Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 3963 chữ

Ngồiở cổng trường đợi con bạn lấy xe chở về. Hải Vi đưa mắt ngắm nhìn những sinhviên tấp nập qua lại.

Tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi ánh nhìn là những côcậu con nhà giàu. Họ đi đâu ánh hào quang tỏa ra tới đó, chỉ có người mù mớikhông để ý tới. Những chiếc ô tô sạch bóng, chiếc thì sang trọng quý phái,chiếc lại trẻ trung sành điệu, kém hơn là mấy chiếc bình dân và sau cùng là vàichiếc taxi xếp thành một hàng dài để đợi đón các cô ấm cậu ấm.

Vài tiểu thư công tử đã bước vào xe. Nhìn họ, Hải Vicười thầm trong lòng, ít ra thì cách ăn mặc hay trang điểm của họ cũng thật lốbịch, điều này khiến cô thấy vui. Nó chứng tỏ rằng tầng lớp cao không có nghĩalà tri thức cao hơn. Âý vậy mà Hải Vi đãnhanh chóng bị đả kích bởi sự xuất hiện của cô bạn Phương Lan. Với bộ váy vàngnhạt, Phương Lan lững thững bước tới chiếc xe ô tô mui trần cũng màu vàng. Bêntrong xe đã có một chàng trai trẻ chung ngồi đợi.

Thật là hết sức bực mình với cô này, lần nào cô taxuất hiện cũng làm Hải Vi phải nuốt nước bọt vài lần. Nhà gì mà giàu thế, ngườiđâu mà ăn mặc đẹp và thanh lịch thế, tức nhất là con gái gì mà xinh như tiên nữvậy. Cái gì cô ta cũng có, ông trời thật bất công quá đi. Hải Vi giật mình khinghe tiếng gọi của Mai Thu: “Vi! Mau leo lên chiếc Mercedes này đi, tao chở màyvề tới nhà”.

Hic! Cái con bé này, đúng là không biết xấu hổ mà, nóito như thế làm bao nhiêu ánh mắt đổ về phía nó và sau đó người ta được cười mãnnguyện. Hải Vi không nỡ để cô bạn phải chịu ánh nhìn của mọi người một mình,liền xông ra, leo lên xe. Hai đứa cong mông lên đạp chiếc “Mercedes” về nhà.Vừa đạp được vài vòng thì xe bị tuột xích. Không biết có phải nó phản đối vìtên của nó vốn dĩ là xe đạp chứ không phải Mercedes không? Trong khi hai đứa hìhục lắp xích xe đạp thì những chiếc ô tô đã phóng qua và mất hút. Sao không lànhững chiếc ô tô đó bị chết máy, thủng lốp mà lại là chiếc xe đạp của chúng conbị hỏng? Thê thảm quá trời ơi!

Hai đứa vừa về tới phòng trọ thì lăn ra giường vừa nằm vừa thở như trâu bò. Aibảo ở cách xa trường những 7km, đạp xe như thế lại còn đèo nhau, không mệt mớilạ. Hai đứa đâu phải vì ngu mà không thuê phòng ở gần trường lại chọn nơi khỉho cò gáy này chứ, tất cả chỉ tại chữ …“tiền”. Ở xa như thế tiền nhà, điện nướcgiảm hơn với ở gần 300 ngàn chứ chả ít.

- Tháng này xui quámày ơi. Bếp ga thì hỏng, bóng điện cháy, con “Mercedes” lại suốt ngày thủng xămvới tuột xích. Lại tốn thêm 1 khoản kha khá của tụi mình đây.

- Ừ. Mày yên tâmtháng này tao kiếm được việc làm thêm rồi, chúng mình sẽ đổi đời

- Đổi thế nào đâyVi ơi!!!

- Thì sửa bếp gavới xe đạp. Lại tha hồ mà nấu mì tôm không phải nấu bằng nồi cơm điện nửa tiếngmới chín kia nữa.

- Mày làm tao xúcđộng… nhầm, cứ tưởng mày mua xe đạp với bếp ga mới chứ.

