Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại kết cục

Phiên bản Dịch · 6044 chữ

Edit: Cindy

“Người nào lớn mật như vậy, dám xông vào Phủ Thừa tướng!” Cùng với tiếng gầm lên giận dữ, Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình, Lôi Minh đi nhanh đến, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

“Lạc Thừa tướng!” Nhạc Địch hơi hơi cui người.

“Nguyên lai là Nhạc quản gia cùng Tứ Hoàng tử, không biết hôm nay hai vị đến Tướng phủ là có chuyện gì?” Còn mang theo nhiều thị vệ như vậy, làm Tướng phủ nháo đến gà bay chó sủa, đến tột cùng là muốn thế nào.

“Là như vầy, Vương phi bị người thiết kế hãm hại, rơi xuống vách núi đên, khi Vương gia cùng đám người ty chức tìm được Vương phi, Vương phi đã là một xác hai mạng, thân thể bị sơi hoang cắn nát, hoàn toàn biến dạng.”

Nhạc Địch cầm vật trong tay đưa đến trước mặt Lạc Hoài Văn: “Đây là khuyên tai phát hiện trong tay Vương phi, là của Lạc thải Vân tiểu thư, vì vậy, Vương gia lệnh ty chức đến chứng thực.”

“Mộng Khê đã chết, một xác hai mạng?” Mặt Lạc Hoài Văn đầy khiếp sợ. Ta không có nghe lầm chứ?

“Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, Vương gia đang rất thương tâm, đang trông chừng thi thể của Vương phi cho nên không thể đến phủ Thừa tướng tra hỏi Tứ tiểu thư.”

Nhạc Địch vừa dứt lời, cảm thấy trước mặt có một trận cuồng phong nổi lên, Lạc Hoài Văn đã đến trước mặt Lạc thải Vân, đem Lạc thải Vân bên dưới bàn kéo ra: “Thải Vân, Mộng Khê có phải ngươi hại chết hay không?”

“không phải, không phải...... Chuyện không liên quan đến ta...” Lạc thải Vân vội vàng phủ nhận, đáy mắt đầy hoảng sợ.

“Ngươi biết là ai giết Mộng Khê hay không?” Lạc Hoài Văn bắt được sơ hở trong lời nói của Lạc thải Vân.

“không biết, không biết.... ta không nhìn thấy Đại tỷ bị đem đi cho sói ăn...... cái gì ta cũng chưa nhìn thây, thật sự cái gì cũng chưa nhìn thấy.... Đại nương không cần a, không cần.....”

Đại nương? Chẳng phải chính là Đại phu nhân Vân Bích Lạc sao? Bà ta còn trốn ở Kinh thành, là bà ta hại chết Lạc Mộng Khê, “Mộng Khê bị đem đi cho sói ăn?”

“Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, khi Vương gia cùng ty chức tìm được Vương phi ở dưới vách núi đen, thân thể của người đã bị sói ăn nhiều lắm......”

“Cho dù nàng ta không giết Mộng Khê tỷ tỷ thì nàng ta cũng là kẻ đồng lõa, Mộng Khê tỷ tỷ chết, đều có liên quan đến nàng ta, nếu không làm sao trong tay Mộng Khê tỷ tỷ lại có khuyên tai của nàng ta!” Thanh Nguyệt không chịu buông tha, “Mau khai thật ra, bằng không ta giết ngươi!”

Thanh Nguyệt giả bộ làm lệ quỷ, hung ác uy hiếp Lạc thải Vân: “trả mạng cho ta, trả mạng cho ta, nếu không ta bóp chết ngươi!” Hai tay nhỏ bé muốn siết chặt cái cổ non mềm của Lạc thải Vân.

“A!” Nhìn thấy đôi tay đến gần trong gang tấc, Lạc thải Vân yếu ớt thét lên, cũng không biết lấy khí lực ở đâu giãy ra khỏi tay của Lạc Hoài Văn, rất nhanh chạy ra bên ngoài: “không cần..... chuyện không lieen quan đến ta.....”

“Phanh!” âm thanh kinh hô của Lạc thải Vân im bặt, ngoài cửa truyền đến tiếng Lôi Đình, Lôi Minh kinh hô: “Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư...”

Nhạc Địch, Bắc Đường Diệp, Lạc Hoài Văn, Thanh Nguyệt bước nhanh ra ngoài cửa. Cột đá ngoài hành lang nhiễm một mảng lớn máu tươi, vết máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống, dưới cột đá là Lạc thải Vân nằm hôn mê bất tỉnh, cái trán hở ra một lỗ lớn....

“Mau gọi Thái y!” Lạc Hoài Văn rống lên, Lôi Đình lĩnh mệnh đi, động tác nhanh chóng, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người, Lôi Minh chỉ huy nhan hoàn đỡ Lạc thải Vân vào phòng, rửa sạch miệng vết thương cho nàng.

“Diệp ca ca, Lạc thải Vân là xảy ra chuyện gì?” Xem ra nàng ta làm không ít chuyện xấu xa, nếu không, làm thế nào lại sợ quỷ.

“Nàng... hẳn là thần kinh bị kích thích!” không chú ý chạy ra ngaofi, đụng vào cột đá, lại đụng vào không nhẹ, cho dù tỉnh lại, chỉ sợ cũng không bình thường được.

