Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Một thanh âm khô khốc vang lên, chiếc bàn gãy sụp xuống.

Bốn chân bàn gãy thành tám đoạn.

Mặt bàn in rõ một lỗ thủng hình bàn tay, ven lỗ thủng vẫn còn khói trắng mỏng manh bốc lên.

Sự ngạc nhiên như sóng trào đánh tan nỗi oán hận trong lòng tôi, sau đó biến thành kinh sợ không cách nào hiểu được.

Tôi đúng là đã rất tức giận!

Nhưng cái bàn này mặc dù làm bằng gỗ, thì cũng chỉ vừa mới mua được hơn một năm!

- Cơn phẫn nộ của mình ghê gớm như vậy ư? – Tôi thì thầm trong miệng, một mặt ngồi xuống xem lại vết thủng trên mặt bàn và vết gãy chân bàn.

- Không phải là phẫn nộ mà là sát khí.

Tôi ngây người sững sờ.

Là giọng nói của lão nhân?

Tôi cảnh giác nhìn bốn phía căn phòng nhỏ của mình.

Tôi có nghe lầm hay không?

- Là sát khí!

- Ông ở đâu? – Dưới tình huống phẫn nộ như lúc này, sự sợ hãi đối với tôi chỉ là một thứ phế vật nhỏ nhoi mà thôi.

Trong tủ.

Đúng là chỉ có thể ở trong tủ.

Trong căn phòng của tôi chỉ có giường và tủ mới có thể chứa được người.

Cánh tủ chậm rãi mở ra.

Lão nhân từ trong bóng tối của chiếc tủ, chậm rãi bước ra.

- Ông làm sao trốn ở trong đó?

Bởi vì phòng của cậu chỉ có tủ và giường là nơi ta có thể ẩn thân! – Lão nhân trả lời nửa thật nửa đùa.

- Ông muốn làm tôi sợ, muốn quấy phá tôi, làm phiền tôi đến khi nào? – Tôi lạnh lùng hỏi bằng thanh âm khô khốc.

Có những người chỉ cần gặp phải một sự kiện đặc biệt nào đó cũng đủ để phá hủy một kiếp nhân sinh trọng đại, biến đổi hoàn toàn thành con người khác.

Tôi chính là người đang đứng trên vách núi cao của kiếp người, trên đầu là gió lốc từ địa ngục ập đến.

Có lẽ, tôi sẽ trở thành một người lạnh lùng, vài năm sau, kẻ bảo vệ công lý phải mang tên tôi.

- Ta không dọa cậu, ta chỉ muốn dạy một thân Kungfu của ta cho cậu.

Ánh mắt thâm thúy của lão nhân nhìn chằm chằm vào tôi.

- Tôi không cần. – Tôi lạnh lẽo nhìn lão, trả lời.

- Công lý chính là Kungfu. – Ánh mắt của lão nhân bỗng bừng sáng

- Kungfu? Tôi chỉ cần một cú vỗ đã có thể đập gãy cái bàn! Cần gì phải học Kungfu! – Đến lúc này tôi đã hoàn toàn không còn nhẫn nại với lão.

- Nếu muốn, cậu có thể phá núi ngăn sông, có thể dùng sức mạnh của mình giúp đỡ kẻ yếu! – Lão nhân chắp tay sau lưng, ánh nắng vàng vọt của chiều tà chiếu lên bộ y phục xanh biếc của lão, bất đồ tạo thành một mảng quang huy sáng chói.

- Lão phá núi ngăn sông cho tôi xem thử! Nếu có thể phá núi Bát Quái, tôi sẽ quỳ xuống bái lão làm sư phụ! – Tôi gào lên, bất kể mẹ tôi có nghe thấy hay không.

- Chuyện này… - Lão nhân có vẻ lúng túng, ấp úng:

- Có thể hình dung thế này….

Tôi hét lên:

- Cút! – Ngón tay chỉ thẳng về phía cửa sổ.

Lão nhân lắc đầu, nói:

- Nếu là vài năm trước đây thì ta thực sự không muốn miễn cưỡng bắt cậu bái sư! Nhưng thời gian của ta…

Tôi ra sức vỗ vào vách tường bên cạnh cửa sổ, kêu to:

- Nếu ông có thể phá vỡ bức tường này đổ xuống thì tôi sẽ bái sư! Nếu không thể thì tôi….

Lão nhân tiến một bước về phía trước, tốc độ của hữu thủ trở nên thật kỳ lạ, nhìn thì nhanh nhưng thật ra lại di chuyển rất chậm, ấn một chưởng vào tường.

- Ông….- Thanh âm tôi lập tức ngưng đọng lại trong không khí.

Ngưng kết trong một không gian không còn bức tường.

Căn phòng của tôi đã mất đi một vách tường.

Sự biến mất của bức tường là một khái niệm mà trước đây tôi hoàn toàn không biết đến.

Chính vì vậy tôi chỉ biết ngơ ngác nhìn gió lạnh ập vào trong phòng, nhưng nói đến đây mới nhớ là nếu mất đi một bức tường thì căn phòng còn có thể gọi là “phòng” nữa không?

