Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị phái hàng đầu sinh biến cố - Cảnh báo bất lợi Thập tam chiêu

Phiên bản Dịch · 8914 chữ

Như không nén được nữa, lúc ngọn Tung Sơn mặt phía Nam đã thấp thoáng hiện xa xa, Công Tôn Phù Vân chợt hỏi Châu Sách :

- Ngươi tỏ ra ngày càng nôn nao lo lắng. Điều gì vậy? Vì một tiểu quỷ như ngươi, tâm cơ thủ đoạn có thừa, đây là lần đầu ta mới phát hiện ngươi như thế này?

Đường Kim Phụng cũng góp chuyện :

- Ai trong chúng ta như cũng đều có tâm sự. Và sẽ là kỳ lạ nếu trong đó cũng có Châu Sách ngươi. Hay ngươi đang lo Hắc Minh hội tám đồng Hội chủ thế nào cũng xuất hiện, một là diệt khẩu chúng ta, hai là loại trừ ngươi đã lộ rõ ràng từ lâu là tử đối đầu thật sự đáng gờm của họ?

Đường Lệ Hoa chép miệng lắc đầu :

- Nếu họ thật sự xuất hiện vì đã biết chúng ta đang tiến đến Nam Tung Sơn thì hậu quả không cần đoán cũng biết sẽ tột cùng nguy hiểm cho tất cả chúng ta. Tuy nhiên, ta vẫn tin Châu Sách đoán đúng, lão Đại Trạng Nguyên vì đã tiến hành âm mưu tá đao sát nhân thâm độc, huống hồ chưa đầy nửa dặm nữa là chúng ta cũng đến nơi, yên tâm đi, chuyện bọn họ, tám đồng Hội chủ, sắp sửa xuất hiện là điều không thể có.

Bạch Quan Vịnh gật đầu :

- Hành vi cùng mưu toan của họ đã ngày càng lộ rõ, nếu có thể giết chúng ta để diệt khẩu, hầu chân tướng của họ chậm bị cáo giác thì nhất định họ sẽ phải tìm mọi cách tiến hành. Nhưng tiếc thay, nơi này không chỉ gần Võ Đang mà còn cách Thiếu Lâm tự cũng chẳng xa lắm, cơ hội để họ sát nhân diệt khẩu thật sự đã không còn. Và điều này lão phu tin gã Châu Sách cũng tự thừa đoán biết. Vậy ngươi lo lắng điều gì?

Châu Sách chợt liếc Kiều Thái Ngọc :

- Bản thân tại hạ quả thật đang có nhiều điều cứ bắt phải lo sợ, trong đó cũng phần nào bị tác động bởi vẻ ưu tư, luôn trầm mặc của Kiều Thái Ngọc. Ngọc muội đang lo lắng điều gì vậy?

Vì thế bỗng dưng bị nhiều người cùng chú mục nhìn, Kiều Thái Ngọc ngượng ngùng bối rối, liếc nhìn từng người và dần đọ mắt khi dừng mục quang ở Châu Sách :

- Châu Sách huynh không tự đoán biết sao? Muội cũng đang lo nhiều việc về bước tiền đồ mai hậu của bổn môn Xuyên Cương chẳng hạn. Và thật sự muội cũng chẳng biết rốt cục bản thân đang lo lắng điều gì.

Châu Sách thở dài :

- Nhân vô thập toàn, nào phải bất luận mọi dự định sẽ đều xảy ra theo ý muốn cho dù tất cả được tại hạ cân nhắc và suy tính hết mọi nhẽ thiệt hơn. Nhân định thắng thiên, đó là điều đang làm tại hạ lo lắng hơn bao giờ hết. A..., tuy nhiên, thật mong lời nhận định của Bạch tiền bối là đúng, cũng cầu cho họ chẳng còn cơ hội nào nữa. Vì nếu đúng lúc này họ xuất hiện thì quả thật tất cả chúng ta đây e...

Chợt có tiếng Đường Kim Phụng khẽ kêu :

- Chao ôi, nhìn kìa. Lẽ nào điều Châu Sách đang lo sợ đã thật sự xảy ra?

Mọi người cùng nhìn và không thể không kinh tâm táng đởm khi phát hiện phía trước mặt họ ở xa xa đang dần xuất hiện nhiều nhân vật.

Nhưng may thay, Công Tôn Phù Vân với tâm trạng nhẹ nhõm vội lên tiếng trấn an mọi người :

- Những cao thủ đang tiến đến một là đông nhân số, hơn hẳn tám, hai là đa phần đều khoác đạo bào, nhất định là các đạo sĩ phái Võ Đang, quả quyết vô can hệ với Hắc Minh hội.

Với bản lãnh cao minh hơn nên có mục lực tinh tường hơn, Châu Sách vừa gật đầu vừa nhoẻn cười vẻ nhẹ nhõm và hài lòng :

- Là Đường Phi Thạch đang bị môn nhân đệ tử phái Võ Đang truy đuổi. Thật mừng là có cả lão thái thái của Thượng Quan phủ gia đang tận lực đuổi theo Phi Thạch. Chân tướng sự việc vậy là đang rõ dần. Hà hà...

Đường Kim Phụng động tâm :

- Có vẻ ngươi càng đắc ý hơn nếu Phi Thạch chạy không thoát? Là ngươi vẫn hận Phi Thạch từng dùng thủ đoạn hạ lưu đê tiện, dù giết ngươi bất thành thì vẫn khiến ngươi quên toàn bộ dĩ vãng, hay ngươi ngày càng quả quyết Phi Thạch không phải cốt nhục Đường gia?

Châu Sách quả nhiên đang thật sự cười hài lòng :

- Cả hai. Và cho dù Phi Thạch có là hậu nhân của Đường gia thì cũng vậy. Y vẫn phải đáng chết vì là bất hiếu tử có dự phần vào huyết án Đường gia.

Đường Kim Phụng chấn động :

- Nhưng nếu vì thâm tình cốt nhục, chung một huyết thống, vạn nhất ta đột ngột ra tay cứu giúp Đường Phi Thạch thì sao?

Châu Sách vẫn tươi cười :

- Tùy tiểu thư. Và nếu cần, Châu Sách này xin hứa quyết không can dự vào nội tình cần tự xử của Đường gia. Thật đấy. Hà hà...

Nhìn Đường Phi Thạch vì đang bị đuổi nên trở thành người dẫn đầu cả một đoàn người đang dần dần xuất hiện, Công Tôn Phù Vân chợt liếc nhìn Châu Sách :

- Ta không thấy có thêm thiếu gia công tử nào nữa, lẽ nào Thượng Quan Công, ngươi đã nhờ đến phái Võ Đang báo tin, vì gặp bất trắc nên chưa thành sự? Vậy sao thấy ngươi vẫn hớn hở?

Châu Sách toan đáp, chợt nghe Kiều Thái Ngọc đột ngột kêu :

- Ở phía Bắc cũng có một đoàn người xuất hiện. Nếu là Hắc Minh hội thì phen này nguy to, một trường tham chiến ắt phải xảy ra.

Mọi người liền dồn mục quan nhìn về phía Bắc và Kiều Thái Ngọc bị lão Bạch Quan Vịnh mắng :

- Thoạt nhìn qua cũng rõ đoàn người tiến đến từ phía Bắc đều là tăng nhân. Sao liễu đầu ngươi hàm hồ, cho đó là bọn Hắc Minh hội? Hừ!

