Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 3698 chữ

“Cậu chủ cháu đã gặp hôm qua rồi còn gì”, cô giúp việccười nói.

Phải mất tới một phút Vi mới phân tích được, con “sưtử” hôm qua giờ đã thay hình đổi dạng, trở thành một kẻ rất đẹp trai. Đúng làcổ tích giữa đời thường, chuyện này rất giống chuyện hoàng tử ếch. Nàng côngchúa đã nào đã giúp anh ta từ sư tử thành người vậy?

- Sao cô tới làmmuộn vậy? tôi chờ mãi, đang giữa buổi phải về để gặp cô đó.

- 8h30 tôi mới làmthưa cậu chủ. Có việc gì vậy ạ?

Hắn không nói không rằng, kéo tất cả các ngăn bàn ra,Vi chẳng hiểu hắn muốn làm gì.

- Nhìn đi. Hôm quacô dọn phòng mà sao bao nhiêu rác ở trong ngăn bàn cô không thu?

Tên này nhỏ nhen thật, đợi mình từ sáng, lại còn tranhthủ về nhà chỉ để phàn nàn cái chuyện này.

- Tại tôi khôngnghĩ trong ngăn bàn có rác, có giỏ đựng rác ở đây tôi đã thu rồi ạ.

- Lần sau nhớ ngàynào cũng phải thu trong ngăn bàn đó.

- Vâng, tôi nhớ rồithưa cậu.

Hải Vi nhận thấy, tuy anh ta đã trở thành người nhưngtính cách sư tử thì vẫn không thay đổi. Mà sao tay bàn tay con sư tử cũng bịbăng kín thế kia? Thắc mắc nhưng Vi không dám hỏi.

Trờilúc sớm hồng hào tươi tắn là thế, giờ lại trở nên xám xịt báo hiệu một cơngiông sắp đến. Vi đã xong công việc, đi bộ thật nhanh ra bến xe bus để về nhà.Đang đi bỗng nghe tiếng gọi: “Chị ơi, rơi tiền kìa!”.

Chết! chết! Tiền của tôi. Hốt hoảng quay lại thì thấymột cậu con trai mặc đồng phúc cấp 3, một tay giữ xe đạp, tay kia chìa tiền racho cô. Trên tay hắn là tờ 200 ngàn.

Thế mà Vi cứ tưởng tờ 10 ngàn duy nhất của mình bị rơichứ. Cô lắc đầu : “Không phải của chị”, nói rồi quay đi.

- Vậy làm sao vớitờ tiền này bây giờ?

Cậu bé vừa đẹp trai lại thật thà, đáng quý quá! Vicười nói : “Em cứ giữ lấy, giờ biết ai mà trả!” nói rồi lại quay đi.

Cậu bé đuổi theo Vi: “Hay mình chia đôi số tiền nàychị nhé!”

- Em nhặt được mà,sao lại chia cho chị. Người thật thà như em giờ hiếm lắm, cứ coi đây là tiềnthưởng cho sự thành thật đi.

- Như thế thì áynáy lắm. Haylà thế này nhé! Em chở chị về nhà, phải làm một việc tốt gì đó em mới đỡ áynáy.

Sao trên đời lại có một cậu béngoan đến thế! Mình mà là chủ tich nước nhất định sẽ đăng hình của cậu trênphạm vi toàn quốc để tuyên dương.(Hơi giống kiểu truy nã tội phạm thì phải).

Vi từ chối mãi không được đànhleo lên xe để cậu bé chở về. Vừa về tới nhà trọ thì trời đổ cơn mưa rào. Vi lấychiếc ô của mình cho cậu bé mượn, lúc đưa ô, cô phát hiện mu bàn tay phải củacậu được băng kín.

- Tay em sao vậy? Vẫn đi xe được chứ?

- Em còn chở được cả bà chị cơ mà. Thôi em về đây, mai emtới trả ô nhé!

- Ừ. đi cẩn thận!

Mai Thu hớn hở ở cửa phòng hỏi dồn dập: “Làm sao mày tìm được hoàng tử vậy?”

- Hoàng tử gì?

- Anh chàng vừa nãykhông phải hoàng tử bóng đêm của mày sao?

- Mắt bà có vấn đềhay sao mà không nhìn thấy người ta mặc đồng phục cấp 3. Đấy là Hàn Duy, em ấymới học lớp 12 thôi.

