Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 Chương 10: Hiểm Cảnh

Phiên bản Dịch · 9206 chữ

Lạc Tầm cảm thấy đầu nặng như chì, mơ màng muốn ngủ tiếp, nhưng có người không ngừng chọc vào chân nàng, muốn làm nàng tỉnh giấc.

Nàng mơ màng mở mắt, thì phát hiện mình đang đeo mặt nạ dưỡng khí đã nhuốm đầy máu, chỗ ngồi phía trước trống không.

"Nam Chiêu!"

Lạc Tầm sợ tới mức lập tức tỉnh táo, vội vàng nhìn xung quanh, mới phát hiện Ân Nam Chiêu đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh chân nàng. Trong miệng, mũi đều là máu, những vết thương lúc trước Diệp Giới đánh hắn đều nứt toác. Máu tươi chảy xuống ba lô dã ngoại, Tầm Chiêu đằng đói khát không ngừng kích động, muốn chui ra, liên tục đâm vào ba lô dã ngoại, vừa vặn chọc vào chân nàng.

Lạc Tầm vội vàng cởi bỏ đai an toàn, cúi xuống cẩn thận kiểm tra.

Ân Nam Chiêu thể năng cấp C kiên cường lái phi cơ chiến đấu dành cho người cấp A, lại vượt qua giới hạn tải trọng của phi cơ chiến đấu, làm một chuyến bay mà rất nhiều phi cơ chiến đấu cấp 3A không thể làm được, khiến cho các cơ quan trong cơ thể đều bị thương nặng.

Với kỹ thuật điều trị hiện nay mà nói, như này thật ra không tính là trọng thương, chỉ cần có thuốc đặc trị và khoang chữa bệnh cao cấp, cùng với thể chất của thể năng 3A, nằm khoảng hai ba ngày là có thể khỏi bệnh.

Nhưng bây giờ kiếm đâu ra thuốc đặc trị và khoang chữa bệnh cấp cao?

Trong lòng của Lạc Tầm nóng như lửa đốt, nàng tìm đông tìm tây trong khoang máy bay, liền phát hiện một hộp cấp cứu y tế được chuẩn bị sẵn.

Nàng cởi áo khoác của Ân Nam Chiêu, giúp hắn cầm máu, xử lý vết thương.

Ngoại thương rất nhanh được khử trùng băng bó cẩn thận, nội thương lại không thể nào.

Không có dụng cụ trợ giúp. Lạc Tầm không thể phán đoán cơ quan nội tạng của hắn có bị thương nhiều hay không.

Nàng tiêm cho Ân Nam Chiêu một mũi thuốc tăng cường miễn dịch và một mũi thuốc thư giản hô hấp.

Nàng lấy vài món vật tư ít ỏi trong hộp y tế trái phải tháo gỡ, cháp vá lung tung, làm thành một dụng cụ truyền dịch, dùng cách truyền dịch cổ xưa, giúp Ân Nam Chiêu bổ sung chất dinh dưỡng và lượng nước cần cho cơ thể.

Lạc Tầm đặt ngón tay lên cổ tay hắn đo mạch đập, mạch đập trong phạm vi bình thường, hô hấp cũng dần ổn định lại, Lạc Tầm nhẹ nhàng thở ra.

Tác dụng của thuốc ức chế thể năng qua mấy giờ nữa sẽ hết, trong tình trạng thiếu thốn điều kiện y tế thế này, chỉ có thể trông cậy vào thể năng 3A giúp hắn nhanh chóng bình phục.

Vừa rồi trong lúc tìm đồ, nàng đã phát hiện năng lượng của phi cơ chiến đấu đã tiêu hao hết, tất cả chức năng của máy điều khiển tắt hết, nhưng trước khi phi cơ rơi xuống đã tự động dò tìm được hoàn cảnh ngoại vi của tinh cầu này, xác định an toàn với con người.

Lạc Tầm mở cửa khoang, ném tất cả những thứ không cần dùng đến trong buồng lái ra ngoài, giải phóng không gian để Ân Nam Chiêu thoải mái một chút.

Nàng trải tấm nệm giữ ấm, đắp lên người hắn. Sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì, nàng đứng ở cửa buồng lái, tay để lên trán, chồm nửa thân người ra ngoài nhìn ngó xung quanh.

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, thảo nguyên xanh mênh mông vô bờ. Ở cách đó không xa là một hồ nước xinh đẹp, một nhóm động vật không biết tên đang ăn cỏ uống nước.

Đây chắc chắn là hành tinh bảo tồn sinh thái nguyên thủy, có nguồn nước và thực vật dồi dào, không giống như lúc trước trên hành tinh năng nược đói khát không tìm được thức ăn nước uống, nhưng xung quanh đây hoang tàn vắng vẻ, không thể có bệnh viện, cũng không tìm được phi thuyền rời đi.

Lạc Tầm cầm khẩu súng cướp được của Diệp Giới nhảy xuống đất, cẩn thận đi xung quanh phi cơ một vòng lớn, xem xét một lần, xác định hoàn cảnh xung quanh tuyệt đối an toàn, mới thu súng lại.

Nàng quan sát chiếc phi cơ chiến đấu ở trước mắt, từ đầu đến đuôi đều bị tổn hại nặng nề, hai cánh đều nứt toác, vậy mà có thể rơi xuống an toàn, đúng là kỳ tích.

Tuy nó đã quá yếu, nhưng hiện tại chưa rõ những loài thực vật và động vật trên hành tinh này là gì, có tấn công hay không, trong lúc Ân Nam Chiêu còn hôn mê, trước mắt chỉ có thể xem nó là chỗ trú ngụ, tốt xấu gì cũng có thể che năng che mưa.

Lạc Tầm lấy ba lô dã ngoại, sau khi mở ra thì ném nó lên cỏ, nói với Tầm Chiêu đằng: "Mi phơi nắng, hít thở không khí một chút, đợi ta xong việc rồi, sẽ nghĩ cách lấp đầy bụng của chúng ta."

Lạc Tầm cởi đồ chiến đấu của Ân Nam Chiêu, đi đến bên hồ.

Dùng dụng cụ đa năng trong hộp cứu thương thử nguồn nước, xác định không độc đối với cơ thể người.

Nàng dùng một cái chai lấy nước, bỏ vào một viên thuốc khử trùng, để yên trong chốc lát sẽ có thể uống được. Sau đó, nàng ngâm bộ y phục chiến đấu vào nước bắt đầu chà xát, bởi vì chất liệu không thấm nước, vết máu dính trên y phục tan đi rất nhanh.

Lạc Tầm lau sơ qua thân mình, làm sạch cơ thể.

Một tay nàng cầm nước, một tay cầm y phục tác chiến, về đến phi cơ.

Ân Nam Chiêu vẫn ngủ li bì.

Lạc Tầm sờ trán hắn, cảm thấy có chút nóng. Nàng lập tức dùng bao tay cứu thương làm thành một túi truyền dịch đơn giản, bổ sung thêm chút thuốc ổn định nhiệt độ cơ thể.

Lạc Tầm tự nhủ: "Ân Nam Chiêu, anh phải cố gắng lên, hạ nhiệt xuống đi."

Nàng ngáp một cái, cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc ngủ.

Vừa rồi ở bờ hồ, nàng phát hiện chiếc phi cơ màu bạc trên thảo nguyên bao la xanh mướt này thật sự rất nổi bật, phải tìm cách ngụy trang một chút.

Nàng lấy hộp vũ khí của Ân Nam Chiêu ra, cầm tay hắn kích hoạt vũ khí, "Mượn lưỡi hái của anh một chút."

Lạc Tầm cầm lưỡi hại nhảy khỏi phi cơ, bắt đầu khom người cắt cỏ.

