Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối mặt

2171 chữ

Shinichi đã tới cảng biển cũ. Lối vào cảng có treo biển "Cấm vào". Bên trong không một bóng người. Shinichi nhẹ nhàng nhảy qua sợi dây.

Khu cảng cũ không ai chăm sóc, nên giờ trông tang hoang. Shinichi vừa nghĩ "Đâu nhỉ?", vừa nhìn quanh. Cậu thấy một nhà kho bằng gạch đỏ ở phía xa, bèn chạy về phía đó. Tới được nhà kho, Shinichi vừa thở hổn hển vừa đấm mạnh vào cánh cửa kim loại.

- Ran ơi, tớ đến cứu cậu đây! - Shinichi gọi to nhưng không có tiếng đáp trả từ bên trong. Cậu dùng hết sức đẩy cửa. Cánh cửa im lìm không nhúc nhích. Trên nắm đấm cửa có quấn một sợi dây xích dày, lại có khóa một ổ khóa lớn.

Shinichi tức tối nói: "Chết tiệt!", và định vòng qua bên phía bên phải nhà kho để ra sau, nhưng phía đó có chất đầy xuồng. Shinichi quay ngoắt lại, định theo đường phía bên trái kho, thì thấy bên đó có một chiếc xe đỗ sát vào tường.

Bỗng có tiếng người vang lên từ sau lưng Shinichi. Cậu quay lại thì thấy cô Nishida Mai đứng đó, vẻ ngạc nhiên:

- Ủa, Kudo đấy à?

- Sao chị lại ở đây?

- Chị thích kiến trúc của nhà kho cũ, nên đi đến đâu trong nước cũng tìm đến nhà kho cũ chụp ảnh cho bằng được.

Cô Nishida giơ chiếc máy ảnh kỹ thuật số trên tay lên, chụp Shinichi một cái rồi cười tươi.

- Sở thích của chị hay ho nhỉ...

- Có gì đặc biệt lắm đâu. Mấy sếp ở Công ty Du lịch Teitan còn bảo chị có sở thích cổ lỗ sĩ ấy chứ... - Cô cười.

- Em không nghĩ thế đâu. Chị cho em xem ảnh được không ạ? - Shinichi chìa tay phải ra.

- Chị chụp ảnh không đẹp lắm đâu, em xem chị ngại lắm...

Ngượng ngùng vậy nhưng Nishida cũng đưa máy ảnh cho Shinichi. Cậu lấy trong túi ra một chiếc khăn, dùng nó lót tay, đỡ lấy máy ảnh.

- Em đâu cần cẩn thận thế. - Chị Nishida cười khi thấy máy ảnh của mình được bọc trong lớp khăn.

- Em phải cẩn thận chứ. Chiếc máy ảnh này là bằng chứng của một vụ giết người, em không thể để dấu vân tay của mình dính vào được.

Shinichi cười vẻ hài lòng và cất máy ảnh vào túi quần. Nghe cậu nói vậy, sắc mặt cô Nishida thay đổi:

- Em nói đó là bằng chứng nghĩa là sao? Chị chỉ chụp ảnh của nhà kho bằng gạch thôi mà.

- Lý do của chị khá lắm. Chắc chị phải nghĩ ra lý do đó từ trước rồi, phải không, Kẻ bắt cóc? - Shinichi lườm.

- Kẻ bắt cóc ư? - Cô Nishida tỏ vẻ không hiểu.

- Chị đừng giả vờ nữa đi.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Shinichi, cô Nishida tỏ vẻ sợ hãi.

- Chị mau thả Ran và Sonoko ra!

Shinichi nói giọng gay gắt, nhưng cô Nishida chỉ thở hắt ra. Cô nói với giọng kẻ cả của người lớn dạy bảo đứa trẻ nghịch ngợm:

- Em nói gì từ nãy đến giờ thế? Dù là thám tử nổi tiếng, em cũng không thể bắt người mà không có bằng chứng được. Em bảo chị thả Ran và Sonoko ra ư? Khi Sonoko biến mất khỏi con thuyền, chị có mặt ngay trên boong cùng với em, em không nhớ sao? Với lại, khi Ran bị bắt cóc từ hội trường khách sạn, chị ở trên sảnh tầng một cùng ông Mori, bố Ran. Làm sao chị bắt cóc hai cô bé được?

- Chỉ cần dùng mánh khóe là chị hoàn toàn có thể ra tay.

Shinichi vẫn tiếp tục lườm. Chị Nishida tỏ vẻ khó chịu khi thấy Shinichi không thèm nghe lời giải thích mà vẫn khăng khăng coi chị là hung thủ.

- Nếu em cứ một mực nghĩ vậy, thì giải thích mánh khóe mà em nghĩ chị dùng xem nào?

