Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C10. Cuộc đối đầu với tổ chức Áo đen

2663 chữ

Shinichi vừa thở khó nhọc vừa chạy về phía bếp của khách sạn.

   - Tên ngốc đó lại tự tiện hành động rồi!      



   Trong căn bếp không người, Shiho vừa ra sức nhét các loại rượu vào chiếc túi cầm trên tay vừa nghĩ thầm:
   “Chỉ cần kiểm tra hết số này…” – cô thoáng cười rồi lại thở dài, “Mình ngốc thật, làm gì có từng ấy thời gian cơ chứ. Mình biết điều này sẽ xảy ra mà…”
   Bỗng cô cảm thấy có người sau lưng. Shiho nhắm mắt vào như biết trước điều gì sắp diễn ra. Một bàn tay chộp lấy cánh tay cô:

   - Ra vẻ với ai thế hả?

   Shiho giật mình quay lại thì thấy Shinichi đứng đó.

   - Sao cậu…
   - Tớ là thám tử mà, nhớ không?

   Nghe câu đó, Shiho ôm chầm lấy Shinichi.

   Bỗng có tiếng vọng lại từ cửa bếp:

   - Shinichi.

   Shinichi và Shiho quay lại nhìn thì thấy Ran đang thở hồng hộc. Shiho vội vã bỏ Shinichi ra. Cô ấp úng giải thích:

   - Không phải như cậu nghĩ đâu… Tôi bị đuổi… nên sợ quá…
   - Mình tưởng bạn là trợ lý của Shinichi cơ mà? – Ran ngờ vực.

   - À, đó là… - Shinichi cũng không biết giải thích sao.

   - Tôi không phải trợ lý gì hết. – Shiho phủ nhận.

   - Này, Haiba…
   - Tôi là một thân chủ! – Shiho cắt lời Shinichi.

   - Thân chủ ư? – Ran thì thào.

   - Đúng thế. Nhờ cậu ấy hung thủ đã bị bắt, nhưng đồng bọn của hắn vẫn còn thù hận tôi, nên đuổi theo đến tận tòa nhà này. Cậu ấy chỉ cố gắng bảo vệ tôi thôi… - Shiho nhìn Ran chằm chằm. – Cậu tin tôi không?

   - Ừm… - Ran gật đầu.

   - Chuyện trò để sau đi, ta phải chạy khỏi chỗ này đã! – Shinichi bỏ hết rượu trong túi Shiho ra, vừa giục vừa chạy trước ra hành lang. Shiho vội vã đuổi theo.

   Ran nhìn hai người đi khỏi. Cô rút điện thoại di động ra, gọi cho ai đó. 



   - Ối…
  Chưa đến được chỗ thang máy, Shinichi bỗng dưng khuỵu gối xuống, toát mồ hôi.

- Shinichi, cậu sao thế? Nãy giờ cậu lạ quá! – Ran đuổi kịp Shinichi, lo lắng nhìn cậu.

- Tớ… hơi sốt… - Shinichi gượng đứng dậy. – Nhanh nào.

Cậu vừa hồng hộc thở vừa đứng trước thang, bối rối nghĩ thầm: “Đi lên hay đi xuống đây?” Ran đứng cạnh cậu, thò tay ấn nút “Lên”.

- Ran…?

- Tớ vừa gọi điện cho bố rồi, cảnh sát sẽ đem trực thăng lên tầng thượng đón chúng ta!

- Đồ ngốc! Nếu cậu làm thế, tất cả số cảnh sát đến cứu sẽ bị chúng… - Cậu ngừng lại. – À không… Cậu làm tốt lắm, Ran!

Tim Shinichi bỗng đập nhanh.

- Kudo?

- Hết thời gian rồi… - Shinichi đau đớn thì thào.

- Nghĩa là sao? – Ran không hiểu.

Shinichi không trả lời.

Cánh cửa thang máy mở ra. Shinichi vội giục:

- Vào nhanh nào!