- Vậy mà trôngngười lớn nhỉ? Đẹp trai dữ. Giờ đang mốt phi công trẻ lái máy bay bà già đấynhé.

Hải Vi không hơi đâu mà nói với Mai Thu, cô húc đầuvào xoong cơm ăn cho nhanh để còn đi học. Thấy vậy Mai Thu bỗng im bặt, lao vàoăn với tốc độ nhanh không kém.

Hôm nayhọc ở giảng đường, sức chứa tới 300 nhân mạng. Hải Vi và Mai Thu tới hơi muộn,thầy giáo đã có mặt trong lớp. Đang cúi đầu lẻn nhẹ vào lớp thì nghe tiếng gọilớn: “Hải Vi, ở đây nè”. Gần 600 con mắt nhìn tròng trọc vào hai đứa, nhưngđáng sợ nhất là đôi mắt nhìn từ phía sau của vị giáo sư. Ông rất nhẹ nhàng nói:“Hai em ra ngoài đi, buổi này coi như hai em không đi học, đã đến muộn còn mấttrật tự.”

Oan uổng quá thầy đại nhân ơi! Cái đứa mất trật tự làcon Vân Oanh kia chứ đâu phải chúng em. Nhanh chư chớp, Hải Vi đã phóng rangoài giảng đường cho đỡ xấu hổ. Nhìn lại không thấy Mai Thu đâu, nó còn ởtrong lớp làm gì không biết. Vi ghé tai lại gần cửa lắng nghe động tĩnh.

Giọng nói thảm thiết của Mai Thu vọngra:

- Em thưa thầy, bọnem đang đi giữa đường thì xe bị thủng xăm, nên đến muộn ạ. Xin thầy mở lòngthương.

Con này nói dối à nha, lúc nãy xe bị tuột xích chứ bộ,nhưng nói thủng xăm có vẻ hợp lý hơn.

- Thưa thầy nhà haibạn ấy ở xa trường 20 cây, hai người lại phải lai nhau bằng xe đạp nên rất vấtvả, thầy tha cho các bạn ấy đi ạ.

Vân Oanh cũng thể hiện khả năng nói dối của mình.

- Ở tận đâu mà xa?-Thầy giáo hỏi.

Thôi chết rồi, con này nó không biết gì về địa lý, hỏinó câu này khác nào cho học sinh dốt thi chung kết đường lên đỉnh olympya.

- Ở đâu đấy Mai Thunhỉ?

Vân Oanh gắp lửa bỏ tay Mai Thu rồi, trình độ của nócũng như Vân Oanh thôi. Thấy tình thế nguy cấp, Hải Vi đành mở cửa thò đầu vàobên trong để trả lời câu hỏi địa lý, chưa kịp nói thì “rầm!”. Từ phía sau Vi, một người bị mất đà lao về phía trước ngã sóng soài ra đất. Cả lớp phá lên cười. Thìra lại là Thiên Vũ. Hắn đứng sau Hải Vi từ lúc nào mà cô không biết.

Nhờ mànhài kịch đó mà thầy giáo nương tay, cho cả 3 cô cậu đi muộn vào lớp. Thiên Vũtới ngồi cạnh Hải Vi, một lúc sau thì thầm:

- Thì ra bọn mìnhhọc chung trường.

- Cậu biết mình à?-Hải Vi giả bộ ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ.

- Đừng đùa, mìnhvừa gặp nhau hôm qua làm sao quên nhanh thế được.

- À, nhớ rồi, cậubán vé số đây mà.

Mặt hắn nhăn lại :

- Quên thật à?cậuđã dựng xe hộ mình hôm qua đấy!

- Thế à, xin lỗitại kiểu mặt của cậu phổ biến quá nên tôi không nhớ rõ. Giờ thì nhớ rồi. Vếtthương ở đầu không sao chứ?

Hải Vi cười thầm trong lòng, xem hắn còn kiêu ngạođược nữa không.

Nhìn Vi ngao ngán, rồi gõ vào đầu cô một cái: “Đầu cậubị làm sao thì có, tôi bị thương ở chân kia mà”

Vi gật gù một lúc rồi như chợt nhớ ra : “ À! Cậu làngười mình đã dùng chiếc khăn lau mũi để buộc chân.he he nhớ rồi.”

Thiên Vũ hét lên: “Gì, khăn lau mũi á?”