Châu Sách lại nhoẻn cười và nhẹ trách ngược lại lão Bạch :

- Dù là tăng nhân phái Thiếu Lâm thì cũng có ít nhất một nhân vật bị lão Đại Trạng Nguyên thu phục thao túng. Bạch tiền bối sao nỡ trách oan Kiều Thái Ngọc cũng như bao người đây hầu như chưa thể biết đấy sẽ là vị tăng nhân nào.

Sực nhớ lại, Đường Kim Phụng vội hỏi :

- Ở phái Thiếu Lâm, tăng nhân nào là đồng Hội chủ Hắc Minh hội?

Châu Sách vẫn cười hài lòng :

- Dưới địa đạo ngầm ở Đường gia, tiểu thư hẳn đã phát giác một vài tự dạng do lệnh tôn tuyệt bút lưu lại?

Đường Kim Phụng chấn động :

- Quả là có một dòng lưu tự: “Bờ vai hữu là lão tặc Không...”... Nhưng kể từ ấy đến nay ta dù nghĩ mãi vẫn chẳng phát hiện hoặc nhận ra nhân vật nào họ Không. Hóa ra chẳng phải tính danh mà là pháp danh. Và ở phái Thiếu Lâm hiện nay đệ tử có pháp danh ở hàng chữ Không đều là cao tăng, chỉ kém lão tăng Thiện Tâm trong nhị lão tăng đạo một bậc.

Công Tôn Phù Vân cũng giật mình :

- Có Không Vấn đại sư của phái Thiếu Lâm cho đến nay vẫn cử động bên phía cánh hữu thật khó khăn. Lẽ nào hung thủ tham dự huyết án Đường gia nên đêm đó đã bị Đường Như Sơn chấn vỡ vai hữu như câu lưu tự?

Lúc này Đường Phi Thạch đã chạy đến khá gần. Y phát hiện Đường Lệ Hoa nên hớt hải kêu :

- Tiểu cô cô. Để báo phục Đường gia tiểu điệt vừa lần lượt kết liễu thêm hai gã công tử thiếu gia ba năm trước từng phục rượu tiểu điệt. Ngờ đâu lại bị mụ già Thượng Quan thái thái ỷ thế Võ Đang quyết hại mạng tiểu điệt. Tiểu cô cô mau mau ra tay tiếp trợ.

Đuổi ngay phía sau Đường Phi Thạch quả thật chính là lão thái thái Thượng Quan phủ gia động nộ quát :

- Thượng Quan phủ gia đã bị Xuyên Cương môn bọn ngươi hủy diệt, nay còn mỗi Thượng Quan Công để nối dõi tông đường cũng bị tiểu tử ngươi sát hại. Mối thù này không đội trời chung, kể cả tiểu cô cô của ngươi cũng phải nạp mạng. Mau đứng lại!

Đường Lệ Hoa, Đường Kim Phụng cùng thất sắc, vì thừa biết nếu phái Võ Đang được Thượng Quan phủ gia thỉnh cầu và một khi toàn phái này ưng thuận đứng ra chủ trì công đạo thì Đường gia phen này quả thật vô khả thoát.

Chỉ có Châu Sách vẫn thản nhiên, ung dung gọi lão thái thái :

- Cung hỉ lão thái thái vẫn an khang vô sự. Tại hạ là Châu Sách, hy vọng lão thái thái chưa quên. Và nếu vậy xin lão thái thái tạm đình thủ, cho tại hạ có đôi lời.

Nhưng diễn biến xảy ra quá nhanh, chỉ khi Đường Phi Thạch cùng nhóm sáu người Châu Sách bị đệ tử phái Võ Đang vây hãm thành một vòng khép kín và dày đặc thì lão thái thái mới phần nào thỏa nguyện vừa dừng lại vừa hất hàm hỏi Châu Sách :

- Lão thân bấy lâu nay dĩ nhiên không quên ân cứu tử của ngươi. Nhưng với tình thế trước mắt, ngươi nói đi, nếu thật sự không can hệ hoặc với Xuyên Cương môn hoặc với Đường gia thì mau mau tiến ra ngoài này. Còn nếu mọi nghi ngờ của lão thân trước kia về ngươi là đúng thì như đã đến lúc ngươi nên tỏ một lời minh bạch. Thế nào?

Châu Sách không đáp, chỉ nhìn xung quanh và chủ tâm lớn tiếng hỏi :

- Theo thỉnh cầu của tại hạ, Thượng Quan Công nhị thiếu gia ắt đã kịp đến và bẩm báo tất cả. Đúng không?

Những cao thủ Võ Đang vội nhìn nhau nhưng chưa đạo trưởng nào kịp đáp lời thì chính Thượng Quan lão thái thái vẫn là người lên tiếng :

- Hóa ra Công nhi thoát mạng và vội vàng chạy đến hội diện cùng lão thân ngay tại Võ Đang là do Châu Sách ngươi ra tay và điềm chỉ?

Châu Sách vẫn tỏ ra chỉ quan tâm đến các đạo trưởng Võ Đang :

- Tại hạ xin mạo muội hỏi lại, nhị thiếu gia Thượng Quan Công đã bẩm báo như thế nào với quý phái hay chưa? Và nếu được, xin cho tại hạ có đôi lời cùng Thạch Quang đạo trưởng.

Từ phía ngoài vòng do các đạo trưởng phái Võ Đang thiết lập liền vang lên thanh âm giọng nói của đạo trưởng Thạch Quang đã cùng Châu Sách đôi ba lần gặp nhau và biết nhau tại Thượng Quan phủ gia :

- Chủ ý Châu thiếu hiệp như thế nào, bần đạo đã hiểu. Nhưng nhân đây, liệu Châu thiếu hiệp có thể cho minh bạch đâu là nguyên do khiến Châu thiếu hiệp bảo nhị thiếu gia Thượng Quan Công đề tỉnh tệ phái về hành tung đáng cho là nghi ngờ của tệ sư huynh Thạch Trí?

Châu Sách thở dài, dù vậy vẫn không giấu được một vẻ gì đó mãn nguyện :

- Có phải ý muốn nói lệnh sư huynh Thạch Trí hiện chẳng có mặt ở đây? Nếu vậy, liệu đạo trưởng tin chăng, hay sẽ cho lời của tại hạ chỉ là phiến diện, rồi quyết chẳng lưu tâm?

Những đạo nhân Võ Đang phái đồng giật mình vì kinh ngạc, cũng cùng một nguyên nhân với tiếng kêu chợt bật thốt lên của đạo trưởng Thạch Quang phát ra không tự chủ :

- Vô lượng thọ Phật, Châu thiếu hiệp chỉ mới đặt chân đến đây sao biết vừa cách đây không lâu tệ sư huynh Thạch Trí chẳng từ mà biệt đã tùy tiện ly khai tệ phái?

Cùng lúc này, khi các tăng nhân đến từ phía Bắc cũng lần lượt xuất hiện, chợt một tiếng niệm Phật vang lên cũng tỏ ý kinh ngạc qua câu hỏi chỉ dành cho đạo trưởng Thạch Quang :

- Thạch Quang đạo huynh phải chăng vừa nói lệnh sư huynh Thạch Trí đã ly khai sơn môn? A di đà Phật, bần tăng và nhiều huynh đệ cũng đang tìm sư đệ Không Vấn, vốn lâu nay là bằng hữu thâm giao cùng Thạch Trí lệnh sư huynh nên toan đến hỏi Thạch Quang đạo huynh xem hư thực thế nào?