Lưỡi hái tuy cực kỳ sắc bén, nhưng Lạc Tầm chưa bao giờ làm việc này, cắt rất tốn sức, mệt đến nổi cột sống thắt lưng đều đau mới chỉ cắt được vài bó.

Nàng lấy cỏ dại buộc lại thành bó, sau đó kết các bó lại với nhau, trải ra phủ lên phi cơ chiến đấu.

Toàn bộ phi cơ chiến đấu được phủ bên dưới cỏ dại, giống như khoác áo khoác cỏ xanh, lẫn trong thảo nguyên xanh mướt không còn nổi bật nữa.

Lạc Tầm đấm vào thắt lưng, trong khổ tìm vui nghĩ: Phi cơ trong tình trạng không có năng lượng nhưng có tác dụng giữ ấm, ban ngày che nắng, buổi tối chống lạnh, cũng tốt rồi.

Lạc Tầm cất lưỡi hái cẩn thận, nhìn Ân Nam Chiêu, hắn vẫn ngủ li bì.

Sờ trán hắn, nhiệt độ cơ thể đã hạ, Lạc Tầm vui vẻ thưởng cho hắn một cái hôn.

Bụng đói bắt đầu sôi, nhưng trời đã tối, đàn thú ở bên hồ đã không còn thấy bóng dáng, Lạc Tầm cũng không muốn lãng vãng xung quanh trong bóng tối trên hành tinh xa lạ này.

Nàng suy nghĩ, quyết định nhịn qua buổi tối, đợi đến sáng mai sẽ đi săn thú.

Bỗng nhiên, nàng hít hít mũi, ngửi được mùi máu tươi.

Lạc Tầm hoảng sợ, nàng lập tức cầm súng vọt tới cửa buồng lái, đề phòng nhìn ra bốn phía.

Cực kỳ yên tĩnh, không có bất kỳ khác thường nào.

Lạc Tầm vẫn nghi ngờ không yên thu tầm mắt, thì nhìn thấy một sinh vật giống như loài thỏ có lổ tai dài nằm bất động trên ba lô dã ngoại trong bụi cỏ, Tầm Chiêu đằng đang khoái chí hút máu.

Mắt Lạc Tầm sáng lên, nàng nuốt nước miếng một cái, mặt mày hớn hở nhảy khỏi phi cơ.

"Bé ngoan, đừng ăn một mình chứ!" Lạc Tầm ngồi xuống trước Tầm Chiêu đằng, cười tủm tỉm nói.

Xì xụp, xì xụp... Tầm Chiêu Đằng quấn tới rồi lượn quanh hút máu vô cùng vui vẻ.

Lạc Tầm ra sức túm lấy, Tầm Chiêu Đằng mất hứng, càng quấn càng chặt, Lạc Tầm không còn cách nào, chỉ có thể hung hăng lấy thuốc cầm máu phun cho nó vài cái.

Tầm Chiêu Đằng ấm ức rút dây leo về, bất mãn đập lên ba lô dã ngoại, mấy giọt máu tươi từ cái lá kim nhỏ xuống, rõ ràng là dùng máu kiện cáo.

Lạc Tầm nén xấu hổ cầm tai thỏ, lấy lòng nói: ""Ta suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, chỉ biết xem số liệu, không quen đi săn, nhưng mi là kẻ chiến thắng tiến hóa tự nhiên, là tay săn bắt lợi hại nhất vũ trụ này. Hay là đi bắt một con nữa đi! Sau này ta sẽ bồi thường cho mi thật nhiều con khác!"

Tầm Chiêu Đằng vung dây leo, dùng sức đánh vào ba lô dã ngoại, giống như không chấp nhận lời nịnh bợ vụng về của Lạc Tầm.

"Bé ngoan, có thời gian đau lòng chi bằng bằng nhanh chóng hành động đi!" Lạc Tầm đem bao lô dã ngoại đặt ra xa một chút, mắt không thấy lòng không thẹn.

"Tiểu Tầm"

Giọng nói yếu ớt mang ý cười của Ân Nam Chiêu truyền đến.

Lạc Tầm ngạc nhiên mừng rỡ, vọt về khoang máy bay, "Tỉnh nhanh đến vậy à? Em còn nghĩ nhanh nhất cũng là ngày mai đấy!"

Ân Nam Chiêu cười nói, "Trong máy bay có nước dinh dưỡng, không cần phải tranh ăn với một gốc dây leo."

"Em biết."

Ân Nam Chiêu nhìn thấy thiết bị truyền dịch tự chế treo trên vách buồng lái, lại phát hiện cả chỗ tay lái cũng không có, hiểu được Lạc Tầm đã lật tung bên trong phi cơ chiến đấu, nước dinh dưỡng chắc chắn cũng đã sớm tìm ra. Chẳng qua là muốn để lại cho hắn dùng, nên đói bụng tới mức tranh ăn với một gốc dây leo.

Lạc Tầm vừa thay túi truyền dịch mới cho hắn, vừa hỏi, "Có chỗ nào đặc biệt khó chịu không?"

"Đừng lo, anh không sao."

"Dường như còn bình phục nhanh hơn em dự đoán, thể năng cấp 3A đúng là vượt bậc đến mức không phải người mà!"

Ân Nam Chiêu im lặng chốc lát, nói, "Suy đoán của em không sai, là thể năng của anh cao hơn cấp 3A một chút."

Lạc Tầm ngây ngẩn cả người.

Cao hơn một chút? Thể năng trên cấp 3A chỉ có, chỉ có...

Nhưng đó chỉ là truyền thuyết! Theo như suy đoán về cực hạn của con người dựa trên lý luận nghiên cứu, cho đến bây giờ, trên khắp vũ trụ này, trong nhân loại chưa từng có người nào thật sự đạt được.

Lạc Tầm ngây ngốc nhìn Ân Nam Chiêu.

Ân Nam Chiêu khổ sở nói, "Anh còn rất nhiều bí mật, hi vọng em có thể thừa nhận."

Lạc Tầm hồi phục tinh thần, cười ngọt ngào, cúi người hôn lên trán Ân Nam Chiêu, "Tất cả của anh em đều tiếp nhận. Nghỉ ngơi thật tốt, nhanh khỏe lại, em đi nướng thỏ ăn đây."

———————————–

Lạc Tầm vừa nướng "thỏ", vừa nghĩ –

Khó trách Diệp Giới lại khẳng định cho dù Ân Nam Chiêu có cướp được phi cơ chiến đấu, cũng không thể nào trốn thoát, nhưng cuối cùng Ân Nam Chiêu vẫn trốn thoát.

Không phải vì may mắn đụng phải quần thể thiên thạch, mà vì thể năng của Ân Nam Chiêu so với Diệp Giới đoán chừng còn cao hơn một chút, nếu không cho dù có xông vào quần thể thiên thạch, cũng là một con đường chết.

Lạc Tầm thở dài, yêu một kẻ có cấp độ trong truyền thuyết thật đầy lo lắng, cảm giác đi tới đâu cũng tự gây bão táp.

Năm đó nàng nằm trên lưng Thiên Húc, nói, "Trồng hoa nuôi cỏ, tiết kiệm tiền mua phi thuyền cũ." Cuộc sống gia đình tạm ổn, quả thực như là nói mê sảng, thảo nào Thiên Húc nghe, vẫn không đáp lại.

Nhưng ngẫm lại chuyện thân phận mình bị lộ, nàng cũng đã khiến cho Ân Nam Chiêu có nhiều lo lắng rồi.

Con rùa và hạt đậu xanh (2.10.1), hai người ai cũng đừng chê ai!

(2.10.1) Con rùa và đậu xanh ám chỉ người cùng chí hướng, giống nhau, tri âm, vì mắt rùa rất giống với hạt đậu xanh. Câu này cũng thường được viết là "Con rùa nhìn hạt đậu xanh"

Lạc Tầm ăn thỏ xong, giống như vừa uống say, chóng mặt bò lại khoang máy bay, "Em... phải ngủ một lát." Ân Nam Chiêu cười rộ lên, "Trong thịt thỏ có chất gây mê của Tầm Chiêu Đằng phải không?"

