Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 06

Phiên bản Dịch · 1995 chữ

Chương 6

Giã từ con đường đất dẫn lên chợ Ngã Ba, giã từ những ngày làm thầy ngắn ngủi, bây giờ cứ sáng ra Tiểu Long và Quý ròm lại lẽo đẽo theo thằng Lượng dánh bò xuống bãi thả dưới chân đồi cắt cỏ.

Thằng Lượm thấy hai ông anh đi theo mình thì khoái chí lắm. Nó khoe:

- Ở bãi thả, tủi nó bày ra lắm trò, anh Tiểu Long và anh Quý xuống dó chơi, ở nhà làm gì chan chết.

Thủ Lĩnh Xóm Dưới gặp bọn Quý ròm mừng mừng tủi tủi:

- Tao tưởng hai đứa mày quên tao rồi chứ!

Tiểu Long vỗ lên lưng Dế Lửa:

- Thằng Lươm đã chẳng nói cho mày nghe rồi còn gì! Tụi tao kẹt mấy con ma nơi nhà ông sáu cảnh.

- Nhưng vụ đó đã xong cả tuần nay rồi kia mà! Giọng Dế Lửa chưa nguôi giận hờn.

Tiểu Long gat mũi:

- Thì vậy!

- Thế cả tuần nay bọn mày làm gì mà không xuống dây chơi?

Quý ròm giở bài bản cũ:

- Bọn này mấy lần định đến thăm mày nhưng cứ đi nửa đường, tằng Tiểu Long lại đau bụng, thế là phải quay về cả chục lần như vậy!

- Thằng Tắc Kè có nói tao nghe chuyện đó!- Dế Lửa nhún vai - Nhưng vụ đau bụng này tụi bây chỉ ạt được thằng Tắc Kè Bông thôi, không gạt được tao đâu!

Quý ròm quả quyết:

- Tụi tao không gạt mày đâu. Thằng Tiểu Long dạo này không hiểu sao lúc nào cũng đau bụng.

Tiểu Long liền nhăn nhó ấn tay lên bụng

- Ờ, ngay bây giờ tao đã thấy đau rồi nè

Tiểu Long cố làm bộ làm tịch. Nó không kêu Dế Lửa sờ tay vào bụng, chỉ ra sức quằn quại. Nó biết thủ lĩnh Xóm Dưới là "Cao thủ võ lâm", không dễ gạt như Tắc Kè Bông. Tiểu Long gồng bụng lên là Dế Lửa biết liền.

Dế Lửa nhin Tiểu Long với ánh mắt bán tín bán nghi:

- Mày đau bụng thật hở?

Tiểu Long gật đầu

Dế Lửa liếm môi:

- Đau quá xá là đau hở?

Tiểu Long lại gật đầu.

Dế Lửa nhiệt tình;

- Vậy để tao chạy về lấy dầu ra xức cho mày nhé?

- Thôi khói - Tiểu Long lắc đầu - Bệnh đau bụng của tao lạ lắm. Xức dầu không hết đâu.

Dế Lửa chớp mắt:

- Thế làm sao nó hết?

- Chả làm sao cả! Đau một lát tự nhiên nó hết.

Thấy Tiểu Long mô tả bệnh đau bụng xoàng quá, Quý ròm lật đật bổ sung:

- Nó hết rồi thìng lình lại đau lại. Cứ thế, mỗi ngày đau cả chục lần.

Dế Lửa khịt mũi:

- Mày đừng lo! Để ngày mai tao dẫn mày xuống nhà ông Giáo Hoá bốc thuốc.

Ông Giáo Hoá chữa bệnh giỏi nhất làng, ông của Tiểu Long cũng từng hốt thuốc cua ông này. Vì vậy khi nghe Dế Lửa trưng ông Giáo Hoá ra, Tiểu Long hết đườc từ chối. Nó gật đầu, đau khổ:

- Ờ, để hôm nào rảnh tao đi với mày!

Tiểu Long đáp qua quít và ngày hôm sau nó cùng Quý ròm trốn biệt.

Sáng, thằng Lượm dắt bò ra cổng đợi cả buổi, không thấy hai ông anh đâu liền cột bò vào gốc cau, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm.

Lượm bắt gặp Tiểu Long và Quý ròm chỗ gốc khế cạnh giếng nước:

- Trời đất, sao hai anh còn ở đây?

Quý ròm thản nhiên:

- Không ở đây chứ ở đâu!

Thái độ Quý ròm khiến Lượm há hốc miệng:

- Bộ sáng nay hai anh không xuống Đồi Cắt Cỏ hả?

- Không! Quý ròm nhún vai - Bữa nay tụi tao ở nhà.