- Được thôi. - Shinichi liếc đồng hồ rồi gật đầu. - Đầu tiên là vụ bắt cóc Suzuki Sonoko. Từ đầu chị đã treo một vật nặng ở đuôi thuyền, và cài đặt sao cho đến một thời điểm nhất định dây thừng sẽ cháy, thả vật đó xuống nước. Khi nghe tiếng động, mọi người trên thuyền đã chạy về phía đuôi. Nhưng Sonoko đã bị chị giấu ở một nơi bí mật trên thuyền từ trước đó rất lâu rồi.

- Một nơi bí mật ư? - Cô Nishida ngạc nhiên.

- Sonoko bị say sóng nên uống thuốc chị đưa. Thực ra viên thuốc đó chính là thuốc ngủ. Vì thế Sonoko đã ngủ mê mệt trên giường. Biết trước điều đó, chị đã dùng chìa khóa sơ cua mở cửa phòng Sonoko, bế cô ấy sang căn phòng có tủ quần áo to bên cạnh. Chị giấu Sonoko vào trong tủ, tháo bờm của cô ấy ra và bí mật thả chiếc bờm xuống nước từ vị trí mạn thuyền. Ran phát hiện ra chiếc bờm và kêu lên, làm tất cả mọi người đều nghĩ Sonoko đã rơi xuống biển.

Nishida im lặng nghĩ Shinichi nói.

- Chị đặt trước trên bờ biển bộ đồ lặn của nam giới, bình dưỡng khí và áo phao. Khi được người trên thuyền báo Sonoko đã biến mất, cảnh sát lập tức lên thuyền tìm kiếm, nhưng vừa nghe tin phát hiện ra bằng chứng chị tạo trên biển cảnh sát đã chủ quan kết luận rằng Sonoko bị đưa ra khỏi thuyền, và không chú ý kiểm tra thuyền nữa. Kế hoạch của chị như vậy đã thành công.

- Khoan đã. - Cô Nishida vội vàng ngắt lời. - Sonoko bị Kẻ bắt cóc lôi xuống biển, nên trong phòng mới có vết chân. Chính em cũng nói vậy cơ mà?

- Vì vết chân đó trùng khớp với bộ đồ lặn của anh Minamida, nên cảnh sát mới cho rằng anh ấy là hung thủ.

- Cảnh sát nói vậy là đúng rồi. Sonoko có vẻ thích anh Minamida, nên anh ta không khó gì mà đưa em ấy ra khỏi phòng. Chắc anh ta đã nhờ đồng bọn đưa Sonoko đi để ở lại trên thuyền tạo bằng chứng ngoại phạm.

- Không, vết chân chắc chắn không phải của anh Minamida.

- Tại sao?

- Chị đã đặt đôi giày cùng hãng, cùng cỡ với anh Minamida rồi cố tình để lại dấu chân.

- Ha ha, thật vớ vẩn! - Cô Nishida lườm Shinichi.

- Vết mòn trên đáy giày anh Minamida hoàn toàn khác với vết chân phát hiện ở hiện trường.

- Vết mòn ư?

- Anh Minamida thuận tay trái. Tôi biết điều này vì thấy anh ấy nhấc bình dưỡng khí nặng tới hai chục cân bằng một bên tay này. Anh ấy ngày nào cũng khuân vác bình dưỡng khí mà khách dùng từ thuyền vào tận trong kho của cửa hàng. Bình thường, những người làm việc nặng như vậy mà lại thuận tay trái thì đế giày bên trái chắc chắn sẽ bị mòn hơn hẳn bên phải. Thế mà vết giày ở hiện trường lại có hai bên bằng nhau. Điều đó chứng tỏ đó là vết chân giả tạo từ đôi giày mới tinh. Khi ở trên thuyền tôi đã nhìn đôi chân giày lặn của anh Minamida, trông chúng cũ lắm rồi, không thể không mòn được. Tôi cũng đã bảo thanh tra Tamagawa kiểm tra lại vết chân ở hiện trường. Nếu suy nghĩ sáng suốt, chắc chắn chú ấy cũng sẽ để ý thấy sự khác nhau này và gọi điện cho hãng giày để hỏi xem gần đây có ai đặt mua đôi giày lặn màu đen cỡ 30 không. Hãng giày đó thường bán giày đến cỡ 29, nên muốn mua giày cỡ to hơn phải đặt làm. Cửa hàng luôn giữ đơn đặt hàng, nên việc tìm ra tên cửa hàng và người mua không khó đâu. Chị sẽ bị phát hiện nhanh thôi.

Nghe Shinichi nói, Nishida im lặng một lát, nhưng rồi cãi lại:

- Hừm, chắn chắn không có chuyện tôi là hung thủ! - Gương mặt của Nishida khi đó có vẻ tự mãn, nhưng cũng có vẻ gượng gạo của một kẻ cố gắng che giấu hành vi phạm pháp của mình. - Khi Sonoko biến mất, tôi ở trên tàu. Nếu cậu bảo tôi là hung thủ, thì thử nói xem tôi giấu em ấy ở chỗ nào? Cảnh sát đã tìm khắp ngóc ngách của thuyền rồi mà có thấy gì đâu? Chắc chắn em ấy không có mặt trên tàu!

