Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhi chi tranh ( 1 )

Tiểu thuyết gốc · 1990 chữ

Thiên Cơ bất ngờ nhìn hắn : " Lão đại, ngươi đây là..." Hắn thật sự bất ngờ, lệnh bài Ngọc Âm Tông không phải ai cũng có thể có được, một cơ hội tốt như vậy mà Thư Vô Tuyết cũng có thể nhường cho hắn, có điều muốn hỏi, nhưng ánh mắt Thư Vô Tuyết thật là kiên quyết nên muốn nói lại thôi.

Thư Vô Tuyết chợt nhớ đến điều gì đó, lại lấy ra bình sứ chứa độc huyết ban nãy ra : " A tiểu tứ, người dùng thiên nhãn nhìn xem, có thể từ đám độc huyết này nhìn đến tung tích Lục Tuyến Xà hay không? "

" Được! "

Thiên Cơ tiếp nhận bình độc huyết, đồng thời hai mắt trở nên chuyển màu, biến thành màu xám bạc, khí chất cách người ba vạn dặm, vong tình như trời cao.

Thực chất, bẩm sinh sở hữu thiên nhãn cũng không phải điều gì may mắn, nó hữu lợi lại gây hại. Có được nó, người sở hữu sẽ có thiên cơ lực, nhưng tất nhiên cũng có hạn chế, nhưng không thể thừa nhận rằng tiên thiên đã có thiên nhãn thì không ai là người ngốc, đều là thông minh xuất chúng cộng thêm thiên phú về chiêm tinh dịch lý, suy tính tương lai.

Còn về hại, lạm dụng quá nhiều, sở hữu giả sẽ dần mất đi tình cảm, trở nên vô cảm vô dục, vong tình tựa thiên đạo, chẳng khác gì một cỗ máy.

Thiên Cơ vận dụng thiên nhãn liên tục phân tích độc huyết, lợi dụng độc tố bên trong mà xác định đến vị trí Lục Tuyến Xà.

Một lát sau, hắn cũng không làm Thư Vô Tuyết thất vọng : " Lão đại, đã tìm thấy! Lục Tuyến Xà đang ở vùng phía Nam Thư thành, vị trí cụ thể thì không rõ, ta chỉ thấy được mơ hồ..." Vừa dứt câu, hắn đã phun ra một ngụm máu, đó chính là cái giá của dò xét thiên cơ.

Vốn dĩ, hắn cũng chưa bao giờ sử dụng thiên nhãn đối với vật cách xa như vậy, huống hồ Lục Tuyến Xà có khi tu vi còn cao hơn hắn, gặp phải phản phệ cũng không phải chuyện lạ.

" Tiểu tứ.. ngươi không sao chứ? " Thư Vô Tuyết vội vàng đỡ lấy hắn, đút vào miệng một viên đan dược bổ sung khí huyết.

Thiên Cơ mờ hồ cảm nhận được Thư Vô Tuyết đút cho bản thân một viên màu xanh hoàn cầu, theo bản năng nuốt xuống.

Đan dược chảy xuôi vào cơ thể. Chọt nó tỏa ra một luồng linh khí mát lạnh [ Do là đan dược của Thư Vô Tuyết, người tu tiên, nên tỏa ra linh khí mà không phải nguyên khí ], trong lúc nhất thời, Thiên Cơ cảm thấy khôi phục rất nhiều, nhưng tổn thương về tinh thần thì vẫn còn đó, dù sao thi viên đan dược này cũng chỉ bổ sung khí huyết. Nhưng như vậy cũng khiến Thiên Cơ kinh nghi mà nhìn về phía Thư Vô Tuyết.

Thư Vô Tuyết thấy hắn nhìn mình chợt cười một tiếng, phất tay một cái, dịch dung biến mất, hai người trở lại như cũ : " Đi thôi! Bọn Thanh Thu còn đang đợi! "

Hai người một đường ra khỏi Lý gia,

" Lão đại, tiểu tứ! Bọn ngươi đây rồi! " Vừa ra khỏi đã nghe tiếng Thẩm Tương Tư, nàng chính là đã đợi hai canh giờ, cũng có hơi chán nản a..

