Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Khắc Sinh Tử

Tiểu thuyết gốc · 1001 chữ

Con thú ngây ngô kia vì mùi hương quá hấp dẫn mà ăn hết mấy xâu cá, có điều cơ thể nó không bị ảnh hưởng quá lớn, lượng độc tố chỉ đủ khiến nó ngộ độc thức ăn, tuy không khiến nó chết nhưng làm nó đau đớn khó chịu.

Loài Mãnh rất tinh anh, vì vậy ngay khi nhận ra sự bất thường, đoán được điều gì đó, nó liền quay lại chỗ hốc đá, thực sự chính vì tốc độ chạy quá kinh khủng, không có đối thủ, nên Mãnh mới tự tin rời con mồi để lại đây ăn cá.

" Graooooo... Graoooo"

Vài tiếng gầm chát chúa vang trời, nó phát hiện ra những con mồi ngon chạy mấy, hơn nữa, chúng còn gài bẫy, ăn phải lũ cá độc hại, khiến nó bị quằn quại trong bao tử.

Đôi mắt giận dữ nhìn về hướng mọi người đã đi qua khi nãy, bốn cái chân to như cột đình bung ra, chạy hết tốc lực, như một chiến cơ thần tốc.

Cách đó vài dặm, nhóm Minh Phong đã tiến ra khỏi bìa rừng, hiện giờ đang cố luồn lách qua cánh đồng cỏ, khẩn trương di chuyển, nhóm Desai tuy bị thương, nhưng vẫn bức tốc lực mà chạy, vì ai cũng biết sau lưng con gì đang đuổi theo.

_ Thũ Lĩnh, Mãnh tới bìa rừng rồi kìa - Lui hoảng loạn chỉ tay.

Mọi người nghe thấy, theo phản xạ quay đầu lại, ngoái nhìn về sau, con thú đáng sợ to lớn kia đang bức tốc về phía này, mỗi sải chân với tốc cực nhanh, các lớp cỏ bay lên tung tóe.

Bản mặt nhăn nhó dữ tợn, mồm khẽ nhe ra, để lộ hai cái răng nanh dài ngoằng như cái đục đá, ánh mắt sắc bén rực lửa nhìn vào đám người trước mặt.

Trước giờ, nó như một chúa sơn lâm đích thực, đi đến đâu muôn thú sợ hãi mà lui về sau, rất oai phong lẫm liệt, vậy mà lại để cho lũ yếu kém kia dắt mũi, liên tục quay nó như chong chóng, lừa nó ăn khiến cơ thể đau đớn.

Bản năng tự nhiên thôi thúc cơ thể phải trả thù, phải đưa những năng vuốt bén nhọn trời ban ra vờn cho đến chết, phải dùng bộ hàm cực khỏe, lởm chởm răng ra cắn vào cổ, xé xác thành từng mảnh mới khiến nó hả dạ.

Từ xa nhìn lại, nếu cứ với tốc độ đó, Minh Phong biết được cơ hội chạy gần như không thể, chỉ còn vài phút ngắn ngủi thôi là bị đuổi kịp, thật khó tin là kế hoạch thất bại, bị kịch thực sự sắp diễn ra.

Giờ đây, đầu óc của Minh Phong hoàn toàn trống rỗng, không còn chút xíu hy vọng, không còn nổi một cách thoát chết nào cả, mọi thứ có lẽ quá muộn rồi, kết cục tàn khốc sẽ đến.

Cảm giác được điều đó, Minh Phong liền dừng lại, không tiếp tục chạy nữa, đôi mắt nhìn vào mọi người, mang đầy vẻ hối hận, bất lực, giờ phải chiến đấu hết sức, cố gắng cầm cự để vài người kịp thoát mà thoát mà thôi.

_ Các ngươi chạy tiếp đi, ta sẽ giữ chân nó. Thũ lĩnh như ta thật quá tồi - Minh Phong chua chát nói.

Tiếng nói đó như nhát dao chém vào cảm xúc vậy, khiến mọi người khựng lại, nhìn thẳng Minh Phong, phần nào hiểu được điều mà Thũ Lĩnh muốn làm.

Kai trầm ngâm, suốt bao năm qua, bộ lạc chưa từng thoát khỏi cái bóng ngu dốt bủa vây, cả đời chỉ có dùng sức không dùng đầu, đến nỗi trẻ con chết hết, thũ lĩnh cũng chết để đưa Kai lên thay.

Gánh nặng đổ lên người, khiến Kai hiểu được sự khó khăn của cái chức Thũ Lĩnh, phải đưa ra quyết định đến sinh mạng tộc nhân, phải gồng mình lo cho mỗi con người, còn phải chịu những cuộc chiến chống lại thú dữ nơi nơi, hắn hiểu rất rõ.

_ Thũ Lĩnh, ta sẽ ở lại chiến đấu - Giọng Kai âm trầm truyền tới.

_ Ta cũng vậy - Daji, Desai, Destroi, Lui lần lượt quyết định.

_ Chúng ta cũng vậy, Thũ Lĩnh - Cả đội săn phía sau đồng thanh.

Đôi mắt buồn khi nãy đỡ hơn nhiều, thay vào đó là vẻ hơi ngỡ ngàng xen lẫn xúc động trong lòng, bản thân Minh Phong đã chịu nhiều thiệt thòi từ nhỏ, mồ côi, tệ nạn xã hội bủa vây mãi mới qua, tưởng vô tình đến đây, hắn sẽ được vui vẻ với những đam mê, được góp chút công sức cho bộ lạc.

Ai ngờ đâu, số phận đẩy đưa, đùng phát thành Thũ Lĩnh, trách nhiệm quá lớn, quá mới mẻ với hắn, lại còn vô vàn thử thách khó khăn dồn dập ập đến, khiến hắn chưa kịp thích nghi mà chống đỡ, thì giờ vô tình để nhiều sinh mạng đang ngàn cân treo sợi tóc.

Ít ra, những con người nơi đây, vẫn cho hắn cảm giác an ủi trong lòng, cho hắn cảm giác được sự ủng hộ, tin tưởng để bản thân đứng lên tiếp tục chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

_ Ta thật có lỗi, được rồi hiện tại chạy cũng không kịp, chúng ta xếp hàng, dựng lao lên chiến đấu. Vì bộ lạc Đá Hoang.

_ Nghe, Thũ Lĩnh - Tiếng mọi người đồng thanh.

Nhóm thợ săn hiện tại chỉ còn 11 người, những người mạnh mẽ nhất đứng đầu, tay cầm lao, rìu đá giáp lá cà với con thú kia.

Những người đằng sau thì cầm chắc cung trên tay, tuân theo Minh Phong, cố gắng bắn tập trung vào chân trước của Mãnh, khiến nó bị thương, khi đó mới có cơ may lật ngược tình thế.

Bạn đang đọc Tân Thế Đại Lục - Kỷ Nguyên Đồ Đá sáng tác bởi nhoxga0512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhoxga0512
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.