Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Thập Đại Cuộc

Tiểu thuyết gốc · 1203 chữ

Cuộc dằn co kinh thiên động địa diễm ra, khiến cả mảng lớn cỏ bị cào xới, bay tung tóe, vùng đó bị cày sâu đến tận xuống lớp đất nền ẩm bên dưới. Đến nỗi đám người Minh Phong dù cách xa 20m với cuộc chiến, vẫn cảm nhận được rung chấn, còn 3 Ưng Tuyết phía sau cũng hoảng loạn mà bay ngược lên trời, bỏ đi không thèm từ nhìn lại.

" Ríttttt..."

"Grừừừừ..."

Tiếng rên rỉ, đau đớn vẫn không nguôi, đôi thú cứ thế tấn công, dằn co đến mấy hồi,  đến lâu sau cũng kiệt sức mà nằm vật ra, thở dốc phì phò, rồi lăn ra chết tức tưởi vì thương quá nặng, cái chết tào lao của hai vị chúa tể.

Không gian đột nhiên tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thoang thoảng thổi qua, rung rinh các ngọn cỏ, phảng phất đâu đó là mùi thịt sống, mùi máu tươi tanh tưởi đến rợn người, xộc thẳng vào mũi lên tận óc.

Minh Phong đợi chút xíu nữa, cho đến khi chắc chắn được cuộc chiến đó đã kết thúc, cũng thở phào nhẹ nhõm, trong tâm không khỏi vui mừng vì quá may mắn, rồi mới đứng lên, kêu mọi người tiến lại xem xét.

_ Chúng ta đi ra được rồi - Minh Phong nói.

Bãi chiến trường kinh khủng hiện rõ trước mặt, hai các xác to lớn nằm im. Con Mãnh thì gần như biến dạng, các đầu bị mõ Ưng mổ đến bét nhè ra, có sống cũng mù lòa, tàn phế. Ưng Tuyết thì khá khẩn hơn chút, chỉ bị cắn đứt cái đùi trái, với bị quần qua lại khiến rụng cả đống lông, bay khắp nơi, y chang mấy cảnh boy girl dùng gối đánh nhau, lông bay tung tóe trong phim vậy.

Đến giờ phút này, Minh Phong mới thực sự cảm thấy chữ may mắn ghi như thế nào, không phải đùng phát trúng sổ số, bỗng phát tài thành đại gia, hay cưới ngay được vợ siêu mẫu,vân vân.

Mà phải là đang bị đuổi bởi một con quái vật, chuẩn bị cảm nhận cái chết trước mặt, cảm nhận được cái hàm đầy răng xé nát, đến cả người không muốn sống cũng phải sợ, thì tự nhiên đâu lại lòi ra con thú khác tới đánh nhau, đến khi kết thúc thì hai con chết, mình còn sống với một đống "của cải" trước mặt.

_ Chúng ta làm gì với chúng đây, Thũ Lĩnh? - Kai nhìn Minh Phong hỏi.

_ Haha, không thấy sao? Là thịt, thịt cho mùa đông sắp tới - Minh Phong cười mỉm.

Với cơ thể to lớn như vậy, đâu đâu cũng tầm 2 tấn là ít, số lượng thịt mà dự trữ tốt, thì hoàn toàn có thể trải qua màu đông nơi đây.

_ Chúng ta xử lý đống này thôi, trước khi có con thú săn mồi nào tới đây.

Mười một người nhanh tay thu thập bãi chiến trường, mơ hồ còn đang cảm thấy rùng mình khi thoát khỏi cái chết, cảm giác như trút được cục đá tảng trên người xuống vậy.

Chốc lát, nơi đây chỉ còn lại khoảng đất bị cày xới tùm lum, vài vết máu còn vươn trên nhúm cỏ ngã đổ, mấy tiếng sau, số ít con thú săn mồi khác vì mùi máu mò tới đây, nhưng cũng không còn gì, đành bỏ đi.

Minh Phong lệnh cho tất cả đem thẳng ra bờ suối, tránh đi qua hang làm động tĩnh đến các thú khác mò tới. Vừa tới bờ suối, số lượng thịt quá lớn, khó lòng xử lí kịp khi giờ đã sắp tối.