“Lạc Thừa tướng, theo ý tứ của Tứ Tiểu thư là Đại phu nhân hại Vương phi...” Khi Thanh Nguyệt cùng Bắc Đường Diệp nghiên cứu vì sao Lạc thải Vân lại như vậy, Nhạc Địch đã cùng Lạc Hoài Văn nói chuyện nhân vật mấu chốt.

“Bổn tướng hiểu được!” Kinh thành đề phòng nghiêm mật, tuần tra nghiêm túc, cho dù Vân Bích Lạc có trà trộm vào Kinh thành cũng rất nhanh bị phát hiện, trừ phi bà ta có thể tìm được chỗ dừng chân không người hoài nghi.

Khách điếm, biệt viện không người đều không thể ở lâu, Phủ Thừa tướng cùng Vân phủ thực có thể che chở cho Vân Bích Lạc, nhưng là Vân phủ luôn bị giám thị, bà ta không thể dễ dang ra vào, cho nên khả năng lớn nhất là Vân Bích Lạc dừng chân ở Tướng phủ.

Tam phu nhân luôn bất hòa với Đại phu nhân, Nhị phu nhân sớm qua đời, Đại phu nhân lại cùng Lạc Hoài Văn nháo lớn, bây giờ, người duy nhất bà có thể dựa vào chính là con trai của ba ta, Lạc Tử Quận. Chương 127.2:

Lúc Lạc Hoài Văn mang theo Nhạc Địch, Bắc Đường Diệp, Thanh Nguyệt vào Quận viên, Lạc Tử Quận còn ngủ chưa tỉnh.

“Tử Quận, mở cửa, mở cửa!” Lạc Hoài Văn ở bên ngoài đập của thùm thụp.

“Đến đây, đến đây, chuyện gì a cha?” Lạc Tử Quận mơ màng mở của phòng, Lạc Hoài Văn lắc mình vào phòng, Nhạc Địch, Bắc Đường Diệp đẩy Lạc Tử Quận qua một bên, bước vào.

“Cha, Nhạc Quản gia, Tứ Hoàng tử, các ngươi làm gì?” Cơn buồn ngủ của Lạc Tử Quận nhất thời biến mất , đầu óc đầy mơ màng tỉnh táo trong nháy mắt, “Là có chuyện gì?”

“Tử Quận, Vân Bích Lạc đâu? Ngươi dấu bà ta ở chỗ nào?” Lạc Hoài Văn nhìn một vòng quanh phòng ngủ, không phát hiện chỗ khả nghi, liền hỏi trực tiếp.

“Cha, ngươi nói cái gì đây, mấy tháng trước nương cùng tỷ tỷ rời đi Tướng phủ, lúc ấy người cũng tận mắt thấy nha.” Lạc Tử Quận bất đắc dĩ buông tay, ánh mắt thoáng trốn tránh.

“Lạc Tử Quận, cha nhìn ngươi lớn lên, ngươi nói dối hay không, cha nhìn một cái là biết, nói mau, ngươi dấu Vân Bích Lạc ở chỗ nào?” Lạc Hoài Văn suýt nữa là rống lên.

“Cha, cho dù muốn tìm nương cũng phải cho ta biết đến tột cùng là nương ta phạm cái gì sai đi.” Nếu không gạt được, Lạc Tử Quận cũng không giấu diếm nữa.

“Ả, giết Đại tỷ ngươi bàng phương pháp tàn nhẫn.” Lạc Hoài Văn phẫn nộ. Ta Lạc Hoài Văn đời này thật sự thất bại, thê tử, nữ nhân tàn sát lẫn nhau, ta lại vô lực ngăn cản.

Bậy giờ, nhìn thấy người bên cạnh càng ngày càng ít, phủ Thừa tướng ngày càng thê lương, ngày càng lạnh băng, ngày càng không giống nhà......

“Nhưng là nương nói, Lạc Vương gia cùng Đại tỷ giết Nhị tỷ, nương mới giết Đại tỷ báo thù...”

“Nhị tỷ ngươi là Hạ Hầu Thần giết, không liên quan đên Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết...” Hạ Hầu Thần quả thật ti bỉ, thật sự đem cái chêt của Lạc Tử Hàm đổ lên người Nam Cung Quyết.

“Tử Quận, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cha hỏi ngươi một vấn đề, nương ngươi đâu, rốt cuộc ngươi dấu nàng ở chỗ nào?” Sắc mặt Lạc Hoài Văn âm trầm, mắt đầy tức giận, Lạc Tử Quận không dám lại kéo dài thời gian, “Nương đã dịch dung đi rồi.”

“đi bao lâu rồi?” Nhạc Địch giành hỏi trước.

Lạc Tử Quận nhìn trời bên ngoài: “đã nửa ngày.”

“Vừa rồi ngươi cố ý kéo dài thời gian của chúng ta, mục đích là cho nương ngươi đi xa một chút, để chúng ta không bắt được đi.” Đáy mắt Bắc Đường Diệp ngưng tụ giông bão.

thật sự là đứa con thông minh hiếu thuận, chỉ là bằng sự thông minh của Lạc Tử Quận tuyệt đối không nghĩ ra được kế sách này, hẳn là Đại phu nhân dạy hắn.