Thư Vô Tuyết thấy hai người, mỉm cười. Đời trước, sống với sư tôn từ nhỏ, không có một vị bằng hữu, hằng ngày hắn không tu luyện thì cũng chỉ biết đọc tiểu thuyết thôi, kể cả bạn qua mạng cũng không, mặc dù thế kỉ 30, Địa Cầu cực kì phát triển, du hí, nhập vai tiên hiệp,.. không thiếu trò chơi. Nhưng Thư Vô Tuyết cảm thấy các trò này nhàm chán vô cùng, hắn hàng thật giá thật tu tiên giả, hà cớ gì phải đi chơi các trò này. Thế nên cuộc sống của hắn rất ư nhàm chán.

Nay xuyên không đến thế giới này, quen được đám người Thẩm Tương Tư khiến tâm hắn ấm áp vô cùng.

Tâm có chút vui : " Đi tửu lâu một trận, hôm nay bản thiếu gia khao!"

" Hảo! " Ba người còn lại đồng thanh đồng khí hô, nhất thời tâm bốn người đều vui vẻ.

Bách Hương Tửu Quán.

Bốn người Thư Vô Tuyết ngồi tại một bàn không mấy ai chú ý, trong lúc đợi thức ăn ra thì Hoa Thanh Thu chợt nói lên tò mò của mình : " Lão đại, lúc nãy ở phủ đệ Lý gia, tiếng đàn ban nãy là của ai vậy? "

" Đúng! Đúng! Hiện tại người đánh đàn chữa bệnh đó đang nổi tiếng khắp Thư thành rồi nha! " Thẩm Tương Tư vốn dĩ cũng rất tò mò liền hỏi.

Thư Vô Tuyết nghe nói cũng có chút hắc tuyến, sự việc ban nãy chưa đến một canh giờ, hiện tại đã đồn khắp Thư thành rồi, mấy người này rảnh rang đến như thế nào vậy, suốt ngày lo chuyện thiên hạ? Nghĩ vậy nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười không nói.

Hai người Hoa Thanh Thu không thấy Thư Vô Tuyết trả lời liền đưa mắt về phía Thiên Cơ, " Tiểu tứ, ngươi cũng đừng học theo lão đại nha! Như vậy thật là hư.. " Thẩm Tương Tư nói một câu thật mị hoặc.

Ba người còn lại rùng mình : " ... "

Thiên Cơ trầm mặc một lúc rồi mới chầm chậm trả lời : " Người đó chính là lão đại "

" Thật sao! " Hai người cùng kinh ngạc mà kêu lớn, sau đó lại đưa mắt về phía Thư Vô Tuyết. Thấy hắn vẫn cười mỉm thì cảm thấy không thể tin được. Lão đại của bọn hắn khi nào biết đánh đàn, biết cả y thuật, đặc biệt hơn còn biết kết hợp đánh đàn để chữa bệnh? Lợi hại như thế từ khi nào a.

" Lão đại ngươi hay lắm! Vẫn một mực giấu dốt nha! " Thẩm Tương Tư bất mãn kêu một tiếng. Hoa Thanh Thu cũng muốn trách vài câu nhưng thức ăn đã lên, đành thôi.

Bốn người ăn trong vui vẻ.

Bỗng nhiên mọi người cảm thấy có nguyên lực chấn động, Thẩm Tương Tu ngồi sát cửa sổ nên có thể nhìn ra bên ngoài. Nàng thấy loáng thoáng có hai bóng người đang đánh nhau : " A, hình như là có đánh nhau! "

Nghe có đánh nhau, Hoa Thanh Thu cũng nổi lên bát quái tâm : " Chuyện gì chuyện gì ? " Trong tứ bại hoại, hắn với Thẩm Tương Tư có thật nhiêu tật xấu, giống như bây giờ, gặp chuyện gì thú vị là tò mò không chịu được.

Phía dưới.

" Liễu Tư Y đồ tiện nhân ! Không biết xấu hổ, hành động nũng nịu với Âu Dương công tử của ngươi ngày hôm qua là gì? " Một vị nữ tử dung mạo xinh đẹp, một thân hồng phục, kín đáo nhưng vẫn không thể che được thân hình lồi lõm, lúc này lại đặc biệt mất hình tượng mà lớn tiếng.

" Nhược Vi ngươi kém gì ta! Ỷ vào mình có vài phần tư sắc thì sẽ được Âu Dương công tử coi trọng sao? Mới lúc sáng còn một tiếng Âu Dương ca hai tiếng Âu Dương công tử, bây giờ lại chanh chua như thế? Riêng phần tính khí này của ngươi thì Âu Dương công tử chắc chắn coi trọng ta hơn! " Đối diện với bạch phục nữ tử cũng là một vị cô nương xinh xắn, tuy không quyến rũ bằng hồng phục nữ tử nhưng khuôn mặt mang theo nét thanh khiết, môi đào đỏ mọng, da trắng không tỳ vết khiến ai nhìn cũng thương tiếc.