"Em quên mất."

Lạc Tầm gắng sức đóng cửa máy bay lại, choáng đầu hoa mắt yếu ớt nằm bên cạnh Ân Nam Chiêu.

Khoang máy bay nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể nằm kề sát bên nhau.

Lạc Tầm vụng về hỏi, "Không có đụng phải... vết thương của anh chứ!?"

"Không có."

"Có, việc... gọi, em..."

Ân Nam Chiêu đưa mắt nhìn Lạc Tầm, tình cảm dịu dàng trong mắt dâng trào, bên tai lại vang lên giọng nói của Diệp Giới, "Hai người tuyệt đối không có kết quả!"

Hắn biết, có lẽ là vì biết trước, cho nên dùng phương thức quyết liệt nhất, không chút do dự buông tay.

Thế nhưng, quyền buông tay của hắn đã dùng hết.

Từ nay về sau, giữa hai người chỉ có Lạc Tầm được quyền từ bỏ, hắn sẽ cho Lạc Tầm cơ hội lùi bước rời đi, nhưng nhất quyết sẽ không chủ động buông tay.

Khi Lạc Tầm tỉnh lại, cảm thấy giấc ngủ này rất thỏa mái, uể oải sau vài ngày không được nghỉ ngơi đã bị quét sạch.

Nàng mở mặt, nhìn thấy Ân Nam Chiêu lại càng yên lòng.

Mặt trời đã lên rất cao, ánh sáng từ một khe hở trong bó cỏ chiếu xuống, rơi lên mặt hắn thành những vệt sáng lốm đốm như sao trời.

Lạc Tầm nhịn không được, vươn một ngón tay, từ trán của hắn từng chút đùa nghịch xoa nhẹ xuống môi, lại từ cằm du ngoạn xuống xương quai xanh, mấy ngón tay như đàn dương cầm, nhẹ nhàng gảy lên da thịt hắn.

Yết hầu của Ân Nam Chiêu hơi động, không thể không mở mắt, giọng khàn khàn hỏi, "Chơi đủ chưa?"

Lạc Tầm cười hì hì, vẫn chơi đàn trên cổ hắn, "Em ngủ bao lâu rồi?"

"Ít nhất mười giờ."

Tay Lạc Tầm cứng đờ. Trời ạ! Có bác sĩ nào giống như nàng không? Bỏ lại bệnh nhân, còn bản thân thì khò khò ngủ say?

Nàng vội vàng ngồi dậy, "Thân thể anh thế nào? Có khá hơn không? Cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Nàng vừa nói chuyện, vừa bắt đầu kiểm tra thân thể hắn.

Từ trên xuống dưới, bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống, trái tim, phổi, dạ dạy, gan, thận, bụng...

"Đừng... động!"

Vì bị thương, động tác của Ân Nam Chiêu chậm một nhịp, chỉ bắt được một tay của Lạc Tầm, tay kia của nàng đã vén lên tấm nệm sưởi ấm.

Y phục của Ân Nam Chiêu ngày hôm qua đã bị Lạc Tầm tự tay cắt rồi, hiện giờ hầu như toàn thân chỉ mặc một cái quần lót, nơi nào đó đã dựng lên thật cao, chống thành lều nhỏ, mà Lạc Tầm đang cúi người muốn kiểm tra bụng hắn.

Dừng khoảng ba giây, Lạc Tầm ra quyết định vô cùng chuyên nghiệp, nàng không nhìn thấy gì hết, chỉ lấy tay ấn xuống bụng hắn, giọng nói cực kỳ chuyên nghiệp, "Cảm thấy đau thì kêu thành tiếng."

"Nơi này đau sao? Còn chỗ này..."

Tốt, nơi nào cũng không đau, chứng tỏ bên trong không bị tổn thương như nàng lo lắng.

"Bình phục rất tốt, tiếp tục nghỉ ngơi."

Lạc Tầm thật giống bác sĩ tuần tra phòng bệnh, căn dặn hết bệnh nhân, cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời khỏi khoang máy bay.

Nàng nghiêm túc duy trì gương mặt bác sĩ, bước nhanh trên bãi cỏ.

Gió lạnh xen lẫn đám trong cỏ xanh thổi qua mặt, Lạc Tầm đột nhiên nhịn không được cười rộ lên.

Thực sự đủ rồi! Hai nam nữ trưởng thành lại có thể vì một người phản ứng sinh lý bình thường mà xấu hổ. Bạn trai của mình đối với mình có ham muốn chính đáng, có gì phải ngượng ngùng?

Chỉ là, Ân Nam Chiêu rất ít khi chủ động thân thiết với nàng, tình cờ nắm tay, ôm ấp, đều chỉ đến mức đó thì dừng, cảm giác tình ý, không có, chưa từng có biểu hiện nhiệt tình như lửa, Lạc Tầm vẫn chưa từng nghĩ đến việc kia.

Không thì chờ anh ấy lành vết thương...

Hai tay Lạc Tầm che lên gương mặt nóng bừng, tim như hươu chạy.

Nàng đi tới hồ nước, vừa khoát nước rửa mặt, vừa miên man suy nghĩ—

Là học viên tốt nghiệp trường y ưu tú, nàng biết rõ chức năng kết cấu các cơ quan của nam lẫn nữ, nhưng trên lưng mang bí mật phải sinh tồn nhiều năm, nàng căn bản không có tinh thần suy nghĩ đến chuyện khác, ngay cả một bộ phim AV cũng chưa từng xem, hoàn toàn không có kinh nghiệm. Không biết Ân Nam Chiêu có kinh nghiệm hay không, nếu như nói hai người đều không có, lần đầu tiên có lẽ sẽ không quá sung sướng. Nghe nói người nữ để tránh đau đớn, sẽ dùng pheromone, hiện tại chắc chắn không có pheromone, hay là uống một chút thuốc giảm đau?

Đột nhiên, Lạc Tầm nghĩ đến một vấn đề: Đây là lần đầu tiên của nàng sao? Hoặc nên hỏi là, thân thể này thật sự không có kinh nghiệm?

Ân Nam Chiêu là mối tình đầu của nàng, nhưng còn Long Tâm?

Trong ký ức của Long Tâm, có phải cô ta cũng yêu người kia giống như nàng yêu Ân Nam Chiêu?

Lạc Tầm nhớ tới lúc bọn họ chạy trốn, Diệp Giới rõ ràng có cơ hội bắn chết nàng, lại từ đầu đến cuối không hề nổ súng.

Nàng lợi dụng lòng tin của hắn để dẫn dắt hắn, còn nổ súng làm tổn thương hắn, cứu Ân Nam Chiêu. Hắn chắc chắn rất hận nàng, nhưng trong một giây cuối cùng đó, ánh mắt của hắn tất cả đều là lệ quang bi thương không nỡ...

Lạc Tầm nâng gương mặt ướt đẫm lên, kinh ngạc nhìn cái bóng trong hồ, gương mặt ửng đỏ dần trở nên tái nhợt.

————•————•————

"Tiểu Tầm, đừng cử động."

Giọng nói của Ân Nam Chiêu bỗng nhiên truyền đến, giọng vô cùng nhẹ nhàng, như là sợ kinh động cái gì đó.

Lạc Tầm nghe lời, giữ cho cơ thể không động đậy, tròng mắt lại đang từ từ chuyển động.