Ran và Shiho nhảy vào trong, nhưng Shinichi vẫn đứng đó.

- Shinichi, đi thôi chứ! – Ran gọi.

- Tớ xin lỗi… Shinichi nhìn Ran mỉm cười. Cậu lén ngắm đồng hồ gây mê vào cô và bấm nút phóng kim tiêm.

- Kudo! – Shiho kêu lên cùng lúc kim cắm vào cổ Ran.

- Shin… ichi… - Ran vừa thiếp đi vừa thì thào tên cậu. Cô ngã vào vòng tay Shinichi.

- Tớ không thể để Ran nhìn thấy mình teo nhỏ thành Conan được. – Shinichi nhìn Ran tội lỗi.

- Cậu vào đi chứ. – Shiho giục.

Có tiếng bước chân đang lại gần.

- Chúng đến rồi… - Shinichi lẩm bẩm, đặt Ran vào thang máy. – Nếu thấy thang chạy, chúng sẽ biết đường đuổi theo ngay. Tớ sẽ ở lại làm mồi… - Không được! Cậu phải đi cùng… Chưa nói hết thì tim Shiho cũng bắt đầu đuổi nhịp đập. Shinichi đưa tay ấn nút đóng thang máy rồi bước ra. Cậu nhìn cánh cửa thang máy đang khép dần:

- Haibara, nhớ bảo vệ Ran nhé… - Kudo… - Shiho thì thào trong đau đớn.

- Chào. – Shinichi thoáng cười.

Cậu nhìn màn hình điện tử. Khi chắc chắn thang đã đi lên rồi, Shinichi chạy về hướng không có tiếng bước chân. Cậu vừa rẽ ngoặt sang một hành lang khác thì Gin xuất hiện ở khu chờ thang máy. Một viên đạn bắn ra từ đầu khẩu súng đã gắn nòng giảm thanh của gã trúng vào tay trái Shinichi. Mặt cậu co rúm lại vì đau, nhưng cậu vẫn cố chạy tiếp.

- Có thằng nào ở kia đấy, đại ca à… - Vodka xuất hiện từ sau lưng Gin. Hắn nhìn bóng Shinichi đang bỏ chạy.

- Ờ… Có vẻ Sherry đã tìm được một hiệp sĩ bảo vệ… - Cô ta đang ở đâu?

- Chỉ cần bắt được thằng kia, chắc chắn Sherry sẽ tự nguyện lòi đuôi… - Gin lầm bầm. Gã không để ý đến thang máy đang chuyển động, cứ thế bước về phía Shinichi vừa đi.

Shinichi rẽ thêm mấy lần nữa rồi mở cánh cửa ra khỏi khu vực dành cho khách. Trước mặt cậu là cánh cửa mở ra lối thoát hiểm và thang máy của nhân viên. “Chắc hai người kia lên đến tầng thượng rồi… Đành liều thôi…” – Shinichi vừa nghĩ vừa lấy tấm thẻ trong túi ra, “ Tấm thẻ chị Mimi đưa cho mình có thể mở phòng nghỉ cao cấp ở tầng 20…” Shinichi bấm nút thang máy cho nhân viên. Cậu nhanh nhẹn chui vào thang và đi lên. Tháng máy vừa bắt đầu chạy thì Gin và Vodka xuất hiện.

- Đại ca…? – Vodka hỏi Gin đang chăm chú nhìn màn hình.

Con số điện tử dừng ở 20.

Gin nhếch mép cười:

- Hiệp sĩ của chúng ta ở tầng 20.

Shinichi ra khỏi thang máy, vào khu vực dành cho khách và đi theo hành lang trải thảm đỏ tới phòng cao cấp của Kotobuki Karen. Cậu mở cửa, đưa mắt kiểm tra căn phòng vẫn sáng đèn, rồi dùng con dao đa năng trong túi cậy nắp công tắc, cắt đường dây điện trong phòng. Xong việc, cậu ngã vật xuống giường, gần như không thở được.

