Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 1269 chữ

Ống nghe nằm trên tay, tại sao tay tôi lại có mồ hôi?

Tại sao tôi không dám ngẩng đầu lên?

Có hai cái đáp án.

Đáp án đầu tiên là vì tim tôi đã bắt đầu run rẩy, trống ngực đập liên hồi.

Đáp án thứ hai, tôi không dám ngẩng đầu nhìn là vì….

Cửa sổ.

Cửa sổ.

Tôi cắn chặt môi, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ra khung cửa sổ chìm trong bóng đêm.

Một khuôn mặt già nua với làn da nhăn nhúm, dán chặt vào lớp thủy tinh, hai mắt thâm trầm đang nhìn tôi.

Đúng là đang nhìn tôi.

- Á…. – Tôi vốn định hét lên.

Nhưng tôi đã không làm như thế, nguyên nhân là vì tôi không còn một chút khí lực nào để có thể há miệng kêu lên.

Tôi chỉ có thể làm một việc – ôm chặt lấy ống nghe.

Ngay cả một việc đơn giản nhất là nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy khuôn mặt đang vặn vẹo trên lớp kính cửa sổ tôi cũng không đủ dũng khí để thực hiện được.

- Sao cậu không nói tiếng nào nữa vậy? – Ất Tinh nghi hoặc hỏi.

- Mình…. – Ánh mắt của tôi vẫn không cách nào dời khỏi khuôn mặt của lão nhân.

- Thân thể cậu lại tiếp tục cảm thấy khó chịu sao? – Ất Tinh cảnh giác hỏi.

- Ừ. – Hai mắt lão nhân bất động.

- Cậu nói cách khác đi. – Ất Tinh quả nhiên rất thông minh.

- Ừ. – Tôi hàm hồ đáp, lúc này tôi nhìn thấy đồng tử của lão nhân đang co rút lại một cách nhanh chóng.

- Đừng sợ! Để mình gọi điện thoại báo cảnh sát giúp cậu! – Ất Tinh nhanh chóng cúp máy.

Giờ phút này, đầu óc tôi đã tỉnh táo lại được một chút.

Kỳ thật lão nhân này có gì đáng sợ?

Cho dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một người già.

Mặc dù hành động của lão quái gở, thậm chí không ngừng bám theo tôi, nhưng…dù sao thì lão cũng chỉ là một lão già gần đất xa trời!

Có một điều kỳ quái lúc này chính là đầu óc của tôi đã có thể bình tĩnh trở lại, đã bắt đầu thoát khỏi trạng thái sợ hãi vô cớ, nhưng trống ngực của tôi vẫn đập liên hồi, sự run rẩy vẫn không thể kết thúc.

Là bản năng ư?

Nhưng nếu vậy thì bản năng đang cố gắng nói cho tôi biết điều gì?

Nó nói tôi phải sợ hãi?

Lão nhân lại bắt đầu hà hơi vào lớp kính.

Lão bắt đầu viết.

- Cầu ta làm sư phụ. – Chữ viết nguệch ngoạc, xấu xí vô cùng.

Tôi co người lại sát vào góc giường, lắc đầu.

Vẻ mặt lão nhân hiện rõ vẻ nghi hoặc mờ mịt, dường như lão không thể hiểu được vì sao tôi lại có thái độ kiên quyết như vậy.

Một lão già si si ngốc ngốc và một thiếu niên có trái tim đang run lẩy bẩy cứ thế nhìn nhau qua lớp cửa kính.

Giằng co.

Chuông cửa chợt vang lên.

Tôi nghĩ nhất định là cảnh sát đã đến.

Lần này tôi sẽ không lơi lỏng cho lão một giây nào hết.

Tôi cố sống cố chết nhìn chằm chằm vào lão nhân, thậm chí còn cố nở một nụ cười có vẻ thân thiện.

Phía dưới lúc này đã vang lên tiếng nói chuyện, tựa hồ đám người lớn chết dịch dưới nhà đang la lối ỏm tỏi, có lẽ bọn họ đang suy luận đầy xỏ xiên về tính cách của một học sinh cao trung như tôi.

Không quan trọng, chỉ một lát nữa sẽ có câu trả lời chính xác.