“Người đâu, truyền lệnh xuống, kiểm tra tất cả cửa thành, tuyệt đối không bỏ sót người nào khả nghi!” Nhạc Địch dẫn đầu đi ra phòng ngủ. Nửa canh giờ, tuyệt đối Vân Bích Lạc chưa rời khỏi Kinh thành.

“Diệp ca ca, chúng ta đi thôi, đi xem Quyết ca ca thê nào rồi.” Mộng Khê tỷ tỷ đi rồi, khẳng định huynh ấy cực kỳ thương tâm.

Bắc Đường Diệp không nói gì tương đương là đồng ý đề nghị của Thanh Nguyệt, Đại phu nhân đã đi, bọn họ cũng không cần thiết ở lại chỗ này.

“Đợi chút, Bổn tướng đưa các ngươi về.” thật lâu chưa nhìn thấy Mộng Khê, nhân có hội này, chúng ta cha già cùng nữ nhi nói chuyện trắng đêm.

Thân ảnh đám người Lạc Hoài Văn, Bắc Đường Diệp Thanh Nguyệt ngày càng xa, đến khi biến mất không thấy nữa, Lạc Tử Quận hừ nhẹ một tiếng, đóng cửa phòng lại thật mạnh.

Xác nhận bốn bề vắng lặng, Lạc Tử Quận đi nhanh đến trước tủ quần áo, mở ra ấn tiếp vào chỗ cơ quan, tủ quần áo tự động dời qua một bên, khuôn mặt quen thuộc của Vân Bích Lạc hiên lên trước mắt: “Nương, mau ra đi, cha và mọi người đi rồi!”

Vân Bích Lạc chậm rãi đi ra, khuôn mặt xinh đẹp được bảo dưỡng, tràn đầy ý cười ấm áp: “Tử Quận trưởng thành rồi, nương thật sự cám ơn ngươi.”

“Nương, đừng nói nhiều như vậy, người của cha đang ở xung quanh tìm người, người chuẩn bị làm gì chưa?” Kinh thành tuần tra nghiêm cẩn, khẳng định là nương không thể rời khỏi Tướng phủ, nếu không, nhất định sẽ bị phát hiện tung tích, nhưng là, vạn nhất bị cha phát hiện lại chạy đến đòi người thì sao bây giờ?

“Yên tâm, xe đến trước núi ắt có đường, Lạc Hoài Văn muốn bắt nương, không dễ như vậy!” Đại phu nhân tràn đầy tự tin, nếu Vân Bích Lạc ta dễ đối phó như vậy làm sao có thể dắt mũi Lạc Hoài Văn.

“Vân Bích Lạc, đối lập tự tin là tự phụ, thông minh sẽ bị thông minh hại, là chỉ người như ngươi.”

Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, đám người Lạc Hoài Văn, Nhạc Địch, Bắc Đường Diệp quay lại, vây quanh Lạc Tử Quận, Vân Bích Lạc trong phòng.

không nhìn đến đáy mắt đầy khiếp sợ của Lạc Tử Quận, ngữ khí Lạc Hoài Văn cao ngạo: “Nơi này là phủ Thừa tướng Thanh Tiêu, ở chỗ của Bổn tướng lừa Bổn tướng, mẹ con các ngươi còn không có bản sự lớn như vậy.”

“Cha, ta cầu người buông tha nương đi, nương là muốn báo thù cho Nhị tỷ, Nhị tỷ cũng là nữ nhi của người a.” Lạc Tử Quận quỳ gối trước mặt Lạc Hoài Văn đau khổ cầu xin.

“Lạc Tử Quận, Vân Bích Lạc, Bổn vương đã nói cho các ngươi bao nhiêu lần, Lạc Tử Hàm không phải Nam Cung Quyết giết, các ngươi hại Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê là trung kế của người khác, ngộ sát người tốt, làm hung thủ chân chính nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.”

Bắc Đường Diệp khó nhịn được cơn tức. Đương kim trên đời như thế nào lại ngu xuẩn như người này, với lời nói của kẻ thù thì tin không nghi ngờ, người khác khuyên giải lại một chữ cũng không nghe vào.

Vân Bích Lạc khinh thường hừ lạnh: “Bắc Đường Diệp, ngươi là bằng hữu tri kỉ của Nam Cung Quyết, nói chuyện giúp hắn là chuyện bình thường.”

“Ngươi đã không nghe Bổn vương khuyên bảo, Bổn vương cũng không còn gì để nói, người đâu, bắt Vân Bích Lạc lại.” Giải về Lạc Vương phủ cho Nam Cung Quyết xử trí, bà ta giết Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết tuyệt đối sẽ không tha cho bà ta.

“Cha, ngươi cứu nương đi, cứu nương đi!” Đối với cầu xin của Lạc Tử Quận, Lạc Hoài Văn không thèm động đậy, thờ ơ lạnh nhạt nhìn thị vệ Lạc Vương phủ vây quanh Vân Bích Lạc.

Mắt thấy bọn thị vệ sẽ động thủ với Vân Bích Lạc, Lạc Tử Quận đột nhiên đứng lên, lui nhanh đến bên người Vân Bích Lạc: “Cha, hôm nay nếu người không cứu nương, con cùng nương chiến đấu, chết ở trước mặt người.”