Ngay sau đó Hải Vi và Thiên Vũ bị thầy giáo hốt rangoài. Vi rất hối hận vì trò đùa của mình. Biết thế không thèm nói chuyện vớihắn.

Hải Vichán nản đi bộ ra bến xe bus. Chiếc xe máy của Thiên Vũ phóng qua đánh vèo mộtcái, rồi lại phanh kít phía trước cô một đoạn.

- Lên đây tôi chởvề.

- Không cần đâu.

Mới nghe thế hắn đã phóng xe đi thẳng, làm cho Hải Viđến là hụt hẫng. Nhìn cái kiểu đi xe của hắn, Vi đã hiểu ra tại sao hắn ngã xemà không có ai lại giúp. Khi đó có khi họ còn bảo với nhau “đi xe ngông nghênhnhư thế ngã cho chết”.

Hôm naynhớ lời cậu chủ dặn, Hải Vi mở từng ngăn tủ ra kiểm tra xem có rác không. Lúccầm đống giấy vụn từ trong đó ra thì phát hiện : “A! rắn! rắn!” Không phải kêukiểu mừng rỡ đâu nha, sợ chết khiếp đi được. Vi cố vẫy tay mà con rắn vẫn khôngrời khỏi tay mình. Thấy con rắn ngọ nguậy trên tay mà Vi phát khóc: “Cô ơi! Cứucháu! Cô ơi!”

Cô giúp việc chạy lên, rất bình tĩnh cầm con rắn gỡkhỏi tay Hải Vi. Vi nhìn cô như nhìn thấy siêu nhân ngoài đời vậy. Cô cười nói:“Rắn nhựa thôi mà. Cậu chủ lại bôi cho nó ít nhựa dính nên nó mới dính vào taycháu. Cậu ấy hay đùa kiểu này lắm!”

Hic. Hải Vi lau nước mắt. Thì ra hắn cố tình nói mìnhphải thu ngăn tủ là có ý này đây. Chỉ vì trót gọi nhầm hắn bằng chú mà bị đốixử như vậy. Lần sau mình phải đề cao cảnh giác mới được.

- Cậu Bảo Nguyên đãtừng mang con rắn này bỏ vào cặp của cậu hai, bỏ vào nồi cháo tôi nấu, bỏ vàotrong chăn của cậu ba. Có lần cậu ấy lấy đâu một con chuột nhắt còn sống bỏ vàohộp trang điểm của bà chủ, một lần thả con giun vào bát mỳ của ông chủ, làm côbị mắng gần chết.- Cô giúp việc nhăn mặt kể lại.

- Haha. Từ nhỏ đã nghịch thế rồi cơ à.

- Đấy là nhữngchuyện mới sảy ra đấy chứ, còn kể về ngày xưa thì biết bao nhiêu vụ tương tự.

- À, ra thế. Cậu ấybị thiểm năng trí tuệ ạ?

- Người bị thiểmnăng trí tuệ là người không biết phân biệt vui tính với thiểm năng là gì.

Hắn- cậu chủ Bảo Nguyên- lại xuất hiện bất ngờ làm HảiVi giật mình. Sao bảo giờ làm việc của Vi không có ai ở nhà, mà hôm nào cũnggặp hắn vậy. Nói xong câu đó, sợ Vi không hiểu hay sao, hắn còn lấy tay chỉ vàocô: “Cô mới là người bị thiểm năng”.

Vicười, tự lẩm bẩm một mình: “Hóa ra người vui tính là như thế!”

“Cái gì? Cô dám bảo tôi ‘ngu thế’ à?” Bảo Nguyên nhìnVi như kiểu đang bắn tia lade bằng mắt vậy.

Không biết hắn có bị thiểm năng trí tuệ không, nhưngbị thiểm năng về tai là chắc rồi.

Chiềunay học ca muộn, nên Vi có thời gian rảnh dỗi ngồi ngâm thơ:

Mỗi bước chân em đi, cánh hoa đàothắm đỏ

Gửi nỗi lòng vào gió, biết thổivề nơi đâu

Mình đã cách xa nhau bao mùa hoanhư thế

Xuân về thêm tươi trẻ cả quả đấtmàu xanh

Chỉ có em và anh là già theo nămtháng

Người giờ nơi xa lắm em vẫn cứ đitìm

Bởi vẫn một lòng tin rằng tìnhanh không đổi

Biết đâu anh lạc lối không tìmthấy đường về

Thế nên em cứ đi qua bao mùa xuânấy.

