Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần gặp lại hắn đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1629 chữ

Chương 1.

    “Nhìn xuyên qua lớp kính dày, cô có thể cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương ấy, quen thuộc mà xa lạ, đang từ từ đánh giá cô. Mắt cô mờ dần đi, sự kiệt sức không cho phép mi mắt cô mở thêm giây phút nào nữa. Nhưng anh có thể thấy được, trước khi đôi mắt đỏ như máu ấy khép lại, nó đã chăm chăm nhìn anh như hiểu thấu, như ăn tươi nuốt sống, một nỗi chết chóc vô hình như vây lấy anh trong giờ khắc ấy, trong đó, là cả một thế giới của máu, tràn ngập hai chữ ‘hận thù’. “

Trong một con hẻm nhỏ ở ngoại ô thành phố C, nền đất vẫn còn khá ướt chứng tỏ nơi đây vừa mới đón một trận mưa đầu mùa không nhỏ. Hai bên đường đã sáng đèn sau khi màn đêm vừa sụp bóng nhưng cũng không sao nhạt đi được chút không khí buồn đến ảm đạm sau một cơn mưa rào.

Một đám nhóc khoảng năm sáu đứa con trai tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang vây khốn một đứa nhóc kém chúng vài ba tuổi. Đứa bé kia đang ngồi vây dưới nền đường, trong tay đang ôm một túi vải nhỏ trong có vẻ rất nâng niu, dịu dàng mặc không quan tâm đến có một tốp người đang đi về hướng của mình.

“Ê con nhỏ kia, mày ở đâu mà dám xông vào địa bàn của anh Tưởng hả?” Thằng nhóc đi ở phía sau cùng bỗng chạy vọt lên đứng trước trước mặt cô nhóc kia rồi dỏng dạt hô hào. Đợi qua hơn ba mươi giây vẫn không nghe có tiếng đáp lời, thằng nhóc vừa cất tiếng bỗng nhiên cảm thấy mất mặt, trong người có một luồng khí tức ngày càng dâng lên, nó nắm chặt lại bàn tay sẵn sàng cho con nhóc kia một trận no đòn thì bỗng vai có người vịn lại kéo ngược nó về phía sau. Đổi ngược lại tình thế, đứng trước mặt cô nhóc kia bây giờ cũng là một thằng con trai chừng mười lăm, mười sáu tuổi nhưng ánh mắt có sự điềm tĩnh nhiều hơn những đứa đi bên cạnh. Đây chắc là người vừa được nhắc đến khi nảy, anh Tưởng. Nó nhìn đứa con gái đang ngồi dưới nền đất ướt, trên tay đang ôm một bao vải, nhưng nhìn kĩ hơn thì là một thằng bé nhỏ chừng hai tuổi, đứa con gái không dừng động tác đút cho đứa nhỏ trong lòng đang ăn một mẫu sandwich nhìn như đã có chút xanh mà thằng bé kia vẫn ăn rất ngon lành.

Như là không hề quan tâm đến sự xuất hiện của một đám con trai lạ mặt, đứa con gái nhỏ vẫn tiếp tục đút cho thằng bé kia ăn hết mẫu bánh vụn rồi mới ngước lên nhìn bọn nó. Ánh mắt vẫn không có một tia dao động và cũng không hề có ý định sẽ trả lời câu hỏi của bọn nó. Trước mắt thấy không muốn thêm phiền phức, cô gái có ý định muốn đi khỏi để tránh phải sinh sự với bọn này thì thằng con trai được gọi là anh Tưởng kia đến bây giờ đã tức đến sôi máu vì thái độ không xem ai ra gì kia của con nhóc đó thật là quá láo xược rồi. Nếu cứ để nó đi như thế thì sẽ còn ai có thể gọi nó một tiếng anh Tưởng, hai tiếng đại ca Tưởng nữa chứ. Nhìn thấy ý định muốn thoát khỏi đây của con nhóc, anh Tưởng một lời không nói ngay lập tức đẩy con bé dồn vào phía chân tường.

Bị dồn vào chân tường, thân hình nhỏ bé của cô gái chợt khựng lại, ôm chặt đứa nhỏ vào người. Đứa bé nhai hết mẩu bánh vụn, hình như vẫn còn đói, nó ê a kéo tóc của chị gái. Tiếng kêu lanh lảnh của thằng bé làm đứa đầu lĩnh đang nộ khí tức ngày càng thấy khó chịu

“Tao nói mày đấy. Đây là khu vực của tao, trước giờ ai cũng biết, người gặp tao còn đứng cách xa ba mét. Vậy mà từ đâu bổ nhào ra con nhóc như mày dám trốn trên địa bàn của tao, gặp đã không cúi đầu đã vậy hỏi còn không lên tiếng , mày chán sống rồi phải không?” Thấy cô không phản ứng gì, thằng đó vung tay giáng một cái tát giòn tan khiến đầu cô bé lệch hẵn sang một bên.

“Câm rồi à ? Tao hỏi mày đấy , hỏi mày đấy..”

Mỗi cái ‘hỏi mày đấy’ nó lại đập cho cô một quả. Mấy đứa còn lại thấy thế cũng nhào vào mà đánh, đá, tát… tiếng mắng chửi thô tục cũng theo đó mà vang lên, làm ồn ào cả cái hẻm nhỏ hoang vắng.