Những tăng nhân phái Thiếu Lâm cùng xuất hiện có nhân số những mười tám người, là điều làm cho Thạch Quang đạo trưởng phải hỏi lại :

- Lệnh sư đệ Không Vấn cũng tự ý ly khai? Nhưng sao chư Phật huynh quý phái ai cũng lộ vẻ khẩn trương lo lắng? Huống hồ nếu muốn tìm để hỏi hà tất quý phái phải cùng đi nhiều như thế này. Vô lượng thọ Phật, có phải còn những ẩn tình gì nữa?

Một vị cao tăng tự tách khai nhóm tăng nhân và tiến lại gần :

- Quý phái đang xảy ra chuyện gì? Những thí chủ này thì sao đây?

Thượng Quan lão thái thái tự cất cao giọng lên tiếng :

- Phái Thiếu Lâm của Không Mục đại sư đến thật đúng lúc. Vậy đã nghe về Xuyên Cương môn bao giờ chưa? Còn nữa, đây là những cao thủ vì có can hệ với Đường gia nên gần đây cũng là hung thủ hủy diệt hầu hết các danh gia, trong đó hiển nhiên cũng có Thượng Quan bổn phủ gia của lão thân. Đại sư có thể thay Thiếu Lâm cùng Võ Đang đứng ra tác chủ, giúp lão thân có cơ hội đòi lại công đạo?

Châu Sách vùng cười vang :

- Không phải tại hạ đã nói cần tỏ bày đôi lời sao? Nhưng xem ra lão thái thái quá nóng lòng. Vậy thì xin nghe đây. Vì thật ý tại hạ cũng chẳng muốn xen vào chuyện của Đường gia với huyết án ba năm trước hiện vẫn chưa sáng tỏ, nhất là vẫn chưa rõ ai là hung thủ. Lão thái thái nghĩ có đúng chăng và có phải sẽ là thuận tiện hơn nếu mỗi người đều bình tâm lại và cùng làm rõ hư thực chuyện này, sau sẽ minh bạch và nếu cần thì cứ định tội bất luận những ai sẽ bị quy kết là có tội. Thế nên tại hạ tự cảm thấy có phận sự không thể không can dự vào. Mong được lượng thứ nếu cho rằng tại hạ đang vượt quá phận. Ha ha...

Tràng cười đầy chủ tâm của Châu Sách khiến tất cả cùng thất sắc. Thạch Quang đạo trưởng nhăn nhó kêu :

- Công phu nội lực của Châu thiếu hiệp thật thâm hậu, nhưng có cần cố tình phô trương như muốn dọa tất cả chăng? Vô lượng thọ Phật!

Châu Sách thu tràng cười về :

- Đạo trưởng có nội lực cũng thâm hậu không kém, nhưng đừng nghĩ tại hạ chủ ý phô trương. Trái lại, nếu đạo trưởng và một vài chư vị nào khác ở đây cũng có đủ kiến văn ắt đã nhận ra trong khi tại hạ dụng lực tràng cười là có ẩn ý gì. Vì đấy là nội lực từng được nhị lão tăng ưu ái trao truyền cho tại hạ. Đạo trưởng không nhận ra sao? Ha ha...

Châu Sách lại cười và lần này đã khiến Không Mục cao tăng biến sắc :

- A di đà Phật. Thạch Quang đạo huynh gọi thí chủ họ Châu, ắt là Châu Sách gần đây mà hầu khắp võ lâm đều từng nghe đề cập đến?

Châu Sách thừa nhận :

- Nhưng không phải tại hạ là hung thủ sát hại nhị lão tăng đạo, nếu như đại sư có ý ám chỉ điều này khi bảo tính danh của tại hạ gần đây được mọi người đề cập.

Không Mục cao tăng hoài nghi :

- Châu thí chủ thật quá mau miệng, đã tự nói ra trước đúng vào điều mà tệ phái Thiếu Lâm và thế nào thì phái Võ Đang đây cũng quan tâm. Vậy cho hỏi, A di đà Phật, không phải Châu thí chủ thì ai là hung thủ?

Châu Sách không đáp, nhất là vì thấy nếu Đường Phi Thạch sợ hãi một thì Đường Kim Phụng bồn chồn lo lắng đến mười lần nhiều hơn. Vì thế, Châu Sách chợt đột ngột hỏi Thượng Quan lão thái thái :

- Dám hỏi lão thái thái, lệnh ngoại điệt Thượng Quan Tuyết Hà có cùng hiện diện ở đây chăng?

Thượng Quan lão thái thái cau mày :

- Ngươi hỏi để làm gì? Và nhất là ngươi thị vào đâu hôm nay tự đứng ra như trong tư thế một minh chủ võ lâm để bắt tất cả phải chờ và nghe ngươi phân xử và định đoạt tùy tiện?

Châu Sách cười cười :

- Rồi lão thái thái sẽ rõ. Tuy nhiên, dù không có tiểu thư Thượng Quan Tuyết Hà ở đây cũng chẳng hề chi. Vì tại hạ may vừa nhớ lại, có ai từng đặt chân vào Thượng Quan phủ gia mà chẳng được lão thái thái cho người ngấm ngầm dò xét đủ cả về xuất thân lai lịch, đúng không? Vậy có thể cho tại hạ biết đôi nét về Xuân Đồng là hung thủ sát hai phụ tử lệnh lang là Thượng Quan Lĩnh và Thượng Quan Võ? Xin cứ đáp, tại hạ hứa không để mọi người chờ lâu hơn.

Đường Kim Phụng vừa nghe Châu Sách chợt nhắc đến Xuân Đồng, nàng nhớ lại và nhờ đó phần nào đoán hiểu Châu Sách có ý gì. Cũng vì thế, nàng thập phần bàng hoàng khi nghe Thượng Quan lão thái thái miễn cưỡng đáp lời Châu Sách :

- Sao ngươi chợt hỏi ả? Bởi đối với lão thân, ả không chỉ là hung thủ sát hại Lĩnh nhi và Võ nhi mà còn là hạng nữ nhân vong ân bội nghĩa, trắc nết lăng loàn. Ả tình cờ được Lĩnh nhi cứu mạng, lại còn thiện ý đưa về bổn phủ gia để cưu mang. Ngờ đâu sau này vì sự hiện diện của ả, phu phụ Lĩnh nhi dần sinh bất hòa. Đến khi lão thân hay tin bèn đưa ả đến hầu hạ Tuyết Hà. Ả họ Mã, nghe đâu là muội thê của bằng hữu nào đó với Lĩnh nhi và sau này được lão Đại Trạng Nguyên ân cần gởi gắm. Có chuyện gì chăng?

Đường Kim Phụng chợt quắc mắt quát nhìn Đường Phi Thạch :

- Mẫu thân ngươi cũng họ Mã, đúng chăng?

Đường Phi Thạch ngơ ngẩn nhìn lại Đường Kim Phụng :

- Thế thì sao? Nhưng quan hệ gì với cô nương?

Đường Kim Phụng cười chua chát :

- Ta cũng họ Đường. Ngươi nghĩ ta là ai?

Đường Phi Thạch giật mình :

- Vậy tỷ là Đường Kim Phụng?