Nhạc Địch, Bắc Đường Diệp liếc mắt lẫn nhau một cái, thầm nghĩ: không xong, Lạc Tử Quận là con trai độc nhất của Tướng phủ, nếu hắn liều chết bảo hộ nương mình, Lạc Thừa Tướng vì an toàn của hắn khẳng định sẽ nhúng tay vào việc này.

Nơi này là Tướng phủ, Nhạc Địch và Bắc Đường Diệp không dam làm càn, nếu bọn họ ngang nhiên đắc tội Lạc Hoài Văn, Thanh Tiêu sẽ rối loạn, nếu bọn họ không đắc tội thì tuyệt không thể bắt Đại phu nhân trở về.

“Lạc Tử Quận, chuyện đến nước này, Bổn tướng không ngại nói cho ngươi biết, cha đẻ của ngươi không phải Bổn tướng mà là Phùng Thiên Cương.”Lạc Hoài Văn nói từng chữ một, lạnh giọng nói, “Mười mấy năm nay, Bổn tướng thay người khác nuôi con, Bổn tướng không tính toán với ngươi ngươi còn dám uy hiếp Bổn tướng.”

Đám người Lạc Tử Quận, Bắc Đường Diệp, Nhạc Địch giật mình chết sững: Đây là chuyện gì? Lạc Tử Quận không phải là con đẻ của Lạc Hoài Văn, ta không có nghe lầm đi.

Lạc Tử Quận ngẩn ngơ nửa ngày mới có phản ứng, khóe miệng mang theo tia cười mất tự nhiên: “Cha, người đang nói giỡn phải không, Tử Quận làm sao lại là con của Phùng Thiên Cương, ta ở Tướng phủ mười mấy năm....”

“Bổn tướng đã âm thầm lấy máu nhận thân, Lạc Tử Quận chính là con của Phùng Thiên Cương, Vân Bích Lạc, Bổn tướng nói không có sai đâu!” Ngươi vì địa vị chính thất đúng là dùng bất kì mọi thủ đoạn tồi tệ.

“Nếu ngươi đã phát hiện, ta cũng không giấu diếm nữa, Tử Quận, chính xác không phải là con đẻ của ngươi.” Ngữ khí của Đại phu nhân bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện thập phần bình thường, trong lời nói còn mang theo trào phúng.

sự tình đã bị vạch trần, đại phu nhân không thể tiếp tục giấu diếm nữa, nếu không, lấy tính tình của Lạc Hoài Văn nhất định gây khó khăn cho Lạc Tử Quận: “Ngươi nuôi con người khác mười mấy năm, trong lòng rất khó chịu đi, thực bất bình đi....”

“Chỉ cần ngươi chết, thì tất cả sẽ chấm hết.”

“Hành động, bắt lấy Vân Bích Lạc.” Chỉ cần Lạc Hoài Văn không nhúng tay vào chuyện của Đại phu nhân thì còn chuyện gì tốt hơn.

Người Lạc Vương phủ mang đến đều là thị vệ đứng đầu, số người lại đông, Đại phu nhân lại không phải tuyệt thế cao thủ, lúc mới bắt đầu, Đại phu nhân coi như là ngang tài ngang sức cùng họ, nhưng dần dần thể lực hết chống đỡ nổi, động tác ra tay cũng chậm lại.

Mà thị vệ Lạc Vương phủ càng đanh càng hăng, tốc độ ra tay cũng càng lúc càng nhanh, không cho Đại phu nhân có cơ hội thở dốc, Đại phu nhân liên tục bị đánh lui, bị bắt cũng là chuyện sớm muộn.

“Tử Quận đừng thất thần, mau đến giúp nương.” Giống như bị chân tướng vừa rồi đả kích, Lạc Tử Quận ngơ ngác đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, không biết là đang suy nghĩ gì, sau khi nghe Đại phu nhân gọi, Lạc Tử Quận thế nhưng rống lên với Đại phu nhân:

“Ngươi không phải nương ta, ta Lạc Tử Quận không có mẫu thân ti bỉ vô sỉ như vậy, rõ ràng đã có phu quân còn tư thông cùng nam nhân khác...” Bây giờ Phùng Thiên Cương là tội phạm bị truy nã của Thanh Tiêu, trốn trốn tránh tránh khắp nơi.

Mà Lạc Hoài Văn lại là Thừa tướng Thanh Tiêu danh chính ngôn thuận, thân là con trai độc nhất Tướng phủ, Lạc Tử Quận ở trên đường có nhiều bằng hữu, nếu bằng hữu biết hắn là con của tội thần Phùng Thiên Cương, khẳng định hắn sẽ bị người phỉ nhổ.

“Cha, người nói đùa với Tử Quận phải không, chúng ta là cha con mười mấy năm, ta làm sao có thể là con của người khác....” vừa rồi Lạc Tử Quận còn lý lẽ hùng hồn trở mặt với Lạc Hoài Văn, giống như thay đổi thành người khác trong chớp mắt ăn nói khép nép cầu xin Lạc Hoài Văn.

