Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Tài Sân Khấu, Khai Mạc

Phiên bản Dịch · 2558 chữ

Editor: Waveliterature Vietnam

Cái loại khác biệt này quá vi diệu, cần nghiệm chứng không? Đương nhiên là cần!

Đường Lăng hít sâu một hơi, vẫn dùng cách cũ, dùng cách tay trái đập búa xuống.

Lần này, cách tay trái đập búa còn bết bát hơn cả tay phải, đây chính là quán tính của con người, nếu như không thuận tay trái. Tay phải được sử dụng nhiều hơn, cho nên linh hoạt hơn một chút.

Vậy nên, Đường Lăng cũng không vì kết quả này mà lo lắng, cho rằng mình làm hỏng bét.

Hắn bình tĩnh lại, suy nghĩ từng chút từng chút, góp nhặt đến hoàn mỹ.

Nếu ba búa là một tổ, như vậy, vẫn còn cần phải hoàn thành búa thứ ba.

Búa thứ ba này không hề có bất kỳ kỹ xảo nào, cũng không phức tạp, chỉ cần hai tay cầm búa, dùng hết sức lực toàn thân, đập xuống một cái.

Ngay từ đầu, Đường Lăng còn cho làm mình nhìn lầm.

Cho nên, lúc ông chủ Hoàng làm mẫu xong lần thứ nhất, bảo hắn nói ra cảm thụ của mình, hắn cũng đã nói nhưng trong lòng vẫn chưa chắc lắm.

Nhưng kỳ quái chính là, ông chủ Hoàng lại không hề phủ nhận.

Nếu như là sai, Đường Lăng tin rằng ông chủ Hoàng sẽ phủ nhận, vì dù sao thì cũng là rèn sắt cho hắn ta, hắn ta không cần phải để Đường Lăng dùng sai cách để rèn sắt, lãng phí nguyên liệu của hắn ta.

Thế là, Đường Lăng có được đáp án, cái đập thứ ba này là dùng hết toàn lực của bản thân, không chút do dự nào mà đập búa xuống.

Loại phương pháp đập búa này có chỗ nào tốt? Đường Lăng cũng không hiểu chuyện rèn sắt, hắn cũng lười hỏi nhiều, thành thật học cơ bản mới có thể ngộ ra nhiều điều, khi đó lại hỏi mới là thái độ chính xác.

Cho nên, Đường Lăng nghỉ dưỡng sức một chút, cẩn thận suy nghĩ lại những thay đổi tinh tế trong hai lần đập búa, sau đó chăm chú cầm búa, cứ thế, dùng hết lực của bản thân, đập xuống búa thứ ba.

Một tiếng "keng" trầm đục vang lên, đã không còn khác tiếng vang khi ông chủ Hoàng đập búa nữa.

Thế nhưng, khi búa thứ ba này đập xuống, sắc mặt Đường Lăng cũng biến đổi.

Hắn có bản năng Tinh Chuẩn, có thể cảm nhận được năng lượng bộc phát, tiêu tán sạch sẽ, sau đó lại là quá trình khôi phục lại.

Nhưng trong quá trình khôi phục này, lực lượng của hắn giống như, giống như trở nên, phải nói thế nào đây? Càng thêm kỹ càng hơn một chút sao?

Cái cảm giác này rất khác biệt với hai búa trước đó, hai búa trước có thể cảm nhận được một phần sức mạnh đàn hồi lại ở lần đập búa sau cùng, cần phải tụ lực toàn thân, ngưng tụ cảm giác bộc phát ra.

Thế nhưng một búa cuối cùng này đập xuống, phải nói như thế nào đây? Cứ như là khôi phục lại sức mạnh, sau đó ngưng tụ biến thành một điểm.


Lúc này, ông chủ Hoàng đã an vị ở phòng lớn phía trước.

Phòng này chính là cửa hàng.

Thế nhưng, cửa hàng này lại vô cùng kỳ lạ.

Loại kỳ lạ này, không phải là nói phong cách bày trí lộn xộn của cửa hàng khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy kỳ lạ.

