Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý gia đại hội ( 2 ), Lệnh bài Ngọc Âm Tông

Tiểu thuyết gốc · 2304 chữ

Thư Vô Tuyết nghe được Hoa Thanh Thu nói, thầm nghĩ rằng " Đắc lai toàn bất phí cung phu a ".

Một lát sau, Thư Vô Tuyết lúc này một thân vải bố, dung mạo cũng thay đổi trở thành một tên trung niên, tay cầm một cái hộp gỗ, bên trong không biết chứa thứ gì, bước ra khỏi phòng, đám người Hoa Thanh Thu không khỏi sững sờ : " Lão đại, ngươi đây là muốn làm gì?"

Thư Vô Tuyết cười ồm ồm : " Tất nhiên là tham gia đại hội, nhưng ta cần sự trợ giúp của tiểu tứ. "

Thiên Cơ nâng mắt nhìn hắn, tất nhiên là mắt hắn vẫn che một tầng khăn trắng : " Được! ", cũng không hỏi mà đáp ứng ngay.

Bốn người Thư Vô Tuyết đi đến trước cửa Lý gia. Lúc này Lý gia vô cùng nhộn nhịp, có không ít tu sĩ tụ tập đến đây. Đối với một thành nhỏ như Thư thành, thất phẩm pháp khí không phải là một vật dễ kiếm, nên vì vậy, dù có tu sĩ vốn không biết y thuật cũng tò mò mà đến, tim kiếm cơ duyên.

Bên trong Lý gia, gian phòng Lý Thương.

" Xin thứ lỗi Lý phu nhân, công tử quý gia trúng độc đã khoảng ba ngày, do không có gì trấn áp lại, độc đã lan tới bụng, toàn thân dưới công tử đã trở thành "vật chết", bệnh này không thể chữa, tại hạ xin cáo lui!" Một tên tu sĩ trung niên, bình tĩnh nói một câu rồi rời khỏi Lý gia.

Hắn không biết rằng, Lý phu nhân sau khi nghe được câu nói này hồng dung cứng đờ, hai mắt đờ đẫn. Lý Thương chính là đứa con duy nhất của nàng, để sinh ra Lý Thương, nàng đã phải chịu không ít đau khổ, nay lại phải tận mắt nhìn sinh cơ con trai mình dần tàn lụi, lòng nàng đau như cắt.

Lý phu nhân cắn môi, lại sai nha hoàn ra đại sảnh tuyên bố.

Thư Vô Tuyết đứng ở ngoài đại sảnh Lý gia, kế bên hắn chính là Thiên Cơ. Còn hai người Hoa Thanh Thu và Thẩm Tương Tư thì ở ngoài. Bỗng một nha hoàn từ trong nội viện Lý gia bước ra : " Hân hạnh được gặp các vị, phần thưởng sau khi chữa khỏi cho Lý công tử sẽ được thay đổi... "

" Cái gì, thay đổi? Chẳng lẽ từ thất phẩm rớt xuống bát phẩm, Lý gia làm vậy quá không tốt đi? "

" Đúng vậy, ta Không tham gia nữa!"

Tiểu nha hoàn kia có hơi bối rối, không ngừng xua tay : " Không phải...không phải..! Phu nhân của ta nói sẽ thưởng thêm cho ai chữa được bệnh cho công tử lệnh bài gia nhập Ngọc Âm Tông! " Tiểu nha hoàn trong giọng nói còn có chút ước ao, tiếc rằng đời này nàng vô duyên với tu luyện.

Mọi người ở đây nghe được ba chữ Ngọc Âm Tông thì có chút sửng sốt, sau đó lại cuồng nhiệt, nhất thời không khí khác hẳn.

Phải biết rằng, Trường Sinh Tiên Địa, diện tích rất lớn, được chia thành ba thế lực khác nhau, chính là Tam Đại Tông Môn. Mà Ngọc Âm Tông chính là một trong số đó. Nên được vào Ngọc Âm Tông dù là làm đệ tử kí danh cũng không ít người thèm khát, nhưng điều kiện vào cũng rất hà khắc, không phải ai cũng có thể vào được và cũng không phải ai cũng có thể có lệnh bài để vào Ngọc Âm Tông.

Mọi người ở đây đắm chìm trong mộng tưởng rằng mình sẽ được vào Ngọc Âm Tông mà ít chú ý đến bài danh của Lý gia đến từ đâu, và cũng không ai sẽ có ý định tìm hiểu.

" Ngọc Âm Tông..? " Thư Vô Tuyết khẽ kêu một tiếng, rồi bỏ qua vẫn đề này.

Nghe được phần thưởng là bài danh Ngọc Âm Tông, ai nấy đều rạng rỡ hẳn, cho đến khi bước vào thì ai nấy mặt cũng xụ xuống. Đa số ở đây chỉ là tán tu, tìm kiếm cơ duyên, làm gì biết đến y thuật, chỉ nghĩ là sẽ dùng nguyên lực mạnh mẽ trấn áp, xuất độc ra thôi, nhưng nhìn đến tình trạng của Lý Thương, mọi người đều chùn bước. Ngươi nghĩ vậy thì không sao, nhưng ngươi thực hành, con người ta mà chết thì ngươi cũng toi đời!