_ Lui, ngươi chạy về hàng, nói Jizi đem toàn bộ tộc nhân ra bờ suối, chúng ta phải nhanh chóng làm xong trước khi trời hết nắng - Minh Phong nói Lui.

_ Nghe, Thũ Lĩnh.

Lui gật đầu, liền đứng lên, nhanh chóng chạy đi về hang, thoắt cái đã biến mất.

Minh Phong chăm chú vào công việc, cùng mọi người trong đội săn đang cặm cụi làm thịt, đây là lần đầu tiên họ làm việc này.

Ở đây từ xa xưa, cứ săn được thịt là họ đem xẻ ra, nướng lên và ăn ngay, không bao giờ rửa thịt lóc da như vậy, nếu có trữ thức ăn thì chỉ khi nào chuẩn bị cho mùa đông, còn không cứ ngày nào ăn ngày đó, vì thế thức ăn lúc có lúc không.

Bây giờ, nghe lời Thũ Lĩnh nói, số lượng thịt quá lớn, muốn bảo quản lâu thì phải đúng qui trình, rửa thịt thật sạch mới đem đi hong trong lò, tạo thành khô thịt, bảo quản rất lâu.

_ Mấy bộ da giữ lại, còn móng, răng thì chia ra làm vũ khí - Minh Phong dặn dò thêm.

_ Nghe, Thũ Lĩnh - Kai gật đầu, tay vẫn thoăn thoắt lóc da.

Một lúc sau, toàn bộ tộc nhân trong hang cũng ra tới bờ suối, khỏi phải nói, ai cũng kinh ngạc khi thấy 2 cái xác to lớn của Mãnh Hổ và Ưng Tuyết, bình thường bọn họ chưa dám đối mặt với chúng chứ đừng nói là săn được, vậy mà giờ chỉ là hai cái thân trụi lủi dưới suối.

Jizi vừa tới, tuy nghe qua lời Lui, nhưng vẫn còn há hốc hơn khi nhìn rõ như thế, nàng đưa mắt sang thì thấy Gios đang chăm chú với mấy cái móng chim. Jizi tiến lại hỏi han:

_ Thũ Lĩnh sao rồi? Có bị thương?

Minh Phong ngước mặt lên nhìn, tay hắn còn đang mải mê lấy cái móng của Ưng Tuyết, bất ngờ Jizi xuất hiện, hắn liền trả lời:

_ Ta không sao, ngươi rất thông minh, nhờ ngươi mới giết được chúng.

_ Ta nghe Lui nói rồi, Thũ Lĩnh mới là người giết chúng.

_ Haha, ta hên thôi.

Minh Phong nở nụ cười cố che đi cảm giác ngượng vì thực tế, hắn có làm gì đâu, hôm nay quả thực quá may mắn, loài Ưng Tuyết vô tình cứu trợ cho hắn, có khi nhân dịp này, Minh Phong thờ loài Ưng Tuyết kia làm biểu tượng cho bộ lạc luôn quá.

Mãi đến tối mịt, toàn bộ số thịt mới được đưa trọn vẹn vào hang, thịt xử lí sạch sẽ, lóc da, cắt từng khúc gọn gàng, vừa vặn để hong khói.

Bây giờ là phần sản xuất đồ khô qui mô tiểu tiểu, nguyên liệu thì có mỗi thịt, ngoài ra không có gì thêm nữa, gia vị ở thời đại này chưa biết là gì luôn.

Từ lúc mới tới đây, ăn thịt nướng quoài khiến Minh Phong ngấn ngẩm, thêm thời gian nữa chắc hắn táo bón mà chết mất, nên lâu lâu kiếm thử chút cây cỏ có vị lạ để nêm nếm thêm, nhưng chẳng có gì cả.

Đến cả xông khói, thịt rất cần gia vị để ướp, hay chí ít cũng phải có muối, nhưng lực bất tòng tâm ở đây không ai có cả.

Bạn đang đọc Tân Thế Đại Lục - Kỷ Nguyên Đồ Đá sáng tác bởi nhoxga0512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhoxga0512
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.