Nương theo ánh sáng mỏng manh nơi khóe mắt cùng với cái bóng trong hồ, Lạc Tầm thấy được, trong bụi cỏ bên hồ có mười mấy con thú to lớn dũng mãnh như sư tử. Thân hình bọn chúng còn lớn hơn sư tử, trong miệng có hai răng nanh cong cong sắc bén hướng về phía trước, trông càng hung tợn. Một con mãnh thú có lẽ tương đương với một người thể năng cấp A, giống đực trưởng thành thậm chí còn có thể là siêu cấp A.

Lạc Tầm theo bản năng tìm vũ khí, nhưng mò không ra, mới nhớ vừa rồi từ trong khoang khẩn trương trốn tới đây, vốn không có mang vũ khí.

Trong lòng nàng vừa vội vừa sợ. Nếu như vừa rồi không thất thần, có thể phát hiện sớm một chút, may ra còn có cơ hội chạy trốn, nhưng bây giờ bị bao vây trong vòng vây của bầy thú, Ân Nam Chiêu lại bị trọng thương, đừng nói một đám, sợ rằng ngay cả một con còn không đánh lại.

Lạc Tầm khống chế được sợ hãi, khẽ nói, "Anh trở về khoang trước, em nhảy vào hồ thoát thân."

Ân Nam Chiêu không lùi lại, tiếp tục nằm rạp bò về phía trước, rõ ràng không chấp nhận đề nghị của Lạc Tầm.

Một con thú thân hình hơi nhỏ, đi phía sau bầy sư tử răng nanh, có lẽ vì quá mong muốn thể hiện, rốt cuộc nhảy vào trong hồ, bơi về phía Lạc Tầm, muốn bắt đầu công kích ngay phía trước Lạc Tầm.

Nó liều lĩnh hành động phá vỡ sự thận trọng của đàn sư tử răng nanh, con sư tử răng nanh đầu đàn gầm một tiếng dài, dẫn đầu đàn sư tử răng nanh phát động tấn công, lao về phía Lạc Tầm.

Lạc Tầm không thể tiếp tục ngồi chờ chết. Nàng nhanh chóng xoay người, liếc nhanh về hướng Ân Nam Chiêu.

Nếu hắn tuyệt đối không thể bỏ nàng, một mình chạy trốn, vậy tranh thủ sớm hợp lại, kề vai ngăn địch đi!

Ân Nam Chiêu hiển nhiên cũng có tâm tư giống như vậy, hắn bất chợt nhảy lên, toàn lực tăng tốc, bay vút về phía Lạc Tầm.

Nhưng mà tốc độ của dã thú so với tưởng tượng của Lạc Tầm còn nhanh hơn, hai người vẫn còn một khoảng cách lớn, nàng đã bị hai con sư tử chặn ngang lối đi.

Đàn sư tử chia làm hai nhóm, một nhóm bao vậy Lạc Tầm vào giữa, một nhóm gầm thét hướng đến chỗ Ân Nam Chiêu.

Lòng Lạc Tầm nóng như lửa đốt, cũng không dám phân tâm nhìn Ân Nam Chiêu.

Hai tay nàng nắm lại, toàn thân căng cứng, mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm đàn sư tử răng nanh ở xung quanh. Nàng biết xác suất sống sót của mình không đến một phần trăm.

Cho dù thể năng một con sư tử răng nanh so với nàng không khác biệt lắm, nhưng mỗi ngày, sư tử răng nanh đều đấu tranh sinh tồn mảnh liệt trong thiên nhiên rộng lớn, kỹ năng săn bắt và kinh nghiệm đều hơn hẳn nàng. Nhưng dù thế nào nàng cũng không từ bỏ, nàng cố gắng giữ thời gian sống càng dài, cơ hội Ân Nam Chiêu sống sót sẽ càng lớn.

Lạc Tầm cố gắng giữ sức, căng thẳng chuẩn bị đánh nhau với sư tử răng nanh, nhưng sư tử răng nanh vẫn không nhào đến.

Lạc Tầm không hiểu, sư tử răng nanh nắm ưu thế tuyệt đối, đáng lẽ nên xông xáo tiến lên, xé nàng thành mảnh vụn. Nhưng, bọn chúng giống như cảm nhận được mối nguy hiểm nào đó, nhất định chậm chạp không bắt đầu tấn công.

Lạc Tầm không dám rời tầm mắt khỏi bọn chúng, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thử gọi dò xét, "Nam Chiêu!"

Không ai đáp lại.

Lạc Tầm sốt ruột, trán đã đổ mồ hôi lạnh.

Đột nhiên, đàn sư tử răng nanh quay ngược lại, từ bỏ săn bắt nàng. Chúng từ từ tụ lại một chỗ, đề phòng cảnh giác nhìn chằm chằm về hướng khác.

Lạc Tầm quay đầu, nhìn theo hướng mắt của chúng, thấy được một con dã thú kinh khủng khác.

Thân hình vĩ đại, vảy đen che lấp toàn thân, chân sau cường tráng mạnh mẽ, chân trước móng vuốt dài nhọn, sắc bén, trên xương sườn còn có một đôi cánh thịt màu đen, khá giống khủng long thời cổ đại, lại có chút giống ác long ma quỷ trong các câu chuyện thần thoại.

Lạc Tầm vừa hoảng sợ lùi lại, vừa nhìn xung quanh.

Lạc Tầm muốn thừa dịp sư tử răng nanh giằn co với ác long, sẽ cùng Ân Nam Chiêu lén trốn đi, nhưng trong tầm mắt của nàng, không hề nhìn thấy bóng dáng Ân Nam Chiêu.

"Nam Chiêu! Ân Nam Chiêu..."

Nàng không để ý sẽ khiến cho đám dã thú đó chú ý hay không, mà vừa chạy trốn, vừa lớn tiếng gọi to, nhưng không ai đáp lại nàng.

Ác long phát ra một tiếng gầm dài, sư tử răng nanh cũng đồng loạt ngẩng đầu gầm lên giận dữ.

Lạc Tầm phát hiện lưỡi hái của Ân Nam Chiêu rơi cạnh thi thể sư tử răng nanh, bên trong một bụi cỏ, đồng phục tác chiến rách nát, nằm tán loạn trong vũng máu.

Máu toàn thân Lạc Tầm xông lên đỉnh đầu, nàng lập tức phát điên, mắt chuyển thành màu đỏ, nhặt lưỡi hái lên.

Trong đau đớn tuyệt vọng, nàng nắm chặt lưỡi hái, bất chợt xoay người, căm phẫn trừng mắt với ác long và sư tử răng nanh ở trước mặt. Nàng muốn giết bọn chúng, băm bọn chúng thành thịt vụn!

Rồng đen mở hai cánh, lại gầm một tiếng đầy uy nghiêm, sư tử răng nanh gào vài tiếng, cuối cùng phân tán bốn phía, nhanh chân bỏ chạy.

Lạc Tầm vung lưỡi hái, vừa đuổi vừa kêu, "Đứng lại! Đứng lại..."

Dã thú đương nhiên không nghe lời nàng, có điều, bọn chúng lập tức bỏ chạy không còn thấy tăm hơi.

Rồng đen lại không hề rời đi, thu hai cánh lại, bình tĩnh đứng một chỗ.

Lạc Tầm xoay người lại, lau đi nước mắt trên mặt, nắm lưỡi hái hướng về phía rồng đen. Mặc kệ nó có ăn Ân Nam Chiêu hay không, hiện tại nàng căm phẫn bùng lên, lý trí đã không còn, chỉ muốn cùng nó đồng quy vu tận.

Rồng đen xòe hai cánh, tránh qua một bên, Lạc Tầm nhào đến bị hụt.

Nàng xoay người lại, rồng đen lại tránh sang một bên.

Lạc Tầm đánh cược tính mạng, liên tục không ngừng chém hơn mười đao, rồng đen cũng chỉ né tránh, trước sau đều không hề đánh trả. Nếu nói nó sợ Lạc Tầm, thì nó vẫn không chạy trốn.

