Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần gặp lại hắn đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1029 chữ

Đêm dài lạnh lẽo dần qua, bóng tối mờ ảo dần được thay bằng những tia sáng đầu ngày âm ấm, làm dịu đi lớp băng giá trên da thịt con người. Khải Huyền đưa ngón tay nghịch nghịch tia sáng chiếu vào qua song cửa. Xúc cảm ấm áp chân thực khiến cô càng trở nên bình tĩnh. Tống Khải Huyền đã trở lại.

Bắt đầu rồi…

Cô nắm sợi dây và nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Hai cô gái trong phòng nhíu mày nhìn chằm chằm cô, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường.

Khi Khải Huyền vừa nhét sợi dây dài vào túi đồ thì cánh cửa sắt nặng nề mở ra mang theo âm thanh chói tai.

“Tập hợp!”

Một người đàn ông trung niên gương mặt dữ tợn hướng vào phòng rống lên. Những người trong phòng lục đục đứng dậy nặng nề lê bước chân ra ngoài. Hai cô gái thương tích đầy mình cố nhịn đau đớn để tỏ ra bình thường, nhưng gương mặt tái nhợt đã tố cáo tất cả.

Những đứa trẻ khác cũng đi ra ngoài tập trung trên dải đất rộng sau nhà. Chúng đều được sắp xếp ở dãy phòng dọc hành lang nơi Khải Huyền bước vào tối qua. Mỗi người mang theo suy nghĩ và tâm trạng khác nhau thất tha thất thiểu dàn thành ba hàng ngang nghiêm chỉnh.

Khải Huyền nhác thấy bóng dáng Vĩnh Khang trong đám người cao to đứng ở phía trước. Hắn khẽ đưa mắt về phía cô một giây rồi chuyển ánh nhìn về hướng khác, không có thái độ gì đặc biệt.

“Hôm nay làm quen với súng. Chia thành nhóm và làm theo chỉ định của huấn luyện viên.”

Người đàn ông có gương mặt dữ tợn ban nãy đứng thẳng người cao giọng ra lệnh. Đám trẻ bên dưới rất có trật tự mà di chuyển. Nhóm của Khải Huyền do Vĩnh Khang đảm nhiệm. Gọi là nhóm nhưng thật ra chỉ có một lớn và hai đứa trẻ nhỏ, lớn là hắn và hai đứa trẻ nhỏ không ai khác là cô và cậu thanh niên lúc nào cũng mang khuôn mặt lãnh kia. Cô không cảm thấy điều này là trùng hợp.

Hắn dẫn bọn trẻ đến một căn phòng lớn trắng toát. Chính giữa phòng đặt một cái bàn, bên trên toàn súng là súng. Cô cũng không hề xa lạ với thứ ‘đồ chơi’ này. Chính nó đã gián tiếp cướp đi tuổi thơ tươi đẹp của cô, cô có phần… hứng thú.

Quả thật là cô hứng thú. Vì chính thứ này tuy đã dẫn cô đến cánh cửa của thần Hades, nhưng trong phút chốc nó chính là đôi cánh đưa cô thoát khỏi địa ngục tăm tối. Gần như thứ vũ khí này đã làm bạn với cô trong suốt hai năm qua, cho đến cái ngày định mệnh đó.

Khi đó, Khải Huyền vừa mất mấy ngày ròng rã trốn được đến đây, khi đó trong túi cũng không còn được mấy đồng tiền, cô không màng đến cái dạ dày trống rỗng của mình, trực tiếp mang số tiền lẻ kia đi mua ba hộp sữa cho Khải An. Đến một ngã rẻ, cô bị chặn đường

Là một bọn côn đồ ...

Lúc này cô đã mệt rệu rã, không muốn đôi co nhiều, trực tiếp vòng ra hướng khác. Nhưng bọn chúng không để yên, đã chọc cho Khải Huyền tức điên lên. Cô không lên tiếng mà quật ngã một thằng trong đám xuống. Bọn này cũng không vừa, trực tiếp xông vào ẩu đả. Khải Huyền đang trong trạng thái kiệt sức, đánh một lúc cũng thấm mệt. Nhưng bọn kia cũng không khá hơn là bao. Chúng không nghĩ rằng một đứa trẻ nhỏ gầy lại có thể đánh cho mấy thằng thanh niên như chúng đến mặt mũi bầm dập.

Ngay lúc giằng co thì một thằng lấy từ đâu ra cây gậy lớn quất mạnh vào đầu Khải Huyền. Trong tức khắc, cô cảm thấy trời đất như xoay chuyển, nhưng khi nhìn thấy máu mình nhỏ giọt xuống đôi vai trơ xương, cô lại trở nên tỉnh táo hẳn. Một tay nắm chặt túi sữa, một tay nhanh như chớp nảy lên giằng lấy cây gậy rồi phang vào thằng vừa nãy chơi xấu cô.

Bọn chúng nhận thấy tình hình không mấy khả quan, ra hiệu nhau rút về. Lúc này Khải Huyền mới cảm thấy đầu quay mòng mòng, cảnh vật trước mắt nhòe dần đi. Cô ngã lăn xuống đường, ánh mắt mờ đi vì máu.Trong lúc ý thức sắp mất đi, ánh mắt cô chợt dừng lại nơi một chiếc xe thể thao đỗ ven đường đối diện.

Nhìn xuyên qua lớp kính dày, cô có thể cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương ấy, quen thuộc mà xa lạ, đang từ từ đánh giá về phía này. Mắt cô mờ dần đi, sự kiệt sức không cho phép mi mắt cô mở thêm giây phút nào nữa.

Bên trong xe, có một người trầm ngâm nhìn vào thân thể nhỏ bé nằm trơ trọi bên lề đường. Người đó đã chứng kiến hết một màn khi nãy, nhưng vẫn không mấy để tâm lắm. Nhưng anh có thể thấy được, trước khi đôi mắt đỏ như máu ấy khép lại, nó đã chăm chăm nhìn anh như hiểu thấu, như ăn tươi nuốt sống, một nỗi chết chóc vô hình như vây lấy anh trong giờ khắc ấy, trong đó, là cả một thế giới của máu, tràn ngập hai chữ ‘hận thù’.

Khi Khải Huyền tỉnh dậy thì cũng là lúc cô nhận thức được, súng của cô đã mất. Cô không nghĩ là nó đã bị lấy trong lúc cô vật lộn với đám côn đồ, vì cô đã cất giấu ở nơi rất khó nhận biết. Trong phút chốc, đầu cô gái nhỏ hiện lên hình ảnh chiếc xe màu xám bạc viền đen sáng loáng.

Bạn đang đọc Là Anh Sẽ Không Là Ai sáng tác bởi Cẩuca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacduongbang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.