân. Chẳng đến chào hỏi, cũng chẳng tạm biệt các cậu chủ, cô lủi thủi ravề.

Đang cắm mặt xuống đường thì bị gõ một cái: “Chị đichơi hả?”Hàn Duy cười nói.

- Bắt được nhóctrốn học đi hẹn hò nhá!

- Làm gì có.

- Đừng có mà chối,chị vừa nhìn thấy Phương Lan ở trong kia.

- À…Em được nghỉ tiếtnên về sớm. Cô ấy rủ vào đây chơi

- “Cô ấy, cô ấy”.Nghe ngọt sớt nhỉ? Thôi kệ nhóc, chị phải về đây!

- Ở lại đây chơiđi.

- Không thích điđuổi ruồi đâu.

Nói rồi Hải Vi đi thẳng không thèm ngoái đầu lại. Tâmtrạng lại tệ hơn lúc trước một chút.

Mùa thu, không gian trong vườn trường được nhuộm mộtmàu vàng ươm. Đó là màu nắng, màu hoa cúc và màu của những chiếc lá sắp phảilìa cành. Hải Vi đi bộ một mình dưới những hàng cây, lòng man mác buồn. Hôm naylà một ngày đặc biệt! Mai Thu về quê chơi đám cưới bạn từ hôm qua, còn Vân Oanhthì bị ốm không tới lớp, có mỗi Hải Vi thui thủi một mình.

Đang đi thì cô nhìn thấy Phương Lan ngồi ở ghế đá, saubụi cây phía trước. Hải Vi tiến tới định chào hỏi thì nghe tiếng nói chuyện:

- Hôm nay sinh nhậtcậu, thích quà gì đây?-Giọng con trai quen thuộc.

- Mình thích hạcgiấy, thật nhiều hạc giấy, như vậy sẽ có thật nhiều điều ước- Tiếng Phương Lannhẹ nhàng.

- Bảo Nguyên sẽtặng hạc giấy cho cậu, thế nên cậu nói thứ khác đi.

- Sao cậu biết? Đãlành với anh Bảo Nguyên rồi à?

- Tớ giận hắn khinào mà lành với không. Nhìn thấy hắn sai osin gập hạc giấy là biết ngay thôi.Trong số hạc giấy đó, có một nửa là do tớ gập,… tớ…ước cho cậu hạnh phúc!

“Osin” mà hắn nói tới chính là Hải Vi. Hic. Thì ra hômnọ Thiên Vũ ngồi gập hạc giấy với Vi là vì Phương Lan, vậy mà cứ tưởng hắn tốtbụng muốn giúp cô chứ.

- Cảm ơn cậu! Mìnhcũng ước cậu luôn như vậy

Phương Lan vừa rứt lời thì có tiếng vang lên: “Cóngười nghe trộm chuyện kìa”. Phương Lan và Thiên Vũ liền quay lại phía saulưng.

Không biết đứa ác ôn nào vừa nói không biết. Có phảita nghe trộm chuyện đâu, chỉ là chưa có cơ hội cắt ngang câu chuyện của họ nênđành đứng đợi thôi.

Hải Vi không biết giấu mặt đi đâu, cũng không biếtphải giải thích thế nào, đành giả bộ tự nhiên:

- Xin lỗi đã phá vỡgiây phút tình củm của 2 người, mình chỉ… vô tình đi ngang qua thôi.

- Tình cảm gì đâu,tụi mình đang nói chuyện phiếm ấy mà. Cậu ngồi xuống đi.-Phương Lan nhẹ nhàngnói.

- Cậu cũng quen HảiVi à- Thiên Vũ nhìn Phương Lan hỏi.

- Tụi mình học cùnglớp karate, hai người cũng biết nhau hả?

- Ừ, Hải Vi là…mìnhvô tình quen trên đường.- Thiên Vũ nhìn Hải Vi cười nói.

Hải Vi đứng tim, tưởng Thiên Vũ kể cô là osin nhà cậuta thì xấu hổ chết. May mà hắn còn có lương tâm. Vi thở phào nhẹ nhõm. Mới địnhthần lại thì Thiên Vũ nói tiếp:

- Đó là lần đầutiên gặp thôi, còn lần thứ hai mình gặp Vi gặp ở…trong…nhà…trường. Hôm đó họccùng giảng đường.

