Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối mặt(2)

2179 chữ

không hề có vẻ áy náy, ngược lại, cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt gườm gườm của Shinichi:

- Sao cậu cứ đổ tội cho tôi thế nhỉ? Tôi vừa nghe đài, được biết cậu Minamida và ông Azuma đã tự sát. Chắc hai người bọn họ quá hối hận vì tội ác của mình nên mới làm như thế.

- Đúng là họ đã mất, và cảnh sát cũng suy đoán như vậy. Nhưng chị đã có mặt tại hiện trường nơi xảy ra cái chết của họ, đúng không?

- Cậu nói lăng nhăng gì thế? Tôi thậm chí còn chẳng biết họ sống ở đâu nữa là. - Nishida cười bác bỏ, nhưng ngay lập tức quay ánh mắt thù ghét lại Shinichi.

- Thật không nhỉ? Bởi cả hai người họ không tự sát.

- Hả? - Nishida ngạc nhiên khi thấy giọng tự tin của Shinichi.

- Tôi mới đến nhà chú Azuma thôi nên chưa thể nói gì về anh Minamida. Nhưng ít nhất vụ của chú Azuma không phải tự sát.

- Cậu dựa vào đâu mà khẳng định vậy?

- Cổ áo polo của chú Azuma bị mắc vào dây thừng treo cổ.

- Cổ áo polo thì liên quan gì ở đây? - Nishida cười coi thường.

- Tôi đã có dịp quan sát hiện trường một vài vụ tự tử. Tất cả những người tự sát đều không bao giờ để tóc vướng vào dây thừng, chứ chưa nói gì đến cổ áo. Tôi không chắc chắn lắm, nhưng chắc lý do đơn giản là vì nếu tóc hay cổ áo vướng vào thì người tự sát cảm giác rất khó chịu, nên họ đã vô thức gỡ ra.

Nghe nói vậy nét mặt Nishida thay đổi.

- Nhưng... Nhưng cảnh sát đã nghi ngờ ông Azuma và cậu Minamida từ trước rồi. Họ sợ bị bắt nên vội vã tự tử, làm gì có thời gian để ý đến mấy chi tiết đó.

- Chị nói sai rồi. Nếu vội vàng tự sát, chắc chắn trong tay chú Azuma phải có một thứ. Đằng này, tôi không tìm thấy thứ đó đâu.

- Thứ gì kia?

- Một đặc điểm nữa của các vụ tự tử là người ta luôn kéo mạnh dây thừng trước khi tự sát để chắc chắn nó đã được buộc chặt. Đã quyết định tự tử rồi mà dây lại đứt thì có phải đi tong hết mọi việc không?

- Ừm... - Nishida có vẻ không quan tâm.

- Khi đó, trong bàn tay sẽ có dấu vết của dây thừng.

- Hả? - Nishida biến sắc.

- Chú Azuma treo cổ bằng dây thừng bện. Tôi đã nhìn kỹ, sợi dây đó có rất nhiều tơ nhỏ xù ra, nên nếu đó là một vụ tự sát, chắc chắn tơ phải dính trên tay chú Azuma. Tôi mới sở vào một chút mà đã bị dính tơ đầy tay rồi. Đằng này, tay chú Azuma lại sạch bong.

Nishida không còn nói được lời nào, chỉ im lặng nghe Shinichi.

- Thanh tra Tamagawa nói anh Minamida cũng tự sát bằng sợi dây thừng loại đó. Tôi chưa kiểm tra tay anh Minamida nên chưa thể khẳng định chắc chắn, nhưng chắc tay anh ấy cũng không dính sợi tơ nào đâu.

- Thế hả? - Nishida nói với vẻ không liên quan đến mình.

- Có một điều này cũng rất thú vị. Kẻ giết người dùng hình thức treo cổ nạn nhân cũng thường kéo thử sợi dây thừng. Hắn phải đảm bảo nạn nhân không thoát ra được, nên phải kéo sợi dây nhiều lần để kiểm tra độ chắc chắn ấy chứ.

Giờ Nishida mặt cắt không còn một hột máu. Cô ta vô thức nhìn xuống tay:

- Vậy tay kẻ sát nhân sẽ có dấu vết của dây thừng... Kudo, cậu có thể trả tôi cái máy ảnh được không? - Cô đổi thái độ, tỏ vẻ tử tế.

- Không được đâu. Cô vừa khẳng định chưa từng đến nhà hai người kia. Thế mà mới nhìn qua tôi đã thấy trên máy ảnh này dính tơ của loại dây thừng dùng để treo cổ nạn nhân. Dùng kính lúp chuyên dụng của cảnh sát là biết ngay những sợi tơ đó ở trên đúng là hai sợi dây thừng mà cô dùng để giết chú Azuma và anh Minamida.

Nishida cúi đầu im lặng. Nhưng rồi đột ngột cô ta cười to:

- Ha ha ha!