- Để dành tiền màmua cá khô đi. Có bếp ga mới mà không có đồ gì ăn thì có sống nổi không? Có xeđạp mới mà hết tiền gửi xe thì làm sao?

Mai Thu gật gật đầu, Hải Vi nói cũng có lý.

Hải Vi runrun đưa tay lên nhấn chuông cửa. Tim cô đập thình thịch, tâm trạng lúc nàygiống như kiểu đang ngồi trên ghế nóng của chương trình Ai là triệu phú, chờLại Văn Sâm tuyên bố đáp án câu hỏi thứ 20 vậy.

Có người ra mở cửa, Hải Vi nhanh nhảu: “Cháu đến đểnàm việc ạ, ấy… làm việc ạ”. Cứ run là lại nói vấp với chả nói ngọng.

Cô giúp việc dẫn Hải Vi vào nhà chỉ dẫn công việc cầnphải làm : “Chủ nhà ở đây không thích có nhiều người sống trong nhà nên chỉthuê mỗi cô làm giúp việc. Nhưng công việc quá nhiều, mình cô làm không hết. Vìthế thuê thêm cháu làm việc nửa buổi. Nghe nói cháu là sinh viên?”

- Vâng ạ!

- Cháu chỉ phải làmviệc từ 7h sáng cho tới 11h30 trưa thôi. Công việc của cháu là lau dọn cácphòng thật sạch sẽ và giúp những việc lặt vặt cho cô. Không vất vả lắm đâu. Chỉcó điều người nhà này không thích gặp người lạ trong nhà. Họ cũng không nóinhiều và không muốn nghe nhiều, họ nói 1 lần cháu phải hiểu là mình cần làm gì.Nếu họ không nói cũng phải hiểu ý mà làm theo.

Cái này thìhơi khó đó nha. Nói là phải hiểu, không nói cũng phải hiểu, mình đâu phải bảomẫu đi chăm trẻ dưới 3 tháng tuổi chứ!

Hải Vi thầm than thở trong lòng, nhưng cô đã quyết tâm,dù có phải hy sinh thì cũng quyết kiếm tiền về tu chỉnh con Mercedes, ý quêncon xe đạp(gọi nó là Mercedes mãi quen mồm mất rồi).

- Nhưngcháu yên tâm, giờ làm của cháu ngoài cô ra thì không có ai ở nhà đâu, ngày cuốituần họ cũng ít khi ở nhà lắm.

- Vâng!

Ngôinhà thật rộng, 3 tầng mà có tới 6 phòng ngủ, 1 phòng ăn, 1 phòng khách lớn, 1phòng đọc sách. Những bấy nhiêu phòng mà nỡ bảo là không vất vả lắm, thật làlừa trẻ con mà.

Hải Vilau dọn phòng đầu tiên ở tầng 3. Phòng này có kiểu trang trí rất đẹp. Mới nhìncũng đoán được chủ nhân của nó là con gái. Chăn gối ga đệm đều màu hồng phấnrất trang nhã, phòng lại có một bàn trang điểm xinh xinh, trên đó có cái gươngkhá lớn. Hạ Vi nhìn vào trong gương.

Ai mà nhợtnhạt xấu quắc vậy trời! Mình chứ còn ai vào đây nữa.

Đúng là nghèo dân thả vào chốn xa hoa trông lại càngthảm hại hơn, bằng chứng là ở nhà Hải Vi soi gương hoài mà chưa bao giờ thấymình trông tệ như bây giờ.

Bỗng có tiếng mở cửa, Vi hốt hoảng cúi xuống lau nhà,mắt khẽ liếc lên một cái thật nhanh rồi cụp xuống. Người bước vào không phải làcô giúp việc.

Hải Vi cúi đầu lễ phép: “Thưa chú, cháu mới tới giúpviệc ạ!”