“Bài này nghe được đấy, ai đã sángtác vậy?

He he. Mày thấy tao xuất khẩuthành thơ có hay không?” Mai Thu cười toe toét- Có tâm trạng gì mà lại làm thơthế cô nương?

- Sao mày biết là tao làm?

- Mới nghe giống một bài thơ nào đó mà nghe kỹ lại khôngphải, thêm tí chuôi chuối nữa là biết ngay.hehe.

Hải Vi chưa kịp đánh cho Mai Thumấy cái thì chợt nghe một giọng nói vang lên:

- Bài thơ nghe buồn quá, không phải chị đang tương tư anhnào đấy chứ?

Hàn Duy đứng ngoài cửa nói vọngvào. Không mặc đồng phục cấp 3 trông cậu người lớn hẳn lên, khiến Thu và Vikhông khỏi ngỡ ngàng vì vẻ đẹp nam tính của cậu. Thu ghé vào tai Vi nói: “Kiếptrước mày làm gì mà kiếp này gặp toàn người đẹp trai vậy?”.

Đã ghé vào tai người ta để nóirồi thế mà lại nói to như loa phát thanh của phường. Mai Thu sợ người ở cả cáikhu này bị điếc hay sao ấy.

Hàn Duy cười, lấy chiếc ô một túi đựng vàigói bim bim trong giỏ xe đạp của mình đưa cho Hải Vi :

- Cảm ơn chị đã giúp!

- Nhóc khách sáo quá, có tiền phải tiết kiệm để nộp họcchứ. Hôm nay không phải đi học thêm à?- HảiVi áy náy nói.

- Dạ không, em chỉ họcchính vào buổi sáng, không đi học thêm ở bên ngoài.

- Sao vậy? –Mai Thuhỏi.

- Học thêm ở ngoàiđông người lắm như thế không hiệu quả mà lại tốn…

Hải Vi ngắt lời: “ừ. Tốn kém thật. Phí học thêm bâygiờ đắt lắm, tự học ở nhà cũng được. Chăm chỉ là sẽ học giỏi thôi, em đừng lo”.

Hàn Duy cười : “Vâng, em cũng đang cố gắng .”

Mai Thu nhìn Hàn Duy mãi không rời mắt: “Trông em thếnày chắc đã có bạn gái rồi hả?”

Người ta đang nói chuyện học hành thế mà con này nólại nhảy bổ vào vấn đề tình yêu.

- Vâng! Tầm hơn 30người.- Hàn Duy nghiêm túc nói.

- Nhiều thế cơ à?Không thể nào!-Mai Thu thốt lên.

Mai Thu nhiều lúc khôn như khỉ, vậy mà lại có lúc ngunhư heo. Nghe là biết Hàn Duy nói về số bạn gái bình thường chứ không phảingười yêu rồi. Hải Vi ra vẻ trưởng bối nói: “Lo học hành đi mới tí tuổi đầu yêuđương cái gì. Đỗ đại học đã rồi hẵng yêu nhóc ạ”.

- Thôi đi bà. Lạchậu quá đi. Giờ người ta yêu từ mẫu giáo cơ. Có ai như bà năm thứ 2 đại học rồimà vẫn không mảnh tình vắt vai.- Mai Thu ra vẻ am hiểu nói.

- Có mày đấy thôi.Cũng đã yêu cuộc nào đâu.

- Ít ra tao còn cóvài anh tán tỉnh, mày thì…

Mai Thu làm Hải Vi tự ái, cô thấy rất mất mặt với HànDuy. Sao mình lại ế ẩm quá vậy trời?

Hàn Duy rất ngiêm túc nói:

- Em đồng ý với chịHải Vi. Học hành mới là quan trọng. Chuyện yêu đương em thật sự không có hứngthú.

Câu nói của Hàn Duy làm Hải Vi tỉnh ngộ. Đúng vậy, giờhọc hành mới là quan trọng, yêu đương chỉ là phù phiếm. Hàn Duy ơi, em là mộtđứa trẻ ngoan toàn tập, em đã truyền cho chị lòng đam mê học hành.

Hải Vi đang bừng bừng khí thế “học học nữa học mãi” ,định khen Hàn Duy mấy câu , thì bỗng điện thoại của cậu ta đổ chuông. Hàn Duynghe máy, giọng nhẹ nhàng:

“ Xin lỗi mìnhquên mất! Tối mai gặp nha. Cậu thích quà gì đây? Hoa, váy hay cái gì tùy cậuchọn đấy!”