Ngược lại, cách bày trí của cửa hàng này vô cùng trang nhã, dù những vật dụng bên trong đều được làm bằng gỗ hay những bức tranh trang trí bằng chữ, phong cách bày bố đều rất đúng.

Sẽ không khiến cho người khác cảm thấy hoa mắt, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác mình đã bỏ qua chi tiết gì đó, tất cả những sự vật bên trong cửa hàng đều tương trợ, hỗ trợ làm nổi bật lẫn nhau, nhưng lại vẫn có thể biểu lộ ra được sắc thái, giá trị riêng của mình.

Đúng vậy, bố trí thế này cho nên mới khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ, muốn trách thì nên trách tại sao đây không phải là một cửa hàng, mà lại là một lò rèn chứ, hơn nữa, tại sao lại không hề có một thành phẩm liên quan nào được bày bố ra vậy?

Thật sự khiến nó giống như một cái đại sảnh tao nhã lịch sự, chỉ dùng để tiếp đón những vị khách có thân phận cao quý.

Đường Lăng vẫn chưa nhìn thấy cửa hàng này, nếu như hắn thất, nhất định hắn sẽ nghi ngờ ông chủ Hoàng kiếm tiền như thế nào.

Lúc này, ông chủ Hoàng rất nhàn nhã.

Ghế nằm bên trong cửa hàng rất thoải mái, dưới ghế nằm có một cái thảm lông, phía trên thảm là những cái lông tơ mềm mại, dai dai, dùng để mát xa thư giãn lòng bàn chân rất thích hợp.

Nếu như người biết nhìn hàng nhìn thấy thì liền có thể nhận ra được, cái thảm lông này chính là lông của hung thú cấp bốn ở hải vực, da của sư tử biển ở vùng băng lạnh, là một vật liệu thượng hạng dùng để may áo, cứ như vậy được trải trên mặt đất, thật đúng là quá xa xỉ rồi.

Thế nhưng, ông chủ Hoàng không hề quan tâm.

Hung thú cấp bốn? Nếu không phải là hắn ta không tìm được vật phẩm nào tốt hơn để thay thế, thì hắn ta đã cảm thấy cái loại lông thú này vẫn còn rất hạ đẳng.

Lúc này, trên bàn trà bên cạnh tay hắn ta có đặt một ấm trà, đây là của Đinh Linh ngâm cho hắn ta, là loại trà xanh có màu đỏ.

Còn có một bình rượu, cũng không biết là loại rượu xa xỉ gì, còn có một đĩa gạo giòn, một đĩa trái cây đặc sản hiếm có của hải dương --- Trong biển đỏ.

Hắn ta hơi híp mắt, ngậm lấy một tẩu thuốc, thực sự giống như thần tiên đang hưởng thụ.

Từ phía sau vang lên âm thanh rèn sắt của Đường Lăng, cũng không quá hoàn hảo, tuy nhiên, không biết tại sao khi ông chủ Hoàng nghe mấy âm thanh này thì môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, lại mập mờ lẩm bẩm vài một câu, thế nhưng chỉ nghe loáng thoáng được hai chữ không tệ.

Cửa lớn của cửa hàng hướng ra một con phố náo nhiệt, từ bên kia đường có một người phụ nữ bước qua, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua nụ cười trên mặt ông chủ Hoàng, liền không nhịn được mà đỏ mặt.

Ông chủ Hoàng cũng nhìn thấy, sau đó lỗ mãng nháy mắt với người kia một cái, người phụ nữ kia lập tức dừng bước, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Thế nhưng, một giây sau, lông mày của ông chủ Hoàng liền nhíu lại. Tên nhóc Đường Lăng này đang làm gì thế? Tại sao chỉ vang lên có ba tiếng rèn sắt rồi im bặt? Hắn ta chỉ vừa có húng nghe thôi mà.

Người phụ nữ bên đường thấy ông chủ Hoàng nhíu mày, tự chuốc nhục nhã bước nhanh đi.

Mà đúng vào lúc này, Đường Lăng từ trong lò rèn hấp tấp chạy ra, vẻ mặt có chút kích động nhìn ông chủ Hoàng.

