Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 756 chữ

- Lần sau lão nhân đó lại tiếp tục dọa cậu thì cậu cứ gọi mình. – Ất Tinh chăm chú nhìn tôi nói.

- Cám ơn cậu. – Tôi mỉm cười đáp.

Tan học, tôi đặc biệt chú ý xem có thấy bóng dáng lão nhân đâu không, có lẽ, lão đang ở đâu đó không xa theo dõi tôi.

Cũng có thể là không, bởi vì nhịp tim tôi hôm nay đập rất tốt.

- Nhà cậu giàu như vậy, sao không mua máy Nintendo? – Ất Tinh khẽ đá một viên sỏi dưới chân, hỏi.

- Mình thích đọc tiểu thuyết võ hiệp. – Tuy tôi trả lời như thế, nhưng trong thâm tâm tôi lại nghĩ sẽ nhất định sẽ mua Nintendo.

Chỉ cần Ất Tinh chơi cùng.

- Tiểu thuyết thì đọc mãi cũng sẽ hết. – Ất Tinh chợt nhíu mày nói tiếp:

- A Nghĩa, cậu không nên vừa đi vừa nhả khói thuốc, hôi lắm.

Tôi thấy ánh mắt A Nghĩa lơ đãng dửng dưng, bèn nói:

- Cậu nên cắt tóc đi, chào cờ ngày mai sẽ bị kiểm tra đấy.

A Nghĩa hừ một tiếng, ném tàn thuốc xuống đất:

- Nói thật nhé, cậu nhanh nhanh mua Nintendo đi, khi đó mình sẽ đỡ phải đau đầu kiếm tiền đến cửa hàng chơi trò Mario Brother, sau này chỉ cần đến nhà cậu chơi là được.

Tôi chẳng nói chẳng rằng, thọc tay vào túi, vò vò tờ tiền tối hôm qua mẹ đã đưa cho.

o0o

Buổi chiều, tôi đem một cái máy Nintendo về nhà, mặc dù đây không phải là việc tôi dự tính ban đầu, nhưng đối với thú tiêu khiển này tôi cũng cảm thấy rất hứng thú và tò mò, bởi vậy tôi gấp rút chạy về nhà nghiên cứu.

Tôi khẽ mở cửa, rất may là sau cánh cửa không hề thấy cha tôi và đám bạn thối tha, cũng không nghe thấy tiếng đánh bài chan chát của mẹ.

Nhưng trong phòng mẹ lại truyền ra một thanh âm nho nhỏ.

Là thanh âm rên rỉ!

- Thiệu Uyên không thể về sớm như vậy… - Giọng nói mẹ tôi khe khẽ vang lên.

Được A Nghĩa không ngừng giáo dục, mở mang kiến thức, tôi không còn là một thiếu niên không biết gì về chuyện nam nữ phòng sự nữa.

- Lúc này mới giống như một gia đình. – Tôi thầm nghĩ, rón rén bước ngang qua phòng mẹ, tiến lên lầu.

Vào phòng, tôi đặt Nintendo lên giường, sau đó nhịn không được phải bật cười vì sự ngốc nghếch của tôi.

Ngốc ơi là ngốc, trong phòng tôi không hề có TV, chơi điện tử thế quái nào được.

Tôi chợt nhớ đến trong buồng kho còn có một chiếc TV có được nhờ trúng số năm ngoái, vẫn còn chưa khui thùng, bèn mở cửa phòng, đi xuống nhà.

Tuy nhiên khi tôi vừa bước ra cầu thang thì nhìn thấy Vương bá bá đang sửa sang lại dây quần, thoải mái từ phòng mẹ bước ra.

Nắm đấm của tôi …

Bóp chặt.

Mẹ tôi theo sát phía sau Vương bá bá, sửa sang lại mái tóc rối tung.

Hô hấp tôi như ngừng lại, trống ngực đập mạnh như muốn phá tan lồng ngực.

- Khi nào lại có thể tiếp tục…lần sau..khà khà…. – Vương bá bá dùng tay bóp mạnh vào mông mẹ tôi.

- Hỏi làm gì? Mau về đi, Uyên sắp về rồi đấy… - Mẹ tôi gạt tay Vương bá bá ở mông ra, vẻ mặt khó chịu.

Vương bá bá cười ha hả, đi về phía cánh cửa, mang giày vào.

Tôi chứng kiến cảnh tượng khó tin này, nội tâm không hề đau buồn, không hề phẫn nộ.

Trong lòng chỉ có một chữ duy nhất -

Giết.

Mẹ tôi ngồi ở phòng khách xem TV, tôi thẫn thờ quay lại phòng, khẽ đóng cửa phòng lại.

Tôi không nói tiếng nào, không phát ra bất cứ thanh âm nào.

Trong mắt tôi không hề có nước mắt, chỉ có một màu trắng dã và gân máu nổi lên.

Đây chính là khoảnh khắc nhục nhã nhất trong đời tôi

Mẹ, Vương bá bá…

Chó chết!

Các khớp xương ngón tay tôi kêu lên răng rắc, sự tức giận thấm đẫm máu huyết toàn thân.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ không kính thổi vào, tôi nhìn chăm chăm lên bầu trời hoàng hôn

- Ta phải giết ngươi.

Tôi rít lên, vung tay đập thẳng xuống bàn.

Bạn đang đọc KUNGFU - Cửu Bả Đao của Cửu Bả Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Elves
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.