Thiên Vũ ơi là Thiên Vũ kể dài dòng thế làm gì, lạicòn ngắt quãng nữa,làm ta hồi hộp chết đi được.

Vừa thở phào lần nữa thì Vũ lại nói :

- Còn lần thứ 3 gặpVi là ở …cổng… nhà… mình…

Nhử nhử mãi cuối cùng hắn cũng nói ra, đã thế kể ngaytừ đầu cho rồi, làm Hải Vi đau tim quá trời.

- Hải Vi làm gì ởđó?-Phương Lan hỏi.

- Cậu ấy đi ngangqua cổng nhà tớ ấy mà, còn lần thứ 4 là…-Thiên Vũ nhìn Vi cười nham hiểm.

- Thôi! cậu kể dàidòng thế làm gì, muốn nói gì thì nói luôn ra đi- Hải Vi sức chịu đựng có hạnnên đành lên tiếng.

- Mình chỉ muốn nóilà trống vào lớp rồi đó- Thiên Vũ nói rồi kéo tay Phương Lan đứng dậy, đi vàolớp.

Hai người này đúng là một cặp rồi. Họ trông cũng xứngđôi đó, nhưng còn Hàn Duy thì sao?

Hải Vi lững thững bước về lớp. Đi qua cửa câu lạc bộâm nhạc, cô nhìn thấy trên bảng có dòng chữ to tướng: “HAPPY BIRTHDAY TO PHƯƠNGLAN!”, trong phòng còn có khá nhiều bóng bay và hoa tươi. Phương Lan vốn làthành viên chủ chốt của câu lạc bộ âm nhạc mà.

Người nổi tiếng thích thật đấy, chẳng bù cho cái thânmình.

Lúcchiều nghe tin Vân Oanh ốm, nên học xong Vi tức tốc đạp xe tới thăm. Hải Vi tớinơi thì thấy cửa phòng Vân Oanh đã khóa ngoài, điện cho Oanh mà không liên lạcđược. Cô đành ngồi ở cửa chờ.

Conbé này ốm mà còn đi đâu không biết. Ngồi đợi 30 phút, rồi 1 tiếng, Vi ngày càngcảm thấy lo lắng vì không biết tin tức gì của Vân Oanh cả. Nhìn thấy người trọphòng bên cạnh đi qua, cô liền hỏi thăm. Anh ta nhìn Vi một lát rồi nói:

- Bạn bè kiểu gì vậy,Oanh nó đi viện từ chiều rồi, nặng lắm!

- Nó bị sao vậy ạ?

- Hỏi bác sĩ ấy,tới bệnh viện phụ sản mà thăm.

Thôi chết rồi, Vân Oanh bị làm sao mà lại đi bệnh việnphụ sản nhỉ, nó bình thường vẫn khỏe như trâu kia mà. Hải Vi hấp tấp hỏi địachỉ để đi thăm Vân Oanh.

Bệnh viện phụ sản ở thật xa, vất vả lắm Vi mới leo lênđược tầng 3 của bệnh viện, nhưng tìm mãi không thấy số phòng “BLR01” đâu cả.Hỏi thăm mới biết, bệnh viện này làm gì có số phòng như thế, mà cái số phòngnày e rằng không nơi đâu có. Hải Vi nghĩ là người hàng xóm kia đã nhầm sốphòng, nên kiên trì đi từng phòng của tầng 3 để tìm kiếm.

Quanh quẩn ở bệnh viện hơn tiếng đồng hồ mà vẫn khôngtìm ra nơi Vân Oanh ở, Hải Vi vừa mệt mỏi vừa thất vọng. Cô nhấc máy gọi điệncho Oanh lần nữa, may mắn làm sao, có tiếng vang lên:

- Vi hả?

- Oanh mày sao rồi?Đang nằm ở phòng nào đấy?

- Phòng nào là sao?

- Mày đang nằm ởphòng số bao nhiêu ở bệnh viện phụ sản.

