Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C7. Nghi phạm

3764 chữ

Những người không có phận sự đã được đưa ra ngoài phòng tiệc. Máy quay của đài truyền hình cũng bị cấm. Vì thế, tấm màn được kéo lên, và từ chỗ ngồi của quan khách có thể nhìn thấy sân khấu như trước.

Trên sân khấu có ông Miura trưởng ban tổ chức cuộc thi, bà Misuzu đã lấy lại được bình tĩnh, Mimi chị gái của Kotobuki Karen. Cách đó một khoảng là Kyoumi và Sumika đứng dựa vào nhau. Ở góc sân khấu còn có Amano, tay vẫn đang ôm con rối.

Thanh tra Megure thấy Shinichi đi vào thì nói ngay:

- A, cháu đây rồi.

- Cháu xin lỗi. – Shinichi cúi đầu.

- Ủa, cô bé đó là ai thế? – Ông nhìn Shiho.

- Cô ấy là… trợ lý của cháu.

- Cháu mới có trợ lý hả?

- Tên cháu là Hairi.

- Ta là thanh tra Megure. – Ông thanh tra gật đầu.

- Những người này là…? – Shinichi nhìn qua một lượt những người đã được tập trung trên sân khấu.

- À, đây là những người không có bằng chứng ngoại phạm vào lúc cô Karen bị giết. Theo lời khai của nhân chứng thì vào lúc 9 giờ kém 3 phút cô Karen vẫn còn sống. - Thanh tra Megure nhìn trợ lý giám đốc vẻ dò hỏi.

- Đúng thế. – Tay trợ lý khẳng định. – Bị đạo diễn mắng, cộng với áp lực thời gian làm tôi sốt ruộc ngó xuống thang máy ngầm phải đến mấy chục lần. Nhưng mãi đến lúc 9 giờ kém 3 phút tôi mới thấy cô Karen dưới đó.

Mimi – chị gái Karen – cũng lên tiếng:

- Trước khi bắt đầu phần thi, chắc là vào khoảng 8 giờ 45 phút, tôi và cậu Kudo đây đang đi tìm Karen ở hầm dưới sân khấu, nhưng không thấy con bé đâu.

- Kudo, có phải thế không?

- Vâng, cháu nghĩ chị ấy nhớ đúng đấy ạ. – Shinichi gật đầu.

- Anh kể lại mọi việc khi cô Karen xuất hiện ngay trước giờ thi đi. – Thanh tra Megure hỏi trợ lý đạo diễn.

- Vâng. Tôi ngó thang máy từ trên sân khấu thì đã thấy cô Karen ở đó tự lúc nào. Khi tôi hỏi cô ấy chuẩn bị xong chưa, thì cô Karen giơ tay lên ra hiệu.

- Cô ấy tự nối dây thép vào người à?

- Vâng. Trong buổi tổng duyệt cô ấy cũng không cho chúng tôi động vào gì hết. – Tay trợ lý có vẻ hơi bực.

- Khi chị ấy giơ tay, anh có thấy gì lạ không ạ? – Shinichi xen vào.

- Tôi nghĩ là không… - Anh ta hơi ngập ngừng rồi lắc đầu.

- Chúng ta có thể xét tới khả năng cô Karen đã chết tại thời điểm đó… - Hả? – Tay trợ lý ngạc nhiên.

- Mọi người đều thấy trên cổ tay chị Karen có buộc dây cước, nên rất có thể người nào đó dưới hầm đã kéo nó để anh tưởng chị ấy vẫy tay ra hiệu. – Shinichi chỉ sợi dây trên cái xác.

- Chuyện đó thì… Tầng hầm khi đó rất tối, tôi thì đang sốt ruột nên không chú ý lắm… Nhưng tôi thực sự không nghĩ tới khả năng đó… - Anh ta có vẻ sợ hãi.

- Đúng, đã có sợi dây buộc ở cổ tay thì việc làm cái xác cử động như vậy cũng không khó… - Thanh tra Megure đồng tình.

- Chúng ta chỉ có thể chắc chắn chị Karen còn sống vào khoảng 8 giờ rưỡi. Khi đó rất nhiều nhân chứng nghe chị ấy nói phải đi tắm trước khi thi phần tiếp theo.

Mọi người xung quanh gật đầu.

