Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C8. Manh mối

2568 chữ

Shinichi tìm chiếc xe của đài truyền hình trong bãi đỗ xe dành cho nhân viên ở sau khách sạn. Shiho ngập ngừng, nhưng khi thấy Shinichi vào trong xe, cô quyết định đi theo. Viên đạo diễn giật mình khi thấy người lạ:

- Cậu kia, chỗ này cấm những người không có phận sự vào đấy!

- Cháu là thám tử đang cùng các thanh tra cảnh sát giải quyết vụ án này, mong bác và mọi người hợp tác.

- Hả? – Ông đạo diễn nghi ngờ.

- Nếu bác không tin, cháu có thể để bác trực tiếp nói chuyện với thanh tra Megure đang ở trong hội trường.

- Ờ… - Viên đạo diễn gật đầu, vớ lấy bộ đàm. – Này, vừa có một cậu thanh niên tự xưng là thám tử vào xe. Cậu ta nói thanh tra Megure của sở cảnh sát nhờ cậu ta hợp tác phá án, chuyện này là sao đây? Cái gì? Được rồi… Nói chuyện với trợ lý xong, viên đạo diễn quay sang Shinichi. Giờ ông ta đã mỉm cười:

- Cậu muốn tôi làm gì?

- Cháu cần xem đoạn băng quay cảnh chị Karen bị dây thép kéo lên.

- Đoạn băng đó sao? – Gương mặt ông ta đanh lại.

- Vâng. Cháu nghĩ trong đó có đầu mối quan trọng.

- Được rồi, để tôi bật… Viên đạo diễn gật đầu rồi thoăn thoắt điều khiển chiếc máy trước mặt. Trên màn hình lập tức hiện lên cảnh Karen treo lơ lửng trên không trung. Shinichi chăm chú quan sát đoạn băng.

- Sao…?

- Bác bật lại từ đầu, lần này tua chậm cho cháu.

- Dừng lại!

Shinichi vừa kêu lên thì đạo diễn cũng lập tức bấm nút dừng.

- Được chưa?

- Đúng như mình nghĩ… Thế nên hung thủ mới… - Shinichi dán mắt vào màn hình.

- Cậu thấy gì rồi à?

- Vâng, cháu cảm ơn bác nhiều lắm. – Shinichi cúi đầu. – Cháu muốn mượn cuộn băng và máy chiếu được không ạ? Cháu cần cho thanh tra Megure xem.

- Được thôi. Cậu đợi một chút, tôi sẽ cho người mang theo ngay. – Ông ta liếc một nhân viên trẻ tuổi đứng cạnh đó.

- Phiền bác quá… - Có gì đâu, tôi cũng hy vọng cậu phá được vụ án. Hung thủ dám làm hỏng cả chương trình của tôi, hắn mà bị bắt tôi cũng hả lòng hả dạ. – Ông ta cay cú.

- Bác cứ yên tâm.

Shinichi ra hiệu bằng mắt cho Shiho đang đứng cạnh xe. Shiho đi theo cậu:

- Cậu tìm thấy manh mối thật à?

- Thật chứ. Nhưng tớ phải xuống hầm dưới sân khấu kiểm tra lại cái này.

Cả hai tiến về phía khách sạn.

Dưới hầm thậm chí còn yên lặng hơn là Shinichi đi cùng Mimi. Shinichi nhìn quanh. Hầm vẫn trống hoác, chẳng có gì ngoài những bức tường trơ gạch, một tấm phông nền sân khấu và những lọ sơn để lăn lóc. Cũng như lúc nãy, cạnh mấy lọ sơn còn có khoảng ba chiếc thùng giấy hình lập phương mỗi chiều 40cm, có lẽ dùng để đựng sơn chưa dùng.

Shiho vừa tránh mất hộp sơn vừa tiến về thang máy giữa hầm. Shinichi cũng len lỏi giữa mấy thùng sơn để theo cô. Shiho vừa nhìn thang máy vừa hỏi:

- Chị Karen bị giết trên thang chăng?

- Không, lúc đó anh trợ lý đạo diễn cứ thỉnh thoảng lại ngó xuống đây mà. – Shinichi ngước nhìn sân khấu bên trên.

- Ừ… Thế thì ra tay ở đây quá mạo hiểm.

- Với lại, chị Karen không chết vì bị đâm.

- Hả? – Shiho kinh ngạc. – Thế là thế nào?

- Chị ấy bị đánh chết ở một góc khuất dưới hầm này.

- Cái gì?

- Sau khi kết thúc phần thi váy cưới, chị Karen quay lại phòng riêng thay trang phục của phần thi tiếp theo rồi xuống dưới này. Khi đó hung thủ đã đánh chết chị ấy, rồi giấu xác ngay ở đây.