“Ra ngoài ngay!” tiếng hét ing tai làm Hải Vi tí nữathủng màng nhĩ, vất cả cây lau nhà xuống đất mà cắm cổ chạy. Vài giây sau đã cómặt ở tầng 1, người đã đứng lại vậy mà quả tim vẫn đang chạy diệt dã . (Nó màđứng im thì toi rồi còn gì)

“Cháu…cháu…đang lau nhà, thấy chú, cháu cúi đầu chàohỏi… thế là bị đuổi ra ngoài”. Vi nơm nớp lo sợ nhìn cô giúp việc, chỉ sợ mìnhbị đuổi.

Cô giúp việc cười khành khạch:

- Cháu làm cậu ấytức là phải, người ta cũng chạc tuổi cháu mà gọi người ta bằng chú. Không biếthôm nay sao cậu ấy lại về sớm vậy?

Hải Vi nhớ lại lúc nãy chỉ dám liếc một cái, thấyngười con trai tóc tai, râu ria dài lượt mượt cứ tưởng là già lắm rồi chứ. Mình không nghĩ hắn là con sư tử đã may chohắn lắm rồi, lại còn tự ái cái nỗi gì.

- Cậu chủ đam mê âmnhạc nên trông hơi khác người một tí.

- Khác ở chỗ nàovậy?

Hải Vi không hỏi câu đó đâu nha, mà là thằng cha “sưtử” đó hỏi đấy.

Cô giúp việc lúng túng : “Cậu rất giỏi âm nhạc, ngườithường không được như vậy”.

Hắn dửng dưng như không trước lời nịnh nọt mình, miệngra lệnh: “Dọn cơm trưa đi, tôi đói rồi!”

Đúng là khác người, giống thú hơn, mới 8h30 sáng mà đã đòi ăn trưa.

Hải Vi cùng côgiúp việc nhanh chóng thực thi mệnh lệnh. Hai người đang nấu nướng toát mồ hôithì nghe thấy tiếng đàn từ trên tầng vọng xuống. Hắn đói sao mà khỏe thế, tiếngđàn vừa nhanh, dồn dập lại to như được phát qua loa nữa. Thể nào hắn tiêu haonăng lượng nhanh thế, nghe cô giúp việc nói hắn mới ăn bát phở lúc 7h30 đấy.

“Thì ra con nhà giàu cũng có đứa ăn nhiều như dân laođộng chân tay nhỉ? Hehe.” Mai Thu phát biểu khi nghe Hạ Vi kể về ngày đầu đilàm thêm của mình.

- Được đó, Vi. Màycưa đổ thằng đó đi. Nhà nó giàu vậy, lấy được nó thì sướng cả đời- Vân Oanh(làbạn thân cùng lớp của Hải Vi và Mai Thu) lên tiếng.

- Mình không thíchnuôi sư tử trong nhà đâu. Vừa xấu xí, hung dữ lại quá kiêu ngạo.

- Đúng đấy, bọn nhàgiàu đó, tụi mình không có sống cùng được đâu. Hoàn cảnh quá là khác biệt.- MaiThu ngậm ngùi.

Vân Oanh là đứa hiểu biết nhất trong ba đứa “đông kylên thành phố”. Mới học năm thứ 2 mà nó đã có không biết bao nhiêu mối tình,trong khi đó Mai Thu và Hải Vi chi biết đến chuyện học, kiếm việc làm.

Oanh ra dáng trưởng bối giảng giải: “Hai đứa mày phaithay đổi đi. Ai đời sắp ra trường tới nơi mà vẫn không kiếm được người yêu”

- Thay đổi kiểu gì?

- Con trai giờ chỉ thích 3 loại con gái. Thứ nhất luôn làxinh đẹp. Cái này khỏi cần nói tụi mày cũng biết là mình không có rồi đấy.

Đã bảo khỏi cần nói mà sao vẫn nói ra. Hic

- Thứ hai là loạicon gái cá tính. Riêng khoản này thì tụi mày phải được giải đặc biệt đó.

Mai Thu hí hửng: “Tao cá tính như thế nào cơ?”