- Vì thế cháu nghĩ chúng ta cần tập hợp tất cả những ai không có bằng chứng ngoại phạm trong khoảng từ 8 rưỡi đến 9 giờ kém 3 phút. – Shinichi đề nghị.

- Ừm, cháu nói đúng. Phiền mọi người quá… Tôi sẽ bắt đầu lấy lời khai từ bà Misuzu. Xin bà cho biết mình làm gì từ 8 rưỡi đến 9 giờ kém 3 phút?

- Vâng… Mimi gọi điện báo Karen biến mất, nên tôi đi tìm con bé khắp nơi.

- Có ai làm chứng cho bà không?

- Không… - Bà Misuzu lo lắng lắc đầu.

- Thế còn cô Mimi?

- Mẹ tôi tìm trong phòng nghỉ rồi, nên tôi đi ra khu vực sau sân khấu.

- Hai người chia nhau ra phải không… Thế thì cô cũng không có bằng chứng ngoại phạm nhỉ… - Ông thanh tra khoanh tay. – À mà, tôi tình cờ đọc được bài báo về cô Karen trên tờ tạp chí mới phát hành sáng nay… Thanh tra Megure lấy từ trong túi áo khoác ngoài ra quyển tạp chí. Trên bìa có dòng tít nổi bật: “Cuộc sống đời thường của ứng cử viên sáng giá Kotobuki Karen!” - Theo như bài báo này, mọi việc từ quần áo, trang điểm đến thức ăn, tóm lại là tất cả mọi thứ trong cuộc sống hằng ngày của cô Karen đều do mẹ quản lý hết?

- Vâng.

- Bà có nghĩ như vậy hơi quá không?

- Tôi rất yêu con gái mình, nên đó là điều đương nhiên. Ông có ý kiến sao?

- Chuyện này thì liên quan gì đến vụ án? – Mimi bênh mẹ.

- Trong những vụ giết người có động cơ rõ ràng, hung thủ thường để lại thông điệp bằng xác nạn nhân, để người khác biết lý do gây án.

- Thông điệp sao? – Bà Misuzu nghiêng đầu thắc mắc.

- Vâng. Con gái bà bị giết trong hình ảnh một con rối. Kẻ viết bức thư đe dọa cũng nói, hắn sẽ biết cô ấy thành một con rối, bà nhớ chứ?

- Tôi nhớ.

- Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, nhưng có lẽ hung thủ là một kẻ có thói quen điều khiển người khác.

- Hả? – Mimi nghe thấy thanh tra nói vậy bèn quay sang mẹ.

Ông Megure để ý ngay đến điều đó:

- Trước giờ cô Karen vẫn nghe lời mẹ, nhưng hình như dạo này cô ấy muốn thể hiện cái tôi của mình hơn. – Ông vừa nhìn bài báo vừa nói.

- Ý ông là gì? – Bà Misuzu tức tối.

- Trong này nói cô Karen từng có quan hệ tình cảm với nghệ nhân múa rối đến biểu diễn tại chương trình hôm nay, tên là Amano Shouichi?

- V…âng… - Bà mẹ Karen giật mình.

- Và bà đã cố tình ngăn cản hai người?

- Thì sao chứ? - Bà ta cãi.

- Biết đâu cô Karen vẫn còn giận bà vì việc đó, nên muốn trả đũa? Biết đâu hôm nay cô ấy trở mặt, nói rằng không muốn tham dự cuộc thi nữa?

- Ha ha… Ông đừng có nói linh tinh. Karen nhà tôi rất muốn tham dự, vì phần thắng coi như đã nằm trong tay con bé rồi. Với lại, hai đứa chia tay vì Karen tự nhận thấy mình không cần cậu Amano kia!

- Liệu có phải bà đã làm cô ấy nghĩ vậy không?

- Tôi nghĩ cho con bé nên mới làm thế. Điều đó có gì là sai? – Bà Misuzu lên giọng.

- Tôi biết cha mẹ quan tâm đến con cái là chuyện đương nhiên… - Đúng thế! Tôi rất yêu con bé!

- Nhưng bà có nghĩ mình quan tâm hơi thái quá không? – Ông thanh tra nghiêm nghị.

- Làm… Làm gì có chuyện đó… - Bà mẹ bỗng ấp úng.