- Tay trợ lý nói chị Karen có mặt trên thang 3 phút trước khi phần thi bắt đầu. Khi đó chị ấy đã chết rồi sao?

- Ừ. Tớ nghĩ dưới này chắc phải có hung khí và vết máu. – Shinichi nhìn quanh.

- Hung khí và vết máu… - Shiho nhắc lại và cùng cậu đi tìm. – Liệu kia có phải… Shiho chỉ sàn nhà. Shinichi nhìn theo ngón tay cô và kêu lên:

- Vết máu đấy!

- Nó kéo dài đến tận hành lang. Chúng ta dò theo đi.

Shiho bắt đầu rảo bước. Cả hai người cùng chạy theo vệt máu, nhưng đến giữa hành lang, họ đột ngột dừng lại.

- Vết máu biến mất rồi… - Shiho nhìn quanh như để chắc chắn.

- Ừ… - Shinichi cũng gật đầu.

- Đây là phòng của ông Miura đúng không? – Shiho nhìn cánh cửa ngay gần đó. Trên cửa dán tờ giấy có dòng chữ “Phòng giám khảo”. – Nghĩa là ông Miura đã giết cô Karen trong phòng mình, rồi mang xác xuống hầm.

- Như thế trái với suy luận của tớ… - Shinichi lẩm bẩm. Cầu ngồi xổm xuống, quan sát kỹ vết máu trên sàn.

Bỗng Shinichi cười:

- Hiện trường vẫn là căn hầm kia.

- Tại sao?

- Vết máu này do hung thủ tạo ra nhằm đánh lạc hướng điều tra. Suýt nữa thì tớ cũng bị lừa. – Shinichi đứng dậy, khẳng định.

- Sao cậu biết được?

- Vết máu nếu nhỏ xuống theo phương thẳng đứng từ độ cao ngang bằng với bụng người trưởng thành, nếu chạm đất sẽ thành hình tròn có gai xung quanh. Nhưng nếu máu nhỏ trong khi người vẫn di chuyển, thì những cái gai li ti kia chỉ có ở bên ngược phía với hướng di chuyển thôi. Thế nên chỉ cần nhìn vết máu, ta có thể biết được người bị thương chạy về hướng nào. Cậu xem, gai của những vết máu này hướng về phía căn hầm, chứ không phải về phía phòng ông Miura. – Shinichi vừa chỉ vừa giải thích.

- Cậu nói đúng… - Để đổ tội cho ông Miura, hung thủ đã giết chị Karen dưới hầm rồi cố tình nhỏ máu dẫn tới phòng ông Miura đây.

- Vậy rốt cuộc chị Karen vẫn bị giết ở dưới hầm à?

- Đúng thế, hung thủ đã giúp chúng ta chứng minh điều đó bằng vết máu này. – Shinichi bật cười, rồi quay xuống hầm. Shiho vội vàng đuổi theo.

Vừa xuống đến hầm, Shinichi lập tức kiểm tra lại xung quanh. Shiho đuổi kịp cậu liền vừa nhìn quanh căn hầm vừa thắc mắc:

- Nếu hung thủ ra tay ở đây thật, thì hung khí ở đâu? Tớ chưa thấy thứ gì đáng ngờ cả… Với lại trong này cũng không có chỗ giấu xác một người trưởng thành… - Ừ… Ở đây may ra chỉ có mấy thùng sơn này là dùng để đánh người được… - Shinichi chăm chú nhìn mấy hộ psơn để cạnh tấm phông nền. Hộp sơn hình trụ, có đường kính đáy khoảng 10cm và chiều cao khoảng 15cm.

- Mấy hộp sơn này có bé quá không? – Shiho cũng lại gần xem xét.

- Tớ cũng nghĩ thế… Ủa, đáy hộp bị lõm… - Shinichi nhòm vào trong chiếc hộp đang cầm trên tay.

- Sao lại thế nhỉ?

- Ừm… - Cậu lẩm bẩm, kiểm tra cả mấy chiếc hộp bên cạnh. – Hộp này cũng lõm. Ở, cả cái này nữa… - Có thể chúng bị va đập vào đâu đó trong lúc vận chuyển. – Shiho bảo.

- Cũng có thể. Khu vực sau cánh gà lộn xộn lắm. – Shinichi nhớ lại cảnh lúc tổng duyệt.

- Mấy hộp sơn này đều trống không, dùng để đánh người thì chỉ đủ tạo ra lực bằng nắm đấm bình thường thôi. – Shiho cầm hộp sơn lên dễ dàng.

- Nhưng nếu bên trong có sơn thì lại là chuyện khác… - Thì đúng thế, nhưng cậu nghĩ đống sơn biến đi đâu?

