Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Hộ Mệnh Xuất Hiện

Tiểu thuyết gốc · 1007 chữ

Từ xa, con thú to lớn kia đang lao đến, cơ thể chạy với tốc độ khó tin, cày nát những lớp cỏ trên đường nó đi qua, cơ bắp phối hợp, gân guốc khẽ nổi lên một cách đáng sợ, chốc chốc không quên há miệng rống lên thị uy.

Thấy được con mồi đang co cụm, rung sợ trước mặt, Mãnh Hổ ta khoái chí, bốn cẳng chân vì thế mà nhanh hơn, óc nó thì đang tưởng tượng về một bữa ăn no nê, bởi thịt của loài này rất ngon, miệng khẽ chảy cả dãi.

Còn đám người Minh Phong thì tụ lại, cố thủ, hai con ngươi mở to ra, miệng mím chặt, vài giọt mồ hôi chảy xuống trên má, căng thẳng chuẩn bị tâm lý chiến đấu đến cùng.

Chỉ còn cách khoảng 50m ... 40... 30... 20m nữa thôi, thì bỗng nhiên, từ trên trời phản xuống bốn cái bóng to lớn, in xuống đồng cỏ.

"Grétttttttt "

Tiếng kêu khó chịu kia vang vọng khắp cả vùng, chui vào lỗ tai của Minh Phong, của Kai, của cả mọi người và cũng chui vài tai con Mãnh Hổ kia nữa.

Đôi tai nó giựt giựt, cơ thể thắng gấp lại, ngước lên quan sát nơi phát ra tiếng động kia, sâu trong thâm tâm, kì lạ thay bản năng đang thúc giục nó bỏ trốn.

_ Ưng Tuyết xuất hiện, Thũ Lĩnh làm sao? - Kai lo lắng hỏi.

Đôi mắt quan sát kĩ càng, mọi hành động của Mãnh đều lọt vào trong mắt hắn, gương mặt căng cứng khi nãy giãn ra, mỉm cười nói:

_ Trong cái rủi có cái may, có vẻ con Mãnh kia sợ Ưng Tuyết, chúng trốn trước đã.

Mọi người nhìn nhau, thoáng chút bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng bới lớp cỏ, chui xuống núp, tránh khỏi tầm của Ưng Tuyết, trước khi nó phát hiện ra và tấn công.

Tuy trốn đi, nhưng ai cũng lo sợ, bởi hiện tại có tới 5 con thú, chúng vây quanh, không có cơ hội để trốn thoát, chỉ có Minh Phong thì khác, hắn trốn hờ nhưng không sâu, lấy ít cỏ thành búi, đội lên đầu mà ngước lên quan sát.

Dưới đất, có lẽ vì quá mải mê đuổi bắt con mồi, Mãnh Hỗ kia bị hố, tiến quá xa khỏi khu rừng, sâu vào tận giữa đồng cỏ. Ở cái nơi hiu hắt, không có bóng cây lớn che chắn này, lại là địa bán săn mồi của Ưng Tuyết.

Bên trên bầu trời, bốn con Ưng Tuyết vì sự to lớn của Mãnh mà chú ý, chúng cũng lộ vẻ sự ngạc nhiên khi bỗng xuất hiện Mãnh. Bọn chúng bay lượn xung quanh, liên tục quan sát xuống dưới, rất tò mò chưa biết quyết định tấn công hay là không.

"Graoooo... Gr ừ ư ư ưu ư"

Con Mãnh Hổ to lớn tuy lo lắng, nhưng cái thiên uy của mãnh thú như nó không bao giờ được buông xuôi, mồn lên tục há to, gào rống gây sức ép cho lũ chim.

" Grétttttt..."

Đám Ưng Tuyết cũng đáp lại, dù sao cũng là khu vực của nó, màn đấu mõm diễn ra căng thẳng, tiếng gào rống, thét rít vang vọng khắp nơi, âm thanh của cuộc chiến đẫm máu.

Một con Ưng Tuyết không còn kiên nhẫn được nữa, cái đầu quay về phía Mãnh, thả người phóng xuống như một mũi tên. Cơ thể của hai loài rất bự, ngang ngửa nhau, thật tò mò không biết con nào là con mồi.

Minh Phong từ xa quan sát, con Ưng Tuyết đầu tiên lao xuống, vô tình kích động xung quanh, kéo theo ba con sau cũng lao theo, cuộc chiến không cân sức, bốn con chim kia như 4 viên đại bác thần công đang rơi vậy, đáng sợ vô cùng.

Mãnh Hổ bên dưới không tỏ ra nao núng, nó hạ thấp chân, cái đầu vẫn ngước nhìn lên, thủ thế vồ mồi quen thuộc, nhắm thẳng vào con đầu tiên.

Vừa đủ tầm, bốn cái chân bật nhảy lên, con Ưng Tuyết đầu tiên là mục tiêu. Nhưng Ưng Tuyết cũng không vừa, khi vừa thấy Mãnh nhảy lên, nó liền bung hai cánh to ra, cặp chân siêu khỏe để lộ, mỗi đầu móng bật ra bộ móng bén ngót, cực kỳ kinh khủng, hiện ra thế bắt con mồi đặc trưng, mang tính biểu tượng của loài Chim Ưng.

Trong sát na, cú va chạm vô thanh vô thức được tạo nên, một cuộc chiến kinh hoàng của hai bá vương muôn thú, chúa tể bầu trời và chúa tể rừng xanh, trận đấu vô tiền khoáng hậu.

Về phía Mãnh, cái mồm há to, bộ răng lởm chởm cắn chặt vào bắt đùi trái của Ưng Tuyết, hai cái chi trước cố vươn lên cao để cào, cố làm thương trên đầu của Ưng Tuyết.

Hướng ngược lại, chân trái bị hàm răng găm chặt, đau đớn rít lên, nhưng Ưng Tuyết vẫn có bản lĩnh của chúng, chân phải vẫn đưa bộ món, kéo dài ngang qua thủ cấp con hổ, bộ móng bén ngót kinh khủng đó lướt qua đôi mắt.

" Rầmmm... Bịch... Bịch..."

Hai cái thân xác kềnh càng đổ xuống, mặt đặt hơi rung động, lớp cỏ xung quanh bị vạ lây mà gãy rạp, tạo ra một cái vòng tròn phẳng phiu.

Tuy đôi mắt của Mãnh bị thương nặng, gần như là mù hoàn toàn, nhưng cái miệng vẫn còn cắn chặt không buông, theo phải xạ cố lắc cái đầu, cố xé tan nát khúc thịt.

Ưng Tuyết mất chướn, lại còn bị con Mãnh kia giữ chặt không buông, nhưng đôi cánh vẫn giang ra, đập phành phạch để giữ thăng bằng, cùng với cái mỏ cứng cáp vẫn liên tục bổ xuống, khoan thẳng vào mắt, đỉnh đầu của đối phương, mãnh liệt không khoan nhượng.

Bạn đang đọc Tân Thế Đại Lục - Kỷ Nguyên Đồ Đá sáng tác bởi nhoxga0512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhoxga0512
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.