Lạc Tầm cảm thấy có chỗ không đúng, nàng kiệt sức dừng lại, thở hồng hộc nhìn rồng đen.

Vậy mà rồng đen lại chậm rãi nằm xuống, để lộ ra cái cổ, dựa sát trên mặt đất.

Ở thế giới của dã thú, đây là điều tối kỵ, bởi vì đã hoàn toàn bỏ qua việc tự bảo vệ mình, phơi bày bộ phận quan trọng là cổ của mình dưới sự tấn công của đối phương, thật giống như tìm đến cái chết.

Lạc Tầm há nửa miệng, mắt không dám tin mở lớn, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Ân Nam Chiêu là dị chủng! Mà dị chủng sẽ dị biến!

Nàng chưa bao giờ thực sự gặp được dáng vẻ sau khi hoàn toàn dị biến của Ân Nam Chiêu, nói cách khác, hắn có thể biến thành bất kỳ một loài dã thú nào.

Mặt của rồng đen rất hung ác dữ tợn, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại vô cùng dịu dàng. Lạc Tầm và nó ngơ ngác nhìn nhau một lát, nàng nhẹ nhàng gọi, "Nam Chiêu?"

Rồng đen chậm rãi ngẩng đầu, nặng nề cúi đầu xuống một cái.

Lạc Tầm giống như là nằm mơ, mang theo mong đợi gấp gáp hỏi, "Nam Chiêu, là anh sao?"

Rồng đen lại gật đầu một cái.

Lạc Tầm kích động ném lưỡi hái xuống, phi người nhào qua, ôm cổ nó, vừa khóc vừa đánh, "Làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết..."

Rồng đen không dám nhúc nhích, tùy ý để Lạc Tầm phát tiết.

Lạc Tầm vừa khóc vừa cười, phát tiết xong, mới khôi phục lại lý trí, chính thức ý thức được Ân Nam Chiêu đã biến thành rồng đen.

Nàng lau nước mắt, bước lùi về sau mấy bước, cẩn thận quan sát rồng đen.

Rồng đen vội lui về phía sau, theo bản năng giơ chân trước lên che, giống như không muốn Lạc Tầm nhìn chằm chằm nó.

Lạc Tầm phì một tiếng, bật cười, "Em cảm thấy dáng vẻ này vô cùng oai phong, anh tránh né làm gì?"

Rồng đen càng ngượng ngùng lúng túng, dùng móng vuốt chống đỡ khuôn mặt, nghiêng đầu qua.

Lạc Tầm nhảy lên túm chân trước của nó, rồng đen sợ móng vuốt sắc bén của mình tổn thương nàng, vội vàng rút về, đầu lại ngẩng lên thật cao, không chịu đối mặt với Lạc Tầm.

"Ân Nam Chiêu, em sắp giận rồi, thực sự sắp nổi giận rồi đây!" Lạc Tầm một tay chống hông, một tay đưa tay, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo rồng đen xoay đầu qua đây.

Rồng đen chậm rãi cúi đầu, Lạc Tầm chỉ ngón tay vào trước mặt nàng, rồng đen hướng mặt đến ngay trước mặt nàng.

Lạc Tầm lẳng lặng nhìn một lúc, cảm thấy có lỗi nói, "Xin lỗi, vừa rồi em không nhận ra anh."

Nàng nhón mũi chân, "chụt" một tiếng, hôn một cái lên miệng rồng đen, "Em đã thấy rõ ràng, cũng nhớ rõ ràng gương mặt này của anh. Sau này tuyệt đối sẽ không phạm lỗi không biết là anh nữa."

Rồng đen theo bản năng lùi về sau, Lạc Tầm dịu dàng nói, "Em không bị anh dọa sợ, vẫn rất yêu anh như trước kia. Thậm chí còn nhiều hơn một chút, một chút ngần này."

Lạc Tầm dùng ngón tay cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn nhỏ.

"Có phải thấy ít không?" Nàng cười tinh quái, hai tay khép lại tương đương một trái tim, "Toàn bộ tim của em chỉ lớn như vậy."

Rồng đen nhìn chăm chú vào Lạc Tầm trong nháy mắt, rồi cẩn thận từng li từng tí kề mặt áp vào gò má Lạc Tầm.

Lạc Tầm ôm chặt đầu nó, nhỏ giọng nói, "Cũng không phải hôm nay em mới biết anh mang gen dị chủng, mặc kệ anh biến thành hình dáng gì, đều không thể khiến cho em không yêu anh."

Lòng Lạc Tầm chất chứa rất nhiều nghi vấn, ví dụ như:

Vì sao Ân Nam Chiêu lại đột nhiên dị biến, mà không hề mất đi thần trí?

Đây là lần đầu tiên dị biến sao?

Nguyên nhân dẫn đến dị biến là gì...

Nhưng hiện tại Ân Nam Chiêu không thể nói chuyện, vấn đề giao tiếp phức tạp như thế dĩ nhiên không được rồi.

Lạc Tầm suy nghĩ một chút, chỉ hỏi một vấn đề mấu chốt nhất, "Anh có thể biến lại thành người không?"

Lạc Tầm cảm thấy hắn gật đầu lắc đầu thật sự tốn sức, đành chỉ chỉ vào móng vuốt của hắn, "Móng trái là không, Móng phải là có."

Ân Nam Chiêu giơ móng trái, cho thấy không thể.

Lạc Tầm không hỏi, "Là hiện tại không thể, hay tương lai cũng không thể?" Dù sao sớm muộn cũng sẽ biết, không cần bây giờ phải tra đến cùng.

Nàng cười ngọt ngào, vỗ vỗ vào ngực rồng đen, "Thân thể anh có chỗ nào khó chịu không?"

Ân Nam Chiêu vừa rồi nhờ phô trương thanh thế mà dọa chạy đám sư tử răng nanh, nhất định không phải hắn không muốn ra tay, mà là vết thương không cho phép.

Ân Nam Chiêu giơ móng trái lên, cho thấy không khó chịu.

Lạc Tầm hung hăng nói, "Không cho phép gạt em, đừng tưởng em không phải là bác sĩ thú y thì có thể lừa gạt."

Cổ Ân Nam Chiêu phát ra âm thanh ồm ồm, dường như đang cười. Hắn dùng đầu đẩy đẩy Lạc Tầm, giơ móng vuốt ra xa.

"Anh nói chúng ra nên rời khỏi đây?"

Ân Nam Chiêu đứng lên, biểu hiện phải đi ngay.

Lạc Tầm hiểu rõ ý của hắn. Bất kể là nhằm vào Ân Nam Chiêu, hay là nhằm vào Long Tâm, Diệp Giới cũng không thể dễ dàng bỏ qua, nhất định sống thì thấy người, chết thì thấy xác. Trước đó Ân Nam Chiêu bị thương quá nặng, không thể di chuyển, chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ, bây giờ có thể cử động, tất nhiên là muốn rời đi nhanh chóng.

Lạc Tầm hỏi, "Cơ thể của anh thật sự ổn chứ?"

Móng phải giơ lên.

"Được rồi." Lạc Tầm quyết định nghe theo sắp xếp của Ân Nam Chiêu.

Nàng lấy hết những gì cần dùng trong phi cơ chiến đấu, khoác ba lô dã ngoại, cùng Ân Nam Chiêu đi về hướng mặt trời mọc.


Một người một rồng, đi xuyên qua thảo nguyên mờ mịt.

Cùng nhau đi tới, không gặp phải bất kỳ mãnh thú nào, cũng không nhìn thấy động vật nhỏ có thể ăn được, đoán chừng bọn chúng vừa nghe thấy hơi thở của Ân Nam Chiêu, đã bị dọa chạy thật xa.

