Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em Là Đôi Mắt Của Anh

Phiên bản Dịch · 632 chữ

Trong phòng tối đen như mực, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ. Nhờ có ánh đèn chiếu sáng ở hành lang, sau khi thích ứng được với sự thay đổi của ánh sáng cô mới nhìn rõ, Tả Thần An căn bản không nằm ở trên giường mà đang đứng trước cửa sổ lặng lẽ ngước nhìn ánh trăng bên ngoài.

Cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.

Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Dáng vẻ cô độc, lặng lẽ mà thê lương.

Ngoài cửa sổ, giữa bầu trời tối đen như mực là mặt trăng tròn vành vạnh.

Cô nghĩ tới hình ảnh một con sói hoang đang gầm rú dưới ánh trăng.

Đối với loài sói hoang này, cảm giác của cô không phải là sợ hãi mà là kính sợ. Nghe nói, loài động vật này kiêu ngạo nhưng cũng cực kỳ cô độc, suốt đời cũng chỉ cô đơn một mình.

Mỗi lần xem ti vi hoặc nhìn tranh ảnh thấy những con thú hoang đứng trên đỉnh vách đá, ngửa mặt lên trời gầm rú dưới ánh trăng, cô tự hỏi trong tiếng rên rỉ thê lương ấy là tâm trạng bi thương cỡ nào? Tiếng gầm rú thực sự rung động đến tận tâm can, tất cả những hình ảnh ấy đã cảm hóa cô, làm cô suy nghĩ miên man, cảm động không dứt.

Mà đêm nay, khi nhìn thấy hình ảnh của anh trong căn phòng này, cô lại liên tưởng đến cảm giác của mình lúc đó.

Sói hoang và anh ở trước mặt cô bây giờ có cùng một sự cô độc, cùng một sự thê lương. Liệu có phải cả hai cũng có một tưởng niệm và tình cảm sâu đậm nào đó giống nhau không?

Anh và cô cứ đứng sững như vậy.

Cô đứng ở cửa, còn anh đứng trước cửa sổ của căn phòng.

Dĩ nhiên, trong sự tĩnh lặng ấy, anh cũng nghe được tiếng bước chân và tiếng mở cửa của cô, chẳng qua là không bị quấy nhiễu, tựa như vạn vật trên thế gian này đều không tồn tại, chỉ có một mình anh cô độc.

Cô không biết mình nên làm gì lúc này.

Lui lại? Rời đi? Nhưng mà, bước chân dường như bị ai đó níu lại nên không thể di chuyển được. Ánh mắt vẫn dán chặt vào hình dáng cao gầy của anh, ở một nơi nào đó trong lòng cô nổi lên một tầng đau đớn, êm ẩm, hốc mắt cũng đỏ lên. Là bởi vì anh ở trước mặt hay bởi vì trong lòng nhớ lại hình ảnh của chú sói hoang đang gầm rú dưới đêm trăng?

Cô không biết, cái gì cũng không biết.

Cứ yên lặng đứng vậy hồi lâu, giọng nói của anh nhẹ nhàng cất lên dưới ánh trăng nhàn nhạt, như tiếng đàn lặng lẽ vang lên trong đêm tối, mê hoặc lòng người, “Trăng đêm nay có màu sắc gì?”

Trong thoáng chốc, lồng ngực cô giống như một sợi dây đàn bị kéo căng, từ từ bị phình ra khiến cô đau đớn.

“Vâng…là màu trắng nhạt…” Giọng nói của cô hơi nghẹn lại. Cô không biết tại sao lúc nói chuyện cổ họng của cô lại siết chặt như vậy, cũng không hiểu tại sao anh lại biết là cô tới.

“Sao anh lại biết là tôi?” Cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi ra.

Anh trầm mặc một lát mới nhàn nhạt trả lời: “Khi mắt không thể nhìn thấy người, thính giác và khứu giác sẽ cực kỳ nhạy bén. Tiếng bước chân của cô khác hẳn với những người khác, cô…có mùi hương của hoa nhài…”

Bạn đang đọc Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm của Cát Tường Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.