Đường Kim Phụng chợt nghiến răng :

- Chớ gọi ta như vậy. Vì vị tất ta và ngươi là tỷ đệ với nhau. Trái lại, ta muốn biết thêm, có phải đêm xảy ra huyết án Đường gia, mẫu thân ngươi cũng dự phần, tương tự như điều gần đây xảy ra cho Thượng Quan phủ gia là đến lượt mụ Xuân Đồng, a di của ngươi cũng dự phần và tự tay kết liễu hai phụ tử họ Thượng Quan?

Đương Phi Thạch vùng kêu phẫn nộ :

- Chớ nói nhảm. Há không thấy mẫu thân của đệ đêm đó cũng mệnh chung hay sao?

Đường Kim Phụng quát :

- Ta không nói nhảm. Vì mụ Xuân Đồng vẫn luôn là thủ hạ tâm phúc của lão Đại Trạng Nguyên, đồng thời cũng chính lão là chủ hung gây ra huyết án Đường gia. Ngươi nên thú nhận thì hơn, gần đây chính lão là người quyết thành toàn cho ngươi, giữa lão và ngươi có quan hệ thế nào? Và có phải vì can hệ nên ba năm trước mẫu thân ngươi theo sắp đặt của lão đã dự phần vào việc sát hại Đường Như Sơn, thân phụ của ta?

- Tỷ bảo sao? Đại Trạng Nguyên là lão nhân thần bí cách đây vài ngày đã tự hiện thân thành toàn cho đệ? Nhưng sao tỷ quyết lão cũng là hung thủ đệ đang cần tìm để báo thù cho Đường gia? Nhưng không phải đâu. Xin đừng nghi oan cho gia mẫu. Bởi đệ tuyệt đối không tin gia mẫu cũng là hung thủ sát hại phụ thân hai tỷ đệ chúng ta. Đệ không tin.

Thạch Quang đạo trưởng bỗng thở dài :

- Xin hỏi Châu thiết hiệp, toàn bộ mọi hư thực về lão Đại Trạng Nguyên là thế nào?

Châu Sách bảo :

- Xin đạo trưởng nhẫn lại chờ thêm một lúc nữa. Sau khi kết thúc huyết án Đường gia, tự tại hạ ắt có lời phó giao tất cả.

Hiểu ý Châu Sách, Đường Kim Phụng vội quay lại hỏi Châu Sách :

- Ngươi định kết thúc như thế nào? Vì dường như Phi Thạch không hoàn toàn như ngươi nghĩ?

Đường Phi Thạch chợt chồm đến Châu Sách :

- Có nghĩa là tất cả đều do ngươi gây ra? Châu Sách ngươi muốn hại ta ư? Không dễ đâu.

Châu Sách cười lạt, cũng xạ mục quang chói ngời nhìn thẳng vào hai mắt Đường Phi Thạch :

- Thiếu gia toan động thủ ư? Thiển nghĩ thiếu gia nên tự xét lại và tốt nhất nên đáp lại tiểu nhân mấy lời. Được chứ?

Mục lực kinh khiếp của Châu Sách khiến Đường Phi Thạch tự khựng lại, nhưng rồi cười lạt :

- Khá lắm. Hạng gia nhân như ngươi hôm nay lại có tư cách hỏi ta là thiếu gia của ngươi đấy. Hừ!

Châu Sách vẫn nhìn Đường Phi Thạch bằng đôi mục quang ngời chói :

- Bởi tiểu nhân chỉ là hạng gia nhân, dù vậy vẫn có hôm chợt phát hiện bản thân được mặc bộ y phục thượng hạng, là chỉ những thứ như chỉ dành cho hạng thiếu gia, cũng có cả một mảnh ngọc bội, chính là vật tổ truyền của Đường gia. Vậy có thể hỏi thiếu gia vì sao xảy ra chuyện kỳ lạ như thế chăng?

Đường Phi Thạch nhún vai :

- Sao ngươi hỏi ta một khi điều đó chứng tỏ ngươi là hạng gia nhân bất trung bất nghĩa, dám to gan đánh cắp y phục của ta?

Châu Sách cười cười :

- Nghe nói đêm xảy ra huyết án Đường gia, thiếu gia bị phục rượu? Do các công tử Ngũ Đại Thế Gia cùng thực hiện thì phải?

Đường Phi Thạch lại nhún vai :

- Thì sao? Liên can gì đến ngươi?

Châu Sách vẫn cười cười :

- Thiếu gia từng đề quyết hễ đi đâu đều mang tiểu nhân theo. Đêm thiếu gia bị phục rượu có tiểu nhân chăng?

Đường Phi Thạch lần đầu bối rối :

- Điều đó...

Châu Sách đế thêm :

- Nhất định cũng có tiểu nhân, đúng không?

Đường Phi Thạch đành gật đầu :

- Ta nhớ rồi. Quả nhiên lần đó cũng có mặt ngươi. Và sau khi ta và ngươi cùng bỏ chạy, ta nhớ đã nghe theo lời ngươi đề xuất, hai ta tráo đổi y phục cho nhau để dễ bề phân khai, mạnh ai nấy chạy.

Châu Sách cứ cười :

- Là ý tiểu nhân lúc đó muốn giúp thiếu gia dễ bề tẩu thoát?

Đường Phi Thạch lại gật :

- Ta thừa nhận, đấy là hảo ý của ngươi.

Châu Sách bật cười thành tiếng :

- Vậy tiểu nhân không bất trung bất nghĩa? Không những vậy mà sau đó còn ưng thuận để thiếu gia lấy đá nện vào đầu tiểu nhân, để nhỡ bị ai phát hiện, vì họ hiểu nhầm tiểu nhân là thiếu gia nên không cần tìm thiếu gia nữa đúng không? Ha ha...

Đường Phi Thạch giật mình :

- Ngươi... sao ngươi biết? Hay là ký ức của ngươi đã... đã...

Châu Sách ngưng cười :

- Có một lần, tiểu nhân may được một hoàn đan dược, nhân đó chợt nhớ cũng có lần được thiếu gia ưu ái trao tặng tương tự. Và thật ngẫu nhiên làm sao, toàn bộ ký ức của tiểu nhân theo đó tự quay về. Nhưng trong những ký ức dần quay về đó, tiểu nhân còn nhớ ngay trước ngày bị phục rượu chính thiếu gia bảo với tiểu nhân đừng vội hồi gia, còn bảo đó là theo ý phu nhân, tức thân mẫu của thiếu gia. Không đúng sao?

Đường Phi Thạch vùng nghiến răng :

- Ngươi chớ nói nhảm. Trái lại ta hiểu ý ngươi rồi, vì hận ta luôn đối ...

(mất 2 trang 136- 137)

Ngờ đâu thấy Đường Kim Phụng dừng tay, Đường Phi Thạch thừa cơ hội tấn công Châu Sách :

- Muốn mượn đao giết người ư? Châu Sách ngươi phải chết.

Ào...

Đường Lệ Hoa lập tức huơ nhanh hai vòng Nhật Nguyệt nhị khuyên cho Đường Phi Thạch nhìn thấy :

- Ta quyết định trục xuất ngươi khỏi môn trường. Và ngươi có muốn bổn Môn chủ cho ngươi nếm mùi tuyệt kỹ Nhật Nguyệt Xuyên Cương? Dừng tay mau!