- Tất cả cũng vì Karen muốn thế. Em tôi muốn giành ngôi hoa hậu, nên mẹ mới phải nghiêm khắc để con bé chiến thắng. – Mimi nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe thấy vậy bèn lên tiếng phản đối. – Với lại, sao mẹ tôi lại ra tay với Karen chứ? Con bé là ứng cử viên sáng giá nhất lần này. Hơn nữa, nếu chiến thắng, Karen còn có thể tham dự những cuộc thi hoa hậu thế giới nữa. Mẹ tôi đã vất vả để đưa em tôi đến tận đây, tự dưng lại phá hỏng mọi việc làm gì?

- Nhưng giả sử hôm nay cô Karen không thể chịu được sự quản lý của mẹ nữa, và bắt đầu muốn tách ra khỏi mẹ thì sao?

- Hả? – Mimi ngạc nhiên.

- Đây chỉ là giả thuyết thôi, nhưng nếu cô Karen nói dù có chiến thắng ở cuộc thi này, cô ấy cũng không muốn tiến tiếp, mà sẽ quay về cưới anh Amano, như vậy chắc mẹ cô giận dữ lắm nhỉ? – Thanh tra hỏi lại.

- Karen không nói thế đâu… - Mimi phủ nhận một cách yếu ớt.

- Ai mà biết được? Nếu cô Karen nói thế, chắc chắn mẹ cô sẽ phản đối kịch liệt. Vậy mà cô ấy vẫn quyết không chịu thi, thì biết đâu… Mimi im lặng.

- Hẳn hai người sẽ cãi nhau kinh lắm. Tôi nghĩ để đưa cô Karen lên ngôi hoa hậu, gia đình cô cũng phải vất vả giúp đỡ nhiều… Trải qua bao nhiêu khó nhọc như thế, mà con gái lại không chịu thi, thì mẹ cô hẳn không thể bình tĩnh… - Thanh tra Megure tiếp tục suy luận. – Trong lúc xô xát, mẹ cô đã cướp được con dao của con gái, rồi vô tình đâm chết cô ấy. Bà vẫn nghĩ đến chuyện đưa con gái mình lên sân khấu, cộng với tâm lý vốn thích điều khiển người khác, nên bà ấy đã buộc thêm dây cước vào người con… - Hả… - Mimi lặng người nhìn mẹ.

- Ông thanh tra nói rất đúng. Bà mẹ này rõ ràng quản lý cô Karen quá mức. Không chừng bức thư đe dọa kia cũng do bà ta viết ấy chứ. Khổ thân cô Karen, không nghe lời mẹ mà ra nông nỗi này. – Ông Miura lườm bà Misuzu.

- Hừm, các người độc địa vừa thôi nhé. Nếu muốn nghi ngờ, thì sao không nghi tay nghệ nhân múa rối kia kìa! – Bà mẹ Karen lườm nguýt Amano đứng ở góc sân khấu, tay vẫn ôm con búp bê có đôi mắt to tròn. – Cậu ta chắc vẫn còn oán hận vì bị chia rẽ tình cảm. Mà cậu ta thì có tính thù dai như đỉa ấy… Nghe bà Misuzu nói vậy, thanh tra Megure ra điều nghĩ ngợi:

- Ừm… Kể ra thì anh Amano đây vốn là nghệ nhân múa rối nên việc buộc dây cước vào tay chân Karen rồi điều khiển chắc không khó khăn gì… - Hả, tôi mà đi hại Karen ư? – Amano giãy nảy.

- Sao? Tôi nghĩ anh muốn chiếm cô Karen cho riêng mình lắm chứ? – Ông Megure nghiêm mặt.

- Đúng… Đúng là tôi rất giận khi bà Misuzu tìm mọi cách ngăn cản chúng tôi. Nhưng sau đó tôi bận bịu công việc nhiều, nên cũng đã quên được cô ấy rồi.

- Anh nói dối! Anh chẳng đến nhà chúng tôi suốt còn gì! Tôi thấy anh không khác gì một kẻ chuyện đi theo dõi Karen cả! – Mimi kêu lên.

- Chuyện đó… - Amano lắp bắp.

- Anh Amano, sợi dây cước này cũng là loại dây được dùng để điều khiển rối phải không ạ? – Shinichi chỉ đám dây nhợ trên tay Karen.

- Đúng… Đó là loại dây tôi vẫn dùng… - Amano thừa nhận.