Lạc Tầm lấy được hai cái tổ chim, lấp đầy bụng, nàng đút nước dinh dưỡng cho Ân Nam Chiêu ăn. Để an toàn, nàng còn tiêm cho hắn mũi dinh dưỡng liều lượng hơn gấp năm lần.

Sau khi trời tối, bọn họ tùy ý tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Ân Nam Chiêu nhoài người trên cỏ, Lạc Tầm rúc vào trước ngực hắn, được hai chân trước của hắn bao bọc trong ngực, bên ngoài còn có một đôi cánh thịt chống đỡ gió lạnh, rất ấm áp, cũng rất an toàn.

Trời cao phía trên đỉnh đầu bao la bát ngát, ngàn vạn vì sao điểm tô ở giữa, so với bảo thạch xinh đẹp còn rực rỡ hơn.

Trong nháy mắt, Lạc Tầm thật hi vọng tất cả mọi người không ai tìm được bọn họ. Nàng nguyện cùng Ân Nam Chiêu sớm chiều làm bạn. Trời lên trăng xuống, vật đổi sao dời, cho đến tận cùng sinh mệnh.

Đột nhiên, từng ngôi sao băng xẹt qua bầu trời.

Lạc Tầm ngạc nhiên kêu lên, "Nam Chiêu, nhìn kìa!"

Nàng chắp tay lại, vừa định cầu nguyện, lại thấy một đóa lại một đóa pháo hoa bừng bừng phóng lên bầu trời đen kịt.

Ân Nam Chiêu mở hai cánh, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lạc Tầm ngơ ngác nhìn một hồi, từ từ hiểu được, những quầng sáng thoạt nhìn như sao băng kia trên thực tế là quả pháo năng lượng bay cực nhanh theo hướng mục tiêu, từng đóa pháo hoa nở rộ là ánh sáng sau khi phi cơ chiến đấu bị phá hủy.

Ở không gian bên ngoài tinh cầu này, nơi bọn họ không nhìn thấy, nhất định có hai chiến hạm gặp nhau, đang chiến đấu kịch liệt.

"Là Diệp Giới, hắn tìm được chúng ta."

Nhưng mà, người đang đấu với Diệp Giới lại là ai?

Có năng lực chống lại binh đoàn Long Huyết, lại vừa vặn xuất hiện gần đây, Lạc Tầm trong đầu lóe sáng, "Thần Sa?"

Ân Nam Chiêu giơ móng phải lên.

Lạc Tầm kích động nói, "Tốt quá, chúng ta được cứu rồi!"

————————————————————-

Sao băng vút bay.

Trận chiến trên cao vẫn tiếp tục kéo dài.

Ân Nam Chiêu bất thình lình dùng cánh phải vỗ vào Lạc Tầm một chút, Lạc Tầm bị ngã nhào trên mặt đất, cả người Ân Nam Chiêu cẩn thận bao phủ lên người của nàng, đặt nàng phía dưới thân thể của hắn.

Đưa tay ra, nhưng không thấy được năm ngón tay trong bóng tối, Lạc Tầm cảm giác được một con quái vật lớn đang dán chặt vào mình, như thể sơ ý một chút thì sẽ bị đè thành bãi thịt, nhưng nàng không hề sợ hãi, nằm yên không nhúc nhích.

Hai chiếc phi cơ trinh sát bay lượn vòng.

Cho đến khi không nhìn thấy bọn họ nữa, Ân Nam Chiêu mới chậm rãi đứng lên.

Lạc Tầm nằm ở trên cỏ, ánh mắt như nước, yên lặng nhìn hắn.

Ân Nam Chiêu nằm xuống bên cạnh nàng, cúi thấp đầu, cũng yên lặng nhìn nàng.

Phía trên trời cao, sao trời bay múa.

Là trận chiến ảnh hưởng đến sống chết của bọn họ, nhưng không liên quan tới bọn họ, không do bọn họ quyết định kết quả.

Qua một lúc lâu.

Bầu trời lấy lại sự yên tĩnh. Khắp trời đầy sao, ánh sáng lộng lẫy yên bình lại tỏa ra như trước.

Lạc Tầm hỏi, "Làm sao bây giờ?"

Không biết ai thắng ai thua, cũng không biết rốt cuộc nên nghĩ cách gì để phát tín hiệu cầu cứu, lại phải ẩn náu vào một chỗ nào đó.

Một toán phi cơ trinh sát vừa bay tới, Lạc Tầm vội chui vào dưới bụng Ân Nam Chiêu.

Trong cổ Ân Nam Chiêu phát ra tiếng khàn khàn ùng ục đầy càu nhàu, không nâng người lên để cho nàng chui vào nữa.

Lạc Tầm hoang mang nhìn hắn, thế mà đầu hắn đã quay sang tận bên kia.

Á... Đang ngượng à?

Rõ ràng là thời khắc khẩn cấp căng thẳng, Lạc Tầm lại muốn cười. Nàng ghé vào bãi cỏ, nhô đầu ra nhìn chằm chằm vào bụng hắn, lẽ nào vừa nãy ra sức chui vào, có bộ phận nào đó bất thường sao?

"Bốp" một tiếng, Ân Nam Chiêu dùng cánh thịt vỗ nhẹ vào nàng, thế mà chẳng ngờ lại vỗ trúng cái mông vểnh của Lạc Tầm, Lạc Tầm đỏ mặt.

Nàng che mông, vươn thẳng người, làm bộ như không có việc gì, hỏi, "Phi cơ trinh sát vừa rồi là của liên bang Odin?"

Móng phải giơ lên.

Lạc Tầm vội vã đứng lên, chạy như bay về phía phi cơ trinh sát, vừa bật vừa nhảy, ra sức vẫy tay.

Phi cơ trinh sát trở về, quanh quẩn một vòng trên đỉnh đầu Lạc Tầm rồi bay đi.

Lạc Tầm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, gấp gáp hỏi, "Phi thuyền trên tinh cầu Năng Lượng đó là do đội của anh nhờ Thần Sa phái người tới cứu anh, bên trong lại cài đặt bom, Thần Sa có phải là nội gián không?"

Móng trái giơ lên.

Lạc Tầm bĩu môi, "Anh vẫn tin anh ấy, con người đều chết trong tay người mình tin tưởng. Nhưng dù thế nào, thì em cũng cảm thấy không thể là Thần Sa."

Rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, đều hướng về Thần Sa. Nhưng Lạc Tầm có lý do để tin Thần Sa nhất định không làm chuyện như vậy.

Có lẽ vì sống cùng một nhà hơn mười năm, nàng biết rõ Thần Sa là quân nhân, không phải chính khách. Tính cách hắn nhạy cảm sắc bén, thái độ làm người quan minh chính đại, làm việc yêu ghét rõ ràng, tuyệt đối không phải loại người dùng thủ đoạn thâm độc này để hại người khác.

Nhưng mà, nếu như không phải Thần Sa, vậy ai mới có năng lực biết được tin tức bí mật trong quân đội, muốn đưa Ân Nam Chiêu vào chỗ chết?

Lạc Tầm đang miên man suy nghĩ, một phi cơ chiến đấu xuất hiện trên bầu trời, bay thẳng đến, hạ cánh trên cỏ.

Cửa khoang mở ra, Thần Sa mặt đồng phục chiến đấu nhảy xuống.

Lạc Tầm mặt này tươi cười đi tới chỗ hắn, vừa định chào hỏi, Thần Sa đã vọt tới bên cạnh nàng, ôm lấy nàng.

Lạc Tầm hoàn toàn không ngờ, sững người một chút, cố sức vỗ vỗ vào vai của hắn, cảm kích nói, "Cảm tạ đại ân cứu mạng."

Thần Sa buông nàng ra, nhìn bốn phía, "Sao em lại ở chỗ này? Chỉ có một mình em à?"

"... Chấp Chính Quan đưa tôi đến đội cảm tử trên phi thuyền, sau đó tôi và đội trưởng đội cảm tử ở cùng nhau."