Sau đó, cô ta rút súng từ trong túi áo khoác ra, nhằm vào Shinichi:

- Cậu đến tận đây thì chắc đã biết tại sao tôi gửi thư thách thức rồi đúng không?

- Dĩ nhiên. Cô là đệ tử số một của tay ảo thuật gia mà tôi đã bắt trong vụ giết người nửa năm trước. Anh ta làm ảo thuật gia để che giấu thân phận sát nhân của mình, nhưng tôi đã điều tra ra sự thật và báo cho cảnh sát.

- Cậu nói đúng. Tôi là đệ tử số một, và cũng là người yêu của anh ấy...

- Hả?

Shinichi rất ngạc nhiên. Gương mặt Nishida trở nên vô cùng đáng sợ. Shinichi giờ đã hiểu lý do sâu xa của việc gửi thư thách thức:

- Thì ra là thế... Nhưng chị hãy dừng việc làm hồ đồ này đi! Dù có thực hiện trót lọt vụ này, chị cũng không thể trốn chạy lâu được đâu. Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Chị giấu Ran và Sonoko ở đâu hả?

- Tôi có định trốn đi đâu nữa đâu. Chắc cảnh sát cũng sắp biết tôi là hung thủ rồi. Tôi vừa nghĩ ra ý này hay lắm: quả bom kia sẽ giết hết cả Ran, cả cậu và cả tôi nữa. Cậu nghĩ sao?

Bỗng có tiếng kêu lớn từ sau lưng Shinichi:

- Chị không được làm thế!

Nishida hướng mắt về phía tiếng nói, thì thấy Tachibana Maiko đang đứng đó.

- Maiko, em đến hơi sớm đấy. Chị bảo em phải có mặt ở đây vào sáng mai cơ mà! - Nishida có vẻ tức giận.

- Ơ? Chị vừa gọi điện nên em phải vội vàng tới đây mà. - Tachibana có vẻ ngạc nhiên.

- Hả? - Nishida không hiểu.

- Ha ha ha, tôi đã gọi bạn ấy đến bằng cái máy này. - Shinichi vừa cười vừa lấy từ trong quần ra chiếc máy đổi giọng mà tiến sĩ Agasa sáng chế. Cậu đưa máy lên miệng. - Maiko, chị đây. Em tới ngay nhé.

Giọng nói phát ra không phải của Shinichi mà nghe y hệt giọng Nishida Mai. Tachibana Maiko há hốc mồm. Nishida lườm Maiko vẻ trách móc:

- Sao lại dốt đến mức mắc vào trò lừa đó hả?

- Chị Nishida, tôi cũng gọi điện cho cả chị nữa đấy.

- Hả?

Nishida bàng hoàng. Shinichi lại đưa cái máy lên miệng:

- Chị ơi, em Maiko đây. Chị ở đâu thế? Kudo Shinichi phát hiện ra em rồi. Em cần phải nói chuyện với chị, chị cho em biết địa điểm đi.

- Đó là cậu sao... - Nishida không thể tin được.

- Đúng thế. Nhờ vậy mà tôi mới biết được chỗ này. - Shinichi cười đắc thắng.

- Sao cậu biết chúng tôi là chị em? - Nishida hỏi.

- Việc này là nhờ Ran. Khi nhìn bức ảnh Tachibana đeo khẩu trang và ảnh chị trong chiếc máy ảnh kỹ thuật số của Ran, tôi đã thấy có sự giống nhau giữa hai người. Khi lấy tay che phần mũi trở xuống, tôi nhận ra hai người giống nhau đến giật mình.

- Đúng là thám tử có khác. Maiko, em lại đây. - Nishida vẫy tay gọi Maiko lại cạnh mình. - Tôi có mũi thẳng và miệng nhỏ, trong khi mũi Maiko hơi tẹt, miệng lại vừa mỏng vừa to, nhưng mắt và dáng người chúng tôi giống hệt nhau. Xem này, chỉ cần buộc tóc giống nhau, che mũi và miệng đi là trông chúng tôi như hai giọt nước.

Nishida dùng tay trái túm tóc lên thành đuôi ngựa, và đưa tay phải vẫn cầm súng lên che mũi và miệng. Giờ thì hai chị em trông chẳng khác gì nhau. Thấy sự giống nhau đó, Shinichi bất giác kêu lên: "A...". Cậu thấy ngoài đời nhìn họ còn giống nhau hơn cả khi so sánh ảnh trong máy. Trông họ như sinh đôi, chứ không phải chị em thông thường. Nishida Mai đã khoảng hai mươi lăm tuổi, nhưng nhìn bề ngoài còn rất trẻ, nước da và dáng người lại giống Tachibana, nhưng cậu không ngờ hai người họ lại giống nhau đến mức đó.