- Tôi đã bảo rồi mà! Cậu ta chính là hung thủ! Cậu ta thấy Karen không nghe lời mình nên đã cướp nó từ tay tôi! – Bà Misuzu gào lên.

- Loại dây cước này ở ngoài người ta bán đầy mà, có phải mỗi mình tôi có đâu! – Amano cãi.

- Anh nói đúng… - Thanh tra Megure soi xét sợi dây.

- Cháu nghĩ bác nên cho người kiểm tra sợi dây. Nếu trên đó có dấu vết gì, ví dụ như chỉ may áo của con búp bê anh Amano đang cầm, thì rõ ràng sợi dây này là của anh rồi đấy. – Shinichi nhìn anh Amano vẫn đang khư khư ôm con búp bê.

- Được. Việc kiểm tra chắc cũng nhanh thôi. – Ông thanh tra gọi nhân viên khám nghiệm hiện trường gần đó tới. Ông này tháo dây cước trên tay Karen ra, cho vào túi ni lông. – Anh vui lòng để chúng tôi kiểm tra cả quần áo của con búp bê đó được không?

Amano gật đầu. Nhân viên khám nghiệm dùng chiếc kéo nhỏ cắt một mẩu áo trên người con búp bê và cho vào túi.

Thanh tra Megure gọi:

- Giờ tôi muốn hỏi chuyện cô Kyoumi và cô Sumika.

Hai cô gái đang sợ sệt, nghe thấy tên mình bèn ngập ngừng đi tới trước mặt ông thanh tra.

- Hai cô ở đâu trong khoảng thời gian từ 8 rưỡi đến 9 giờ kém 3 phút?

- Dạ… Sau khi kết thúc phần thi váy cưới, chúng tôi về phòng thay trang phục và trang điểm lại để chuẩn bị cho phần thi tài năng.

- Kyoumi nói đúng đấy ạ. Tôi cũng ở cùng với cô ấy.

Hai cô nhìn nhau gật đầu.

- Theo như tôi được biết thì hai cô không thân thiết gì với nạn nhân. Nhân viên khách sạn nhìn thấy hai cô vừa khóc vừa chạy ra từ phòng cô Karen, có đúng vậy không?

- Vâng, cô ấy nặng lời lắm… Đúng là có lúc chúng tôi chỉ muốn cô ta biến đi cho khuất mắt.

- Hừm… - Nhưng… Nhưng chúng tôi không thật sự muốn thế đâu! – Kyoumi vội thanh minh.

- Cuộc thi hoa hậu này cạnh tranh rất khốc liệt. Hai cô ấy rất xinh đẹp, nhưng dù sao cô Karen vẫn được coi là ứng cửa viên sáng giá nhất. Biết đâu các cô nghĩ, nếu cô Karen chết, một trong hai cô sẽ giành được vương miện? – Ông Megure vừa nói vừa chú ý quan sát phản ứng của hai cô gái.

Kyoumi và Sumika cúi gằm mặt.

- Tôi thấy ánh mắt thèm thuồng của hai cô rồi! – Bà Misuzu nghiến răng nhìn hai cô gái bằng ánh mắt đáng sợ.

- Tôi nghĩ Karen sẽ không bỏ qua bất cứa thủ đoạn nào, kể cả sát hại người khác, để trở thành nữ hoàng.

- Cậu nói gì thế? – Kyoumi hoảng hốt nhìn Sumika.

- Nhưng hai người bọn tôi không đủ can đảm, cũng không tàn nhẫn tới mức đó. Karen đã mắng mỏ chúng tôi, cho rằng chúng tôi không đủ bản lĩnh. Lời cô ấy ác độc tới mức làm chúng tôi phát khóc. – Sumika cầm tay Kyoumi.

Thanh tra Megure vẫn không hề động lòng, tiếp tục hỏi:

- Có thực sự như vậy không? Tôi vẫn nghe nhiều người ca tụng sắc đẹp của cô Karen là chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành. Thấy cô ấy được tung hô như vậy, làm sao hai cô không ghen tức được chứ? Tôi không hiểu biết nhiều về việc thi hoa hậu, nhưng chắc chắn sắc đẹp của các cô đã được công nhận, thì hai cô mới leo được tới vị trí này. Chắc các cô cũng phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới đạt được thành công hôm nay. Thế mà đến lúc tham gia cuộc thi này, vừa nhìn thấy cô Karen, có lẽ hai cô đã hiểu cô ấy sẽ giành chiến thắng. Thêm việc cô Karen nói những lời không hay nữa, rất có thể hai cô đã cùng nhau cướp con dao của nạn nhân và ra tay giết người! – Ông thanh tra nói dồn dập.