"Đội trưởng đâu?"

"Không biết." Lạc Tầm không biết tình trạng của Ân Nam Chiêu lúc này thế nào, cũng không biết người bên cạnh là Thần Sa có đáng tin hay không, nên không dám nói sự thật, chỉ có thể nửa thật nửa giả nói, "Binh đoàn Long Huyết liên tục truy đuổi chúng tôi, trong lúc chạy trốn thì tôi đã ngất xỉu. Khi tỉnh lại, chỉ có một mình tôi. Sau lại gặp phải một bầy dã thú muốn ăn tôi, nó giúp tôi dọa bọn chúng chạy."

Ngón tay Lạc Tầm chỉ về phía Ân Nam Chiêu đang nằm úp sấp một bên.

Rồng đen không hề động đậy, dùng hành động cho thấy bản thân vô hại, nhưng ánh mắt Thần Sa vẫn rất sắc bén cảnh giác.

Để xua tan nghi ngờ của Thần Sa, Lạc Tầm nói lung tung, "Đừng lo, nó ăn cỏ."

"Nhìn qua không giống."

Thần Sa nhìn rồng đen vẫn đang không có động tĩnh gì, ánh mắt cuối cùng cũng dời đi.

Hắn kéo tay Lạc Tầm, muốn dẫn nàng lên chiến cơ, "Chúng ta chỉ tạm thời chiếm lợi thế, chắc chắn Diệp Giới sẽ quay trở lại, phải mau rời đi."

Lạc Tầm lập tức nói, "Tôi muốn dẫn rồng đen theo, cái này nữa." Nàng rút tay ra, cầm túi hành quân từ dưới đất lên, mở ra cho Thần Sa xem.

Thần Sa nhìn rồng đen, lại nhìn dây leo.

Lạc Tầm giải thích, "Gen của chúng rất đặc biệt, vô cùng đáng nghiên cứu."

Từ trước đến nay Thần Sa luôn tôn trọng học sĩ chuyên nghiệp, không có ý kiến gì, chỉ chăm chú nhìn rồng đen, nói. "Tôi sẽ phái một đội binh sĩ đến chế ngự nó, bắt nó lên phi thuyền."

"Không cần, không cần."

Lạc Tầm nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Ân Nam Chiêu, Thần Sa sợ đến mức lập tức xông tới, nắm cánh tay nàng, muốn kéo nàng trở lại.

Lạc Tầm nhìn hắn cười lấy lòng, ý bảo hắn không cần lo ngại, nàng vươn tay kia sờ sờ rồng đen, "Nó rất hiền lành, không cần dùng vũ lực"

Thần Sa nhìn rồng đen, quả thật rất hiền lành, mới thả Lạc Tầm ra, "Dù sao cũng là dã thú, cẩn thận một chút."

Lạc Tầm cười ưng thuận, "Tôi biết rồi."

Thần Sa liên hệ chiến hạm, điều khiển phi thuyền tới đón họ.

"Đợi một chút, phi thuyền sắp đến."

Lạc Tầm cảm kích nói, "Cảm ơn anh."

Thần Sa mặt không đổi sắc, nói, "Chỉ trong một lúc, em đã nói cảm ơn hai lần."

Lạc Tầm có chỗ không hiểu được, lễ độ nhiều thì không bị trách, huống hồ hắn đang giúp nàng, không nói cảm ơn, thì nên nói cái gì?

Thần Sa phát hiện mình lại làm cho nàng căng thẳng, lập tức nhẹ giọng nói, "Tôi và em nói chuyện một chút."

"Bây giờ?" Lạc Tầm giật mình, không nghĩ ra chuyện gì lại gấp gáp như vậy.

"Mười một ngày trước, em đồng ý chờ tôi tìm em, sáng sớm ngày thứ hai tôi tới tìm em, Anderson lại nói em đã đi cùng Chấp Chính Quan."

Lạc Tầm nhớ đến ngày đó bị Anderson gây mê, lúc Thần Sa rời đi, đúng là đã dặn nàng đừng đi lung tung, chờ hắn đến tìm nàng. Nàng cảm thấy có lỗi, nói, "Xin lỗi, tình huống lúc đó đặc biệt, tôi không có cách nào thông báo với anh được."

Thần Sa im lặng một thoáng, nói, "Em bình an là tốt rồi."

"Phải cảm ơn anh! Ngài Quan Chỉ Huy, cảm ơn anh xuất hiện đúng lúc, cứu tôi khỏi truy sát của Diệp Giới.", Lạc Tầm cười tươi như hoa, làm bộ quỳ gối hành lễ.

Thần Sa yên lặng nhìn nàng.

Lạc Tầm nghĩ trên mặt mình dính bẩn, cười e ngại, vừa lấy tay lau mặt, vừa nói, "Anh định nói gì?"

"Tôi thích em."

Cái gì? Ý cười trên mặt Lạc Tầm đông cứng lại, cảm thấy nhất định là mình tự tưởng tượng rồi, khẳng định Thần Sa vừa nói, "Không cần khách khí."

Thần Sa giống như hoàn toàn đoán đang được nàng đang nghĩ gì, nói rõ lại một lần nữa, "Em không hề nghe lầm, tôi nói, "Tôi thích em"."

Lạc Tầm choáng váng.

Phản ứng đầu tiên là Thần Sa đang trêu chọc nàng! Sao có thể chứ? Phản ứng thứ hai là chột dạ quay đầu lại nhìn Ân Nam Chiêu, rồng đen nhắm mắt lại, đầu kề trên cỏ vẫn không nhúc nhích.

Thần Sa thành khẩn nói, "Trước đây tôi đối với em không tốt..."

"Không, không... Anh đối với tôi tốt vô cùng, thực sự rất tốt." Lạc Tầm liên tục xua tay.

"Tốt đến mức tôi nói thích em, em hoàn toàn không tin?"

"Không, không phải..." Lạc Tầm đột nhiên ngửa đầu, chỉ vào bầu trời, "A! Anh xem nhiều sao đẹp chưa..." cố gắng nói sang chuyện khác.

"Lạc Tầm, những lời này đã nghẹn trong lòng tôi mười một ngày nay rồi, xin cho tôi nói hết."

Lạc Tầm thấy sắc mặt hắn nghiêm túc chăm chú, biết hắn hiểu rõ mình đang làm gì, chỉ có thể ngậm miệng, im lặng lắng nghe.

"Khi còn bé, tôi đã tận mắt chứng kiến ba cắn chết mẹ. Khi tôi giống như ba, trở thành người thể năng cấp 3A, tôi đã không chút do dự quyết định cả đời độc thân. Sau này, khi tôi rút thăm trúng, kết hôn với em, tôi nghĩ dù thế nào thì đời này cũng không cưới bất kỳ ai, vì lợi ích của liên bang, tôi bằng lòng cùng em, công chúa Đế quốc Ar duy trì cuộc hôn nhân trên chính trị."

"Hôn nhân giả tạo mười năm, tôi hồ đồ cho rằng mình chỉ đang làm một phần nhiệm vụ, vì liên bang tận lực. Sau khi Thiên Húc gặp chuyện không may trên Đại Song Tử, nhìn thấy em đau khổ, trong lòng tôi rất khó chịu, thậm chí rất tức giận, tôi còn tưởng rằng vì không quen nhìn em cam chịu, sau mới giật mình nhận ra bởi vì ước ao, ghen tỵ tình cảm của em đối với Thiên Húc."

"Tôi không muốn ly hôn với em, trả tự do cho em, càng không có dũng khí giữ em ở bên cạnh mình. Tôi sợ thảm kịch của ba mẹ tái diễn, tôi thậm chí còn âm thầm mong muốn em tạo ra kỳ tích, trở thành người thể năng cấp 3A, như vậy, tôi mới có thể yên lòng ở cùng em."

