Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh ngộ.

Phiên bản Dịch · 1980 chữ

Nhóm dịch: Hany

Nguồn: Mê truyện

“ Nghĩ không ra nữ tử duy nhất này lại là kỳ tài khó gặp trăm năm nay của Thục Sơn.” Mấy người sư trưởng ở đây đều thầm nghĩ.

“ Mỗi một tầng sau này đột phá còn khó hơn trước vài lần, tu vi tiến cảnh của nàng ta lại nhanh hơn ta gấp đôi.” Sắc mặt Tông Chấn cũng tái nhợt. Tiến cảnh như vậy đại biểu cho việc sau này hắn không còn có cơ hội nào chiến thắng nàng.

“ Lạc Bắc.”

Thanh âm vừa vang lên, chút rối loạn vừa xuất hiện trên sân rộng liền an tĩnh lại. Bởi vì kế tiếp Đoạn Thiên Nhai đã kêu tên Lạc Bắc.

“ Đến phiên ta rồi.”

“ Thái Thúc vài ngày trước còn dừng lại ở cảnh giới tầng thứ hai. Không nghĩ tới hôm nay đã đột phá tới cảnh giới tầng thứ ba. Ta ngay cả cảnh giới tầng thứ nhất cũng chưa đột phá.”

Mọi người đều chăm chú nhìn vào Lạc Bắc đang chậm rãi tiến tới Vô Tự bi. Lạc Bắc là đệ tử nhập môn có điều kiện tốt nhất trong những năm gần đây, vừa xuất hiện đã có ánh sáng chói mắt. Hơn nữa, chuyện của Lạc Bắc và Thái Thúc đã truyền ra khắp đệ tử tam mạch. Hiện tại mọi người đều khiếp sợ nhìn thấy Thái Thúc đạt tới Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết tầng thứ ba. Lúc này bọn họ cũng đều bất giác tự nghĩ Lạc Bắc cũng sẽ không đột phá tới cảnh giới tầng thứ ba rồi chứ? Nhưng làm bọn họ tuyệt đối không ngờ đến chính là Lạc Bắc càng đi tới gần Vô Tự bi, trong lòng càng cảm thấy cay đắng.

“ Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết, tầng thứ nhất.”

“ Cái gì?”

Toàn bộ khoảnh sân rộng đều ồ lên, thậm chí so với vừa rồi Thái Thúc đạt tới Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết tầng thứ ba còn ồn ào hơn.

Tất cả đều thấy một quyền vừa rồi của Lạc Bắc đánh tới Vô Tự bi, tầng quang mang màu xanh lóe lên nhàn nhạt như có như không.

Coi như là cùng cảnh giới tầng thứ nhất, tiến cảnh của Lạc Bắc so với Huyền Vô Kỳ cũng kém hơn rất nhiều.

Một người có danh tiếng trong đám đệ tử nhập môn, có tư chất mà các sư trưởng đều nhận định là đệ nhất, tu vi tiến cảnh lại chỉ có như vậy sao?

Trong nhất thời, hầu như toàn bộ đệ tử của Kinh Thần phong và Thiên Chú phong đều sinh ra một cảm giác lạ lẫm.

“ Lẽ nào hắn có tư chất vô cùng tốt nhưng mỗi ngày lại lười biếng, không chuyên cần tu luyện sao? Không có khả năng, các vị sư trưởng của Qua Ly làm sao lại để hắn mỗi ngày đều lười biếng?”

“ Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tu vi của hắn hình như kém cỏi nhất trong những người đã khảo nghiệm…”

“ Sao hắn chưa đi xuống?”

“ Hắn…sao hắn như mất hồn vậy?”

Ngay lúc giọng nói lạnh lùng của Đoạn Thiên Nhai báo ra tu vi tầng thứ nhất của Lạc Bắc, toàn trường đều xôn xao thảo luận. Nhưng bọn họ bỗng thấy Lạc Bắc không có đi xuống, mà vẫn đứng yên, ngây dại trước Vô Tự bi.

Lúc này thanh âm thảo luận xôn xao đã ngừng lại, thế nhưng Lạc Bắc tựa như chưa bừng tỉnh, vẫn đứng im không nhúc nhích như trước.

“ Lạc Bắc sư đệ.” Một thanh âm vang lên có chút sợ hãi. Nhưng thanh âm vang lên giữa lúc mọi người không nói tiếng nào lại có vẻ dũng cảm. Người lên tiếng là Lận Hàng.