- Không phải đâu! Chúng tôi không giết cô Karen! Vả lại, ông Miura trưởng ban tổ chức cuộc thi cũng có động cơ mà! – Kyoumi chỉ ông Miura đứng cạnh đó.

- Cái gì, tôi á? – Ông Miura tròn xoe mắt.

- Chúng tôi nhìn thấy ông tìm cách lôi kéo cô Karen vào phòng nghỉ của mình sau phần thi váy cưới! – Kyoumi và Sumika lườm ông.

- Các cô… - Ông Miura bàng hoàng.

- Có chuyện đó hả? – Thanh tra Megure hỏi.

- V... Vâng… Nhưng cô Karen nói không cần tôi, cô ấy cũng giành được vương miện, rồi chạy ra khỏi phòng.

- Liệu có thật không đây?

- Tôi nói thật mà, ông tin tôi đi! – Ông Miura chắp hai tay vào nhau, van nài.

- Biết đâu ông thấy cô ấy không ngoan ngoãn nghe theo lời mình nên dùng bạo lực tấn công cô ấy? Rồi trong lúc cô Karen chống cự, có thể ông đã cướp được con dao và ra tay… - Không phải, không phải đâu! Cô Karen thẳng thừng từ chối rồi giận dỗi bỏ đi ngay. Tôi cũng không đuổi theo cô ấy. – Ông Miura vừa vã mồ hôi như tắm vừa ra sức bao biện.

- Ông ta nói dối là cái chắc. Trong giới hoa hậu ai chẳng biết ông Miura đây chuyên ve vãn các thí sinh! – Kyoumi và Sumika tố cáo.

- Lần này tôi không làm gì cả. Tôi thề đấy! – Ông Miura quay sang nài nỉ hai cô gái.

- Lần này ấy hả?

- Ấy quên… Thanh tra Megure chán ngán khi thấy ông Miura buột miệng để lộ bản chất.

Shinichi từ nãy vẫn nhắm mắt nghe mọi người nói, giờ bỗng quay sang Shiho đứng cạnh. Mặt cô tái xanh, đôi môi đổ màu tím ngắt từ lúc nào. Shinichi hoảng hốt nhìn Shiho:

- Này, cậu… - Ư… Shiho vừa kêu lên một tiếng với vẻ khổ sở thì Shinichi cũng giật nảy người vì cơn đau thấu đến tận xương.

- Cậu cũng…? – Shiho ngạc nhiên liếc mắt nhìn Shinichi.

Khi Shinichi giật mình vì bị cơn đau kịch liệt tấn công, chiếc kính cậu cất trong túi rơi xuống sàn, làm nứt cả mắt kính.

Thanh tra Megure quay sang nhìn Shinichi, lo lắng:

- Shinichi, cháu sao thế?

Nghe câu đó, Ran đang cùng bác Agasa đứng nép ở góc sân khấu liền quay lại nhìn Shinichi.

- Cháu không sao đâu… - Shinichi gượng cười.

- Ờ, thế thì tốt. – Ông thanh tra có vẻ tin cậu, liền quay đi.

Ran chạy lại nhặt cặp kính nằm trên sàn:

- Shinichi này… - À, cảm ơn cậu. – Shinichi vội vàng cầm lấy.

- Cậu ổn thật không? Cậu toát nhiều mồ hôi quá… Mặc kệ Ran lo lắng hỏi, mắt Shinichi dán chặt vào cặp kính trên tay.

- Cặp kính này có gì à? – Ran hỏi.

Mắt Shinichi mở to như vừa nghĩ ra gì đó.

- Này! Cậu có ổn thật không đấy?

- Hả? À, tớ không sao mà. Tớ vừa nghĩ ra một chuyện thôi. – Shinichi lau mồ hôi, nhe răng cười với Ran.

- Thế à?

- Ừ. – Cậu gật đầu, rồi gọi thanh tra Megure đang nói chuyện với ông Miura. – Bác ơi, cháu thấy có điều cần chú ý.

- Gì thế? – Ông thanh tra ngừng cuộc đối thoại ngay, quay ra nhìn cậu thích thú.