Gin và Vodka ra khỏi thang máy của nhân viên và sang khu vực phòng nghỉ. Trước mặt hai gã hiện ra hành lang trải thảm và mấy cánh cửa y hệt nhau.

- Tìm ở đâu bây giờ? – Vodka hỏi.

- Tất cả. – Gin trả lời ngắn gọn.

Gin bắn một phát vào cánh cửa đầu tiên. Vodka nhanh nhẹn thò tay vào phòng bật đèn lên, rồi cẩn thận lẻn vào. Gã nhìn quanh một lượt:

- Không có.

Gin chỉ im lặng bắn tiếp vào cánh cửa bên cạnh.

Trong bóng tối, Shinichi nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bên bật mở. Cậu nghĩ thầm: “Đến lúc rồi…” Cậu nằm yên trên giường chờ đợi. Bỗng có luồng sáng chuyển động bên ngoài cửa sổ, và tiếng máy bay trực thăng vọng vào.

- Chắc là phòng này rồi. – Vodka nhe răng cười khi thấy vết máu trước phòng Karen.

- Ờ. – Gin gật đầu, bắn vào ổ khóa.

Không chần chừ giây nào, Vodka phá cửa lao vào phòng, quát:

- Cầu nguyện đi là vừa rồi đấy, chàng hiệp sĩ ạ!

Căn phòng tối om.

- Mày không còn chỗ trốn nữa đâu… Khôn hồn thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống trước nòng súng của tao… - Gin nói vọng vào căn phòng tối om.

- Cái đó thì phải xem đã. – Shinichi đứng dậy trả lời.

- Cái gì?

- Bọn ngươi nghe thấy tiếng gì không?

Có tiếng trực thăng đang lại gần.

- Hai mươi chiếc trực thăng của đội đặc nhiệm đấy… - Shinichi dõng dạc.

Trên chiếc trực thăng đang bay thẳng về hướng khách sạn SONOKO có ông Kogoro với chân vẫn quấn băng. Ông nheo mắt chăm chú nhìn khách sạn, chợt phát hiện bóng người đứng ở góc sân thượng:

- Kia rồi! Ran, bố đến cứu con đây! – Máy bay càng lại gần, ông càng nhìn rõ người đứng trên nóc khách sạn. - Ủa? Ran bảo ngoài nó còn có thằng nhóc thám tử và một nữ thân chủ nữa cơ mà… Sao ở đây lại chỉ có Ran với con bé nhà ông Agasa?

Shiho lúc này đã teo nhỏ lại thành Haibara. Cô hướng về phía trức thăng, lấy hết sức hét to:

- Anh thám tử đang gặp nguy hiểm! Ta phải cứu anh ấy! Nhanh lên!

- Thằng nhóc đó bị sao à? Nhưng mà… Nó ở đâu mới được chứ? – Ông Kogoro bối rối nhìn khắp khách sạn, cố tìm dù chỉ một dấu hiệu thật nhỏ.

- Chỉ một lát nữa, khoảng năm muơi nhân viên của đội đặc nhiệm sẽ có mặt ở tầng này. Khi đó người phải hối hận sẽ là bọn ngươi. – Tiếng Shinichi vang lên trong bóng tối.

- Đại ca… - Giọng Vodka thoáng sợ hãi.

- Mày đừng có tin! Nó đánh lạc hướng đấy… Nếu nó nói thật, bọn chúng đã xông ngay vào đây cùng với tiếng trực thăng rồi… - Gin rút bật lửa ra soi căn phòng. – Chắc đó là máy bay của đài truyền hình vốn túc trực để chiếu cảnh bữa tiệc thôi… Quầng sáng nhỏ soi đến chân Shinichi.

- Đây rồi! – Gin tiến lại gần, đưa bật lửa lên cao để soi rõ mặt Shinichi. – Mày là ai?