- Con ranh này, đùakiểu gì thế hả?

Hải Vi định thần lại. Rõ dàng ở phía đầu dây bên kiađang có tiếng nhạc đập thình thình, chả lẽ mở nhạc sàn cho các bệnh nhân nghelà phương thức chữa bệnh mới ?

- Tao đang đi liênhoan lớp cấp 3. Nhạc to quá không nghe rõ đâu, về nói chuyện sau nhá!

- Tao tưởng mày bịốm cơ mà?

Tiếng đáp lại Hải Vi chỉ là tiếng bip!bip, Vân Oanh đãtắt máy. May mà Vân Oanh không sao cả. Nhưng Hải Vi thấy khó chịu quá, chắcphải nhập viện vì thần kinh mất.

Thằng cha kia dám lừa mình, làm mình vất vả cả buổitối. Hóa ra “BLR01” là “bị lừa rồi lần thứ 1”. Tức quá! Sao lại có người đùa ácvậy trời. Tại người ta đùa quá trớn hay là tại mình ngu ngốc đây?

Hải Vi cố trấn tĩnh, nhưng nước mắt tự nhiên cứ tràora, ngày hôm nay sao lại đen đủi vậy!

Bỗng nhiên Vi nhìn thấy Hàn Duy trên vỉa hè. Cậu ta đangđứng cùng chiếc xe đạp của mình, mắt nhìn vào bên trong một nhà hàng sang trọng.

Thằng bé đang thèm gà quay hay là món nào đây? Hải Vinhìn theo hướng mắt của Hàn Duy phát hiện bên trong nhà hàng đó có… Thiên Vũ vàPhương Lan. Hai người họ đang cười đùa rất vui vẻ bên bàn ăn thịnh soạn.

Hàn Duy đạp xe phóng đi, Hải Vi chần chừ rồi đuổitheo.

Tội nghiệp thằng bé! Chắc nó đang đau khổ lắm, bởi vìPhương Lan lại hẹn hò với người khác mà không phải là nó trong ngày sinh nhậtcủa cô ấy. Chứng tỏ, Thiên Vũ mới là người mà Phương Lan để ý tới, còn đối vớiHàn Duy chỉ có tình bạn mà thôi. Làm sao để an ủi nó bây giờ, Hải Vi đã yêu baogiờ đâu mà biết!

- Này, cậu bé! Rảnhkhông đi uống nước.

- A. Chị Hải Vi,làm gì ở đây giờ này vậy?

- Chuyện dài lắm,kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện nha.

Vì động viên Hàn Duy mà Hải Vi cắn răng mời cậu vàomột quán cà phê.

- Hôm nay có chuyệnvui hay sao mà lại mời em uống nước- Hàn Duy thắc mắc.

- Vui!

- Sao cười gượnggạo vậy?

Hàn Duy hỏi vậy bỗng nhiên Hải Vi lại muốn khóc.Hômnay sinh nhật mình mà chẳng có ai chúc mừng lấy một câu, lại còn bị lừa một vốnặng nữa.

Nhưng dù sao vẫn không tệ bằng Hàn Duy, cậu ấy đang bịthất tình mà.

- Chị có chuyện gìà?- Hàn Duynhìn Hải Vi lo lắng.

- Em còn ít tuổi nên lo học hành thôi, đừng có yêu vội. Đợimai này có sự nghiệp rồi thì muốn yêu ai cũng được. Em vừa ngoan ngoãn, vừa đẹptrai, con gái đầy người thích.

- Thật hả? – Hàn Duy cười.

Nếu là Thiên Vũ, hắn sẽ không hỏi“thật hả” mà sẽ nói “tấc nhiên rồi”. Con nhà giàu có khác, kiêu ngạo hơn hẳn.Hàn Duy đi xe đạp làm sao đấu lại với Thiên Vũ đi xe tay ga. Tính cách có tốthơn thì sao đây, người ta vẫn chọn công tử Thiên Vũ thôi.

- Còn chị thì sao?

- Sao là sao?

- Chị cũng là congái mà.

Hải Vi phải vận động đầu óc một lúc mới hiểu được ýcủa Hàn Duy.