- Cậu có vẻ ngạc nhiên nhỉ. Chị em chúng tôi hồi nhỏ hay bị cúm cùng đợt với nhau. Khi đó, chỉ cần đeo khẩu trang vào là đến cả cha mẹ ruột cũng không nhận ra ai là ai nữa, nên cậu không phân biệt được cũng phải thôi. - Nishida nói như an ủi Shinichi. - Khi tôi học cấp hai, cha mẹ tôi ly dị. Cha tôi nhận nuôi tôi, còn Maiko về ở với mẹ. Mẹ tôi tái hôn nên Maiko phải đổi họ, nhưng chúng tôi vẫn thân thiết với nhau.

- Đúng như tôi nghĩ, người trên máy bay là chị chứ không phải Tachibana.

- Chính xác. Giờ thì cậu đã hiểu Maiko biến mất khỏi máy bay thế nào rồi chứ?

- Dĩ nhiên.

- Vậy cậu thử nói ra xem nào?

- Được thôi. Chiếc máy bay chúng ta đi đỗ ở vị trí xa ga sân bay, nên phải đi xe bus ra. Trong khoảng ba phút, xe bus đỗ cạnh máy bay. Mọi người đi xuống nhưng chỉ Tachibana đã trốn trong góc khuất mà lái xe không nhìn thấy và thay sang đồ của nhân viên. Khi xe dừng lại, cậu ấy nhanh nhẹn chui ra ngoài qua cửa sổ mà không để lái xe nhìn thấy và đi qua cửa dành cho nhân viên. Sau đó cậu ấy lại thay sang quần áo học sinh và vào lại bên trong phòng chờ qua cửa dành cho khách để lên chuyến bay tới hòn đảo này của công ty khác xuất phát khoảng 20 phút sau đó.

- Cậu nói rất đúng về Maiko. Thế khi ở trong máy bay, cậu nghĩ tôi đã dùng cách nào? - Nishida có vẻ tò mò.

- Trước khi bay, học sinh thường nhốn nháo không yên. Chị đã từng đi theo các đoàn học sinh đi dã ngoại trước đây rồi, nên biết rất rõ điều này.

- Thì sao?

- Chị ở tầng hai của máy bay cùng nhân viên của Công ty Du lịch Teitan. Chị bảo sếp mình sẽ xuống giúp các thầy cô ổn định trật tự cho học sinh, để kiếm cớ xuống tầng một. Cầu thang trên máy bay có hình chữ L, và góc ngoặt của thang đã bị khuất, từ trên tầng nhìn xuống hay từ dưới nhìn lên đều không thấy gì. Chị thay sang đồng phục của trường Teitan tại đó, buộc tóc và đeo mặt nạ và vào chỗ ngồi của Tachibana.

- Có lý đấy. Thế nào nữa? - Nishida khâm phục.

- Cô lén bỏ thứ thuốc ngủ giống như viên cô cho Sonoko uống vào cốc nước ngọt của hai học sinh nữ ngồi cạnh mình. Trước khi có tín hiệu yêu cầu cài dây an toàn, cô lại ra khỏi chỗ, thay quần áo để trở lại thành Nishida Mai và trở về chỗ ngồi trên tầng hai.

Nghe Shinichi nói xong, Nashida Mai vỗ tay:

- Khả năng suy luận của cậu khá đấy. Khi ngồi vào ghế của Maiko, tôi có vô tình kéo phải tóc cậu, mà cậu cũng không nhận ra tôi là Nishida Mai. Nếu lúc đó cậu biết thì đã không có ai bị bắt cóc, cũng không có vụ án mạng nào xảy ra...

Nishida Mai cười. Shinichi cũng ân hận vì cô ta nói như vậy cũng đúng. Ngày thường cậu vẫn tự hào vì có tài quan sát hơn người, nhưng riêng lần này thì khác.

Nishida chĩa nòng súng về phía Shinichi, hất hàm chỉ về phía sau nhà kho:

- Mọi việc đều sáng tỏ rồi, giờ cậu vào trong kho đi.

Khi đó, từ trong thùng chiếc xe tải đỗ sát tường có tiếng đập thình thình. Shinichi ngạc nhiên nhìn chiếc xe.

- Suzuki Sonoko đấy. Cô ta đục lỗ trong tường để chạy trốn nhưng bị phát hiện. Tôi đã trói và nhốt cô ta vào thùng xe.

Nishida vừa cười vừa giải thích rồi lại ra hiệu cho Shinichi về phía sau nhà kho. Tiếng quẫy đạp ầm ĩ của Sonoko vẫn vang ra từ thùng xe tải, nhưng Shinichi không còn cách nào ngoài việc nghe theo lời Nishida. Vòng ra sau kho, cậu nhìn thấy một cánh cửa bằng sắt. Nishida vứt cho cậu một chiếc chìa khóa, ra lệnh:

- Mở ra đi.

Shinichi nhận lấy chìa, tra vào ổ. Cùng với tiếng "cộp", ổ khóa bật mở. Nishida lại ra hiệu: "Đẩy cửa đi". Shinichi dùng cả hai tay, dồn sức đẩy cánh cửa. Cửa từ từ mở ra với tiếng kêu

Bạn đang đọc Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.