Nghe Shiho hỏi, Shinichi đứng dậy, đưa tay chạm thử vào tấm phông nền sân khấu dựng ngay cạnh đó.

- Khỉ thật, tranh khô cong rồi! Tớ cứ nghĩ hắn giết chị Karen rồi đem hết sơn ra vẽ… - Ừ, tấm phông không hề ướt. – Shiho cũng sờ thử.

Shinichi khoanh tay lại, nhìn quanh căn hầm. Shiho chỉ chiếc thùng gỗ một chiều khoảng 1 mét rưỡi:

- Kudo, cái gì kia?

- À, nó dùng để dựng đống búp bê anh Amano định dùng. – Shinichi lại gần. – Phòng nghỉ của anh Amano bé quá, nên chiếc thùng phải để ở đây. Sau buổi tổng duyệt tớ có giúp anh ấy bê nó xuống dưới này mà.

- Ra thế. – Shiho gật đầu.

Shinichi đứng cạnh thùng, lấy ra một con rối có gương mặt trẻ con.

- Con rối này có mặt ngộ quá nhỉ. Loại búp bê này có thể tự cử động đấy.

- Thế hả.

- Sao? Haibara cũng thích búp bê hả? – Shinichi cười trêu.

- Tớ chỉ tò mò thôi. – Shiho lạnh lùng.

- Đúng là cậu, cái gì cũng tò mò… A! – Shinichi bỗng kêu lên.

- Sao thế?

- Cái gì đây… - Shinichi nhìn chằm chằm vào bàn tay. – Đây là…! – Mắt Shinichi mở lớn.

- Kudo? – Shiho gọi khi thấy Shinichi rơi vào trầm mặc.

- Không sao. Tớ vừa phát hiện ra một điều. – Shinichi cười sung sướng, rồi nhẹ nhàng đặt lại con búp bê vào thùng.

- Thật à?

- Ừ.

- Nếu chị Karen bị đánh chết như cậu nói, thì hung thủ phải giấu cái xác đâu đó dưới này đúng không? Ở đây dễ bị phát hiện lắm, chưa kể dưới này chẳng có chỗ nào giấu được xác cả.

- Cậu nói đúng… Tớ đã cùng chị Mimi xuống đây tìm, nhưng không thấy chị Karen đâu. – Shinichi tiếp tục nghĩ ngợi.

- Hừm… - Shiho có vẻ đã bỏ cuộc.

- Có gì đó rất bất thường ở đây… - Shinichi chau mày.

- Bất thường ấy à?

- Ừ. Tớ có cảm giác chỗ này khác với lúc tớ xuống lần trước… - Khác ở đâu mới được chứ?

- Cái đó thì tớ chưa biết… - Shinichi chăm chú quan sát căn hầm.

- Trời ạ… Shiho dùng chân đá nhẹ vào chiếc hòm giấy đựng sơn dưới đất. Ánh mắt của Shinichi dừng lại khi thấy chiếc hộp méo lại khi bị động vào. Đôi mắt cậu sáng bừng:

- Tớ nghĩ ra rồi!

- Cậu nghĩ ra gì cơ?

- Tớ biết hắn giấu xác ở đâu rồi. Nhờ cậu cả đấy!

Shinichi vui vẻ cười, rồi gật đầu cảm ơn Shiho.

Nhưng ngay sau đó, cơn đau thấu xương lại quét qua cơ thể cậu. Shiho vừa cất tiếng gọi: “Kudo!” thì cũng giật nảy mình vì đau. Cả hai người toát mồ hôi đầy trán.

- Có vẻ chúng ta sắp quay về hình dạng cũ mất rồi.

- Chắc thế… Cơn đau này khủng khiếp hơn cả lần trước… Chết tiệt, chỉ còn một chút nữa là bắt được hung thủ thôi! – Shinichi tức giận.

Đúng lúc đó, từ phía cầu thang xuống hầm vọng lại tiếng bước chân vội vã.

- Shinichi ơi! – Giọng Ran vang lên.

Shiho nghe thấy liền trốn ngay ra sau một chiếc cột.

- Shinichi sao thế? Cậu toát mồ hôi nhiều quá! – Ran rút khăn tay ra lau mồ hôi cho cậu.

- Tớ không sao đâu.

- Trông thế mà bảo không sao! – Ran cáu. – Sao cậu chẳng kể gì cho tớ thế?

- Ran… - Shinichi ngập ngừng.

- Tại sao… - Ran buồn bã cụp mắt xuống.

- Tớ bảo ổn là ổn mà.

- Thật không?

- Thật. Cậu xuống đây làm gì thế?