Tuy rằng cũng đã biết tiến cảnh của Lạc Bắc nhưng lúc này thấy Lạc Bắc đứng ngơ ngác trước Vô Tự bi, Lạn Hàng lại không biết nói gì, có chút khổ sở, nhịn không được mà hô lên với Lạc Bắc.

Thế nhưng mặc cho tiếng ồn ào vang lên xung quanh, Lạc Bắc vẫn đứng ngơ ngác như trước, dường như không nghe thấy gì.

“ Người này, không chịu nổi đả kích sao?”

Trong đầu rất nhiều đệ tử của Kinh Thần phong và Thiên chú phong nhất thời hiện lên suy nghĩ như vậy.

“ Xem ra, tư chất đệ nhất cũng không dùng được.”

Đúng lúc trong lòng Lạn Hàng vừa khẩn trương nhịn không được muốn tiến lên vài bước nhắc nhở Lạc Bắc thì bỗng có một đạo thân ảnh vù một cái đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Trong nháy mắt xuất hiện bên người Lạc Bắc giống như quỷ mị là một lão già ục ịch mặc quần áo màu đen. Nhìn trang phục của hắn hẳn là sư phụ của Kinh Thần nhất mạch. Thế nhưng những đệ tử của Kinh Thần phong cũng không biết lão giả này có địa vị gì.

Lạn Hàng rất sợ lão giả ục ịch này trách cứ Lạc Bắc, nhưng hắn chưa kịp bước tới trước đã bị Thái Thúc kéo vạt áo giữ lại. “ Đừng nhúc nhích, hắn không giống như làm khó Lạc Bắc.”

Lạn Hàng dừng lại, quả nhiên lão giả ục ịch tướng mạo bình thường, chỉ có lông mi là trắng bệch, không có ý tứ quở trách Lạc Bắc, hắn chỉ tỉ mỉ quan sát Lạc Bắc một chút. “ Hả”, Lập tức hắn hơi nhíu máy, một ngón tay điểm trúng mi tâm Lạc Bắc.

Khi lão giả ục ịch đến bên người thì Lạc Bắc đã tỉnh lại rồi. Thế nhưng một ngón tay của lão giả vươn ra, nhìn qua chỉ là động tác bình thường nhưng Lạc Bắc ngay cả động tác phản xạ cũng không thực hiện được, đã bị điểm trúng.

Ngay lúc đó, trên mặt lão giả ục ịch hiện lên thần sắc cực kỳ thất vọng: “Ngươi xuống dưới đi.” Ngón tay hắn điểm vào mi tâm Lạc Bắc một lúc rồi nói.

“ Làm sao vậy? Hắn điểm vào mi tâm ngươi làm cái gì? Lạc Bắc, ngươi có cảm giác gì khác lạ không?”

Lạc Bắc trở lại chỗ Thái Thúc và Lạn Hàng, hai người nhịn không được mà thân thiết hỏi Lạc Bắc. Thế nhưng Lạc Bắc một lời cũng không nói mà chỉ vô ý thức lắc lắc đầu.

Bởi vì lúc này trong lòng Lạc Bắc dường như có sóng gió ngập trời.

Vừa rồi hắn ngây ngốc đứng trước bia đá, cũng không phải là do thấy tu vi của mình thấp nhất toàn trường mà tâm lý không chịu nổi.

Lạc Bắc đã nghĩ đến tình huống như vậy, hiện tại đối mặt cũng không cảm thấy mất mát, xấu hổ, mà là có chút hổ thẹn với sự trông mong, dạy bảo của Đan Lăng Sinh.

Sở dĩ hắn ngây ngốc tại chỗ, đó là bởi vì khoảnh khắc hắn đánh một quyền lên Vô Tự bi, trong đầu có vô số ý niệm ùn ùn kéo đến. Cho đến lúc này, hắn chỉ cảm thấy mình hình như đã bắt được cái gì đó then chốt, nhưng nhất thời cũng chưa hiểu rõ.

“ Thương thế, vậy mà đã khỏi toàn bộ rồi.”

Hít sâu một hơi, Lạc Bắc cố gắng để cho mình thanh tĩnh lại, không để ý đến ngoại giới, liều mạng ổn định lại những rối loạn ở trong đầu.