Đại phu nhân nghĩ muốn ngăn cản Lạc Tử Quận đến gần Lạc Hoài Văn, nhưng bất đắc dĩ bị bọn thị vệ dây dưa gắt gao, thân không thoát được, chỉ có thể lo lắng suông.

“Tử Quận, ngươi thật sự không phải là con của Bổn tướng, nhưng mười mấy năm qua, Bổn tướng đối đãi ngươi như con đẻ của mình, nay, mẫu thân của ngươi hại chêt nữ nhi của Bổn tướng, Bổn tướng bắt nàng đền mạng này cũng là hợp lẽ thường.”

“Cha, Nhị tỷ cũng là con gái của người.” Trước kia có rất nhiều hạ nhân nghị luận hắn cùng Lạc Tử Hàm không giống nhau, lúc ấy hắn còn không để ý, bây giờ biết rõ nguyên nhân, hai người không cùng phụ thân.

“Tử Hàm là nữ nhi của Bồn tướng, nhưng là, Bổn tướng tin tưởng nàng không phải do Mộng Khê cùng LẠc Vương gia hại chết!” Lạc Hoài Văn nhìn như cái gì cũng không biết, nhưng là đều rõ ràng mọi chuyện, mấy năm nay, hắn chỉ là giả bộ hồ đồ.

“Kiếp này, Bổn tướng chỉ yêu có một nữ tử, cùng nàng có mọt nữ nhi, nhưng là Bổn tướng vì bảo hộ nữ nhi kia mà không dám quan tâm nàng, thậm chí còn buộc mình quên nàng đi, là trong lòng có quỷ, thủ đoạn ác độc, bỏ bê đứa nhỏ đáng thương kia.”

“Bổn tướng luôn luôn chờ, chờ sự thức tỉnh như lời của Phương Trượng đại sư, chờ nàng co năng lực bảo hộ chính mình, nhưng là bây giờ, nàng thức tỉnh lại vẫn chết trong tay Vân Bích Lạc, ngươi nói làm thế nào Bổn tướng có thể buông tha cho mẫu thân ngươi? Bà ta hại chết nữ nhi ta quan tâm nhất thua thiệt nhất.” Ta còn không kịp bồi thường quan tâm yêu thương thiếu nàng mười mấy năm.

“Xoát” Đại phu nhân không cẩn thận một cái liền bị mấy thị vệ đánh ngã, mây thanh trường kiếm đồng thời kề lên cổ, “Mang đi!”

Nhạc Địch ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ trói Đại phu nhân lại, áp giải về Lạc Vương phủ: “Đại tạ Lạc thừa tướng, nay tội phạm đã bị bắt, Nhạc mỗ muốn về Lạc Vương phủ phục mệnh, cao từ.”

“Nhạc quản gia, Bổn tướng có thể cùng cac ngươi đi Lạc Vương phủ nhìn Mộng Khê sao?” Nghe Lạc Thừa tướng vừa nói những lời vừa rồi, làm người ta không đành lòng cự tuyệt, “Được rồi, nhưng là Lạc Thừa tướng, cảm xúc của Vương gia không ổn định, ngài cẩn thận!”

“Cha!” Lạc Hoài Văn đứng dậy muốn đi, nghe phía sau truyền đến tiếng kêu, Lạc Hoài Văn dừng bước chân lại, nhưng không quay đầu nói, “Lôi Đình, sau khi Bổn tướng hồi phủ, không muốn nhìn thấy người ngoài ở đây.”

“Vâng, Thừa tướng!”

“Cha, ta không phải người ngoài, ta là con đẻ của người a, cha...” Lạc Tử Quận xông lên muốn bắt lấy Lạc Hoài Văn, lại bị Lôi Đình giữ chặt.

“Thiếu gia, không, Phùng công tử, nơi này là Tướng phủ, không phải phủ Quốc sư Phùng Thiên Cương, mời ngươi không cần giương oai ở chỗ này, nếu không, đừng trách Lôi Đình không khách khí...”

“Tại sao lại như vậy? sự tình làm sao lại biến thành như vậy...” nhìn thân ảnh Lạc Hoài Văn càng lúc càng xa, Lạc Tử Quận chậm rãi ngồi xuống.

Ta rõ ràng là chủ nhân tương lai của phủ Thừa tướng, như thế nào lại đột nhiên biến thành người ngoài, lập tức từ đám mây trên cao rơi xuống thật mạnh, ngã tan xương nát thịt...

Phú quý với bần cùng, cũng chỉ cách nhau trog nháy mắt!

Thân thể Lạc Mộng Khê bị soái hoang cắn nát, bọn thị vệ dùng xe ngựa kéo chở thi thể về, đặt vào một gian phòng trong Khê viên: “Thi thể Mộng Khê, tạm thời chưa cần hạ táng, dùng băng lạnh bảo quản đi.”

Chỉ vì những lời này của Nam Cung Quyết, thị vệ Lạc Vương phủ lại bận rộn lên, dùng băng lạnh ngàn năm làm thành quan tài băng, để đựng thi thể của Lạc Mộng Khê.

Quần áo Lạc Mộng Khê mặc đều bị sói hoang cắn nát, khi Nam Cung Quyết về phòng lấy quần áo cho Lạc Mộng Khê, trông thấy hộp lễ vặt ở đầu giường.