Lượm ngó Tiểu Long:

- Sáng nay thằng Dế Lửa hẹn anh ghé nhà ông Giáo Hoá bốc thuốc kia mà.

Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:

- Nhưng bây giờ tao không đi được. Cái bụng tao tự dưng nó sao sao ấy.

Lượm gián mắt vào ông anh, giọng nghi ngờ:

Như vậy lẽ ra anh càng phải sớm ghé ông Giáo Hoá chứ!

Thấy thằng Lượm có vẻ như muốn vặn vẹo đến cùng, Quý ròm vờ sầm mặt:

- Lẽ ra cái đầu máy! Chuyện tụi tao để tụi tao lo. Mày lo đánh bò đi ăn kẻo ba mày xách roi rượt chạy toé khói bây giờ!

Đợi thằng Lượm đi khuất, Quý ròm quay qua Tiểu Long toét miệng cười:

- Thấy thằng em mày lì lợm quá xá cỡ! hệt như mày vậy!

Tiểu Long không buồn bông phèng. Nó tặc lưỡi, giọng buồn thiu:

- Không đi theo thằng Lượm, tụi mình làm gì bây giờ?

Câu hỏi của Tiểu Long kéo Quý ròm quay về với thực tại. Nó thở đánh thượt:

- Ừ! tao cũng chẳng biết làm gì.

Trong lúc nói như vậy, đôi mắt đen láy của Muội Muội hiện ra mồn một trong óc nó. Tự dưng Quý ròm cảm thấy nhớ hai con nhỏ trên Xóm Đầu Cầu quá chừng. Nó cảm thấy cơn giận hôm nào của nó thật là vô lý. Nó là chúa nghịch ngợm, chúa bẻm mép. Xưa nay nó đã từng chọc ghẹo hàng tỉ người. Thế mà con nhỏ Tỉ Tỉ vui tính kia mới đùa với nó một câu, nó đã đỏ mặt tía tai, tuyên bố một đi không bao giờ trở lại. Nó thật chẳng ra gì.

Quý ròm lien án mình tơi tả. Nhưng nó chỉ lên án trong bụng thôi. Mặc dù đang hối hận ghê lắm nhưng nó không muốn thằng mập biết là nó đang hối hận. Nó sợ thằng mập triêu.

Chả rõ Tiểu Long có nhớ hai cô học trò như Quý ròm hay không mà trong khi Quý ròm thẫn thờ nhìn lên cây khế thì nó đưa đôi mắt bâng khuâng nhìn ra cánh đồng bên kia bờ rào. Nó nhìn như vậy một hồi rồi chép miệng:

- Hay tụi mình ra ngoài suối câu cá đi!

Câu nói vừa thốt ra, Tiểu Long bỗng hốt hoảng đua tay bụm miệng. Nó chợt nhớ Quý ròm cấm nó không được nhắc đến từ cá. Nó nhớ hôm qua chỉ vì lỡ miệng trong bữa cơm mà cả nó và chú Năm Chiểu đều bị thằng ròm giẫm muốn sái giò. Tiểu Long không biết thằng Quý ròm đang nằm đong đưa trên chiếc võng và ngước mặt lên trời ngẩn ngơ đếm từng bông khế rụng kia không còn là thằng Quý ròm mọi bữa. Thằng Quý ròm này đã thôi giận dỗi, trong lòng nó giờ đây đang ngập tràn hối hận.

Tiểu Long không biết, vì vậy nó ngạc nhiên khi thấy Quý ròm không đếm xỉa gì đến sự "phạm huý" của nó. Trước lời đề nghị của nó, thằng ròm chỉ ừ một tiếng hờ hững rồi uể oải ngồi dậy.

Nếu những đôi mắt tinh tường chỉ cần quan sát tinh thần của đoàn quân lúc ra trận là có thể đoán trước được kết quả của trận đánh thì ở đây cũng có một điều gì na ná như vậy. Nhìn cái cảnh Tiểu Long và Quý ròm mỗi đứa một cần câu lò dò ra suối trong bộ tịch ỉu xiucùa mấy con gà rù, ai cũng biết là buổi đi câu bất đắc dĩ đó sẽ chẳng ra cái quái gì.

Quả vậy, Tiểu Long và Quý ròm ngồi gián mình bên bờ suối đến trưa trờ trưa trật chỉ giật được mỗi đứa một con cá nhép.

Đến khi mặt trời đứng bóng thì QUý ròm phủi quần đứng dậy. nó ném con cá trên tay xuống nước

- Cho mày về với mẹ mày đấy.

Hành động của Quý ròm khiến Tiểu Long há hốc miệng:

- Sao mày lại liệng đi?

Quý ròm làu bàu:

- Có mỗi con đem về làm gì? Mày muốn làm trò cười cho thằng Tắc Kè Bông chắc?

