Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 604 chữ

- Cậu thức suốt một đêm?

- Không chắc lắm, có lẽ chỉ thức gần hết đêm mà thôi, sau đó mình chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

- Chuông đồng hồ đánh thức cậu dậy hả?

- Ừ, khi tỉnh lại thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình chính là cái chăn đắp trên người.

“Ồ!”

Ất Tinh chống cằm, vẻ mặt hiện rõ vẻ khó tin, chiếc đũa cắm vào cái trứng luộc trong bát.

Tôi nhìn A Luân, A Nghĩa, Tiểu Mễ, tiếp tục nói:

- Không phải người nhà đắp cho mình, mà chính là cái..lão nhân kia.

- Cậu chắc chắn lão làm vỡ hết kính cửa sao? – A Luân ăn một một miếng Tiểu Mễ gắp cho nó, thuận tiện hỏi.

Tôi nhìn Ất Tinh đáp:

- Có thể nói như vậy.

Có thể nói như vậy? Tức là không hẳn lão đánh vỡ cửa kính ư? – Tiểu Mễ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

- Kính cửa không phải là bị đánh vỡ mà là bị ép nát thành vụn nhỏ. – Tôi tiếp tục nói:

- Mảnh vỡ rất nhỏ, rất vụn, khi mình tỉnh dậy thì những hạt kính đã được thu gom gọn vào trong giấy báo, đặt trong thùng rác.

- Đó có phải là do kính cửa sổ bị đánh vỡ không? – A Nghĩa vừa nói vừa dầm dầm nát quả trứng trong bát.

- Không thể nào bị đánh vỡ mà phải dùng một phương pháp nào đó, vì nếu kính vỡ thì mình nhất định đã phải tỉnh lại, huống chi cửa kính nhà mình là loại kính chống đạn, rất chắc chắn. – Nói đến đây, tôi hiểu được vẻ mặt của mình lúc này dám chắc rất cổ quái.

- Lão nhân đó không lẽ là yêu quái? – Tiểu Mễ cất tiếng hỏi.

- Yêu quái? Nếu lão đúng yêu quái thì làm sao A Nghĩa có thể đánh lão một cách dễ dàng như vậy! – A Luân nói.

A Nghĩa hừ một tiếng:

- Yêu quái ta cũng đánh.

Ất Tinh chăm chú nhìn tôi hỏi:

- Phải đến gần sáng cậu mới ngủ, ngủ ít như vậy tại sao sáng nay không hề thấy cậu ngáp hay ngủ gục?

Tiểu Mễ cười hì hì chen vào:

- Sao cậu biết rõ vậy? Không lẽ lúc nào cậu cũng để ý đến Thiệu Uyên à?

Ất Tinh có lẽ đỏ mặt, nhưng tôi không dám nhìn, vội lên tiếng:

- Đúng là kỳ lạ, cả ngày hôm nay mình cảm thấy rất khỏe, hai mắt không hề có cảm giác buồn ngủ, hát quốc ca cũng rất lớn.

A Nghĩa gật đầu:

- Tốt lắm, ít nhất thì cậu cũng không trúng tà

A Luân và một hơi hết cả bát cơm, vừa nhai vừa nói:

- Không việc gì là tốt rồi, nếu lão nhân đó đánh vỡ kính cửa…ực…lại đi vào phòng đắp chăn cho cậu mà không giết cậu, chắc chắn lão không có ác ý với cậu.

Tiểu Mễ gật đầu:

- Đúng, nếu lần sau lão nhân vẫn tiếp tục trốn ngoài cửa sổ để dọa cậu thì cậu cứ gọi điện thoại cho A Nghĩa nhé, A Nghĩa sẽ đến giúp cậu đuổi lão nhân đó đi.

A Nghĩa đắc ý nói:

- Đúng, thời gian này mình rất rảnh rỗi.

Tôi không trả lời.

Lúc này tôi không hề có ý nghĩ muốn gây khó dễ với lão nhân.

Nguyên nhân có lẽ là vì lúc đó gia đình quay lưng lại với tôi, và lão nhân đã trở thành người bạn giúp tôi quên đi sự cô đơn trong tâm hồn.

Bạn đang đọc KUNGFU - Cửu Bả Đao của Cửu Bả Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Elves
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.