Trong lúc ánh sáng ngày càng tiến gần đến mặt mình, Shinichi bình thản cười:

- Thám tử… Chỉ một khoảnh khắc trước khi gương mặt Shinichi lộ ra trước ánh sáng của ngọn lửa, ánh đèn trực thăng chói lọi chiếu từ ngoài vào căn phòng khách sạn. Nhờ ngược sáng, Shinichi thoát được việc để lộ mặt với Gin chỉ trong đường tơ kẽ tóc.

- Thằng nhóc thám tử kìa! – Tiếng ông Kogoro vọng lại từ ngoài.

Trên chiếc trực thăng đang dừng lại giữa không trung có biểu tượng hoa anh đào đặc trưng của cảnh sát Nhật Bản.

- Máy bay của cảnh sát! – Vodka kêu.

Gin tặc lưỡi, quay lưng chạy ra cửa. Vodka vội vàng theo sau. Vừa bước qua cửa, Gin quay lại rút gì đó trong túi ra ném xuống sàn rồi sập cửa lại.

Shinichi linh cảm thấy nguy hiểm bèn lùi ra, nhưng vội quá nên vấp ngã. Cậu vừa định đứng dậy thì thoáng thấy thứ gì đó, liện vận hết sức bật người lên.

Thứ Gin vừa vứt ra sàn nổ tung. Sau ánh sáng bùng lên bao trùm cả căn phòng, một tiếng nổ lớn cùng cơn chấn động kinh người lan tỏa khắp không gian. Chiếc trực thăng gần cửa sổ nghiêng ngả. Ông Kogoro trên máy bay cũng bị nghẹt thở khi chứng kiến vụ nổ.

Trực thăng nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Sau khi chắc chắn ngọn lửa không thể chạm vào mình, máy bay tiến gần đến sân thượng nơi Ran và Haibara đang đợi.

Ran nằm trên chiếc ghế bành dưới sảnh khách sạn, giờ mới tỉnh. Trước mắt cô hiện ra hình ảnh ông Kogoro, thanh tra Megure, Haibara, Sonoko và bác Agasa, tất cả đều có vẻ lo lắng. Ông Kogoro khẽ hỏi:

- Ran, con nhận ra bố không?

- Bố… - Ran thì thào.

- Cậu làm tớ lo quá! – Sonoko ôm chầm lấy bạn.

Ran nhìn quanh thì thấy Haibara.

- Ủa, sao em lại ở đây?

- Con bé đi lạc trên tầng thượng thì gặp Hairi đang ôm cháu. – Thanh tra Megure giải thích thay. – Hairi để cháu lại cho Haibara và quay vào trong khách sạn. Cô ấy bảo trực thăng của cảnh sát đến rồi nên cứ chờ ở đó là được.

- Thế ạ… - Ran trả lời rồi chợt giật mình. – Còn Shinichi?

Mọi người bỗng im lặng.

- Shinichi đâu rồi? – Ran nhìn quanh.

- Kudo… Kudo vừa có vụ án mới… - Thanh tra Megure ấp úng.

Ông Kogoro xen vào luôn:

- Nó chết rồi… - Hả… – Ran nín thở.

- Thằng nhóc đó… Nó… chết rồi. – Ông Kogoro đá mũi chân xuống đất một cách tức tối.

- Không… Bố nói dối… Ran nhìn những người xung quanh, nhưng họ không chịu được ánh mắt của cô nên đều cúi gằm xuống. Ran bỗng bật khóc nức nở: đâu! Tớ tin cậu… Tớ tin cậu sẽ quay về mà… - Ran gục mặt vào ghế, nước mắt lã chã rơi.

Tất cả những người có mặt ở đó đều chỉ biết đứng nhìn trong im lặng.

- Điện thoại… - Haibara nhận ra tiếng điện thoại đổ chuông.

- Hả?

- Điện thoại của chị kêu kìa… Ran ngạc nhiên nhìn điện thoại vừa phát sáng vừa rung bần bật. Cô hấp tấp bấm nút nghe, nói như hét:

- Shinichi! Shinichi đúng không?

