Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 38

Phiên bản Dịch · 910 chữ

--------------------------

... Mẹ Huyền săm soi mình như vật thể lạ trên trời rơi xuống. Cái nhìn của cán bộ Viên kiểm sát với bị can thì đúng hơn vì có lẽ chưa biết sắp phải luận mình tội chi cho thỏa đáng. "Ung với hấn vừa đi mô về đó?" cán bộ hỏi.

Mình khoanh tay trước ngực, nở nụ cười tươi như hoa ngũ sắc "Dạ, đang lòng vòng sang nhà cậu Huyền coi làm hương thôi o". Cán bộ nhả vội miếng trầu đang nhai dở, đưa tay quẹt mép rồi nhấm nhẳng "Có chi ngồi nhà nói chuyện được rồi, đi mô đêm hôm...Lần sau nỏ được rứa nựa mô". Mình im lặng và ngoan ngoãn một cách hậm hực nhận thẻ vàng cảnh cáo đầu tiên.

Mò xuống nhà bếp, thấy chú Việt đang rang lạc, thằng "yên tâm" cùng 2 trai làng ngồi cạnh chai rượu với mấy cái chén. Chú Việt thấy mình vào bèn bảo à đi mô khi nại đến giừ? Ngồi đây làm chén cho ấm đạ, lạnh hè! Chưa kịp trả lời thì cu "yên tâm" chêm ngay vào "Bác rút kinh nghiệm đừng đưa Huyền đi linh tinh nựa nha, em là em nói rứa thôi, bác mới quen Huyền nên chưa biết bọn em...."

Bọn em làm sao chú nói tiếp đi? Máu nóng bốc lên não nhưng đôi co với chú ở đây mất khách quá, nên chỉ mỉm cười nửa miệng bảo "À anh xin lỗi vì anh mới đến nên chưa biết chú có cái quyền đó. Có chi để lát anh hỏi lại Huyền cái coi". Bạn í nhìn đi chỗ khác, bảo anh nỏ phải hỏi mô, bọn em quen nhau lâu rồi. Hê, câu này giàu ẩn ý vãi. Tóm lại anh tạm hiểu chú là người yêu thâm niên của Huyền, anh không được phép "rủ đi linh tinh". Với tay nhón miếng trầu trên đĩa (của mẹ Huyền mời khách đây) bỏ miệng nhai bỏm bẻm cho ra dáng lão nông tri điền, mình e lệ bảo "Khổ quá, anh cũng có muốn đi linh tinh mô. Rứa mà Huyền cứ rủ bằng được. Thôi có chi để anh kêu Huyền ra quán triệt lại lời chú dặn mới được!"

Chú Việt nghe vậy bật cười khành khạch, 2 anh giai làng cũng hè hè cười theo rất chi trêu ngươi. Cu chàng lảm nhảm thêm vài câu vô nghĩa nữa rồi ngồi thừ ra (chắc đang quý mình lắm đây). Lúc này mình mới để ý kỹ, hóa ra chàng, chú Việt và 2 giai kia đã kịp làm một độ nhậu từ trước, chắc đang uống dở thì dừng lại rang lạc để mần tiếp, vì thấy giọng chàng thoang thoảng mùi hồng xiêm còn chai riệu gạo còn lại một nửa. À, thảo nào khẩu khí chàng có vẻ húng tợn, nhịp điệu câu cú giật cục như đang remix.

Cuộc chiến tạm ngừng khi 2 anh giai kia chuyển phỏm sang bình luận bóng đá đêm qua. Anh tóc xoăn bảo, thằng Man đá như cứt nhưng toàn gặp may, gặp Bác xa là tắt mẹ hắn điện. Anh mái lệch tấm tắc, dm thằng Van pơ xi dứt điểm thôi rồi hè, nhất là bàn thứ 2 hắn vô lê kinh thật. Bạn “yên tâm” trề môi, cấy bàn nớ hắn “liệt vị” rồi, thằng trọng tài bênh Mờ U coi mà muốn đập mẹ ti vi…

Đang rôm rả thì chú Việt đổ lạc ra đĩa rồi bảo thôi bọn hắn đá với chắc bên tây kệ mẹ bọn hắn, ngồi làm vài ly đã. Mà liệt vị là cái chi bay? “Yên tâm” giải thích, dạ tức là thằng tiền đạo đứng mắc màn dưới hậu vệ người ta. Chú Việt bảo à rứa à, tau chỉ quan tâm bóng méo nên nỏ biết mấy cấy nớ lắm.

Ngồi lai rai một lúc, mình uống lấy lệ 1 ly nhỏ, nhai mấy củ lạc rồi xin phép lên nhà trên uống nước. Huyền đang ngồi coi ti vi với mẹ. Thấy mình lên, mẹ nàng “ý tứ” … đi xuống nhà bếp (vẻ mặt đăm đăm không mấy thư giãn). Huyền hỏi anh nói chi với anh nớ mà nhao ầm rứa? Mình bảo nói chi mô, hắn cấm anh đưa em đi linh tinh. Nàng nhếch mép bảo có lẹ nỏ phải chơ, răng là “đi linh tinh”, vớ vẩn. Để em nói ột trận mới được (nghe mà sướng tê người)…

Gần 10 rưỡi mình chào về, nàng ngó nghiêng coi có ai để ý không, rồi tiễn ra tận ngõ.

- Mai mốt xuống nhà anh chơi nha?

- Để em coi đã. Chơ mà cụng ngại lắm.

- Hay để noel xuống nhà anh rồi mình đi chơi?

- Anh lên đón à?

- Ừ.

- Chưa chắc mẹ cho đi.

- Chi mà như gái cấm cung rứa.

- Khi mô em kể anh sau, giừ em cũng nỏ biết mần răng cả…

Hai đứa đứng ôm nhau một lúc, tiếng mẹ nàng vẳng ra “Con Huyền mô rồi?”. Vùng tay mình ra như bị điện giật, nàng quay đầu bước vội vào trong. Chắc lát nữa to chuyện rồi đây…

Đúng như mình dự, về nhà chưa kịp lên giường thì nàng nhắn tin “Em buồn lắm”, gọi lại đã thấy tò tí te…

Hết phần 1

Bạn đang đọc ký Sự Đòi Nợ của nhulayeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.