- Chị hơn em 2 tuổimà, nếu cùng tuổi dĩ nhiên là hâm mộ em rồi.

- Thích chứ?

- Thích!

Hải Vi thấy, cũng không thể trách Phương Lan chuyệnkhông chọn Hàn Duy làm hoàng tử của mình được, Hàn Duy kém cô ấy những 2 tuổicơ mà.

Từ giờ trở đi mình phải quan tâm đến Hàn Duy nhiềuhơn, để cậu ấy bớt đau khổ và thêm niềm tin vào cuộc sống.


Giờ ra chơi lớp học xôn xao tiếng cười đùa nói chuyệncủa các sinh viên. Hải Vi cùng Vân Oanh và Mai Thu hớn hở bàn chuyện đêm hộihóa trang.

- Tuần sau rồi đó,tụi mình mặc gì đây?-Vân Oanh hỏi

- Tao sẽ hóa thânthành thủy thủ mặt trăng- Mai Thu nói.

- Trẻ con quá đi!Tao thì sẽ là nàng công chúa bạch tuyết.hehe. Vi, mày hóa trang thành ai đây?

Theo lời Vân Oanh thì suy ra nàng bạch tuyết lớn tuổihơn thủy thủ mặt trăng.

- Tao không biết,hóa trang thành cái gì đẹp đẹp nhỉ? Thành củ cà rốt, hay con thỏ có được không?

- Như thế mà đẹp,bó tay với con này. Làm người không thích lại muốn làm động, thực vật.-Mai Thuvà Vân Oanh cười nghiêng ngả.

- Lễ hội hóa trangmà, có phải cuộc thi sắc đẹp đâu. Chúng mày thật là …

- Tôi thấy, cậu nênđóng nhân vật cô gái xấu xí, như vậy sẽ không phải tốn công hóa trang.- ThiênVũ đứng gần đó từ bao giờ, lên tiếng.

- Chào ÔNG của baejong jun(diễn viên hàn quốc đẹp trai) Tới đây làm gì?-Hải Vi nhìn hắn khó chịu.

- Hô.hô. Tới tìmosin không được sao-Hắn cười và nói lớn.

Hải Vi tự ái, ngay lập tức bỏ ra khỏi lớp. Thiên Vũđuổi theo:

- Cậu đi đâu thế?

Ở đó để cậu kể với cả lớp, tôi là osin nhà cậu à? Tôichỉ làm thêm buổi sáng thôi nhé, giờ là buổi chiều rồi, tôi đã là người tự do.

- Giận hờn vu vơ thế là sao? Tôi có kếhoạch trong lễ hội hóa trang lần này, cần sự giúp đỡ của cậu.

Hải Vi vẫn không nói câu nào. Thiên Vũ mặc kệ, ghémiệng vào tai Vi thì thầm. Cậu ta nói tới đâu Vi cười ha hả tới đó.

- Kế hoạch của tôibuồn cười lắm sao?

- Không, tại cậu…phả hơi vào tai khiến tôi buồn.hehe. Kế hoạch cũng được đó, tôi sẽ giúp.

Lễ hội hóa trang được trường Hải Vi tổ chức mỗi nămmột lần, mọi người đều có thể tham dự, nhưng bắt buộc phải hóa trang thành mộtnhân vật nào đó.

Hải Vi nhìn ngôi trường quen thuộc của mình trong mànđêm. Cảm giác thật khác lạ.

Tòa nhà hội trường lúc này thật đẹp! Xung quanh nóđược trang trí bao nhiêu đèn nháy, lấp lánh liên hồi. Không gian vườn trườngđâu đâu cũng sáng lung linh nhờ ánh đèn huyền ảo. Nhìn ngôi trường lúc nàykhông khác gì một tòa lâu đài trong truyện cổ tích. Càng cổ tích hơn nữa vớibao nhân vật trong truyện như nàng bạch tuyết, cô bé lọ lem, người nhện…đang đilại trong khuôn viên trường. Đây đúng là lễ hội tuyệt nhất mà Vi từng tham dự.

