Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần gặp lại hắn đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 722 chữ

Bên trong căn phòng tối om, nhìn không cách nào có thể thấy được năm ngón tay, có thể nói căn phòng này được lắp đặt đặc biệt tiết kiệm nhất trong căn biệt thự, xung quanh là bốn bức tường dày trơn phẳng, chỉ có một cửa sổ thoáng nằm tít trên cao để lấy đủ ánh sáng và không khí cho bọn trẻ hít thở, mặc khác căn phòng còn đặc biệt cách âm hiệu quả, ở bên trong sẽ không nghe thấy bất cứ tạp âm nào ở phía ngoài nhưng bên ngoài có thể đặc biệt nghe thấy mọi động thái từ phía bên trong.

Không biết bây giờ trời đã sáng chưa, cô đã ngủ được bao lâu rồi kể từ ngày em trai cô mất đi, không đêm nào cô có thể yên giấc, thường thì đến canh hai, canh ba cô sẽ giật mình tỉnh giấc, đương nhiên thứ mà cô nhìn thấy không hề đẹp đẽ và dịu dàng chút nào, hầu như chỉ là máu và nước mắt, hầu như chỉ có đau đớn và đau khổ bao trùm thân hình gầy gò kia là sự tự trách song song với nỗi oán hận vô cùng tận. Cô hận càng nhiều thì trách mình cũng không ít hơn là bao, càng trách mình thì cô lại càng thêm một tầng thù hận với kẻ đã đẩy cô xuống nơi địa ngục của trần giang. Không có gì là không thể, cô luôn tin vào điều đó, và càng thêm tin rằng rồi cũng có một ngày cô sẽ tự tay mình đẩy hắn xuống tám tầng địa ngục nơi vĩnh cửu sẽ mãi mãi không thấy nổi chút ánh sáng.

Nhưng còn bây giờ, cô thật vô dụng, cô đã không bảo vệ được gia đình mình ngay đến lời hứa cuối cùng với ba mẹ cô cũng không hoàn thành được, cô không chăm sóc cho em trai đã đành, song còn tận mắt chứng kiến một đám côn đồn kia ngang nhiên cướp đi sinh mệnh yếu ớt của đứa bé mà cô hết lòng nâng niu như sợ tan, sợ vỡ.

Ngày hôm nay lại càng đặc biệt, kể từ lúc cô bước chân vào cánh cổng này, cô biết mình đã sai rồi, nhưng cô không sợ, càng không ân hận, vì chẳng còn gì khiến cô sợ và hối tiếc với cuộc đời này nữa. Đêm nay cũng không ngoại lệ, Khải Huyền thở phù phù ngồi bật dậy. Trên mặt cô ướt lạnh, không rõ là mồ hôi hay nước mắt.

Cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở hỗn loạn.

Một cơn ác mộng khủng khiếp.

Nhưng cũng là quá khứ đau đớn của cô ….

Nhẹ vỗ vỗ gáy hơi đau, cô nhẹ nhàng đứng dậy. Trời vẫn còn mờ mờ tối. Nhìn chung quanh phòng, mọi người đều còn đang ngủ. Cậu trai nhỏ khiến cô chú ý vẫn đang ngồi tựa vào góc tường, tư thế không thay đổi.

Cô lấy trong túi đồ ra một sợi dây dài, ném lên song cửa sổ trên cao. Sau khi đã xác định nút thắt chắc chắn, cô nhẹ nhàng đu người lên.

Bệ cửa sổ tuy nằm tít trên cao nhưng rất to, đủ cho Khải Huyền nằm trên đó. Song cửa bằng hợp kim chắc chắn, xếp song song xen kẽ nhau, đủ cho ánh sáng bên ngoài lọt vào mà người bên trong cũng không thể trèo qua được.

Thứ nhất, tường này trơn phẳng, cửa sổ lại ở tít trên cao, muốn lên đấy thì phải có thang hoặc dây như Khải Huyền bây giờ.

Thứ hai, nếu muốn thoát khỏi đây bằng cánh cửa sổ này, phải từ đây nhảy ra bên ngoài. Cô nhìn xuống mặt đất xanh rờn ẩn hiện trong đêm tối, tính từ chỗ cô đang ngồi xuống dưới đấy ít nhất 10 mét, nhìn kĩ thì trên mặt đất cắm lỗ chỗ cọc nhọn…

Khải Huyền cười nhẹ. Người muốn thoát khỏi đây bằng cửa sổ thì không chết cũng bị tàn phế, chưa kể trường hợp bị phát hiện. Cô chắc mẩm không có ai ngu dại như vậy.

Vả lại, việc cô đến nơi này là tình nguyện. Cô cũng thích nơi này.

Bạn đang đọc Là Anh Sẽ Không Là Ai sáng tác bởi Cẩuca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacduongbang
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.