Nghe xong những lời ấy, tinh thần học hành của Vi tiêutan thành mây khói. Xem ra lúc nào Hàn Duy có vẻ ngiêm túc tức là cậu ta đangbỡn cợt người khác. Thất vọng! Thất vọng về giới trẻ quá đi. Sao chúng nó yêusớm vậy. hic.

Gióthổi nhè nhẹ, Vi cùng Mai Thu đạp xe tới trường. Hai đứa đang thả hồn theo gió,lãng mạn là thế, thì bỗng nhiên một âm thanh vang lên làm cả hai giật mình suýtnữa ngã. Đó chính là tiếng lốp xe nổ.

- Chết rồi Vi ơi,gần đây không có quán sửa xe nào hết.

- Giờ người ta toànsửa xe máy với ô tô thôi, quán sửa xe đạp hiếm lắm. Chắc phải dắt bộ dài dàirồi.

- Lại đi học muộnrồi, hôm nào cái xe chết tiệt này cũng giở trò, chết mất thôi.

Hai đứa nhìn nhau chán nản, bỗng nhiên có tiếng phanhxe gấp ngay phía trước.

- Sao không đi màlại dắt xe vậy?

Nó hỏng chứ sao, hỏi gì ngu thế không biết. Thiên Vũhỏi chứ ai, cái kiểu đi nhanh phanh gấp không cần nói cũng biết là cậu ta.

- Bục lốp, thủngxăm rồi. Chắc phải dắt bộ 2km nữa mới có quán sửa xe- Mai Thu trả lời.

Thiên Vũ xuống xe, tiến lại chỗ Hải Vi và Mai Thu, cậunhấc bổng cái xe đạp lên nói: “Lên xe, tớ chở mọi người đi”

Tốt bụng à nha nhưng mà:

- Làm sao cậu chở hết cả tụi mình lẫn cái xe?- Hải Vi thắc mắc.

- Hai chuyến. Giờtớ chở 1 bạn cùng với cái xe đạp trước, sau đó sẽ quay lại đón bạn còn lại sau.

- Không cần đâu,mình sẽ đi xe bus, cậu chở giúp Mai Thu nhé!

Sắp xếp xong đâu đấy, Thiên Vũ chở Mai Thu cùng chiếcxe đạp đi. Còn Hải Vi thì lững thững đi bộ tới bến xe bus. Đang đi thì thấy có1 chiếc ô tô đi chầm chậm sát bên vỉa hè. Hễ Hải Vi đi nhanh thì nó đi nhanh,cô đi chậm thì nó cũng chạy chậm, cô dừng lại nó cũng dừng lại.

Hải Vi nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen sang trọngấy mà không thể nào nhìn xuyên được vào bên trong. Đoạn đường lúc này đang thưangười, tự nhiên Hải Vi cảm thấy sợ hãi, cô cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh trênvỉa hè. Nhưng …cô chạy tới đâu, chiếc ô tô săn theo tới đó.

Người đâu thể đua cùng ô tô được. Sức Hải Vi lại càngkhông nổi. Chỉ vài phút sau cô đã phải dừng lại vì bị trẹo chân. Hải Vi vừa đauvừa mệt, ngồi phịch xuống đất, miệng há to hết cỡ để thở, nhìn chiếc xe ô tôvới ánh mắt hình viên đạn.

Từ trên xe ô tô bước xuống, một anh chàng rất điểntrai, chính là… cậu chủ Bảo Nguyên. Hắn nhìn Hải Vi cười như kiểu vừa bắt đượcvàng.

- Cậu muốn gì đây?-Hải Vi bực tức hỏi

- Đùa tí cho vuithôi, trông điệu bộ cô sợ hãi thật buồn cười.

- Con nhà giàu cónhững sở thích thật quái lạ. Thấy người ta khổ sở anh vui lắm à?

Nhìn mắt Vi đỏ hoe, nước mắt lăn trên má, Bảo Nguyênhoảng hốt: “Tôi chỉ đùa tí thôi mà, làm gì mà cô nhát gan dữ vậy.”