Hộp lễ vật được gói cẩn thận xinh đẹp, trên mặt còn viết chữ: Tặng cho người ta yêu nhất, Nam Cung Quyết. Chữ viết xinh đpẹ lộ ra vẻ tiêu sai bên trong, đúng là do Lạc Mộng Khê viết.

Nam Cung Quyết chậm rãi mở hộp lễ vật ra, một bộ y phục trắng, đường may kỹ càng cân xứng, cổ áo thêu hoa màu đen tinh xảo, vừa nhìn là biết rất công phu.

Nam Cung Quyết lấy y phục trong hộp ra, thật vừa vặn, hẳn là làm theo số đo của hắn. Vốn nghĩ là, Mộng Khê chỉ quan tâm tiểu bảo bảo, cũng không nghĩ, nàng thế nhưng lại lặng lẽ làm y phục cho ta, nghĩ muốn tặng ta làm lễ vật sinh nhật, vết thương trên tay nàng sợ là cũng vì vậy mà có...

Nam Cung Quyết gắt gao cầm y phục ôm vào ngực, trong lòng cực kì bi thương không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hai vai run run, nước mắt lại chảy xuống, hiện tại rốt cuộc ta đã hiểu được:

Trước khi ta bệnh nặng, đối với việc sống chết không có chấp niệm, là vì còn chưa trải qua tuyệt vọng ly biệt chân chính, Mộng Khê đi rồi, không bao giờ trở về nữa, đời này ta sẽ không còn được gặp lại nàng...

Lạc Mộng Khê chết nơi hoang dã, Nam Cung Quyết không tổ chức tang lễ, không có hạ lệnh an táng, chỉ đem thi thể không được nguyên vẹn của nàng đặt giữa băng ngàn năm.

Từ nay về sau, Nam Cung Quyết không làm việc gì, thời gian lớn mỗi ngày cũng là đứng ở băng thất, ôn nhu nhỏ nhẹ nói chuyện với thi thể trong băng lạnh: từ lúc sinh ra, ta cũng chưa từng dự đoán được, sinh nhật hai mươi tuổi của ta, lại thành ngày giỗ của thê nhi, cả đời cũng khó quên. Chương 127.4:

Trong tủ quấn áo trong phòng ngủ, có rất nhiều quần áo Mộng Khê làm cho tiểu bảo bảo, từ đường kim mũi chỉ cong vẹo đến đường chỉ tinh tế thẳng tắp, không có chỗ nào không là tâm huyết của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết nhẹ nhàng vỗ về chúng, lòng lại thấy bi thương.

Chiếc bàn tròn đặt đàn Thuần Dương, chiếc đàn này cũng chỉ có hai nử tử dùng qua, là mẫu thân và thê tử của Nam Cung Quyết. hiện tại, hai nữ tử là sinh mệnh của hắn này một trước một sau bỏ hắn mà đi, một người so với một người lại càng thê thảm....

Sơn cốc thần bí, bốn mùa như mùa xuân, cây trái thơm ngon, hoa nở rực rỡ, nơi này chứa đựng kí ức đẹp nhất của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.

Cầm sắt hợp minh, như gió xuân, làm cho Nam Cung Quyết từ nhỏ chịu tang mẫu thân, chịu đủ mọi thương tổn, có hồ quên đi tất cả cực khổ đã qua, chỉ hy vọngcó thể ở cùng Lạc Mộng Khê, cứ như vậy đến hết đời.

Nhưng là ngay cả điểm nhân từ đó ông trời cũng không cho hắn, tàn nhẫn cướpđi sinh mệnh của Lạc Mộng Khê, cũng đoạt đi ánh sáng ấm áp duy nhất trong lòng Nam Cung Quyết.

một mình đi trên đường lớn, ngé mắt nhìn bện cạnh mình không có người mình yêu thương, tâm rất đau, càng thêm tuyệt vọng.

“nhìn mau, tuyết rơi kìa!” không biết đưa nhỏ nhà ai hoan hô một tiếng, mọi người đều dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn, tuyết trắng bay lả tả từ trên trời rơi xuống.

Nam Cung Quyết giơ tay, bông tuyết mỏng manh rơi vào lòng bàn tay, trong đầu hiện ra bóng dáng Lạc Mộng Khê khi mới đến Kì Thiên, lần đầu nhìn thấy tuyết trắng: thân ảnh màu lam với tuyết trắng đầy trời cùng nhau xoay tròn, nhảy múa, giống như nnagf tiên tuyết bay xuống trần gian.

“Mộng Khê, nàng chưa thấy tuyết qua sao?” nhìn thấy tuyết, còn rất vui vẻ.

“chàng cũng biết, trước kia ở Tường phủ, danh phận ta là tiểu thư nhưng thân lại là nha hoàn, khi tuyết rơi, ta đều phải làm việc, nào có thời gian thưởng thức tuyết rơi, cùng tuyêt nhảy múa...”

“Nam Cung Quyết cho chàng tuyết cầu!” Nam Cung Quyết bất ngờ không kịp phòng bị, bị Lạc Mộng Khê ném tuyết cầu trong tay, “Nam Cung Quyết, trước kia đều là chàng đánh lén ta, bây giờ đến lượt ta đánh lén chàng...”