- Thanh tra Megure gọi cậu. Bác bảo đã tìm được hung thủ rồi.

- Hả? – Shinichi kinh ngạc. – Thế à?

- Bác ấy nói nhờ cậu nên mới phá được án đấy.

- Nhờ tớ á?

- Ừ, cậu đi mau đi. Chắc thanh tra cũng muốn cảm ơn cậu nữa.

- Được rồi.

Shinichi gật đầu, mặt vẫn còn ngạc nhiên. Cậu cùng Ran leo cầu thang lên sân khấu. Shiho đợi hai người đi rồi mới im lặng bám theo.

- A, Kudo đây rồi! – Trên sân khấu, thanh tra Megure vừa cười sung sướng vừa lại gần Shinichi.

- Bác tìm thấy hung thủ thật rồi sao? – Shinichi hỏi, vẫn không tin.

- Ta vừa nhận được điện thoại từ bên khám nghiệm hiện trường. Họ nói trên đống dây cước mà cháu đề nghị kiểm tra có mẩu chỉ dùng để may bộ quần áo cho con rối của anh Amano.

- Hả?

- Thật không hổ danh thám tử học trò nổi tiếng. – Thanh tra thán phục.

- Vậy là… Shinichi nhìn Amano thì thấy anh đã bị trung sĩ Takagi còng tay. Anh Takagi cũng rất vui vẻ:

- Anh ta sẽ bị đưa về đồn lấy lời khai ngay bây giờ.

Ông Miura trưởng ban tổ chức cuộc thi đứng ngay sau lưng Amano, nhìn anh với vẻ hận thù:

- Không ngờ cậu lại ra tay sát hại cô Karen!

- Tôi đã nói từ đầu mà! – Bà Misuzu lườm. Rồi hình như bà ta lại không tự chủ được nữa, bèn túm chặt lấy cổ áo Amano. Bà vừa khóc vừa kêu lớn. – Trả Karen lại cho tôi! Karen đáng lẽ có thể làm hoa hậu thế giới. Con bé là tuyệt tác mà tôi đã nhào nặn lên. Đáng lẽ tôi đã được biết thế nào là cảm giác của kẻ thắng cuộc, vậy mà…!

Bị bà Misuzu đánh, nhưng Amano vẫn đứng im.

- Trả Karen cho tôi! Trả con bé cho tôi!

- Bà bình tĩnh lại đi! – Trung sĩ Takagi chen vào giữa hai người.

Cả đám bàng hoàng nhìn bà mẹ không con lý trí. Shinichi hỏi lại Amano:

- Anh Amano… Có phải anh là hung thủ không?

- Người ta đã tìm ra bằng chứng, tôi cãi thế nào cũng chẳng ăn thua đâu, chỉ còn cách nhận tội thôi… - Amano yếu ớt nói.

- Xong việc rồi. Cảm ơn cháu nhiều nhé, Kudo. – Thanh tra Megure vỗ vai Shinichi, rồi đưa mắt ra hiệu cho trung sĩ Takagi. Anh này gật đầu và kéo Amano xuống sân khấu.

Thanh tra Megure quay sang những người còn lại, cúi đầu:

- Các vị có thể về được rồi. Tuy nhiên chúng tôi có thể cần gặp các vị lần nữa để hoàn tất hồ sơ vụ án, khi đó mong mọi người hợp tác.

Nói rồi ông thanh tra đi theo trung sĩ Takagi.

Kyoumi và Sumika nhìn nhau, không giấu nổi bàng hoàng. Họ nắm lấy tay nhau, vẫn còn run rẩy trước cảnh vừa diễn ra:

- Không ngờ anh Amano lại… - Anh ấy vốn hiền lành tử tế, sao lại đi giết người chứ… Ran cũng buồn bã:

- Con người thật khó lường… Cô quay sang Shinichi đứng cạnh mình, nhưng không thấy cậu đâu.

- Ủa? Shinichi ơi! – Ran nhìn quanh quất.

- Thằng bé vừa đứng ngay đây cơ mà? – Bác Agasa cũng ngạc nhiên nhìn quanh, nhưng không thấy cậu đâu.

Trong lúc đó, trên tầng thượng tòa nhà gần khách sạn SONOKO, Vodka đang cầm ống nhòm quan sát khách sạn.

- Thấy nó không? – Giọng Gin vang lên từ sau lưng Vodka.

- Chưa… - Mày cứ chuẩn bị đi. Cảnh sát rút khỏi là chuyến đi săn sẽ bắt đầu.

Bạn đang đọc Kudo Shinichi Trở Tại - Cuộc Đối Đầu Với Tổ Chức Áo Đen - Tiểu Thuyết Conan Tập 5 của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.