Thất kinh, Đường Phi Thạch khựng lại. Thế là nhóm Châu Sách sáu người có cơ hội thoát ra vòng vây.

Cao thủ Võ Đang phái lập tức vội khép kín lại, chỉ còn giữ một mình Đường Phi Thạch ở giữa, là cục diện cho Đường Phi Thạch minh bạch một hệ tất yếu nào sắp xảy ra với hắn. Cuồng nộ, hắn gào vang và lồng lộn cật lực phát chiêu, quyết thoát cục diện đang vây hãm.

Nhưng lại đến lượt nhóm Châu Sách năm người chợt bị các tăng nhân phái Thiếu Lâm vây hãm, họ chủ ý để Công Tôn Phù Vân ở ngoài vì như đã nhận biết nàng là Chưởng môn phái Côn Luân. Đường Kim Phụng, Đường Lệ Hoa, Kiều Thái Ngọc và Bạch Quan Vịnh cùng thất sắc. Chỉ có Châu Sách thản nhiên nhìn và hỏi Không Mục cao tăng :

- Quý phái phải chăng toan báo thù thay cho Mộ Dung gia, có Mộ Dung Hào công tử là đệ tử của quý phái gần đây đã bị Đường gia mượn tay Xuyên Cương môn sát hại?

Không Mục cao tăng nhẹ chớp mắt và chắp tay niệm Phật :

- Nếu Châu thí chủ tự tin có đủ lời giao phó minh bạch thì, A di đà Phật, bần tăng cũng đủ nhẫn lại chờ nghe.

Châu Sách mỉm cười :

- Không Vấn đại sư là hung thủ dự phần gây huyết án Đường gia, đại sư tin chăng?

Không Mục lắc đầu :

- Không có tệ sư đệ Không Vấn ở đây, e...

Châu Sách ngắt lời :

- Đầu vai hữu của Không Vấn ba năm trước từng bị đả thương đến vỡ, là do tuyệt chiêu Cuồng Trảo Kỳ Lân, há lẽ kể cả chuyện này đại sư hoặc không biết hoặc biết nhưng không thừa nhận?

Không Mục cau mặt :

- Dù có như vậy cũng đâu minh chứng tệ sư đệ Không Vấn là hung thủ sát hại Đường gia?

Châu Sách cười :

- Chỉ có Đường gia là may mắn sở hữu Kỳ Lân bảo điển. Đại sư chẳng am hiểu hay sao? Nhưng thôi, nếu quý phái cứ nhất mực muốn động thủ thì xin tùy. Duy chỉ có điều này, thiển nghĩ tại hạ không thể không tỏ bày minh bạch. Là hiện nay ngoài lão Đại Trạng Nguyên đã sở hữu thập nhị chiêu của pho chưởng Thất Tình Lục Dục gồm mười ba chiêu thì riêng tại hạ cũng may mắn sở hữu được mười. Đại sư muốn có kết cục như thế nào? Nên nhớ, không có lửa tất chẳng bao giờ có khói, Đường gia nào phải vô cớ báo thù. Vậy để tránh hố hận thù ngày càng sâu, tại hạ mạo muội đề xuất chỉ nên để Không Vấn trực diện trả lời cũng là trả lại công đạo cho Đường gia. Đại sư nghĩ sao?

Không Mục cười lạt :

- Thí chủ chớ quá tự phụ, như xem bản thân đã là minh chủ võ lâm. Há không biết La Hán trận bổn phái mới là tuyệt kỹ cái thế, độc bá võ lâm và chưa một cao thủ nào dám tỏ ra cao ngạo như thí chủ bây giờ.

Châu Sách chợt động tâm :

- Vậy quý phái cũng toàn dùng tuyệt kỹ La Hán trận, tìm và đối phó Không Vấn, do đã biết Không Vấn cũng từng sở hữu một vài chiêu Thất Tinh Lục Dục, là công phu chẳng hề tầm thường?

Chợt có một tăng nhân hậm hực kêu :

- Chớ nói nhảm. Không Vấn chỉ mới lén đánh cắp nhất chiêu đó mang đi, làm gì đã có cơ hội luyện để bảo bổn phái vì sợ phải dùng trận La Hán?

Công Tôn Phù Vân đứng ở ngoài vì luôn quan tam nghe nên hốt hoảng kêu :

- Không Vấn đại sư chưa luyện nhất chiêu từng do quý phái sở hữu thật sao? Vậy thì những ai ở quý phái mới đủ tư cách và từng luyện?

Không Mục cao tăng bất đồ hạ lệnh :

- Dù là Xuyên Cương môn hay Đường gia thì do gần đây gieo họa võ lâm nên bổn phái khó thể nhắm mắt làm ngơ. Chư vị thí chủ muốn ngoan ngoãn tự thúc thủ hay còn chờ xem uy lực La Hán trận? Mau phát động. A di đà Phật...

Chợt hiểu ngay sự thể, Châu Sách lập tức bật tung lên cao, toan lao thoát ra ngoài nhân lúc trận La Hán chỉ mới bắt đầu phát động ắt chưa xuất lộ đủ đầy uy lực :

- Phái Thiếu Lâm chẳng phải Không Vấn là đồng Hội chủ Hắc Minh hội. Lẽ nào lại là Không Mục cao tăng đây?

Vút!

Ngờ đâu, với phương vị đã hờm sẵn, Không Mục cao tăng lập tức xuất phát chưởng kình, quyết ngăn chận không cho Châu Sách có cơ hội lao ra :

- Bổn phái đang vì võ lâm chủ trì công đạo, chỉ liên can Đường gia cùng Xuyên Cương môn, sao bỗng dưng đề cập đến Hắc Minh hội nào vậy? Định tìm kế hạ đài và mong thoát ư? Không dễ đâu. Lui trở lại nào. A di đà Phật...

Ào...

Châu Sách đang tư thế lăng không, thật chẳng dễ vận dụng dù là Kỳ Lân bộ ảo diệu để lẩn tránh hầu tiếp tục lao thoát ra, đành lăng không đảo bộ quyết tìm phương vị khác để thoát.

Vút!

Nhưng đang lăng không, Châu Sách chợt biến sắc khi phát hiện trận La Hán quả không tầm thường, chỉ mới đó đã phát tỏa uy lực và đang làm Đường Kim Phụng, Đường Lệ Hoa, Kiều Thái Ngọc và Bạch Quan Vịnh cùng khốn đốn.

- A di đà Phật...

Uy lực La Hán trận dần bức dồn bốn cao thủ ba nữ một nam vào thế bị động.

Ào...

Đường Kim Phụng dù am hiểu sở học Kỳ Lân và những năm chiêu pho Thất Tình Lục Dục cũng vô khả vừa tự lo thân vừa ứng cứa ba người còn lại.

Vù...

Châu Sách đành liều hạ thân xuống ngay giữa trận La Hán :

- Mọi người hãy cố chi trì. Tại hạ tự đảm nhận một mình phá trận. Đi!

Và Châu Sách vận dụng công phu Du Phong bắt đầu để toàn thân mặc tình bị du qua du lại tùy theo uy lực đẩy đưa từ trong trận La Hán.

Vù...

Chợt lúc này ở cách đấy không xa bỗng vang phá lên một loạt gào bi thảm :

- Lão nhân gia đâu? Sao không xuất hiện cứu viện hài nhi? A...

Nhưng loạt gào bị cắt ngang bởi một loạt niệm Phật hiệu từ phía Võ Đang phái :

- Vệ đạo trừ ma. Sát!