- Đấy là theo taothôi. Bọn mày được giải cá tính nhà quê. Thời buổi nào rồi còn ăn mặc thế kia.Ra đường người ta tưởng tụi mày đi mua đồng nát chứ không phải đi học. Xin lỗicác bác mua đồng nát vì đã so sánh với hai con này.

- Hic. Thế ít ratụi tao cũng thuộc loại thứ 3 chứ?- Hải Vi cố vớt vát.

Vân Oanh cười ha hả:

- Loại thứ 3 thì tụi mày càng không thể. Vì loại con gáithứ 3 mà con trai thích chính là nhà giàu. Mà thường đã nhà giàu thì chúng nócó cả 2 ưu điểm trên. Vì có tiền thì có thể phẫu thuật thẩm mỹ, ăn mặc đẹp vàtấc nhiên là có cá tính.

- Cá tính là như thế nào.

- Không rõ lắm nhưng cứ ngu ngơ thành thật, hiền lành nhưchúng mày thì chỉ được gọi là đần chứ không cá tính được.

Mai Thu cùng Hải Vi xông vào đấm cho Vân Oanhmấy cái. Nhưng xem ra con bé này nói cũng rất đúng. Khổ tâm quá, phải đấm chonó vài cái nữa.

Mới vào đầu thu, tiếttrời khá là mát mẻ, vậy mà người ta vẫn thấy 2 con bé mồ hôi nhễ nhại bước vàolớp(Hải Vi với Mai Thu chứ ai).

- Sao không đi xe bus cho đỡ mệt, hai cô nương- Văn Khanghọc cùng lớp nhìn hai cô bạn với vẻ ái ngại

- Mai Thu… bị say xe.-Hải Vi thở hồng hộc, cố nói ra hơi.

- Đấy con nhà nghèo lại thêm cái nỗi khổ đó nữa,chứ con nhà giàu ngày nào cũng đi ô tô mà có sao đâu.- Mai Thu nói một hơi dàixong lại thở lấy thở để.

- Thôi đi cô, suốtngày kể khổ. Có giỏi thì …

Anh chàng đang nói thì bỗng nhiên im bặt, không khítrong lớp có vẻ im ắng khác thường. Hải Vi nhìn sang Mai Thu thì thấy mắt nó mởto không chớp, miệng há đúng kiểu bệnh nhân đang khám viêm amidan. Nhìn sangVăn Khang thấy nước miếng từ miệng hắn vừa rơi xuống đất.

Tụi nó bị như vậy là do tác động của yếu tố ngoạicảnh. Đó chính là cảnh ở bên ngoài hành lang, một mỹ nữ vừa lướt qua và để lạihương thơm ngây ngất. Lại một lần nữa đại mỹ nhân Phương Lan làm cho Hải Viphải nuốt nước bọt cái “ực”. Chẹp!chẹp! ước gì mình được như cô ấy!

Hải Vi đang thầm mơ ước như thế thì bỗng nhiên bị mộtquả bóng từ đâu bay tới, văng trúng mặt. Không biết có phải là ông trời đã mượnquả bóng để nói với cô rằng : “Đừng mơ giữa ban ngày nữa con!”, hay tại thằngcon trai chết tiệt ngoài cửa sổ kia lỡ chân thật sự?

Chưahỏi được ông trời cho rõ nguyên nhân thế mà Vân Oanh đã hùng hổ xông ra ngoàiquát lớn : “Sao dám đá bóng trong trường vậy! Có muốn…”

Đang rất cá tính, rất mạnh mẽ như vậy, Vân Oanh bỗngquay ngoắt 180 độ: “Có muốn lấy bóngkhông? Mình nhặt giùm cho”. Nói rồi chạy vào lớp giật quả bóng trên tay Mai Thumang ra ngoài.

Hải Vi đúng là tức chết. Bạn bè kiểu gì vậy, mới thấytrai đẹp là đã sáng mắt lên quên cả bạn bè. Mà thằng đó đẹp thật! da trắng nhưthế, chắc lại công tử nhà nào đây.