Thư Vô Tuyết đợi một hồi lâu, đều thấy được một loại tình cảnh : Người vào trong chưa được thời gian một nén nhang liền trở ra, mặt mày ỉu xìu. Tuy vậy hắn vẫn một mặt bình tĩnh, Thiên Cơ đúng kế bên cũng vậy.

Lúc này Thiên Cơ đã gỡ khăn bịt mắt ra, Dung nhan như ngọc đã được dịch dung thành một tên thiếu niên có khuôn mặt bình thường, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn qua có chút giống như Thư Vô Tuyết là đại phu, còn hắn chính là dược đồng.

Lại đợi thêm một lát, lúc này trời chiều, hoàng hôn một màu, ảm đạm như lòng Lý phu nhân lúc này vậy, nàng một mực từ mẫu nhìn con, tâm đau xót vô cùng, bây giờ nàng tuyệt vọng thật rồi.

Lần này đến lượt Thư Vô Tuyết, hắn cùng Thiên Cơ bước vào.

Lý phu nhân vẻ mặt tuyệt vọng nhìn về phía bọn hắn, hoa dung lúc này đã thất sắc, không nói gì cả, mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Thư Vô Tuyết trông bộ dáng nàng như vậy, tâm lại nhớ về mẫu thân, lòng đau xót vô cùng. Chân mày nhíu lại quyết tâm.

Lúc này hắn mới nhìn về phía giường bệnh. Một tên hài tử khoảng mười hai mười ba tuổi sắc mặt vàng vọt, môi tái không còn chút máu, phần da thịt lộ ra bên ngoài đã đổ thành màu đen.

" Chẳng trách, đúng là thập tử vô sinh! Nhưng không làm khó được ta.. " Thư Vô Tuyết mặt "nghiêm nghị" tặc lưỡi một cái, lại sát bên giường, lấy ra một bộ châm. Nhất châm kiến huyết mà không ngừng châm vào cơ thể Lý Thương, phong bế toàn bộ nguyệt đạo của hắn. Sau đó lấy ra một cây cầm, cầm vừa ra, dây đàn rung lên vài cái.

Thư Vô Tuyết ngồi xếp bằng, đặt cầm lên đùi, gảy nhẹ một cái. Dây đàn vừa gảy, cầm âm bắn ra, du dương vô cùng, truyền vào tai toàn bộ người trong Lý gia. Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghi hoặc. Lý Thương nằm trên giường, trong vô thức cũng nghe được tiếng đàn ấy.

Tay Thư Vô Tuyết không ngừng gảy đàn, tiếng đàn không ngừng truyền vào tai Lý Thương, dòng dịch độc cuồng bạo trong người nó dần dịu đi, không còn tán loạn tàn phá cơ thể nó nữa, mà chậm hẳn lại. Tiếng đàn trong cơ thể nó như hóa thành dòng suối nhỏ, không ngừng phân tán độc tố, đẩy nó tránh xa vùng trái tim.

Hài tử nằm trên giường, hai hàng chân mày nhíu chặt đã giãn ra một tí, hiển nhiên những phát sinh trong cơ thể khiến nó bớt đau hơn nhiều.

" Tiểu tứ, chuẩn bị! " Lúc này, Thư Vô Tuyết nhíu chặt bảy sợi dây đàn, dồn linh lực vào bàn tay, buông một phát.

" Tang!!!!"

Không khí xung quanh xuất hiện từng luồng rợn sóng nhẹ, cầm âm hóa thành thực thể chấn vào cơ thể Lý Thương đang nằm trên giường. Hài tử trên giường bị cầm âm chấn mạnh, mắt nhấm nghiền, nhưng người run bần bật, bằng mắt thường cũng có thể thấy một dòng hắc lưu màu đen đang chảy trên da thịt của nó.

Máu đen theo dòng từ tay chảy đến cổ họng. Thư Vô Tuyết bên ngoài liên tục gảy đàn, cầm âm vô hình bây giờ như cự phủ chấn mạnh người hài tử, bỗng nó phun ra máu đen, việc này kéo dài thật lâu, hiển nhiên độc đã ngấm khá nhiều, hơn phân nửa huyết nhục bị hóa thành màu đen.

Thiên Cơ đứng phía sau Thư Vô Tuyết nhanh chóng lấy ra một cái bình sứ, thu tất cả máu đen vào. Máu đen được thu vào bình thì sôi ùng ục, lại một lát sau thì mới dừng.

Lý Thương lại liên tiếp phun thêm vài ngụm máu đen rồi bất tỉnh, chỉ có điều lúc này sắc mặt nó đã đỡ vàng đi rất nhiều, trong suốt quá trình Thiên Cơ đều không để một giọt máu rơi ra.

Thư Vô Tuyết thấy được Lý Thương độc tố đã phun ra đầy đủ, cũng không cất đàn đi mà đánh thêm một khúc, khúc này nhẹ nhàng, du dương như tiếng ru mà trầm bổng bên tai Lý Thương, không những thế, toàn bộ phủ đệ Lý gia đều có thể nghe tiếng đàn này, ai cũng đưa mắt về phía gian phòng này.