- Ầm, xoảng, bịch bịch…

Bức tường đại khái là đã rơi xuống xe của cha tôi.

- Quỳ xuống!

Lão nhân chậm rãi thu hồi hữu chưởng, khí định thần nhàn, nhìn có vẻ rất đắc chí.

Có lẽ lúc này đầu gối tôi đã nhũn ra như đậu hũ, nhưng trong khoảnh khắc nhất thời tôi không cách nào bừng tỉnh trước thực tế siêu tưởng mà mình đã nhìn thấy, chỉ biết đứng im như tượng.

- Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, mau quỳ xuống! Ta sẽ truyền cho cậu một bản lĩnh bất phàm! – Lão nhân đắc ý đi tới đi lui, còn nói:

- Nếu cậu chuyên tâm học nghệ thì đừng nói là một bức tường mà cho dù là vài chục bức tường cũng phải đổ gục dưới tay cậu.

Tôi quay đầu sang nhìn lão nhân, ngây ngốc hỏi:

- Ông…ông làm thế nào…

Lão nhân đang định mở miệng thì đã nghe tiếng bước chân của mẹ truyền đến, lão khẽ búng người, lộn một vòng, nhảy ra ngoài khoảng không rộng lớn vừa bị phá của căn phòng. Tôi vội vàng tiến lên nhìn theo. Lão nhân đã đáp xuống một hẻm nhỏ, biến thành một chấm nhỏ màu xanh…

- Chuyện gì xảy ra vậy! Phòng của mày… - Mẹ tôi cả kinh kêu lên.

- Không biết, khi con trở về thì nó đã như vậy. – Tôi thản nhiên nói.

- Mày…mày về lúc nào? – Mẹ tôi hiện rõ vẻ bối rối trên khuôn mặt.

- Chỉ vừa mới về. – Tôi đẩy mẹ tôi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Đối với mẹ tôi, hình ảnh của bà trong tim tôi xem như đã chết.

Tôi không còn màng đến gia đình tôi nữa.

Tôi thà ở trong một căn phòng không có vách tường.

Rất nhiều năm sau, tôi vẫn hối hận vì quyết định ngây thơ lúc đó.

Có đôi khi một người khi biết rằng một khi tình cảm chân chính của mình bị tổn thương sâu đậm thì họ đều trở nên sống bất cần đời, sống không nghĩ đến bản thân để quên đi. Nhưng họ không biết rằng có thể khiến cho họ đau thương như vậy chỉ có thể là tình cảm trân quý nhất, bởi vì trân quý nhất nên vĩnh viễn không thể quên đi, vĩnh viễn không thể quay đầu lại.

Rất nhiều năm sau, tôi mới muốn quay về nhà.

Cha tôi đã đi đến đại lục.

Trong một lần lả lơi với gái mại dâm, cha tôi đã mắc bệnh, sau đó lây bệnh cho mẹ tôi, mẹ tôi lại truyền bệnh sang cho Vương bá bá.

Về phần chiếc Mecerdes Benz sang trọng của cha tôi khi đó đã bị bức tường đè bẹp, hư hỏng nặng nề, phải dùng xe kéo đến dời đi.

Khi đó mẹ tôi muốn tôi ở tạm phòng khách, trong lúc bà gọi người đến xây lại một bức tường mới, tuy nhiên tôi đã cự tuyệt…

- Muốn con xuống ở phòng khách, muốn thay tường khác, con sẽ rời khỏi nhà. – Tôi mặc áo len, ngồi ở chiếc bàn học trong căn phòng đầy gió lạnh, nói.

- Mày…mày bắt đầu dùng loại ngữ khí như thế này để nói với tao từ lúc nào thế? – Mẹ tôi tức giận đến phát run.

- Đã rất lâu rồi mẹ không nói chuyện con. – Tôi vừa làm một bài tập Đại Số vừa nói.

- Chờ khi cha mày quay về thì mày….. – Mẹ tôi rít lên.

- Mẹ đi đánh bài của mẹ đi, phòng của con như thế nào là chuyện của con. – Tôi nhíu mày, nhăn mặt nói.

- Mày có muốn sang ngủ nhờ bên hàng xóm không? Lúc này là tháng mười một, trời sẽ rất lạnh đấy. – Mẹ tôi nhìn tôi hỏi.

- Nếu mẹ không đi ra thì con sẽ nhảy từ trên này xuống đất đấy, dù sao thì hơn một tháng nữa mẹ mới phát hiện ra là đã không thấy con đâu nữa. – Tôi lạnh lùng nói.

- Mày nói cái gì? – Mẹ tôi rít lên.

- Đếm đến ba, con sẽ nhảy xuống. Một! – Tôi nói, đoạn đặt quyển bài tập môn Đại Số xuống, đi về phía bức tường đã bị phá vỡ.

Bạn đang đọc KUNGFU - Cửu Bả Đao của Cửu Bả Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Elves
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.