- Thiên Vũ đó khôngchỉ đẹp trai mà nhà còn rất giàu nữa.- Vân Oanh say mê kể chuyện.

- Biết ngay mà, hènchi người ta lại thân thiết với kẻ thù của bạn như vậy. Hắn thậm chí còn khôngxin lỗi lấy một câu. Thế mới biết sức mạnh của sự giàu có và nhan sắc - Hải Vilàm bộ giận dỗi.

- Xin lỗi mày,nhưng thằng đó là đại ca ở đây đấy, chẳng ai dám động đến nó đâu. Tao cũng muốnmắng hắn một trận chứ bộ.- Vân Oanh bóp vai cho Hải Vi cười nói.

Nghe câu nàycó vẻ không thật lòng à nha. Nhưng mà trông hắn đẹp trai vậy, mà lại làm đầugấu, cũng thấy tiêng tiếc.

Buổitối trời hơi lạnh, Hải Vi chạy ra ngoài mua mấy cái bánh mỳ, chả là lúc tối ăncó 1 gói mỳ tôm nên giờ thấy đói. Đi tung tăng với túi bánh mỳ trên tay thế nàolại đánh rơi, Hải Vi cúi xuống nhặt. Vừa mới ngẩng lên thì đã bị bàn tay ai đóbịt chặt miệng, tiếng thở gấp cùng tiếng con trai nho nhỏ vang lên : “Xin lỗi,giúp tôi 1 chút”.

Hải Vi vô cùng hoảng sợ, đẩy người con trai đó ra,nhưng giống như “dĩn đốt cột điện”, bàn tay khỏe mạnh của hắn vẫn bịt chặt miệngcô, tay kia thì ôm ghì cô vào lòng. Và rồi…hắn…cúi xuống… đưa miệng lại gần môicô.

Đừng hiểu lầm đó nha. Miệng hắn và miệng côvẫn được ngăn cách với nhau bởi bàn tay của hắn đấy. Hải Vi sợ tới mức ngườicứng đơ ra, không phản ứng được gì. Bỗng nghe thấy âm thanh ồn ào gần đó : “Nóchạy lối nào rồi? Đuổi theo mau!”

3 phút sau đó, hắn mới buông Hải Vi ra, miệng lại lẩmbẩm: “Xin lỗi!”, rồi chạy biến, mất hút trong màn đêm.

Hải Vi chạythật nhanh về nhà. Mai Thu ngồi ở cửa phòng thấy Vi về tới nơi thì mừng rỡ :“Hehe, ta đã nấu nước sôi rồi, chỉ chờ mì của mi thôi đó.

- Mày chỉ biết cóăn thôi, không thấy tao chết mệt ra đây à?

- Này, đừng có màkêu ca, lúc nãy đã rút thăm rất công bằng rồi mà. Mày rút phải lá thăm “Con bòkia, đi mua đồ ăn cho chủ nhân” rồi còn gì.

- Không phải chuyệnđó. Tao vừa bị một thằng chặn ngoài ngõ, tí thì chết.

- Sao, nó làm gìmày?

Hải Vi hạ giọng thì thầm kể cho Mai Thu nghe chuyệnvừa sảy ra. Nghe xong Mai Thu nói lớn: “Trời! Hú hồn, tao cứ tưởng…thằng đóđịnh…cướp mì tôm của tụi mình chứ!”

Đúng là cái đồ háu ăn, nó chỉ lo cho mấy gói mỳ tômchưa đến 20 ngàn còn bạn nó đáng giá hàng nghìn vàng thì nó chả quan tâm.

- Đùa tí thôi. Thếthằng đó trông thế nào? Đẹp trai không?- Mai Thu hỏi.

- Hỏi đẹp trai làcó ý gì đây? Tao ở trong sáng, nó ngoài tối.

- Tao thấy chưa hẳntên đó là người xấu, chưa gì mày đã…

- Cái con này, Câu“taoở trong sáng, nó ngoài tối” có nghĩa là tao ở phía sáng, còn thằng đó phía tốinên tao không nhìn thấy mặt nó.