Vân Oanh hớn hở trong trang phục alice (alice ở xứ sởthần tiên) chạy tung tăng khắp nơi cùng bạn trai của mình- Tiến Thành- trong bộdạng của cướp biển vùng caribe. Nhìn hai người đúng là không đẹp đôi tẹo nào.

Mai Thu -thủy thủ mặt trăng thay vì cầm cây gậy ánhsáng thì cầm chiếc đèn pin siêu nhỏ. Suốt dọc đường nó cứ vung cậy gậy ánh sángmà hô: “Ta sẽ trừng phạt mi nhân danh mặt trăng!”, vậy mà tới đây thì im rekhông nói tiếng nào.

Hải Vi cũng không rõ mình đang hóa trang thành nhânvật nào nữa. Cô diện một bộ váy trắng và một chiếc mặt nạ màu bạc chỉ che đượcnửa mặt trên. Hải Vi ngại ngùng đi núp sau Mai Thu tiến vào sân trường, nơi sắpdiễn ra màn trình diễn âm nhạc.

Mai Thu, Vân Oanh, Tiến Thành và Hải Vi kiếm được mộtchỗ ngồi khá gần sân khấu.

Có tiếng chuông điện thoại vang lên, Vân Oanh lấytrong chiếc túi nhỏ đeo ngang người cái điện thoại đưa cho Hải Vi.

- Alô!

- Tới chưa? Có nhớkế hoạch không đó- Tiếng Thiên Vũ hét lên át tiếng ồn xung quanh.

- Nhớ rồi. Yên tâm!

Hải Vi bồn chồn lo lắng, không biết những gì cô sắplàm có đúng không nữa, làm như vậy có lỗi với Hàn Duy không?

Nhắc tới tào tháo thì tào tháo tới. Vi nhận được tinnhắn của Hàn Duy

- Chị đang ở chỗnào vậy, em cũng đang ở trong trường chị nè.

- Hàng ghế thứ 3 ởgiữa, sân khấu ca nhạc.

- Dành chỗ cho em,em tới ngay.

Thôi chết rồi, thằng nhỏ này làm gì ở đây không biết? Nómà chứng kiến việc sắp sảy ra thì không hay tẹo nào. Làm sao bây giờ?

Trên sân khấu bắt đầu có tiếng nói. Người dẫn chươngtrình với giọng nói thanh thoát giới thiệu tiết mục đầu tiên:

- Sau đây, giọng caPhương Lan, xin gửi tới các bạn bài hát…

Hải Vi như bị đóng băng khi nhìn thấy Phương Lan trênsân khấu, bởi vì cô ấy cũng đang mặc một chiếc váy trắng và đeo một chiếc mặtnạ che nửa mặt giống hệt Hải Vi.

Thế này khác nào mình là bản sao hỏng của Phương Lan,chán thật đấy!

- Đồ của Phương Lannhìn hơi giống của mày, nhưng chúng là hàng sịn, của mày là hàng nhái khônggiống nhau đâu mà lo.- Mai Thu vỗ vai Hải Vi nói.

An ủi kiểu gì thế không biết, làm Vi càng chán nảnhơn. Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Cố thủ trong đó cho tới khi bài hát kếtthúc mới bước ra ngoài.

Có tin nhắn tới: “Nhận ra tôi không. Vừa đánh đàn trênsân khấu đó. Cô thấy tôi chơi đàn thế nào?”

Thì ra Bảo Nguyên chính là anh chàng chơi đàn choPhương Lan hát trên sân khấu vừa nãy. Vi đâu có để ý, đang chán về chuyện đụnghàng với Phương Lan mà.

- Không nhận ra.Hình như đàn cũng được!

- Đúng là khônghiểu gì về âm nhạc có khác. Khiêm tốn mà nói tôi đã đàn quá hay rồi.

Anh có hiểu nghĩa của từ “khiêm tốn” không vậy?. HảiVi không thèm nhắn tin lại, cô đang lo về sự có mặt của Hàn Duy. Buổi khiêu vũsắp diễn ra rồi, làm sao bây giờ?

Hải Vi quay về chỗ ngồi. May mà vẫn không thấy Hàn Duytới. Vân Oanh oang oang: “Đây là Hải Vi, người mà mình đã giới thiệu cho Việt đấy,còn đây là Chu Việt bạn của Tiến thành.”