“phốc, phốc phốc!” Lạc Mộng Khê đắc ý khoe, còn chưa nói xong đã bị vài tuyết cầu bay đến trên người, cả người đầy tuyết trắng, Nam Cung Quyết cầm trong tay một tuyết cầu còn chưa ném đi: “Mộng Khê, cho dù làm chuyện gì, cũng phải biết chiếm trước tiên cơ, khi nàng còn chưa thắng hoàn toàn thì không cần vội vã khoe mẽ...”

“Nam Cung Quyết!” mắt Lạc Mộng Khê đầy lửa giận, vọt đến chỗ hắn, trong lòng Nam Cung Quyết biết không ổn liền xoay người chạy....

Ký ức đẹp đẽ, cũng thực ngắn ngủi, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê gặp nhau, quen nhau hiểu nhau, hữa hẹn, tất cả tất cả giống như ngày hôm qua, nhưng là trong nháy mắt, hai người lại âm dương xa cách....

“Cha, con muốn kẹo hồ lô!” thanh âm thanh thúy của tiểu hài tửlàm nũng, đem hồn Nam Cung Quyết ở chín tầng mây kéo trở lại.

Trước mặt, một đôi vợ chồng trẻ nắm tay một tiểu nam hài ở chính giữa khoảng ba bốn tuổi đi dạo phố: “chờ chút, cha đi mua kẹo hồ lô cho con!” trong thanh âm là hạnh phúc không ức chế được.

Nam tử đem kẹo hồ lô đến tay tiểu nam hài: “cám ơn cha, cha ăn một cái.”

“cha không đói bụng, tiểu bảo ăn đi.” Nam tử dỗ dành.

“cha, ăn một cái đi, ăn một cái thôi.” Tiểu nam hài giơ cao kẹo hồ lô, nếu nam tử đó không ăn thì tuyệt không chịu, “được, cha ăn một cái, chỉ một cai.”

Nam tử cắn viên kẹo hồ lô, tiểu nam hài lại đem kẹo hồ lô hướng về nữ tử: “nương cũng ăn một cái.”

Nhìn tiểu nam hài kiên trì, nữ tử cũng không cự tuyệt: “được, nương ăn một cái.”

Nữ tử cắn viên kẹo hồ lô kế tiếp, lúc này tiểu nam hài mới tươi cười ăn kẹo hồ lô: “tuyết rơi lớn rồi, chúng ta về nhà thôi, buổi tối tiểu bảo muốn ăn gì?”

“chỉ cần là cơm nương làm, tiểu bảo đều thích ăn!” tiểu nam hài vừa cắn kẹo hồ lô vừa trả lời, miệng quá nhỏ mà kẹo hồ lô lại quá lớn, tiểu nam hài cắn một ngụm không hết, cắn đến miệng đều là đường.

Nhìn bộ dáng tiểu nam hài đáng yêu, Nam Cung Quyết không tiếng động cười yếu ớt, cười xong, trong lòng lại dâng lên nồng đậm chua sót. Thê tử người khác cùng đứa nhỏ của họ cùng ăn kẹo hồ lô, thê nhi của Bổn vương đâu, nằm trong băng lạnh ngàn năm, cái gì cũng không thể ăn...

Lạc Mộng Khê đi rồi, Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình đều từng đến nhìn nàng, nhưng là, bọn họ trừ bỏ vẻ mặt có chút ảm đảm cũng không có phản ứng nào đặc biệt, không giống hắn – Nam Cung Quyết cực kỳ bi thương.

Bởi vì bọn họ chưa bào giờ chân chính có được Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đối với họ bất quá chỉ là so với bằng hữu bình thường thì thân thiết honwmootj chút, cho nên, Lạc Mộng Khê rời đi, bọn họ cũng sẽ không thương tâm.

Nam Cung Quyết không giống bọn họ, hắn chân chính có được Lạc Mộng Khê, từng có những kỷ niệm tốt đẹp cùng nàng, ký ức vui vẻ hạnh phúc, cầm sắt hợp minh, như làn gió xuân, giúp đỡ lân nhau trong hoạn nạn, nàng đã dần dần dung nhập vào sinh mệnh của hắn, tiến vào linh hồn hắn. hắn không thể không có nàng....

Tây Lương quốc, Đông cung:

“khởi bẩm Thái tử Điện hạ, Thanh Tiêu dùng bồ câu đưa tin, đã dựa theo kế hoạch giết chết Lạc Mộng Khê...”

đang múa bút trên giấy, Hạ Hầu Thần đột nhiên dừng động tác, cuối cùng bởi vì một nét bút dùng quá sức, chữ viết kéo dài ra, trong lòng nổi lên buồn bực không hiểu rõ: “Nam Cung Quyết có phản ứng gì?”

Giết Lạc Mộng Khê vì muốn kiềm chế Nam Cung Quyết, bởi vì nhược điểm duy nhất của Nam Cung Quyết là Lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê chết, vậy Nam Cung Quyết cũng sẽ không sống được lâu! (Cindy: tên này thông minh quá hóa rồ, mi giết Lạc Mộng Khê Quyết ca sẽ để mi sống sao khinh bỉ, cho dù không sống đc lâu cũng phải giết mi trước để trừ hại cho dân )

“bẩm Thái tử Điện hạ, Nam Cung Quyết cam chịu, suốt ngày ở bên thi thể Lạc Mộng Khê không để ý đến chính sự.” Thị vệ dựa theo nội dung bồ câu đưa đến nói, “nhưng là...” thị vệ muốn nói lại thôi.