Vốn khi Lạc Bắc đánh ra một quyền đó, trong lòng cực kỳ khổ sở. Nhưng một quyền đánh tới Vô Tự bi, hắn bỗng phát hiện chính mình trong lúc đó có một chút trở ngại rồi kinh mạch bị thương nghiêm trọng do luyện công vội vàng liều lĩnh, lục phủ ngũ tạng dĩ nhiên lại đã hoàn toàn khôi phục. Hơn nữa khí huyết toàn thân lưu động hình như có chút gì đó khác thường.

Mà thoáng cái che khuất mọi ý niệm trong đầu hắn chính là khi đánh một quyền lên Vô Tự bi, kim sắc chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cũng rục rịch chuyển động, như là không tự chủ được, cùng với Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết giống nhau, đi qua cánh tay, mạnh mẽ tiến về tấm bia đá. Nay lúc đó, thân thể hắn dường như hư ảo, thần thức dường như không điều khiển được. Nhưng tựa hồ như gặp nạn, Kim Hoa trong cơ thể chợt lóe, kim sắc chân nguyên trong thức hải thoáng cái đã yên ổn lại, trấn định lại như trước.

Lạc Bắc ngơ ngác đứng trước Vô Tự bi. Khi Kim Hoa chợt lóe hắn có một cảm giác huyền diệu khó bề giải thích. Lúc lão già ục ịch của Kinh Thần phong đến bên người rồi điểm vào mi tâm hắn, trong mắt có chút không giải thích được. Lạc Bắc liền biết lão giả này hẳn chỉ muốn thăm dò hắn, muốn biết vì sao tiến cảnh của hắn lại chậm chạp như vậy. Lúc này, trong lòng Lạc Bắc rất sợ hãi, rất sợ lão giả ục ịch này phát hiện ra hắn là đệ tử của La Phù, lén lút tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh.

Khó có thể dùng lời nào miêu tả cảm giác lúc đó của Lạc Bắc. Ngay khi lão giả điểm tới mi tâm, một đạo chân nguyên khiến người ta run sợ trong nháy mắt đi qua mi tâm chui vào trong kinh mạch. Có thể nói là chân khí hết sức cô đọng, giống như một độc xà xuất hiện ở khắp nơi. Thậm chí Lạc Bắc nghĩ nó thông thấu tới mỗi một chỗ chân lông của chính mình, như là xem xét toàn bộ cấu tạo thân thể của mình. Ngay lúc đó, Kim Hoa lại chợt lóe.

Khi trên mặt lão giả xuất hiện thần sắc thất vọng, Lạc Bắc tin tưởng lão vẫn chưa phát hiện ra hắn tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh.

“ Chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, đúng là ít đi rất nhiều.”

Những ý niệm ùn ùn xuất hiện trong đầu, căn bản Lạc Bắc khó có thể thanh tĩnh. Hiện tại hắn cố gắng tĩnh tâm, không để ý tới xung quanh, đã có một chút hiệu quả. Khi hắn đã chính thức nhập định, phát hiện thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng cũng lập tức thấy chân nguyên kim sắc của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đã thiếu đi hơn phân nửa.

Ngược lại, kinh mạch và lục phủ ngũ tạng nguyên bản đã bị thương tổn không những đã khỏi hẳn mà càng trở nên dẻo dai, kiên cường hơn. Hơn nữa quan sát thì thấy máu huyết cũng có màu kim sắc nhàn nhạt.

Kim sắc khí huyết lưu chuyển liên tục trong cơ thể, mơ hồ ảnh hưởng tới cốt cách, da thịt. Toàn thân thư thái dễ chịu, tinh lực tràn đầy dùng không hết.

“ Khí huyết dung nguyên, luyện cốt, luyện da.”

Trong lúc nhất thời, Lạc Bắc thiếu chút nữa không nhịn được mà kinh hô lên.

Bất tri bất giác, Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh của Lạc Bắc đã đột phá cảnh giới tầng thứ nhất, đạt tới khí huyết dung nguyên, luyện cốt, luyện da.

Đây là cảnh giới mà ngoại trừ kinh mạch, khí huyết cũng bắt đầu chân chính được rèn luyện.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! ()

14-12-2012, 10:51 AM

La Phù

Tác giả: Vô Tội

Bạn đang đọc La Phù của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.