Vi nhận ra thế vào chỗ của Mai Thu lúc này là một anhchàng lạ hoắc, trong trang phục của một hoàng tử trông hắn cũng khá khôi ngô.

- Thôi tụi tao đichơi riêng đây, Mai Thu cũng đi riêng với anh chàng của nó rồi, mày ngồi vớiChu Việt đi nhé.

- Không được đâu,Oanh!Oanh

Mặc Hải Vi gọi thế nào, Vân Oanh cũng cất bước ra điđầu không ngoảnh lại. Người con trai bên cạnh lên tiếng:

- Chào cậu! Mình làChu Việt, có thể làm bạn với Hải Vi được không?

Lần đầu nói chuyện riêng với con trai mà có ý đồ tántỉnh, Hải Vi run hết chỗ nói. Vân Oanh có ý giới thiệu mà không báo trước để Vichuẩn bị tâm lý, chẳng khác nào cho ăn cơm mà không cho đũa. Nhưng không sao,Vi cũng có thể dùng tay để ăn cơm được mà.

- Được quá chứ lại,mình cũng chưa có bạn trai nào bao giờ.- Hải Vi cười.

Nói câu này có phải quá thành thật ngu ngốc khôngvậy? Kệ thôi.

- Ừ. Vậy Vi có thểbỏ mặt nạ ra một chút được không, chẳng nhẽ làm bạn mà Việt lại không được biếtmặt của Vi.

Cái này như mọi người thường gọi là “xem hàng”. Hic.Hàng của mình chất lượng không cao, xem xong không biết hắn có chạy mất dépkhông? Vi chần chừ rồi cũng bỏ mặt nạ ra, cố cười gượng một cái. Hắn nhìn Virồi cười nói:

- Cậu rất đáng yêu,đúng là mẫu người mà tớ thích!

Vi ngượng ngùng, mặt nóng bừng, tình yêu đến nhanh thếnày sao?

- Nói thật, Vitrông rất giống bạn gái cũ của Việt, nên mới nhìn Việt đã cảm thấy rất thânquen, gần gũi. Có điều Vi xinh hơn cô ấy.

Nhìn mình hắn lại nhớ đến người yêu cũ, thì mình vớihắn yêu đương kiểu gì đây?Chán chả buồn chết!

Thế rồi cái tên Chu Việt ấy kể một thôi một hồi vềngười yêu cũ của hắn. Cái gì hắn cũng so sánh: “Cái này thì Vi vẫn hơn cô ấy!”.Hải Vi ngán đến tận cổ mà vẫn phải tỏ ra quan tâm. Cuối cùng không chịu nổi nữađành giả vờ đi vệ sinh đẻ bỏ rơi hắn. Hắn còn nói với theo: “Trời! Nhìn kiểu đicủa Vi cũng giống kiểu đi của cô ấy nữa.” Hải Vi đành chạy cho nhanh khỏi têndở người ấy. Chợt cô nghĩ ra, chắc tại nhìn mặt mình xong hắn thấy chán nên giởtrò đây mà. Huhuhu.


Hải Vi lẩn vào đám đông rồi lại lách ra chọn một gócyên tĩnh trong vườn trường để ngồi.

Đêm nay trăng sáng quá, khung cảnh lãng mạn thật, chỉtiếc ta lại cô đơn một mình.

Nhận được 3 tin nhắn cùng lúc.

Bảo Nguyên: “Cô đâu rồi, sao không trả lời tin nhắn?”

Anh có hỏi gì đâu mà tôi phải trả lời.

Thiên Vũ : “Cô đâu rồi, vẫn nhớ kế hoạch chứ, 10h tốiđó”

Nhớ rồi, khổ lắm nói mãi.

Hàn Duy: “Chị đâu rồi, em vừa bận tí, tới chỗ chị bâygiờ nhé?”