- Vô lượng thọ Phật. Vô lượng thọ Phật...

Nhờ nghe rõ nên Châu Sách thức ngộ, vội hô hoán gọi Công Tôn Phù Vân :

- Công Tôn chưởng môn mau giúp tại hạ dò xét lão Không Mục. Cũng đừng vội tin vào bất luận ai, kể cả phái Võ Đang.

Lập tức có tiếng Công Tôn Phù Vân ứng lên đáp lại :

- Rõ rồi. Và ta đang đối phó lão Không Mục đây. Ôi chao...

Ầm!

Châu Sách thêm biến sắc, vội vận dụng công phu Du Phong đến thập thành, vừa để thân hình dù bị đu đưa vẫn tìm cách tiếp cận chí ít là một vài tăng nhân Thiếu Lâm phái đang cùng nhau dùng trận La Hán áp đảo :

- Tại hạ chỉ vì lòng nhân vì nhớ lời giáo huấn căn dặn của lão tăng Thiện Tâm nên chưa nỡ sát nhân vô cớ. Chư vị nếu không tự lượng sức thì đừng trách tại hạ vô tình.

Vù...

Bỗng có tiếng Đường Kim Phụng kêu thét :

- Ôi... Lũ trọc quá lợi hại. Châu Sách ngươi nếu có thể, sao chẳng mau ra tay? Muốn chờ tất cả phải vong mạng thật sao? Ôi...

Bùng...

Châu Sách nhất thời bị dao động, lập tức để toàn thân nhận chịu một kích do những ba tăng nhân có cơ hội xuất thủ.

Ầm! Ầm! Ầm!

Châu Sách chao đảo :

- Hự!

Thật may là nhờ có tấm thân đao thương bất phạm, kể như bất khả hủy diệt. Châu Sách vội ổn định nguyên thần vận dụng trở lại công phu Du Phong và tiếp tục để thân hình đu đưa theo từng đợt sóng kình trong trận.

Vù...

Chợt có tiếng Thạch Quang đạo trưởng thất thanh :

- Vô lượng thọ Phật. Sao Công Tôn chưởng môn cùng Phật huynh Không Mục bỗng trở mặt giao đấu, lại dùng toàn những kỳ chiêu chẳng hề là sở học của nhị phái Thiếu Lâm, Côn Luân? Vì nguyên nhân gì đây? Vô lượng thọ Phật!

Công Tôn Phù Vân hô hoán đáp lại :

- Đạo trưởng chẳng hiểu ư, chẳng nhớ Thượng Quan Công đã đến và cáo giác thế nào về Hắc Minh hội ư? Không Mục lão tăng này chính là đồng Hội chủ Hắc Minh hội. Những công phu lão đang thi triển chính là bằng chứng. Đỡ!

Ào...

Vù...

Không Mục nào chịu kém Công Tôn Phù Vân dù về công phu bản lãnh cũng như về miệng lưỡi :

- Nói như vậy, A di đà Phật, công phu của Công Tôn chưởng môn đang vận dụng chẳng phải cũng tự cáo giác cùng là Hội chủ của hội gì đó hay sao? A di đà Phật. Đỡ!

Vù...

Ầm!

Phần trong trận La Hán lại có tiếng kêu thét, lần này thì do lão Bạch Quan Vịnh bị trúng kích :

- Chao ôi... Bạch Quan Vịnh lão phen này cam chịu mất mạng thật ư? Ối...

Bùng...

Thạch Quang đạo trưởng lại kêu :

- Bạch Quan Vịnh? Là truyền nhân của Tuyệt Thế Thần Y đây sao? Mau dừng tay, ắt đã có ngộ nhận gì rồi. Hãy mau đình thủ. Há không biết Bạch Quan Vịnh tiền bối đây là nhân vật nào ư? Vô lượng thọ Phật...

Châu Sách dần phát nộ và lần đầu tiên xuất kình ngay khi phát hiện có cơ hội tiếp cận một nhóm ba tăng nhân phái Thiếu Lâm :

- Chư vị thủy chung vừa mù quáng vừa chẳng tự lượng sức thật sao? Vậy đừng trách tại hạ phải đắc tội. Xem chiêu!

Châu Sách vẫy ra một loạt những mười kình liên hoàn.

Ào...

Cùng lúc đó lại có tiếng Công Tôn Phù Vân kêu thét chứng tỏ luôn bị thất thế :

- Ôi...

Ầm!

May sao loạt kình của Châu Sách, đã đắc thủ đạt mục đích.

Ầm! Ầm!...

Nhóm ba tăng nhân bị chấn bay, tự ly khai khỏi La Hán trận thật xa :

- Hự!

- Ối...

Vút!

Và lập tức có người xuất hiện quyết kết liễu ba tăng nhân này :

- Dám mạo phạm với bổn môn ư? Xem Mạc lão ra tay đây.

- Lão phu đây là Trường Đoản tiên sinh, nguyện vì bổn môn đoái công chuộc tội, giết!

Ào...

Vù...

Châu Sách phát hiện La Hán trận nhất thời khuyết vị, cũng vì thất kinh nên thần tốc lao thoát ra và quát thật to :

- Chớ sát hại vô can. Nhị vị tiền bối có nghe chăng? Mau dừng tay lại. Ôi... Muộn rồi. Khai!

Vội xuất lực ngay khi thấy sự xuất hiện để can thiệp của bản thân cơ hồ quá muộn so với hai chiêu tối hậu của hai lão Trường Đoản tiên sinh và lão Mạc đã dành cho hai trong ba tăng nhân vừa bị chấn bay.

Vù...

Phát hiện điều này, hai lão nọ kinh hãi vội lùi xa :

- Ối...

- Sao lại đánh lão phu? Vút! Vút!

Nhờ đó, Châu Sách không chỉ thoát trận mà còn kịp cứa vãn sinh mạng cho hai tăng nhân phái Thiếu Lâm :

- Không được tùy tiện giết người, vạn nhất gây ngộ nhận khiến quý môn trở thành đại địch không những của riêng phái Thiếu Lâm mà còn cả toàn thể giang hồ thì sao?

Căn dặn xong, Châu Sách vừa quay lưng đi thì lập tức nghe ngay phía sau bỗng đột ngột vang lên nhiều loạt tiếng xé gió rin rít thật ghê rợn.

Viu...

Vù...

Ngỡ đấy là những tăng nhân vì quá cuồng nộ nên lấy oán báo ân, Châu Sáng chỉ nhẹ nhún vai với chân vẫn bước đi còn đôi mắt thì loang nhanh nhìn khắp cục diện trước mặt.

Ngờ đâu Châu Sách lại nghe tiếng Kiều Thái Ngọc và Bạch Quan Vịnh cùng thất kinh và phẫn nộ kêu khẩn trương :

- Châu huynh đề phòng ám khí.

- Lão Trường Đoản sao dám dùng hỏa khí sát hại Châu Sách?

Hồn phi phách tán và cũng là thập phần động nộ. Châu Sách lập tức tận lực chớp động thân hình... biến mất.

Vút!

Vài ngọn ám khí tỏa sắc xanh biếc cùng ba vật tròn đen như ba quả cầu vì mất đối tượng nên cứ thế lao vụt qua.

Viu...

Vù...