"Đây là tinh luyện kim khí thô? Hay là tinh luyện sức mạnh của con người? Đây là một phương pháp rèn luyện sức mạnh đúng không?" Đường Lăng nhìn ông chủ Hoàng, hỏi một tá vấn đề.

Lông mày đang nhíu chặt của ông chủ Hoàng giản ra, sau đó khinh thường nhìn thoáng qua Đường Lăng, một thiếu niên hấp tấp thì có gì hay ho chứ? Nhìn dáng vẻ gấp gáp như con khỉ con này, quả thực là mất phong độ.

Cầm ấm trà màu đỏ bên cạnh tay mình lên, uống một hớp, ông chủ Hoàng thản nhiên nói "Rèn sắt là rèn sắt, tôi đi rèn luyện cậu làm gì?"

"Thế nhưng, tôi cảm thấy được, tôi đã bị kẹt ở bình cảnh rất lâu rồi, sức mạnh không thể nào câu thông với nhau được, thế nhưng hôm nay lại giãn ra."Đường Lăng ăn nói hơi lộn xộn, hắn không có ai dẫn dắt chỉ đạo mình, tất cả mọi thứ đều tự hắn nghĩ ra.

Nếu không phải hắn có chuỗi gien hoàn mỹ, hắn đã không thể nào biết được bản thân bị kẹt ở bình cảnh, không thể nào tiến bộ được.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp bình cảnh, mặc dù đã nghĩ thông suốt nguyên nhân thế nhưng lại không nghĩ ra được cách giải quyết, bây giờ bắt đầu có tiến triển. sao hắn có thể không kích động được.

Nhìn thấy Đường Lăng kích động, ông chủ Hoàng mỉm cười, để ấm trà xuống, chậm rãi nói "Đó chỉ là tác dụng bổ sung thôi, cậu không cần để ý."

"Tất nhiên là tôi để ý rồi, tại sao lại có thể giãn ra được?" Đường Lăng vô cùng gấp gáp, hắn muốn hỏi cho ra vấn đề này.

Phải biết rõ được ý nghĩ bên trong mới có được phương hướng, có phương hướng mới biết được bản thân nên cỗ gắng ở chỗ nào.

"Tất nhiên sẽ giãn ra rồi, hai búa đầu, chính là quá trình tích lũy sức mạnh tầng tầng lớp lớp, để ngưng tụ sức mạnh lại một chỗ, sau đó sẽ bộc phát. Trên thực tế, chính là sử dụng sức mạnh sau khi được ngưng tụ."

"Cuối cùng là búa thứ ba, hao tổn hết sức mạnh toàn thân, bổ sung vào, tư nhiên sẽ ngưng tụ thêm sức mạnh rồi."

"Cậu muốn biết nguyên nhân, nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy thôi. Cho nên, cậu nên hiểu rõ việc bản thân không thể nào mưu lợi trong cả quá trình, chỉ có thể thành thật đập một búa xuống, mới có thể câu thông được tất cả sức mạnh của cậu vào cùng một chỗ, hình thành một cỗ năng lượng."

"Đến lúc này, người chứa đựng sức mạnh mới có thể bổ sung thêm vào, hình thành một sức mạnh mới, sau đó lại bắt đầu một quá trình rèn mới." Ông chủ Hoàng trả lời vấn đề của Đường Lăng một hơi, không chút giấu giếm nào, ngôn từ mặc dù đơn giản nhưng lại nói rõ điểm quan trọng.

Đường Lăng gật mạnh đầu một cái, thái độ lúc này đã khiêm tốn hơn, hắn hỏi "Tất cả mọi người khi muốn câu thông sức mạnh của mình, đều dùng cách này sao?"

"Sao có thể được? Tôi đây chỉ là rèn sắt, đây là kỹ xảo độc môn rèn sắt của tôi, không lẽ cậu muốn tôi dạy hết cho tất cả mọi người? Để cho người người cùng đến đây rèn sắt? Những người khác muốn câu thông sức mạnh của mình đều sẽ dùng "phương pháp áp lực", dưới sự áp lực, lần lượt tiêu hao sức mạnh của mình, sau đó để sức mạnh ngưng tụ lại." Ông chủ Hoàng đúng là không gì không biết.