Hải Vi không nói gì, nước mắt vẫn cứ chảy ra, cô lấytay xoa xoa bàn chân bị trẹo, sưng lên đỏ tấy của mình. Bảo Nguyên tiến lại gầnrồi bỗng nhiên nhấc bổng Hải Vi lên, bế cô vào xe ô tô.

- Làm gì thế, làngnước ơi, cứu!- Hải Vi vừa kêu to, vừa giãy rụa.

- Đưa cô tới bệnhviện chứ làm gì nữa, cô đang nghĩ linh tinh gì thế?- Bảo Nguyên cười.

- Không cần, thảtôi ra, tôi còn phải đi học.

Bảo Nguyên không nói thêm lời nào, thắt dây an toàncho Vi, rồi lái xe đi thẳng. Hải Vi lo lắng, không biết hắn có đưa cô tới bệnhviện thật không? Tự tiện sao hắn lại tốt vậy. Có lẽ vừa nãy cô lấy dầu gió raxoa, lỡ đụng vào mắt nên cay xè chảy cả nước mắt, hắn tưởng cô khóc cũng nên.

Ta là một con người cứng rắn, đâu dễ khóc như thế, chỉtrừ trường hợp khi xem phim Hàn Quốc thôi.

Chữa trị xong cái chân của Hải Vi thì trời đã tối, BảoNguyên nói dẫn cô đi ăn nhưng Hải Vi nhất định từ chối. Ai biết đêm hôm thế nàynhỡ hắn có ý đồ xấu thì sao, tên này quái dị lắm!

- Ngày mai đi làmsớm một chút nha, tôi có việc cần nhờ.

- Việc gì vậy ạ?

- Cứ tới rồi khácbiết.

- Không được đâu,bà chủ không muốn nhìn thấy tôi.

- Kệ bà ta. 6h30 côphải có mặt ở nhà tôi. Không thì…

Hắn bỏ lửng câu nói, rồi phóng xe đi mất. Con với cái,ai lại đi gọi mẹ mình là “bà ta ” chứ? Vô lễ hết sức! Mà hắn sai mình làm việcgì vào lúc gà còn đang ngái ngủ thế hả trời!

6h30phút sáng, Hải Vi tất tưởi chạy từ bến xe bus vào nhà Bảo Nguyên. Không phải côsợ hắn nên muốn đến đúng giờ đâu, chỉ tại …có con chó đang săn đằng sau thôi.Nhìn thấy cột điện, Vi nhảy phốc lên ôm chặt lấy nó và cố trèo lên cao. Mới sớmra đã gặp chó thế này, hôm nay chắc là rủi lắm đây.

Con chó phóng vụt qua cột điện, không thèm ngoái nhìnVi lấy một cái. Hóa ra từ nãy giờ nó đang săn theo con chó phía trước chứ đâuphải săn Hải Vi, vậy mà cô cứ tưởng…

- Chị làm gì trêncột điện vậy? Định chỉnh đồng hồ ăn cắp số điện phải không?

Hàn Duy trên chiếc xe đạp quen thuộc, nhìn Vi cườinói. Hải Vi vội vàng tụt xuống đất, mặt đỏ lên vì xấu hổ.

- Em đánh giá chịquá cao rồi.

- Đâu có. Nhìn cúnhảy từ dưới đất lên cột điện vừa rồi của chị em nghĩ chị phải rất giỏi võ đúngkhông?- Hàn Duy ngiêm túc nói.

Thằng nhỏ này càng ngày càng không giống ấn tượng lầnđầu gặp, nó đang dần đánh mất danh hiệu “bé đẹp bé ngoan” do Hải Vi phong tặng.Hễ lần nào nó ra vẻ ngiêm túc là y như rằng nó đang đùa bỡn người khác.

- Chị đang định đihọc võ đây. Lúc ấy không phải sợ ai bắt nạt nữa(kể cả chó)-Hải Vi cười nói.

- Thật hả? em đangcó một suất học miễn phí môn karate nè? Chị thích đi học không?

- Cái gì miễn phíchị cũng thích hết.Hehe.

Tưởng đùa thế thôi, ai ngờ Hàn Duy lấy từ trong cặp ratấm danh thiếp có địa chỉ của lớp học karate, đưa cho Hải Vi. Cậu hẹn tối thứ3,5,7 hàng tuần sẽ tới chở Vi đi học. Hải Vi mừng rỡ nhận lời.

Bạn đang đọc Lại gặp con nhà giàu của skyanddreams
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.