- Cậu đoán giỏi lắm. – Tiếng Shinichi rành rọt vang lên từ đầu bên kia.

Nghe giọng nói của cậu, mọi người bỗng tươi tỉnh hẳn.

- Cậu còn sống hả… Đồ ngốc… - Ủa? Tôi tưởng vụ nổ vừa nãy… - Thanh tra Megure thốt lên.

- Hả?! – Ông Kogoro kêu to.

- Thấy tớ sống mà cậu bảo tớ ngốc là sao hả? – Shinichi nói vẻ ngán ngẩm.

- Cậu là đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc… - Ran vừa khóc vừa nói.

- Này này… - Shinichi giả vờ giận dỗi.

Ran đột ngột ngừng lại:

- Hairi thì sao? Bạn ấy vẫn ổn chứ?

Sau lưng Ran, Haibara “E hèm” một tiếng.

- Ừ, cậu ta vẫn khỏe. Mấy tên xấu kia thấy cảnh sát sợ quá nên bỏ chạy rồi. – Shinichi trấn an.

- Tớ muốn gặp cậu. Ngay bây giờ… - Tớ xin lỗi. Vừa đưa Hairi đến nơi an toàn thì tớ lại nhận được một vụ án khác… Giờ công việc lại ngập đầu rồi. Cậu đừng lo. Sẽ có ngày tớ quay lại… xem bộ mặt ngố của cậu!

- Tớ không có ngố!

- Ha ha! À, bác Agasa có ở đó không? Cậu chuyển máy giúp tớ, tớ có việc cần nhờ bác ấy.

- Ừ. – Ran gật đầu.

Cô định đưa máy cho bác tiến sĩ thì bị Haibara giật lấy:

- Vụ nổ kinh thế mà vẫn sống cơ à?

- Nhờ ống thu đồ giặt trong phòng đấy. Lúc biến thành người trưởng thành, cậu và tớ thay quần áo dưới phòng giặt đồ, cậu nhớ không? Phòng đó là nơi chưa quần áo của khách ở khắp các phòng khác nhau. Khi bị teo nhỏ thành Conan, tớ chui vào ống dẫn quần áo bẩn trong phòng, rồi dùng hai tay vừa chống vào thành vừa di chuyển.

- Ra thế.

- Mà cậu tìm hộ tớ bộ quần áo trẻ con được không? Tớ chẳng thấy gì để mặc cả.

- Việc đó cậu nhờ bác Agasa ấy. Đây không hứng thú nhìn cảnh khỏa thân của ai đó đâu.

Nói rồi Haibara thản nhiên ngắt máy, trả điện thoại cho Ran.

- Haibara! Người đâu mà tự tiện, đã giật điện thoại của Ran, lại còn tự ý ngắt máy nữa. Được mình cứu sống mà chẳng thấy biết ơn gì cả… - Conan lầm bầm tức tối trong đống quần áo bẩn dưới hầm.

Hai người đàn ông mặc áo đen đứng ngắm biển trên bến cảng.

- Hình như lúc đó chỉ có một chiếc trực thăng của cảnh sát thôi. Em nghe nói chúng nhận được tin tòa nhà bị phá nên đến kiểm tra… - Vodka ấp úng.

- Hừm, đúng là nó chỉ bày trò bịp bợm… - Vâng. Em đứng canh một lúc nhưng không thấy cô ta xuất hiện từ trong tòa nhà lẫn trực thăng. À mà cái thằng biến mất trong vụ nổ đó… là ai thế không biết?

- Thám tử… - Gin thì thào.

Trong đầu gã hiện lên gương mặt cậu thiếu niên bị ép uống thuốc độc Apoptoxin4869 hồi nào.

- Chắc không phải… - Gin khẽ cười. Gã leo lên chiếc xe Porsche 356A.

Bạn đang đọc Kudo Shinichi Trở Tại - Cuộc Đối Đầu Với Tổ Chức Áo Đen - Tiểu Thuyết Conan Tập 5 của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.