Tôi lẳng lặng đợi chờ tiếng gõ cửa, chờ đợi vẻ mặt kinh ngạc của đám người lớn chết dịch đó cùng với những lời xin lỗi liên tiếp.

Lão nhân tiếp tục dán người vào lớp kính.

Trái tim tôi vẫn tiếp tục chiến đấu điên cuồng.

Không biết có phải là do ảnh hưởng bởi không gian quỷ dị trong căn phòng hay không, mà tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp.

Có lẽ câu nói “sống một ngày dài như cả một năm” chính là để ám chỉ đến tình huống này. Nhưng tại sao đám người lớn chết dịch kia mãi vẫn không lên đây giải cứu tôi?

Bạn đoán xem tôi có thể chờ được đám người lớn cứng nhắc, cổ hủ, kiêu căng và vô cảm kia không?

Thanh âm phía dưới đã dần dần giảm hẳn tần suất.

Tôi nghĩ chắc cảnh sát đã lại một lần nữa bị cha tôi mời trở về.

Tôi biết, một lần nữa gia đình tôi lại bỏ rơi tôi.

“Cốc, cốc….”

Tiếng gõ cửa mà tôi đang mong chờ đã vang lên!

Tôi cố gắng đè nén sự vui sướng trong lòng xuống, từ từ đi về phía cửa phòng, tránh làm lão nhân sợ hãi đào tẩu.

Tôi mở cửa, là mẹ tôi.

- Mẹ, mẹ xem đi! Có một lão nhân kỳ quái cứ áp sát cửa sổ, làm con sợ muốn chết! – Tôi chỉ tay về phía cửa sổ, lần này, lão nhân chỉ ngây ngốc nhìn tôi, không hề biến mất như tia chớp nữa.

Người mẹ tôi tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, ánh mắt loạn chuyển, rút ra một tờ giấy bạc một ngàn, lè nhè nói:

- Vừa mới thắng đậm, cho mày một ít lấy may, thích mua gì đó thì mua, còn thì cất đi…

Tôi vội cầm lấy tay mẹ, vội vàng nói:

- Mẹ, mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ đi! Có người bám vào đấy!

Mẹ tôi tùy ý lắc lắc đầu nhìn phòng tôi một lượt, đoạn nói:

- Ừ. – Rồi lảo đảo liêu xiêu đi xuống nhà.

Bà giữ nguyên dáng vẻ như vậy để đi xuống cầu thang.

Cảm giác buồn bã đã hoàn toàn che lấp đi sự sợ hãi. Tôi nhìn cánh cửa, tâm trạng như đang đứng trên một khối băng lạnh lẽo.

Tôi đóng cửa lại, ngồi xuống đất, nhìn người bạn duy nhất của tôi lúc này – lão nhân.

Đúng, lão nhân chính là bạn của tôi.

Gia đình đã quay lưng lại với tôi, tâm trí tôi đã hoàn toàn nguội lạnh, thậm chí nghĩ đến cả cái chết.

Lão nhân dường như nhìn thấy sự bi ai của tôi, vì vậy, hai con mắt như mắt cá chết của lão cũng biến thành tang thương, trở thành ánh mắt đúng nghĩa của một lão nhân nên có.

Không biết có phải vì sự thay đổi đó hay không mà trái tim đang đập tán loạn của tôi trở lại bình thường.

Lão nhân tiếp tục hà hơi, dùng tay viết:

- Đừng quá đau buồn.

Tôi vô thức lắc đầu.

Lão nhân – tôi, sự giằng co giữa hai chúng tôi đã chấm dứt, cả hai chỉ nhìn nhau im lặng trong đêm.

Suốt một đêm, lão nhân đã nép sát vào lớp kính trên cửa sổ, tồn tại cùng với tôi.

Chú thích:

(1): Xả linh là một môn nghệ thuật biểu diễn của Trung Quốc, người chơi dùng hai thanh gỗ nối với nhau bằng một sợi dây, dùng hai tay nắm hai thanh gỗ lay động, tung hứng một khối gỗ ngắn lõm ở giữa, hình thành các kỹ thuật tung hứng xoay tròn rất đẹp mắt.

Bạn đang đọc KUNGFU - Cửu Bả Đao của Cửu Bả Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Elves
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.