Đọc tin nhắn của thằng nhóc này tình cảm hơn hẳn.Không như 2 thằng cha khô cằn kia. Một lúc nhận được tin nhắn của 3 người contrai, nhưng cả 3 đều đang hướng về một người con gái khác, Hải Vi cảm thấy lòngcàng buồn hơn, không nhắn tin trả lời ai cả. Nhìn điện thoại mới 9h30 phút, Vicài đặt chế độ im lặng không rung, rồi tiếp tục ngắm trăng một mình.

Gần 10h tối, theo kế hoạch Hải Vi đi tìm Phương Lan.Như đã tính toán , Hải Vi gặp được Phương Lan ở trong hội trường, nơi sắp diễnra dạ hội khiêu vũ.

- Phương Lan à, cóngười nhờ mình đưa cậu cái này.- Hải Vi đưa cho Phương Lan một tờ giấy nhỏ.

Phương Lan ngó qua một cái rồi cười:

- Hải Vi à, nhìnchúng ta giống chị em xinh đôi nhỉ? Mà cậu có biết ai gửi không?

- Tớ không biết.

- Sắp tới giờ khiêuvũ rồi, chúng ta vào hội trường thôi.

- Ơ. Hình như ngườigửi thư cho cậu có hẹn gặp cậu mà.

- Chắc đó là tròđùa thôi, hẹn gặp kiểu gì mà đưa ra câu đố. Mình làm gì có thời gian để giải đốchứ.

Thiên Vũ nói Phương Lan thông minh lại thích thửthách, nếu là lời hẹn bình thường mà không rõ danh tính thì cô ấy nhất địnhkhông đi, để gây bất ngờ mà lại khiến cô ấy tò mò thì cách hiệu quả là đưa ra 1câu đố về địa điểm hẹn gặp. Phương Lan thông minh, nhất định sẽ giải được ngay.

Nhiệm vụ của Hải Vi là đưa lá thư và giúp Phương Langiải câu đố. Sau đó, Phương Lan sẽ gặp Thiên Vũ trong một khung cảnh thật lãngmạn đã được chuẩn bị trước. Nhưng xem ra Thiên Vũ chưa hiểu Phương Lan lắm thìphải.

- Cậu có thể chomình xem câu đố đó được không?- Hải Vi hỏi

- Đây này, cậu xemđi.- Phương Lan đưa tờ giấy cho Hải Vi.

Câu đố có nội dung: “Hẹn gặp cậu ở nơi mà trời và đấtgiao nhau, mình sẽ đợi cậu tới, không gặp nhất định không về.”

Nếu không biết trước địa điểm thì Hải Vi cũng khó lòngmà giải được vị trí “trời và đất giao nhau” mà Thiên Vũ nói tới.

- Tớ biết rồi, cólẽ người này muốn nói tới đài phun nước ở giữa vườn trường.

- Sao lại là trờiđất giao nhau?

- À…Có lẽ…mặt trăngin hình lên mặt nước là hình ảnh tượng trưng cho trời đất giao nhau.

- Ừ. Cũng có vẻ hợplý. Nhưng mà mặc kệ hắn, tớ không muốn gặp người lạ đâu.

- Nhỡ là người quenthì sao?

Câu hỏi có tác dụng ngay lập tức, Phương Lan tần ngầnmột lúc rồi nói: “Thôi được, mình sẽ đi thử xem, nhưng cậu phải đi cùng mìnhnhé, được không?”

Hải Vi mừng rỡ: “Tấc nhiên là được rồi”. Vi đi trước mởđường dẫn Phương Lan thoát khỏi đám đông.Bỗng nhiên có tiếng gọi lớn: “Hải Vi, cậu đây rồi tớ tìm cậu mãi.”

Hải Vi giật mình khi nhìn thấy Chu Việt tới cạnhPhương Lan. Đám đông sô đẩy tách Vi ra xa Phương Lan. Cô chưa kịp quay lại thìđã bị ai đó nắm tay kéo đi.

“Ê… ê, dừng lại” Vi cố nói thật to, nhưng người đó vẫnnắm tay cô kéo qua đám đông.

Thôi chết rồi, Chu Việt thì nhầm Phương Lan là mình,còn người này chắc lại nhầm mình là Phương Lan đây. Không khéo lại hỏng hết kếhoạch.

Bạn đang đọc Lại gặp con nhà giàu của skyanddreams
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.