Riêng Châu Sách thì đã lạnh lùng xuất hiện ngay phía sau Mạc lão nông và Trường Đoản tiên sinh hiện vẫn đang mở cùng bốn mắt để dõi nhìn theo các ngọn ám khí và ba quả hắc cầu.

Châu Sách chộp một lúc cả hai, đoạn cười lạnh và cùng lúc ném cả hai bay đi, còn nhanh hơn lúc nãy hai lão này ném ám khí và ba quả hắc cầu :

- Bụng làm dạ chịu, chớ trách ta độc ác.

Vù...

Nhưng chỉ mỗi mình Mạc lão nông là bị Châu Sách tận lực ném về phía các ngọn ám khí và ba quả hắc cầu. Thân hình của lão chỉ chớp mắt sau nếu không tự trở thành đối tượng của các vật đó thì cũng bị va vào chúng.

Các ngọn ám khí thoạt cắm vào lão.

Phập...

Ba quả hắc cầu nối tiếp theo sau và khi chạm lão thì liên tiếp gây ra các loạt chấn nổ không thể ngờ là có.

Ầm!...

Nhân đó cũng bùng lên ba quần lửa xanh lập lòe và tức khắc phủ kín khắp thân Mạc lão.

Xòa...

Mạc lão bắt đầu gào vang cùng với thân hình cũng đến lúc nặng nề gieo xuống đất.

- A...

Riêng lão Trường Đoản có thân hình dị dạng thì Châu Sách vì kịp có chủ định nên đã ném vào giữa trận chiến của Công Tôn Phù Vân và Không Mục cao tăng.

Và cũng đúng lúc này, nếu Mạc lão nông đã hứng chịu hậu quả thì Trường Đoản tiên sinh cũng bắt đầu kêu cứu ầm vang khi phát hiện bản thân đang lâm vào tình cảnh nào :

- Hội chủ xin mau thu chiêu, không khéo sẽ hại lầm thuộc hạ. A...

Không Mục cao tăng đang cùng Công Tôn Phù Vân giao chiến vô khả năng thu hồi nếu chẳng muốn nói ngay lúc này bất luận ai tùy tiện thu chiêu là tự chuốc họa.

Ào...

Vù...

Vì thế lão Trường Đoản lập tức trở thành đối tượng cho nhị kình của song phương từ hai phía mặt quật vỗ vào.

Ầm! Ầm!

Thân hình dị dạng của lão Trường Đoản lập tức bị hủy hoại, thịt nát xương tan, huyết nhục vỡ toang, bay bắn tung tóe.

- A...

Rào...

Song phương không hẹn mà đồng cùng nhảy lùi vì không muốn để máu huyết của kẻ xấu số bay bắn làm bẩn y phục.

Và đó là lúc Châu Sách lừng lững xuất hiện thay thế Công Tôn Phù Vân, diện đối diện với lão tăng Không Mục khả nghi. Châu Sách cao ngạo bảo :

- Lão Đại Trạng Nguyên còn thất thủ khi bị tại hạ vận dụng công phu Thập Hoàn Chuyển của Võ Lâm thập nhất hung kích liên tiếp đủ mười chiêu trong pho chưởng Thất Tình Lục Dục. Phần đại sư liệu có cao minh hơn chăng? Xin được lãnh giáo. Khai, khai, khai, khai...

Không mảy may khách khí cũng chẳng chủ động chờ đợi như lúc đối phó lão Đại Trạng Nguyên, Châu Sách vừa quát vừa triển khai luôn thập kình gồm đủ thập chiêu theo yếu quyết công phu Thập Hoàn Chuyển của Võ Lâm thập nhất hung.

Ào...

Vù...

Ngỡ thế nào, Không Mục đã bất chợt quay người và chẳng nói chẳng rằng cứ lập tức tung người tháo chạy.

Vút!

Châu Sách không đuổi theo, ắt vì do đã lỡ phát kình nên cần phải thi triển đủ thập chiêu.

Vù...

Dù vậy, Châu Sách vẫn làm ra vẻ miễn cưỡng, cố ném theo cho lão ngụy tăng Không Mục một tràng cười ngạo mạn :

- Không tiễn nha. Nhưng nếu được xin cho nhắn một câu. Tại hạ sẽ lần lượt tìm đến từng Hội chủ trong tám vị đồng Hội chủ quý hội. Và nếu để xảy ra điều đó, ha ha..., chẳng ai trong chư vị Hội chủ đủ bản lãnh đối đầu cùng Thập Hoàn Chuyển công phu thập chiêu của tại hạ đâu. Ha ha... Hãy chờ xem. Ha ha...

Và lúc này mười kích của Châu Sách vì chỉ có một vài kỳ chiêu là tự bay vào hư không tan biến nên số còn lại do được Châu Sách hướng xuống đất lập tức phát lên hàng loạt các tiếng chấn kình.

Ầm...

Bụi cát cũng theo đó tung bay mịt mù, đến khi tan dần thì lưu lại thành sáu hố huyệt sâu thẳm.

Có ai lại không khiếp đảm khi tận mục sở thị uy lực của các loạt kỳ chiêu này.

Công Tôn Phù Vân chép miệng thán phục :

- Quả nhiên Châu Sách ngươi vẫn cố tình gượng nhẹ. Nếu không, La Hán trận làm gì đủ lợi hại giữ chân ngươi được lâu như vừa xảy ra?

Thạch Quang đạo trưởng thì niệm Phật hiệu :

- Cũng chứng tỏ. Châu thiếu hiệp chưa bao giờ muốn tạo cảnh đồ sát khắp võ lâm dù đã tỏ tường ở các phái đều có người của Hắc Minh hội như đã nhờ Thượng Quan Công cáo giác trước khi bị Đường Phi Thạch tội đồ sát hại. Thiện ý này của Châu thiếu hiệp quả đáng ngưỡng mộ. Vô lượng thọ Phật!

Thượng Quan lão thái thái chợt kêu lên đầy ngạc nhiên :

- Úy? Gã đâu rồi? Những lời vừa rồi gã làm gì còn lưu lại để nghe?

Mọi người kinh ngạc vội nhìn quanh và dĩ nhiên cùng kinh ngạc hơn thập bội khi phát hiện quả thật Châu Sách chẳng rõ đã bỏ đi từ lúc nào.

Đường Kim Phụng vì không tin Châu Sách tự ý bỏ đi nên vừa kêu vừa chạy tìm quanh :

- Ngươi đâu rồi? Châu Sách. Há lẽ nội khí bản thân ngươi sau lần xuất lực vừa rồi lại xảy ra xung khắc? Ngươi đâu rồi, Châu Sách?

Vỡ lẽ, Đường Lệ Hoa, Bạch Quan Vịnh và Công Tôn Phù Vân cùng tản khai đi tìm :

- Châu Sách!

- Châu Sách!

Thạch Quang đạo trưởng dù ngờ ngợ cũng bắt đầu tự tìm kiếm, khiến các đạo nhân Võ Đang cùng những tăng nhân Thiếu Lâm phái không thể không giúp tìm.

Được một lúc, có một đạo nhân hô vang :

- Ở đây có lưu tự. Tuy không thự danh nhưng nhất định là do vị thiếu hiệp lúc nãy.