" Ngươi..! " Nhược Vi nghe lời nàng, chói ngữ không hợp tai liền cầm kiếm chém tới, kiếm tới như cuồng phong.

" Nhược Vi ơi Nhược Vi, hung dữ vẫn là hung dữ " Liễu Tư Y cười khẽ một tiếng, nhưng động tác cũng không chậm và tùy tiện chút nào mà rút trường tiên ra đỡ.

Trong lúc nhất thời hai bên ai cũng không nhường ai, tiếng vũ khí va chạm nhau " chát chát ". Xung quanh có không ít người vui sướng khi người gặp họa mà đứng một bên xem. Nhưng không một ai hào hiệp bước ra ngăn cản, nữ nhi đấu nhau, trời sập đất lở a. Đặc biết là tranh giành tình nhân.

" Uy, nhìn hai người này có chút quen thuộc! " Thẩm Tương Tư kêu khẽ " A thì ra là hai ả tiện nhân Nhược Vi và Liễu Tư Y, đúng là nhu nhược! " Trong giọng nói còn có chút hả hê.

Là một trong tứ bại hoại, Thẩm Tương Tư bị người ghét không ít, trong đó có hai nữ Nhược Vi và Liễu Tư Y. Ba người này cùng tuổi nhau, lớn lên xinh đẹp, Thẩm Tương Tư người như thiên tiên, không nhiễm phàm tục; Nhược Vi yêu kiều quyến rũ, không ít nam nhân phải khí huyết dâng trào khi trông thấy nàng; Liễu Tư Y một thân thánh khiết, ai nấy cũng phải thương tiếc, không nỡ để tổn thương một chút. Cả ba từ nhỏ đã được xếp vào Tam tiên tử Thư thành. Nhưng vì Thẩm Tương Tư tính tình không tốt, gia nhập tứ bại hoại làm danh hiệu Tam đại tiên tử Thư thành cũng ô uế không ít. Do đó hai nàng còn lại cũng bắt đầu bị người soi mói, dần dần cũng đâm ra chán ghét Thẩm Tương Tư, không vì lý do gì cả, đơn thuần chỉ là ghét.

Thực ra Thẩm Tương Tư cũng không thích hai nàng lắm, nàng từ nhỏ tính tình mạnh mẽ, khí khái như nam nhi nên rất chán ghét thể loại con gái tự nghĩ mình là yếu đuối, phải dựa dẫm vào nam nhân mới có thể sống tốt. Không may hai nàng này chính là mẫu con gái như thế.

Bỗng dưng hai nàng phía dưới ngừng chiến, giống như nhận thấy được ánh mắt của Thẩm Tương Tư mà cùng nhìn lên, hai người không người nào có thiện cảm mà nhìn nàng.

Thẩm Tương Tư cũng không chịu thua mà còn trừng mắt đáp trả. Nhất thời không khí dường như trở nên đông cứng, ba người Thư Vô Tuyết còn có thể cảm thấy tia điện xẹt qua mắt các nàng. " Ực " Hoa Thanh Thu nuốt một ngụm nước bọt, nữ nhi thật đáng sợ...

" A thì ra là Thẩm tiểu thư! Hèn gì nãy giờ ta cứ cảm thấy khó chịu như bị chó hoang nhòm ngó! Có chuyện gì thì xuống cùng nói chuyện nha, Tương Tư tỷ tỷ " Nhược Vi lời lẽ cay độc nói ra.

" Đúng vậy! Tương Tư tỷ tỷ xuống cùng nói chuyện nào! " Liều Tư Y thanh âm nhẹ nhàng nói, lời như xuân phong gảy nhẹ vào lòng các nam nhân ở đây. Không biết từ khi nào, hai nàng trở thành cá mè một lứa.

" Hai cái xú nữ tử các ngươi, tranh giành tình nhân cũng đừng lôi kéo ta vào a, vũng nước đục như thế này, ta thấp kém, không dám can dự! " Thẩm Tương Tư cười khẽ đáp lại, cũng không chịu thua thân thể nhất chuyển, phi thân xuống dưới.

Bạn đang đọc Lạc Khúc Nhân Sinh Ký sáng tác bởi ThuVoTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuVoTuyet
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.