- Ờ há!

Tiểu Long chớp chớp mắt. Và bắt chước Quý ròm, nó ném con cá xuống lòng suối. Rồi vác cần lên vai lếch thếch theo thằng ròm lần về lối cũ.

Tắc Kè Bông đón Tiểu Long và Quý ròm bằng ánh mắt dò hỏi:

- Tụi mày đi câu cá về đó à?

Quý ròm đập tay lên chiếc cần trúc, xẳng giọng:

- Mày biết rồi mà còn hỏi!

Không buồn để ý đến giọng điệu gây hấn của đối phương, Tắc Kè Bông tò mò nhìn Tiểu Long và Quý ròm từ đầu tới chân, tiếp tục chất vấn:

- Thế cá đâu? Tụi mày không câu được con nào sao?

- Sao lại không được con nào? - Quý ròm vênh mặt - Tui tao câu được tới mấy chục con nhưng rồi tụi tao thả hết xuống nước.

Tắc Kè Bông ngạc nhiên:

- Sao thế?

Quý ròm nhún vai:

- Tụi tao đi câu cốt lấy vui chứ đâu phải cốt dược nhiều cá!

Thấy Quý ròm giở "triết lí cao xa", Tắc kè Bông hết ham thắc mắc. Nó chỉ bĩu môi "xì" một tiếng:

- Đi về tay không như thế tao chẳng thấy vui tẹo nào! Rồi hững hờ bỏ đi.

Trưa đó, Quý ròm nằm day trở cả buổi vẫn không tài nào chợp mắt được. Nó Liếc sang Tiểu Long, thấy thằng này cũng đang mở mắt thao láo nhìn lên nóc nhà. Đã mấy lần Quý ròm tính mở miệng rủ bạn chiều nay lên nhà hai con nhỏ Tỉ Tỉ Muội Muội chơi nhưng rồi nó cảm thấy ngượng ngượng thế nào, lại thôi.

Thằng mập đang nghĩ gì trong đầu thế nhỉ? Quý ròm tự hỏi, nó cựa quậy người và đưa mắt nhìn Tiểu Long.

Thấy Quý ròm cứ nhúc nhích hoài, Tiểu Long thúc Khuỷ tay vào hông bạn:

- Mày làm sao thế hở ròm?

- Tao đang nghĩ chiều nay tụi mình nên đi đâu? - Quý ròm thận trọng thăm dò.

Nhưng khổ một nỗi Tiểu Long cũng đang thận trọng...làm thinh. Chờ một hồi không nghe Tiểu Long ừ hử gì, Quý ròm suốt ruột tiếp:

- Chẳng lẽ lại kéo nhau ra ngoài suối ngồi như sáng?

Tiểu Long thở phì:

- Tao chán ra suối lắm rồi.

Quý ròm mừng rơn:

- Không ra suối thì...lên đâu?

Thấy Quý ròm "gài" chữ "lên" vào câu hỏi một cách trắng trợn, Tiểu Long không buồn ngửa mặt nhìn lên nóc nhà nữa. Nó day ngang, nghiêng nguồi nhìn bạn, toét miệng cười:

- Bộ mày muốn rủ tao lên Xóm Đầu Cầu hở?

- Ừ.

- Lên nhà hai con nhỏ Tỉ Tỉ Muội Muội hở?

- Ừ.

Lần này ừ song Quý ròm đỏ mặt ngó lơ chỗ khác.

- Mày hết giận tụi nó rồi hở? - Tiểu Long vẫn lằng nhằng.

- Giận thì vẫn giận! - Quý ròm làm ra vẻ _ Nhưng tao cứ thấy lo lo thế nào.

- Lo chuyện gì?

- Đang kèm tụi nó học, bọn mình bỏ ngang, nhỡ tụi nó thi rớt thì nguy! Phải nghé xem tụi nó học hành ra sao!

Lý do Quý ròm đưa ra chính xác quá cỡ. Tiểu Long bật dậy như lò xo:

- Vậy tụi mình phải lên nhà tụi nó ngay!

Quý ròm trố mắt:

- Ngay bây giờ! - Tiểu Long hớn hở.

Thấy Tiểu Long còn sốt sắng hơn cả mình, Quý ròm không khỏi ngạc nhiên. Nhưng nó chỉ ngạc nhiên một chút thôi. Rồi hiểu ngay: Thì ra thằng mập cũng đang ở trong tâm trạng giống như mình. Nghỉ chơi với Tỉ Tỉ Muội Muội mấy bữa nay chắc nó buồn lắm!

Bạn đang đọc Kính Vạn Hoa - Tập 29 - Hoa tỉ muội của Nguyễn Nhật Ánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.