Mọi người chạy đến và họ không thể không thán phục khi mục kích ở một tảng đá đã chợt hiện hữu những dòng tự dạng với chữ nào chữ nấy cũng đều khắc sâu vào đá, tạo nên một bức lưu thư với nét chữ vừa như lưu thủy hành vân vừa là rồng bay phụng múa:

Về mối thù Đường gia, như đã nói: có khói ắt có lửa, vậy nếu cảm thấy đủ thì chớ mãi oan oan tương báo làm gì, nhất là khi Đường gia và Thượng Quan phủ gia đều chỉ còn một hậu nhân duy nhất.

Về Hắc Minh hội, các phái nên cảnh giác đề phòng. Vì dù các Hội chủ nhất định chẳng bao lâu cũng sẽ bị diệt nhưng biết đâu vẫn còn nhiều kẻ khác từng bị họ lung lạc ắt lại tiếp tục gieo họa về sau.

Cũng cảnh báo, Thập Tam Chiêu Thất Tình Lục Dục quyết không thể luyện lâu dài. Nếu chẳng tin, hãy chờ Bạch Thần Y xem hộ. Và để tự tránh hậu họa chẳng gì tốt hơn ngoài cách dần kiềm chế hoặc hành động như Đinh Tam Liễu Tiên Tử, đưa kỳ chiêu hòa dần vào sở học chính tông của mỗi phái.

Lời cuối, nếu Xuyên Cương môn có thể tự xóa bỏ mọi oán hờn xảy ra đã quá lâu trong quá khứ thì sao không công khai lộ diện, cùng các phái chi trì đạo nghĩa võ lâm? Cũng như bây giờ Thượng Quan Tuyết Hà cùng Kiều Thái Ngọc vẫn đã chấp nhận nhau, không kể gì đến hận thù của tiền nhân, ưng thuận hòa hợp cùng một hậu nhân vô thừa nhận của Đường gia. Vậy xin đừng tìm họ làm gì. Chỉ nên biết, họ cũng sẽ góp phần dù một lần duy nhất, quyết nhất vong đả tận, vì võ lâm diệt trừ toàn bộ bát đại ác ma tám nhân vật đồng Hội chủ Hắc Minh hội.

Vĩnh biệt

Kẻ vô thừa nhận tuyệt bút.

Thượng Quan lão thái thái lo lắng gọi thật to :

- Tuyết Hà! Ngươi đã từ Võ Đang đến đây từ lúc nào? Sao bây giờ bỏ đi cũng không cho lão thân hay? Tuyết Hà!

Đường Lệ Hoa thì gượng cười và toan tìm quanh, thì nghe Bạch Quan Vịnh bảo :

- Ngay lúc chẳng thấy gã đâu, lão phu vì có ý nghi nên đã tìm rồi. Tiểu liễu đầu cũng đột ngột biến mất.

Đường Lệ Hoa đành thở dài :

- Vãn bối đã từng hứa gả Ngọc nhi cho gã. Cả hai có đi với nhau cũng chẳng có gì sai. Nhưng sao lại chẳng lời nào từ biệt? Còn lưu lại hai chữ vĩnh biệt làm gì, nghe thật nao lòng. A...

Đường Kim Phụng thì chép miệng :

- Gã tuy không hận nhưng dường như quyết không nhận lại xuất thân cũng từ Đường gia. Nhưng cũng chẳng thể trách gã. Chỉ lo, vì gã đã luyện quá nhiều và quá lâu các kỳ chiêu Thất Tình Lục Dục. Thật chẳng rõ khi lưu tự vĩnh biệt là có ý gì?

Bạch Quan Vịnh chợt bảo :

- Kim Phụng ngươi mau đưa tay cho lão phu chẩn mạch xem.

Công Tôn Phù Vân cũng ngần ngại tự tiến gần và lập tức giật mình khi nghe lão Bạch chợt suýt soa kêu :

- Hóa ra là như vậy. Thảo nào gã cứ hốt hoảng lập tức lưu lại lời cảnh báo.

Công Tôn Phù Vân hốt hoảng :

- Là thế nào, Bạch lão tiền bối?

Lão dùng tay còn lại chẩn mạch cho Công Tôn Phù Vân :

- Chớ trách lão phu mạo phạm. Xem nào. Chà... Thập Tam Chiêu quả lợi hại. Nhưng cũng di họa cho người đời sau. Là thế này...

Lão buông tay của Đường Kim Phụng và của Công Tôn Phù Vân cùng lúc và giải thích :

- Toàn thân và khắp nội thể mỗi người đều bao gồm bát đại mạch và ngũ tạng, đúng không? Nhưng ngũ tạng ứng với ngũ hành, bát đại mạch thì ứng bát quái, cộng cả lại thì đủ mười ba bộ vị ứng với Thập Tam Chiêu. Thế nên, người chỉ sở hữu và luyện nhất chiêu thì mai hậu chẳng sớm muộn gì cũng bị tổn hại một trong mười ba bộ vị ở nội thể. Duy nhất nếu luyện đủ mười ba chiêu và phải là luyện cùng một lúc thì may ra không những không gặp bất kỳ một tổn hại nào mà còn có cơ hội trở thành thiên hạ đệ nhất đại kỳ nhân, như Kỳ Lân Nhẫn Tăng chẳng hạn. Tóm lại lời cảnh báo của lão là hợp lẽ. Chư vị nên tùy theo đó mà tự định đoạt.

Thượng Quan lão thái thái kinh hãi :

- Nhưng nếu từng hành động như lão thân thì có hại gì chăng? Vì lão thân đã dùng nhị chiêu sở hữu, giúp sở học Thượng Quan phủ gia thêm phần cao minh mà thôi.

Bạch Quan Vịnh nhẹ cười :

- Như thế thì không sao. Và nếu phái nào cũng hành động tương tự thì chỉ là phước cho võ lâm, bởi phái nào phái nấy đều nhờ đó mà tinh tiến sở học vốn có.

Thạch Quang đạo trưởng gật đầu :

- Biết lo cho đại cục và nhất là lo cho sự tồn vinh của từng môn phái khắp võ lâm, Châu thiếu hiệp quả là nhân vật đại trí đại nhân đại lượng. Chỉ không hiểu Châu thiếu hiệp làm cách nào để dù chỉ một mình vẫn quả quyết có cách diệt trừ Hắc Minh hội như đã lưu tự? Thập Hoàn Chuyển công phu thập chiêu lợi hại đến thế thật sao? Nhưng liệu sẽ có hậu quả gì chăng khi Châu thiếu hiệp lưu thêm hai chư vĩnh biệt?

Chẳng ai đáp được câu nghi vấn này. Nhưng dù vậy, khi tất cả đã hiểu rõ sự tình và không thể không thuận theo các lời khuyên do Châu Sách lưu lại.

Thượng Quan lão thái thái đành một mình lủi thủi bỏ đi, chợt nghe Đường Lệ Hoa gọi :

- Thượng Quan tiền bối xin chờ đã.

Và trong khi Đường Lệ Hoa ân cần thầm thì gì đó với Thượng Quan lão thái thái thì Bạch Quan Vịnh tợ cánh chim bằng cần lướt gió không thể không nhìn thấy Đường Kim Phụng cũng đang cùng Công Tôn Phù Vân âm thầm phụ nhĩ nói chuyện với nhau.

Bạch lão tủm tỉm cười và lặng lẽ ly khai cũng như nhị phái Thiếu Lâm, Võ Đang đã dần tự tản khai.

Bạn đang đọc Kỳ Lân Bảo Điển của Cổ Long
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.