Nhưng không có lấy một tiếng than khóc, một tiếng cầu xin của cô gái nhỏ. Đôi mắt cô vẫn thẫn thờ vô tâm như vậy, cứ như người bị đánh, bị chửi không phải là cô. Đánh thỏa thuê, dường như cảm nhận sự khác lạ, một thằng nhóc lên tiếng cắt ngang sự lộn xộn

“Này, chúng mày không thấy lạ à?”

Hành động đánh mắng dừng lại, cả đám đưa mắt nhìn cô gái nhỏ gầy trơ xương đang co ro trên mặt đất, cắn chặt môi bảo vệ đứa bé trong lòng. Không ngất, không khóc. Chỉ là nằm đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng. Thằng đầu lĩnh nhìn một lúc rồi chợt cười trào phúng

“Thân mày còn lo chưa xong còn muốn lo cho con nhóc trong lòng mày? Để tao coi không có thằng nhóc đó mày sẽ có phản ứng gì?”

Dường như hiểu ý, mấy đứa xung quanh xúm lại giằng lấy đứa bé trong lòng cô. Đứa nhỏ bị làm cho hoảng sợ, khóc ré lên. Cô bé hoảng hốt vươn dậy ý muốn giành lại đứa nhỏ, lại bị một vật cứng phang thẳng vào trán.

“Chị, chị..” Đứa bé vừa khóc vừa gào kêu tên cô. Mặc kệ dòng chất lỏng tanh tưởi đỏ tươi nhỏ giọt sượt qua khóe mắt, cô vẫn vươn dậy. Tiếng trẻ em khóc hòa cùng với tiếng cười điên loạn của mấy đứa côn đồ vang lên trong đêm thanh vắng như một điệu khúc ám ảnh lòng người.

Khi tay cô chưa kịp chạm vào thân hình nhỏ bé của em trai cô, tiếng khóc chợt im bặt.

Sự im lặng đến rợn người, như một nhát dao chí mạng chém vào cổ họng cô gái nhỏ. Cô nhìn đứa bé trắng bệt, không phản ứng, rồi nhìn vết hằn đỏ bầm trên cổ nó, đôi mắt cô cũng bắt đầu chuyển màu tương tự. Máu, mồ hôi, mà cũng có thể là nước mắt, chúng quyện lại thành một hỗn hợp loang lỗ đầy mặt cô.

Cô nhìn đứa đầu lĩnh vừa bóp chết em cô. Bình tĩnh như vậy. Yên lặng như vậy. Thật không giống với không khí xô bồ ban nãy. Bọn chúng bị cô nhìn như vậy có điểm không chịu được, một đứa gắt lên:

“Anh Hai, con này điên rồi, đánh nó nó không khóc, em trai nó chết nó cũng không… Ahhh..”

Thằng đó chưa nói dứt câu, chỉ kịp thốt lên rồi trợn trừng mắt ngã xuống. Trên cổ nó máu túa ra từng dòng, rất nhanh đã tạo thành một vũng nhỏ chói mắt. Cô nhìn con dao nhỏ sắc lẹm trong tay. Ngay trong lúc mấy thằng còn lại đang ngơ ngác, đứa đầu lĩnh thét lên “Mày thật là không muốn sống, con**”. Nó vung con dao sáng loáng về phía cô gái, nhanh như chớp…

Phập!!!

Không khí tràn ngập mùi máu, máu vung vẩy khắp nơi. Chỉ thấy cô gái nhỏ một thân đầy máu, bình tĩnh không thay đổi nhìn đứa vừa vung dao xuống, một thân mình khác lãnh trọn một dao, là một đứa trong đám côn đồ. Thằng đó trợn mắt hung dữ nhìn người mình vừa gọi lạ “Anh Hai” đang cắm dao vào bụng mình,  chỉ còn thừa lại mẩu cán bên ngoài. Cánh tay nhỏ nhắn đang xách cổ thằng đó nhẹ buông ra, thân thể nó nặng trịch ngã xuống. Cô gái nhỏ cúi xuống nhanh chóng rút con dao trong bụng thằng nhóc mà cô vừa ném xuống. Một đợt vòi máu bắn ra, những giọt máu rơi lả tả trên không khí như những cánh hoa tường vi khiêu vũ nhẹ nhàng, điệu vũ của sự chết chóc.

Mấy thằng còn lại trừng mắt kinh ngạc như chuyện không thể tin được trên cuộc đời này lại thật sự xảy ra trước mặt bọn chúng, nhìn thấy ánh mắt kia như nhìn thấy sự chết chóc đang theo gần sát mình, chúng lui lại sau ba bước nhưng không thể ngờ rằng đến bước thứ tư thì thân người lại đụng trúng bức tường đá lạnh băng, nhiệt độ trong người vốn không cao nay còn thấp đến cực hạn, có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi trên người chúng túa ra như tắm chảy đầm đìa dọc xuống từ trên đỉnh trán hoà cùng với máu ngày càng nhiều và nhạt.

Cô lặng lẽ nhìn chúng, bỗng trên gương mặt bết bác vốn không có biểu cảm lại vẽ ra một nụ cười. Đó là một nụ cười được vẽ bằng máu…

Bạn đang đọc Là Anh Sẽ Không Là Ai sáng tác bởi Cẩuca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacduongbang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.