“nhưng là cái gì?” nguyên bản trái tim bình tĩnh của Hạ Hầu Thần thế nhưng lại buồn bực bất an.

“Yên Nhiên Công chúa bị Nam Cung Quyết giết.” Bình thường Thái tử Điện hạ cùng Yên Nhiên Công chúa thân thiết nhất, bây giờ, Yên Nhiên Công chúa bị Nam Cung Quyết giết, Thái tử Điện hạ khẳng định sẽ thương tâm.

Hạ Hầu Thần ném bút lông trong tay, ngửa người ra sua, dựa vào trên lưng ghế: “Bản cũng giết Vương phi của Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết giết Yên Nhiên trút giận cũng không có gì kỳ quái.” Cứ như vậy, coi như chúng ta hòa nhau.

“truyền lệnh xuống, bí mật giám thị nhất cử nhất động của Nam Cung Quyết, gió động cỏ lay một chút lập tức hồi bào!”

“vâng, Thái tử Điện hạ.” Thị vệ lĩnh mện đi, trong lòng Hạ Hầu Thần lại nổi lên một cảm giác buồn bực mà ngay cả hắn cũng không rõ. Lạc Mộng Khê là Bản cung hạ lệnh giết không phải sao? Mà vì sao khi nghe tin nàng chết, Bản cung sao lại thấy phiền lòng khó hiểu.... Chương 127.5:

Thanh Tiêu Lạc Vương phủ, Nam Cung Quyết giống như bình thường, ngồi ở băng thất, kể với Lạc Mộng Khê nằm trong băng lạnh ngàn năm mấy chuyện trên phố vài tin đồn thú vị, thị vệ lại báo: “Khởi bẩm Vương gia, Lãnh cung chủ cầu kiến.”

“Mời hắn vào đi.” Nam Cung Quyết vẫn ngồi đó không động đậy, ánh mắt thâm tình vẫn nhìn thi thể không trọn vẹn trong băng lạnh của Lạc Mộng Khê.

Tiếng bước chân truyền đến: “Vương gia, Lãnh Cung chủ đến.”

Nam Cung Quyết khoát tay, thị vệ hiểu ý, nhanh bước rời đi, Nam Cung Quyết vẫn ngồi bất động như trước, cũng không quay đầu: “Lãnh huynh đến đây có việc gì?”

Lạc Mộng Khê đã chết, ngày cả khối thi thể không đầy đủ cũng được bảo tồn, Nam Cung Quyết hữu tình đối với Lạc Mộng Khê, mỗi ngày đều ngắm nhìn khối thi thể không được đầy đủ này không thấy phiền chán.

Người khác thích dung mạo xinh đẹp của Lạc Mộng Khê, bây giờ dung nhan của thi thể này đã hoàn toanfthay đổi, gương mặt khuynh thành biến mất, thay vào đó là gương mặt huyết nhục lẫn lộn, người khác mới không muốn nhìn gương mặt bị tàn phá đến huyết nhục mơ hồ này.

“Lãnh mỗ phải về Tuyệt Tình cung, đặc biệt đến từ biệt Nam Cung Quyết huynh.” Nam Cung Quyết trực tiếp hỏi, Lãnh Tuyệt Tình cũng không quanh co, nói thẳng mục đích của bản thận.

Đúng rồi, Lãnh Tuyệt Tình ở Kinh Thành không đi là vì Mộng Khê, bây giờ Mộng Khê đã chết, hắn tự nhiên là không tiếp tục ở lại Kinh Thành: “Mộng Khê là Thánh nữ Tuyệt Tình cung, nàng chết, ngươi trở về làm thế nào giao phó với cung nhân?”

Quan hệ của Mộng Khê và Tuyệt Tình cung thật sự đã cắt đứt, nếu không, vì sao Mộng Khê chết mà Lãnh Tuyệt Tình lại có thể hoàn hảo đứng ở đây

“Mộng Khê đã đi rồi, tại hạ sẽ bảo Trưởng lão tuyển Thánh Nữ.” Đây là chuyện bất đắc dĩ.

Tuyệt Tình cung không có Mộng Khê, có thể tuyển Thánh Nữ, Lăng Khinh Trần không có Mộng Khê có thể lấy người khác, tất cả trên đời không có Mộng Khê vẫn sống, nhưng là ta không thể, Mộng Khê là tất cả của ta, không có nàng cuộc sống của ta phải tiếp tục thế nào...

“Nam Cung Quyết, ngươi không nên mỗi ngày ngồi cam chịu ở chỗ này, ngươi hẳn là nên sống một cuộc sống hoàn toàn mới, nếu Mộng Khê ở dưới suối vàng biết, khẳng định là nàng cũng không đồng ý nhìn ngươi như thế này....” Lãnh Tuyệt Tình có chút tiếc rèn sắt không thành thép. (Cindy: ta phi..... đồ giả nhân giả nghĩa)

Bạn đang đọc Lạc Vương Phi của Mạn Diệu Du Li
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.