- Vậy không có đặcđiểm gì nhận dạng sao? Ra đường làm sao nhận ra nhau đây?

Mai Thu lại mơ màng. Chắc nó đang nghĩ đến phim HànQuốc nào đó. Bỗng nó hét lên: “Vi ơi! Aó mày dính máu kìa!”

Hải Vi hoảng hồn khi nhìn thấy trước ngực mình có mộtvết máu dài chảy từ trên xuống dưới. Sau một hồi kiểm tra toàn thân, không thấybị thương ở đâu cả, Vi và Thu cùng suy ra : Máu của tên đó, hắn bị thương ởtay, lúc bịt miệng Vi thì máu vô tình chảy xuống người cô.

Hải Vi tự cười mình, sao tự nhiên lại thấy lo lo chocon người xa lạ ấy. Mong là hắn bình an vô sự.

Sángsớm, mặt trời đỏ ửng như lòng trứng gà đang từ từ nhô lên ở phía chân trời.Khung cảnh đẹp thời tiết se se lạnh làm cho Hải Vi rất phấn trấn, cô tự tin bấmchuông cửa.

Cô giúpviệc ra mở cổng, Hải Vi đang định đi vào thì bị ngăn lại: “Xin lỗi cháu, hômqua nói với cháu là làm việc từ lúc 7h, nhưng bà chủ nói không thích nhìn thấyngười lạ trong nhà, nên quyết định cháu sẽ làm từ lúc 8h30. Lúc đó cả nhà đềuđi vắng, cháu hãy đến.”

Hải vi thấy hơi buồn. Có cảm giác như mình bị ghét bỏvậy. Nhưng như thế cũng tốt, lương không giảm mà được rảnh rỗi thêm 1tiếng rưỡinữa, phải vui mới đúng. Cô cười mãn nguyện chạy ra công viên gần đó ngồi chờ.

Nhậnđược tin nhắn của Vân Oanh: “Đi đường thấy ai băng tay thì chặn lại hỏi xem, đócó phải là hoàng tử bóng đêm của mày khôngnhá ?”.

Việc Oanh biết chuyện tối qua chẳng có gì lạ vì MaiThu trông lù đù như thế mà lại làm thông tấn viên rất giỏi! Bằng chứng là việcHải Vi đi làm thêm cả lớp đều biết. Có bạn còn quan tâm hỏi: “Đi làm ôsin thếcó vất vả không?”. Dù biết lao động là vẻ vang mà Vi vẫn không khỏi xấu hổ.

Nhắntin trả lời: “Tao đang đứng ở cổng bệnh viện nè, nhiều anh băng tay quá, làmsao bây giờ?”

Phủi phui cáimồm của Hải Vi. Vừa gửi tin nhắn xong thì ngay trước mặt cô sảy ra một vụ tainạn. Một người đi xe máy vì tránh một con chó băng qua đường mà bị ngã. Bìnhthường thấy tai nạn hay đánh nhau mặc người ta túm tụm ra xem, Vi đều chạy vớivận tốc nhanh nhất mà thoát khỏi đó. Nhưng lúc này không có ai xung quanh nênVi đành tới xem người bị nạn có làm sao không?

Hải Vilấy hết sức lực dựng chiếc xe đang nằm trên mặt đường và trên chân của người bịnạn. Chiếc xe vừa được nâng lên một tí thì lại đổ xuống vì tay cô yếu quá khôngnâng lên được. Nhìn người bị nạn nhăn nhó, Hải Vi lại cố nâng xe lần nữa vàthêm một lần chiếc xe đổ xuống chân anh ta. Xem ra muốn làm anh hùng cứu mỹnhân không hề dễ. Ai bảo cái xe của “mỹ nhân” lại to đuỳnh đoàng như thế. Nhìnxe là biết, lại gặp con nhà giàu rồi.

- Thôi, cô tránh rađi!- anh ta lên tiếng.