- Không phải là không có mặt, mà là không được tìm ra. Tất cả là do mánh khóe của chị.

- Mánh khóe gì mới được chứ!

- Chị đã dùng gương.

Nghe Shinichi nói, Nishida lại im bặt.

- Sonoko có mặt trong tủ áo ở phòng bên cạnh. Cảnh sát cũng kiểm tra phòng đó, nhưng do trong tủ có một chiếc gương được đặt chéo, nên họ đã tưởng ở trong không có ai. Đây là mánh rất cơ bản của các nhà ảo thuật gia thường dùng trong trò ảo thuật làm chú thỏ biết mất. Nếu để một tấm gương theo đường chéo của chiếc hộp màu đen, gương sã phản chiếu góc đối diện của hộp, làm người ngoài nhìn vào tưởng chiếc hộp rỗng không và chú thỏ đã biến mất, trong khi thực ra chú thỏ vẫn ở trong hộp. - Shinichi nhe răng cười. - Đơn giản là thế, nhưng vì bên trong tủ quần áo của tàu cũng được sơn màu đen, nên cảnh sát dễ dàng mắc mưu. Họ cũng chủ quan không kiểm tra kỹ vì ai ngờ một chiếc tủ quần áo thông thường lại được trang bị mánh khóe đó cơ chứ? Khi tôi mở tủ, trong tủ có đặt một chồng khăn trải giường. Bỏ chồng khăn ra, tôi phát hiện ra một miếng ván trùng khít với vết xước nói trên. Đúng như tôi nghĩ, một mặt của tấm ván được tráng gương. Khi đặt tấm gương vào trong tủ, chị đã vô tình kéo lê, làm xước đáy tủ nên mới phải để đống khăn trải giường lên trên để che dấu vết.

Thấy Nishida vẫn im lặng, Shinichi nói tiếp:

- Sau khi cảnh sát rời khỏi tàu, chị đã bỏ tấm gương ra giấu dưới gầm giường, và đưa Sonoko đi.

- Nhưng... Việc đó ngoài tôi ra ai chẳng làm được?

Nghe Nishida cãi, Shinichi không trả lời.

- Với lại, trong lần bắt cóc tiếp theo tôi có mặt ở sảnh khách sạn. Ông Mori Kogoro, bố của Ran sẽ làm chứng cho tôi. Khi đó ông Azuma và anh Minamida mới là người không có bằng chứng ngoại phạm. - Nishida mắt ngấn lệ, ra sức thanh minh.

Shinichi nhìn Nishida bằng đôi mắt lạnh lùng:

- Đúng thế. Chắc chị đã nhờ ai đó gọi hai người bọn họ đi, để một mình chị ở lại với ông bác, tạo ra bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy chị không thể ra tay. Nhưng chị vẫn thực hiện được điều đó bằng một cách khá mạo hiểm. - Shinichi giờ đang nhìn Nishida với vẻ căm hận tột độ.

- Cách mạo hiểm nào kia? - Nishida lườm lại.

- Ran không bị bắt cóc, mà đã tự ý đi khỏi hội trường.

- Tự ý đi khỏi hội trường ư? Làm cách nào mà tên bắt cóc lại bắt em ấy tự ý ra khỏi hội trường mà không bị ai để ý cơ chứ?

- Chị đã gửi thư cảnh báo tới Ran. Nội dung chắc đại loại thế này: "Suzuki Sonoko đã bị bắt cóc nhầm, cô mới là người ta nhắm đến. Nếu muốn cứu mạng bạn thân, đúng trưa mai cô phải dùng chiếc chìa khóa trong phong bì để mở cửa phòng nghỉ sau cánh gà ở hội trường. Sau đó, hãy mặc bộ quần áo nhân viên trong tủ và trốn ra ngoài qua cửa thông gió của nhà vệ sinh. Đừng nghĩ tới việc báo điều này với ai vì cô đã bị theo dõi. Nếu không làm đúng yêu cầu, tính mạng của Sonoko sẽ không còn đâu.". Chị có thấy đúng không?

Nishida câm như hến.

- Chắc tôi nói trúng tim đen rồi. Thảo nào khi ở trong hội trường Ran cứ đứng ngồi không yên mãi. - Shinichi nhớ lại.- Ran định nói cho tôi về bức thư nhưng sợ bị theo dõi nên không dám. Vào đúng giữa trưa, khi hội trường mất điện, đồng bọn của cô đã đốt pháo để giả tiếng súng đánh lạc hướng viên cảnh sát đứng canh ở phòng nghỉ. Nhân cơ hội đó, Ran đã vào phòng, khóa trái cửa và thoát ra khỏi khách sạn đúng như chị yêu cầu. Tôi thật không ngờ chị lại hèn hạ tới mức lợi dụng tình bạn của Ran và Sonoko.

Nishida

Bạn đang đọc Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.