Lạc Lầm cúi thấp đầu, thì thào nói, "Tôi không thể trở thành người thể năng cấp 3A." Đối với gen của loài người mà nói, thể năng cấp 2A đã là cực hạn.

"Tôi biết, chẳng qua vì tôi nhát gan, mới mượn một cái cớ đường hoàng. Tôi không có dũng khí vượt qua vách núi đi về phía trước, lại yêu cầu đối phương bay qua vách núi xuất hiện bên cạnh tôi. Nhưng, cho dù tôi nhát gan thế nào, cũng vẫn bị em hấp dẫn đến nổi không thể kiềm chế đi về phía trước, muốn em tin tôi, thích tôi như đối với Thiên Húc."

Thần Sa đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má của Lạc Tầm.

Lạc Tầm lùi về sau một chút, lại không thể né tránh.

Hắn nâng cằm Lạc Tầm lên, ép buộc Lạc Tầm đối mặt với hắn, "Tôi không biết rốt cuộc từ khi nào thì bắt đầu thích em, nhưng tôi khẳng định tôi thích em, muốn cưới em, yêu em giống như vợ chồng."

"Thần Sa... Anh căn bản không biết tôi là ai!"

Mắt Lạc Tầm tràn đầy bi thương, bước một bước lùi về phía sau, lại bị rồng đen nằm trên cỏ cản trở, nàng đạp lên cánh thịt của rồng đen một cái, suýt nữa đã ngã xuống.

Thần Sa vội vàng ôm lấy hông nàng, kéo nàng vào lòng mình, "Em là Lạc Tầm. Tôi biết, mười mấy năm qua tôi chưa từng chủ động tìm hiểu em, cũng chưa từng cho em cơ hội để hiểu rõ tôi, nhưng tôi sẽ sửa."

Hai tay Lạc Tầm để trên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra, "Không cần sửa, đây trước giờ không phải là vấn đề của anh!" Nàng là Long Tâm, chính nàng còn không hiểu mình.

Thần Sa nói, "Tuy rằng cuộc hôn nhân giả của chúng ta không chỉ trở nên vô hiệu, mà còn là trò cười của toàn dải ngân hà, nhưng mà em không phải công chúa thật cũng rất tốt, không cần phải chịu quan hệ chính trị phức tạp này."

"Xin..."

Thần Sa dựng thẳng một ngón tay, che trước môi Lạc Tầm, ngăn nàng nói "Xin lỗi."

"Sau khi thân phận công chúa giả của em bị bại lộ, là thời gian em cần giúp đỡ nhất, tôi lại bỏ mặc, là tôi nói xin lỗi mới phải. Mấy ngày nay lòng tôi rất hỗn loạn, nghĩ rằng cần phải yên tĩnh một chút, không hi vọng tình cảm cá nhân của mình quấy nhiễu việc điều tra của liên bang, không ngờ Tông Ly lại đối với em như vậy. Tôi hi vọng, một ngày nào đó tôi đối tốt với em, em sẽ cho rằng đó là đương nhiên, không cần nói cảm ơn, cũng không cần nói xin lỗi nữa."

Lạc Tầm cầm tay Thần Sa, thong thả nhưng kiên quyết đẩy hắn ra, "Xin lỗi, tôi không thích anh, cũng không có ý định thích anh." Tim nàng đã có chủ, dứt khoát từ chối là việc duy nhất nàng có thể làm.

"Tôi biết." Thần Sa dường như đã có chuẩn bị với đáp án của Lạc Tầm, bình tĩnh nói, "Tôi chỉ muốn nói cho em biết, từ giờ trở đi, tôi sẽ cố gắng làm cho em thích tôi, cho đến khi em đồng ý lấy tôi."

"Thần Sa, tình cảm không phải trận chiến, sau khi vạch ra phương pháp, thì nỗ lực hoàn thành. Anh không thể..."

Lạc Tầm còn chưa nói hết, Thần Sa chợt đưa tay làm ký hiệu im lặng. Hắn giơ cổ tay lên, ra lệnh với máy bộ đàm, "Hạ cánh!"


Một chiến thuyền vận tải chở phi thuyền vũ trụ từ trên cao hạ xuống, một bên khoang thuyền mở cửa, một đội lính vũ trang xếp thành hàng chạy ra.

Thần Sa nói với Lạc Tầm, "Có thể lên phi thuyền được rồi."

Lạc Tầm nhất thời không dám đối mặt với Ân Nam Chiêu, đứng không nhúc nhích.

Không phải là xấu hổ, mà là sợ hãi.

Là người từng bị buông bỏ một lần, một ngọn gió thổi qua cũng khiến nàng lo sợ. Nàng sợ Ân Nam Chiêu vì Thần Sa, sẽ lại muốn nhượng bộ mà buông tay.

Mãi cho đến khi Ân Nam Chiêu dùng cánh thịt vỗ nhẹ lên nàng, nàng mới lòng dạ rối bời, tay chân luống cuống nhìn về phía hắn.

Ân Nam Chiêu chậm rãi đứng lên, hai cánh mở rộng về phía trước, uy hiếp vô hình tản ra bốn phía, tất cả binh sĩ lập tức khẩn trương giơ súng lên, nhắm vào rồng đen.

Thần Sa vỗ vai Lạc Tầm, bảo nàng tránh ra.

Lạc Tầm ngẩng đầu nhìn giữa khoảng không —– Hai cánh rồng đen hướng về phía trước, vung lên thật cao, đầu cánh chụm lại, tạo thành một hình tròn, giống như nàng cũng từng lấy tay sánh với tim, trao cho hắn.

Lạc Tầm mỉm cười, thấp thỏm bất an trong lòng an ổn trở lại.

Thần Sa định hạ lệnh cho binh sĩ lùa rồng đen leo lên phi thuyền, Lạc Tầm nói, "Để tôi dẫn nó lên phi thuyền."

Nàng làm bộ đưa tay, một tay phất lên, một tay chỉ hướng phi thuyền, lớn tiếng nói, "Qua đây."

Ân Nam Chiêu phối hợp đi theo nàng, Thần Sa đứng một bên, nhìn cảnh giác.

Lạc Tầm dẫn rồng đen thuận lợi lên phi thuyền, theo lệnh của Thần Sa, đem nhốt vào một phòng sinh thái rộng rãi.

Lạc Tầm cẩn thận nhìn kỹ, xác định thiết kế rất hợp lý, cũng rất an toàn, không có nguy cơ ngược đãi động vật, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng dè dặt cẩn thận mang Tầm Chiêu Đằng từ ba lô dã ngoại đặt vào trong chậu nuôi cấy dễ chịu, Tầm Chiêu Đằng có vẻ rất hài lòng với nhà mới của mình, dây leo khoan khái trải dài ra.

Thần Sa nhìn ra được Lạc Tầm đối với rồng đen và dây leo đều vô cùng quan tâm lo lắng, hắn trấn an nàng, "Chiếc phi thuyền này thuyết kế riêng để di chuyển sinh vật quý hiếm giữa các hành tinh, người máy sẽ chăm sóc tốt cho bọn chúng, có tình huống gì sẽ lập tức cho chúng ta biết."

Lạc Tầm sợ hắn nhìn ra điểm khác thường, không dám ở lâu, đi đến trước phòng sinh thái, lấy tay vỗ vỗ vào tường thủy tinh trong suốt, "Ta đi đây, mi nghỉ ngơi cho thật tốt, giữ gìn sức khỏe cẩn thận."

Ân Nam Chiêu để lộ ra vuốt phải, cách tường thủy tinh trong suốt, chạm vào tay nàng.

HẾT CHƯƠNG 2.10

Bạn đang đọc Ký Ức Lạc Ngân Hà của Đồng Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.