Hải Vi nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ, nhưng lạ thaynhững nam nhi gần đó ai cũng thờ ơ trước hoàn cảnh khó khăn của người bị nạn.

- Lại đây!

Hay thật đấy! Người bị nạn kiểu gì mà lại ra lệnh choân nhân của mình như thế. Vi nén giận tiến lại, lần này cô và anh chàng cùnghợp sức đã nâng được chiếc xe lên. Xong, hắn ngồi lăn ra đất, không nói mộtlời, có vẻ chân hắn còn đau không đi được. Nhìn cái đầu gối bị rách và đang chảymáu, Vi không nỡ bỏ đi. Cô lấy chiếc khăn tay trong túi ra buộc vết thương cầmmáu cho hắn, chợt nhận ra tay hắn cũng đang bị băng một lớp vải.

- Khăn sạch khôngđó, nhiễm trùng thì sao?- Hắn lạnh tanh nói.

- Khăn mới mua,chưa dùng lần nào.- Vi bực mình nói rồi toan bỏ đi.

- Đùa mà. Cảm ơn!-Hắn tháo chiếc mũ bảo hiểm che gần hết khuân mặt ra, cười hiền.

Vi hơi ngạc nhiên khi nhận ra hắn chính là Thiên Vũ,người đã sút bóng trúng mặt cô ngày hôm qua. Dù không phải người nhỏ mọn, nhưngai mà có lỗi với Hải Vi dù nhỏ đến đâu cô cũng không bao giờ quên. Huống chi làthằng cha rất đẹp trai này. Như đọc được suy nghĩ qua ánh mắt của Vi hắn cườinói:

- Nhìn tôi đẹp traiquá à?

Kiêu căng ngạo mạn quá đi. Tưởng đẹp trai nhà giàu màngon à? Loại con trai tư cách kém như vậy đây không thèm đâu. Nghĩ rồi Hải Vicũng cười nói:

- Đẹp! Vẻ đẹp rấtphổ biến, nhìn cậu trông rất quen.

- Đẹp phổ biến làsao? Có thể là cậu đã gặp tôi rồi?

- Phổ biến tức làkiểu mặt mà rất nhiều người có ấy, vì thế ai mà gặp cậu lần đầu cũng cảm thấynhư đã gặp ở đâu rồi.

- Lấy đâu ra nhiềungười đẹp như tôi chứ?

Cậu cũng hiểu ra vấn đề rồi đó nhỉ? Không có nhiềungười đẹp mà cậu lại giống số đông, vậy tức là cậu cũng thường thôi, ý Hải Vichính là như thế.

Không đáp lại lời của Thiên Vũ, Hải Vi quay đi. Chợtnghĩ đến bàn tay băng bó của Thiên Vũ. Không lẽ nào lại trùng hợp như vậy,không thể nào là cậu ta.

Hôm quavì bận làm nhiều việc lặt vặt nên Hải Vi chưa lau dọn hết các phòng, Hôm nay cômới có dịp tham quan tất cả ngôi nhà. Làm xong công việc, Hải Vi ngồi tròchuyện cùng cô giúp việc.

- Cô chủ nhà mớitrang trí lại phòng hả cô?

- Cháu muốn nói cáiphòng màu hồng đó hả? Chiều qua mới đổi lại nội thất, cậu chủ cứ 1 tháng lạithay đổi mấy lần ấy mà.

- Phòng màu hồng màlà của cậu đó sao? Cháu cứ tưởng phòng con gái chứ. Trông cậu ấy “nam tính” thếkia cơ mà!

- Vậy sao?

Tiếng nói con trai làm Vi giật mình, cứ tưởng trongnhà chỉ có hai cô cháu chứ. Nhìn ra cửa thấy một chàng trai cao giáo, có vẻ đẹprất manly. Hắn nhìn Vi lạnh lùng nói : “Lên phòng tôi”.

Vi nhìn cô giúp việc máy môi hỏi không lên tiếng: “Aiđây ạ?”

Bạn đang đọc Lại gặp con nhà giàu của skyanddreams
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.