"Phương pháp nào tốt hơn?" Đường Lăng truy hỏi.

"Liên quan tới cậu à? Bây giờ cậu chỉ có rèn sắt thôi mà đã có được tác dụng bổ sung thế này rồi, cậu phải biết hưởng thụ đi chứ. Người khác có tiền đi thuê "Áp lực thất", cậu có tiền sao? Người không có tiền thì đều đi cõng đá, cậu rảnh rỗi lắm sao? Đường nên hỏi mấy vấn đề vô dụng nữa." Ông chủ Hoàng liếc Đường Lăng.

Hiển nhiên hắn ta không chịu nói ra phương pháp nào tốt hơn một chút, chỉ chịu thừa nhận tác dụng bổ sung của việc rèn sắt.

"Được rồi, tôi đã biết, bây giờ tôi sẽ quay lại rèn sắt." Đường Lăng không hỏi gì thêm, thành thật lui về phòng rèn sắt, tiếp tục đại nghiệp rèn sắt của hắn.

Về việc hắn có mấy phần tin tường ông chủ Hoàng, điều này không hề quan trọng, rèn sắt là việc có hiệu quả lâu dài, có thể ngưng tụ được sức mạnh, cuối cùng còn có thể câu thông được, hắn chỉ cần biết vậy liền sẽ đi theo phương hướng này.

"Tên nhóc này thật đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả cha hắn." Ông chủ Hoàng lại lẩm bẩm một câu.

Chí ít, năm đó Đường Phong không hề có cái tính an phận này của Đường Lăng, lại táo bạo như một tên điên.

Nghĩ đến đây, trên mặt ông chủ Hoàng lại lộ ra nụ cười, dường như hắn ta cũng không hề đau khổ sau cái chết của Đường Phong.

Hắn ta uể oải móc một cái chuông từ trong túi áo mình ra, lắc lắc hai lần, rất nhanh, Đinh Linh lấy một tốc độ siêu nhiên xuất hiện trước mặt ông chủ Hoàng với vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Người ta đang học, ông làm gì vậy?"

"Ha ha." Ông chủ Hoàng đưa tay bóp bóp gương mặt căng tròn của Đinh Linh, bị Đinh Lịnh tặng cho một ánh mắt trợn ngược mới thu tay về.

"Học cái gì? Không phải là vừa xem sách nấu ăn vừa chảy nước miếng chứ?"

Mặt Đinh Linh đỏ lên, giống như một viên chè trôi nước bị nhuộm màu, vội vàng nói "Ai nha, ông chủ, ông có việc gì thì mau nói."

"Đi, đem điểm tâm của Đường Lăng hâm lại, sau đó đem đến phòng rèn sắt cho hắn. Ừm, qua hai giờ nữa thì lại đem đến một phần cơm trưa…" Ông chủ Hoàng duỗi lưng mệt mỏi.

Lúc này, không hiểu sao đường phố bỗng nhiên trở nên ồn ào, truyền đến tiếng gào thét nghe có vẻ hưng phấn.

Nhưng ông chủ Hoàng và Đinh Linh đều không để ý đến, ông chủ Hoàng nói tiếp "Nhìn tình huống hiện tại, có lẽ là ăn cơm được rồi, còn cơm tối, nói sau đi."

Đinh Linh gật đầu, xoay người đi.

Lúc này, ông chủ Hoàng mới quay đầu nhìn ra chỗ náo nhiệt bên ngoài phố, nhưng cũng chỉ liếc qua một cái, sau đó lại rót cho mình một chén rượu, uống một hớp.

"Đến rồi sao? Không lâu sau cũng đều sẽ đến cả nhỉ? Tên nhóc Đường Lăng này, thời gian của nó cũng chả còn bao lâu, liệu nó có thể đi đến bước đó không?"

Ông chủ Hoàng lẩm bẩm, một chén rượu đã xuống cổ họng, sau đó thở dài một hơi, nói "Thôi, hết thảy cứ xem ý trời, tùy duyên vậy."

Mà bên chỗ náo nhiệt bên đường, lờ mờ có thể thấy được, ở giữa đám náo nhiệt có một thiếu niên lưng đeo kiếm….

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ của Kim Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.