Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước mắt và nối buồn

Tiểu thuyết gốc · 665 chữ

Tôi không nhớ là mình đã khóc bao nhiêu từ buổi tối lần đầu tới đây đến bây giờ.

Nếu bạn hỏi tại sao tôi lại khóc, tôi sẽ nói thật với bạn một điều là tôi muốn về nhà .

Phải nghe rất buồn cười đúng không, tôi biết, nhưng có một điều chắc chắn khiến bạn không thể trối cái được sự thật là.

Nếu bạn đang ở một nơi xa lạ, không chố nương tựa, không chố ngủ và không có nơi để về , liệu bạn có muốn mình được trở về nhà hay không. Còn nếu bạn không trở về được, không biết hiện tại mình nên làm gì, liệu bạn có buồn bã rồi rơi nước mắt không.

Tôi cũng vậy, tôi đã khóc vì chẳng biết mình nên làm gì. Huống chi tôi mới chỉ là một thằng nhóc 15 tuổi, vẫn còn cái ảo tưởng sức mạnh. Nhưng đến lúc rời xa nhà thì chẳng biết làm gì.

Cứ như thế mối buổi tối khi nằm ngủ trên lớp cát mịm , nhưng lại lạnh lẽo vào cô đơn một cách đáng sợ, nhưng điều mà tôi có thể làm là thức khuya đến khi trời sáng thì lại gục xuống ngủ.

- mùi gì vậy?

Tôi mở mặt vì không thể chịu đựng nổi thứ mùi hôi thối đang phiêu dật xung quanh tôi. Một cảm giác xột xoạc như thứ gì đó đang chui vào chui ra trong cơ thể tôi .

- cái đéo gì vậy?!

Tôi cúi đầu xuống và một điều khiến tôi phải nhăn mặt lại là, một số trố trên cơ thể của tôi đang thâm tím một cách đáng sợ. Như thế cơ thể của tôi đang bị lạnh mà thâm tím lại.

=> CẢNH BÁO BẠN ĐANG TRONG TÌNH TRẠNG THỐI RỨA.

=> CẢNH BÁO BẠN ĐANG TRONG TÌNH TRẠNG THỐI RỨA.

..................

Một đống dòng chữ màu vang cứ đập và mặt tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra đến với mình cho lắm. Nhưng thấy dòng chữ thối rứa khiến tôi nhớ lại đặc tính của zombie.

- mình phải làm gì bây giờ??

Tôi hoang mang vì chẳng biết mình nên làm gì, tôi đang ở một nơi mà chẳng có chút nước, chẳng có chút đồ ăn. Nếu hỏi vì sao tôi vẫn sống tốt là vì tôi là zombie.

Quay lại với vấn đề chính là hiện tại tôi nên làm gì, nói thật lòng thì tôi cũng chẳng biết mình nên làm gì cả. Cảm giác nó cứ buồn cười thế nào đó, tôi cũng không biết.

Đã 15 ngày trôi qua, bây giờ cơ thể của tôi vô cùng kinh khủng, thịt thì bong tróc buốc mùi hôi thối của xác trết Thậm chí có những con dòi bò qua bò lại trong cơ thể tôi.

Nhìn cảnh tượng cánh tay mình đang bị phân hủy một cách kinh tởm, tôi thật sự muốn ói quá .nhưng đáng tiếc tôi không ói được cái gì cả .

=> CẢNH BÁO BẠN SẮP ĐẠT ĐẾN RỚI HẠN, LIỆU BẠN CÓ MUỐN THAY ĐỔI CHỦNG TỘC ĐỂ TIẾP TỤC KHÔNG?

Khi tôi nghĩ rằng mình sắp kết thúc thì dòng chữ đỏ bắt đầu hiện lên rồi đập vào mắt tôi. Nhìn dòng chữ, bạn biết tôi sẽ làm gì rồi đúng không, phải ngu gì mà không đồng ý.

- đồng ý.

=> CẢNH BÁO NẾU THAY ĐỔI CHỦNG TỘC BẠN SẼ BẮT ĐẦU LẠI TỪ ĐẦU, LIỆU BẠN ĐỒNG Ý CHỨ.

- đồng ý. Nhanh lên tao đéo chịu nổi nữa rồi.

Tôi ngần như hét lên vì cái thứ cảnh báo ngu ngốc này .

=> XÁC NHẬN HOÀN TẤT, BẮT ĐẦU THAY ĐỔI.

Sau khi đọc xong thì tôi bắt đầu chóng mặt, mọi thứ trong tầm mắt của tôi bắt đầu tối lại. Tôi không hiểu cũng chẳng cảm nhận được gì mà nằm gục xuống lớp cát nóng mịm.

Bạn đang đọc Hành trình phiêu lưu sáng tác bởi nóinhiều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nóinhiều
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.