Hài tử trên giường bây giờ hô hấp đã đều đặn theo nhịp, nghịch huyết ngưng tụ ngay cổ họng đã bắt đầu loãng ra, chảy dọc theo kinh mạch. Ban nãy phun liên tiếp vài ngụm máu độc, khiến nó tụ lại một ngụm nghịch huyết, khó chịu vô cùng.

Thấy Lý Thương đã ngủ say, sắc mặt hồng nhuận không ít, tuy vẫn còn vàng vọt nhưng đã khỏe hơn rất nhiều, Thư Vô Tuyết thuần thục thu các cây châm ban nãy lại. Đầu châm ngưng tụ không ít máu đen, cho vào một cái hộp gỗ, cất đi.

Làm xong mọi thứ, Thư Vô Tuyết sửa sang lại một chút, vẻ mặt bình tĩnh cùng Thiên Cơ bươc sra ngoài.

" Đại phu, con trai ta... như thế nào rồi? " Bên ngoài, Lý phu nhân vốn đã tuyệt vọng, bõng nhiên nghe được tiếng đàn của Thư Vô Tuyết, tâm nghĩ kì lạ : Ai lại đi chữa bệnh bằng tiếng đàn? Nhưng lòng nàng lại có một cỗ chờ mong không hiểu được.

Thư Vô Tuyết vẻ mặt lãnh đạm : " Đã không sao rồi, độc đã thải ra hết, nhưng cần phải tịnh dưỡng dài ngày, đây là đơn thuốc ta đã kê cho Lý thiếu gia!" Thư Vô Tuyết phất tay, Thiên Cơ phía sau hắn liền đưa cho Lý phu nhân một tấm giấy, bên trên ghi không ít tên các loại linh dịch, đều là bổ sung khí huyết.

" Thật tốt quá! Tạ ơn trời đất, thiên ân vạn tạ thần y đã cứu con trai của tiện nữ! Ân này không biết báo đáp sao cho hết!" Lý phu nhân nghe tin con trai mình đã không sao, nước mắt như lũ mà rơi, thậm chí còn bất chấp mặt mũi mà muốn quỳ xuống bày tỏ phần ân tình này cho Thư Vô Tuyết.

Thư Vô Tuyết thấy nàng như vậy, có chút đồng cảm, vội nâng nàng dậy : " Lý phu nhân đừng làm như vậy! "

" Không không, nên làm, nên làm... " Lý phu nhân vẫn không kìm được nỗi xúc động, chợt sực nhớ tới điều gì : " Ân nhân, ta có thể vào xem con trai ta chứ? "

" Tất nhiên! " Nghe được câu trả lời của Thư Vô Tuyết, nàng mang tâm tình xúc động mà như chạy vào bên trong, tựa vào đầu giường, mắt trìu mến nhìn con trai của mình, không ngừng tự trách : " Hảo hài tử, là mẫu thân không tốt, để cho ngươi ra nông nỗi này..." Nước mắt lại tuôn, nhưng đều là nước mắt hạnh phúc.

Thiên Cơ suốt buổi không nói năng, bỗng bát quái tâm nổi dậy : " Lão đại, phụ thân của tên Lý thiếu gia này đâu? Chẳng lẽ là loại không ra gì? Con trai bệnh nặng như thế mà vẫn không có mặt... "

" Suỵt, ngươi đừng nói bậy, chuyện tư gia người khác! " Thư Vô Tuyết nghiêm khắc trừng hắn, mặc dù y cũng có chút tò mò...

Bỗng một nha hoàn từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một khay bằng gỗ, đựng một cái trữ vật túi và một tấm lệnh bài. Lệnh bài chạm trổ tinh xảo, khắc thành ba chữ Ngọc Âm Tông. Hiển nhiên là hiếm có vô cùng lệnh bài của Ngọc Âm Tông.

" Ân nhân đây là tấm lòng của ta, mong ngài hãy nhận! " Lý phu nhân chân tâm mà nói.

Thư Vô Tuyết biết đây chính là phần thưởng của việc chữa hết bệnh cho Lý Thương, cũng không rụt rè mà đưa tay ra nhận : " Đa tạ Lý phu nhân, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh "

...

Ra khỏi phủ đệ Lý gia, Thư Vô Tuyết đưa cho Thiên Cơ tấm lệnh bài của Ngọc Âm Tông, khiến hắn ngạc nhiên vô cùng : " Lão đại, đây là? "

" Đây là phần thưởng của ngươi, nhận đi! " Thư Vô Tuyết nhàn nhạt nói, trong giọng nói còn có chút không xem trọng lệnh bài này. Việc này cũng đúng, hệ thống tu luyện khác nhau, bọn trưởng giả trong Ngọc Âm Tông cũng chẳng có thể giúp được gì cho hắn tu luyện, với lại hắn vẫn thích tiêu diêu tự tại, tự do độc hành, nên liền nhường phần cơ hội này cho Thiên Cơ.

Bạn đang đọc Lạc Khúc Nhân Sinh Ký sáng tác bởi ThuVoTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuVoTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.