- Vì sao hung thủ lại mạo hiểm treo xác nạn nhân lên dây thép?

- Chắc là hắn muốn ra tay giống như những gì hắn đã viết trong thư… - Thanh tra Megure nhún vai.

- Lúc đó anh trợ lý đạo diễn liên tục ngó xuống hầm. Nếu muốn giết hại nạn nhân theo đúng nội dung bức thư, hung thủ đáng lẽ phải ra tay ở chỗ nào đó vắng người, ví du như một phòng khách sạn chẳng hạn. Sau đó, hắn hoàn toàn có thể bố trí cho nạn nhân trông giống một con rối, rồi để mặc cái xác lại đó. Như vậy, từ lúc ra khỏi phòng đến lúc nhân viên phát hiện xác chết, hung thủ có thừa thời gian trốn thoát, lại không lo bị người khác nhìn thấy giữa chừng.

- Ừm… Cháu nói có lý đấy… - Thanh tra Megure gật đầu. Ông lại khoanh tay nghiền ngẫm.

- Cháu xin phép đi điều tra một lúc bác nhé?

- Ừ. Nếu phát hiện được gì, cháu phải bảo ta ngay đấy! – Ông thanh tra có vẻ kỳ vọng.

- Vâng.

Shinichi liếc Shiho. Cô gật đầu, rồi lê bước theo cậu. Hai người biến mất sau cánh gà.

Ran đứng ở góc sân khấu buồn bã nhìn theo. Thấy vậy, Sonoko ở đâu bước tới cạnh Ran, bực bội:

- Cậu thấy chưa, cậu im lặng một cái là hắn được thể làm tới ngay!

- Sonoko… - Tại cậu không chịu nói gì đấy! – Sonoko mắng.

- Tớ biết làm gì bây giờ, hình như bạn ấy là trợ lý của Shinichi mà… - Cậu làm tớ khó chịu quá đấy! Ran này, cậu hiền chứ không được nhu nhược đâu. Thỉnh thoảng cậu cũng phải làm cho ra nhẽ đi chứ!

- Tớ… không sao đâu. Đợi Shinichi phá án xong tớ sẽ nói chuyện với cậu ấy. Thế nên cậu đừng lo cho tớ… - Ran gượng cười.

- Ran… - Sonoko buồn bã nhìn bạn.

Shinichi và Shiho xuống khỏi sân khấu, bước về phía cửa sau khách sạn.

- Thấy tớ đi với cậu, Ran buồn lắm đấy. Cô ấy cố gắng ra vẻ mạnh mẽ, nhưng tớ biết mà. Cậu cũng nhận ra đúng không? – Shiho lo lắng nhìn Shinichi.

- Tớ không biết mình còn ở trong cơ thể người trường thành này được bao lâu nữa. Nếu tớ mềm lòng với cô ấy bây giờ, việc chia tay sẽ càng khó khăn.

- Nhỡ tớ không chế ra được thuốc giải độc thì sao?

- Ý cậu là gì? – Shinichi quay sang nhìn Shiho.

- Giả sử như thế, cậu và tớ sẽ mãi là bạn cùng tuổi. Liệu chúng ta sẽ có được cuộc sống như người bình thường hay không?

- Haibara… - Cậu đừng lo. Kể cả không có thuốc giải độc, mười năm nữa cậu sẽ đủ mười bảy tuổi, khi đó Ran mới hai mươi bảy tuổi thôi. Hai người khi đó không còn là trẻ con nữa, khoảng cách tuổi tác cũng không có gì quan trọng. Cậu và cô ấy sẽ lại yêu nhau. Nên cậu cứ yên tâm đi… - Làm sao chúng ta biết trước được tương lai mà nói thế chứ… Hiện giờ, tớ vẫn chưa cho phép mình từ bỏ bất cứ một tia hy vọng nào. Tớ chắc chắn sẽ quay trở lại hình dáng cũ và phá tan tổ chức của bọn Áo đen.

Shiho im lặng khi nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Shinichi.

- Cậu cũng muốn trả thù cho chị gái mình đúng không?

- Ừ… - Shiho gật đầu.

Bạn đang đọc Kudo Shinichi Trở Tại - Cuộc Đối Đầu Với Tổ Chức Áo Đen - Tiểu Thuyết Conan Tập 5 của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.