Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con của tôi đâu? Trả lại cho tôi.

2196 chữ

Bảo Trâm thấy 2 cái bao tải lơ lửng trước mặt cô. Cô muốn hét lên, gào lên nhưng dường như có thứ gì đó bóp nghẹt lấy cổ của cô, không cho cô phát ra tiếng thét

Hai ái bao đổ ào ra sàn nhà. Cái đầu lăn lông lốc giữa sàn với 2 con mắt trắng đã mở trừng trừng. Một mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên khiến Bảo Trâm buồn nôn. Thế rồi cô thấy 2 cánh tay, đôi bàn tay, đôi bàn chân và cái thây bị rạch ngang ở bụng với long ruột thòng dần dần ghép nối lại thành hình dáng của một con người. Nó bước đi ngất ngưỡng đến giữa phòng, hai tay túm lấy cái đầu, lắp len cổ. Một thân thể hoàn chỉnh, nhưng bên ngực trái, chỗ đáng ra là trái tim của cái xác bây giờ là một hố đen sâu thăm thẳm. Nó tiến lại sát hơn chỗ Bảo Trâm đang đứng nép sát nơi tường. Nó giơ tay định bóp chặt cổ của cô. "Trả lại mạng sống cho con tao, Trả lại mạng cho con tao ". Vì mày ì cái gia sản của mày và cha mày mà tao phải chết, chết không toàn thây. Mày đã cùng với cái thằng khốn nạn kia quăng tao xuống sông. Tao lạnh lắm, tao lạnh lắm...

Tiếng nói, tiếng gào thét của hồn ma lan như vọng vang từ nơi nào xa xôi lắm. Bất ngờ Bảo Trâm đẩy người thật mạnh về phía trước, cô vơ lấy mọi thứ cô có thể tìm được ném thẳng vào mặt của hồn ma kinh dị ấy. Nhưng mọi sự cố gắng của cô dường như đều vô nghĩa, Lan từ từ tiến lại, Bảo Trâm có thể cảm nhận được cái giá lạnh của chốn âm tỳ và cái chết đang cận bên cô. Con ma tiến đến lại gần hơn đôi tay của nó siết chặt trong nỗi oán hận tột bật. Thế rồi Bảo Trâm lịm dần đi nhưng cô vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng cười ma quái của con ma. Và rồi cô ngã gục xuống không còn biết gì nữa...

Ông Tín lái xe về nhà, ông bấm chuông mãi mà không thấy Bảo Trâm ra mở cửa. Ông xuống xe lấy chìa khóa, mở cổng và lái xe vào, vào đến nhà ông cất tiếng gọi con:

- Trâm ơi! Đâu rồi sao không mở đèn lên mà đẻ nhà cửa tối đen như thế này? Trâm ơi

- Không có tiếng trả lời . Bất chợt một luồng gió lạn thổi qua làm ông tín dựng tóc gáy. Linh cảm có chuyện chẳng lành, ông lao lên phong của con gái và xô cửa bước vào. Ông với tay bật công tắt đèn lên, đèn bật sáng, trước mắt ông là một khung cảnh hổn độn, đồ đạc ném tứ tung, bừa bộn khắp gian phòng ngủ của Bảo Trâm. Ông lao ngay đến bên và gọi :- Con ơi, con sao thế này? Trâm ơi?

Nhưng Trâm không hề cử động. Ông lay gọi mãi nhưng cô vẫn nằm đó và yên lặng như một cái xác chết. Ông Tín ôm con vào lòng, ông đưa tay lên mũi của Trâm. May quá, cô còn thở. Ông vội vàng rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu, đưa cô đến bệnh viện. Lòng của ông Tín rối như tơ, Bảo Trâm là đứa con gái duy nhất của ông. Từ khi vợ chết lúc sinh Bảo Trâm vì sinh khó. Ông quyết ở lại nuôi con, không biết có chuyện gì mà con gái ông ra nông nỗi này.

Sáng hôm sau, tại bệnh viện, Bảo Trâm tỉnh dậy hoảng loạn. Cô vò đầu bức tóc, xé quần xé áo trong trạng thái hoản loạn. Cô luôn miệng gào thét rằng :

- Con của tôi đâu? Con của tôi đâu? Trả lại cho tôi.

- Thấy con tỉnh dậy, ông tín chợt mừng, nhưng thấy con trong trạng thái điên loạn như vậy, lòng ông tín đau như cắt . Ông vội gọi bác sĩ tới, khi bác sĩ đến nơi thì ông Tín và bác sĩ đều vô cùng ngạc nhiên, khi thấy Bảo Trâm đang đứng nhìn ra cửa sổ, trên tay cô là cái gối ôm, cô bồng cái gói và hát ru nho nhỏ như người mẹ đang ru con ngủ. Bác sĩ và mấy cô y tá lại gẫn định lấy cái gối ra để đưa Trâm lại giường nằm thì cô bỗng nổi điên cào cấu xé mấy cô y tá như con hổ mẹ bảo vệ con của mình. Thấy Trâm điên loạn như thế, bác sĩ và mấy cô y tá cùng với ông tín đành phải khống chế Bảo Trâm lại và tiêm cho cô một mũi thuốc an thần. Nhìn Bảo Trâm lịm dần đi trên tay của mình, lòng ông Tín đau như cắt. Ông không biết con gái ông đã làm gì nên tội mà ra nông nỗi như thế này

Vị bác sĩ sau khi thăm khám xong cho Bảo Trâm liền kéo ông tín ra ngoài và trò chuyện.

Ông tín lo lắng hỏi:

- Thưa bác sĩ, con gái tôi bị sao vậy ạ ?

Vị bác sĩ nhìn Bảo Trâm đang ngủ, khẽ lắc đầu và nói!

Con gái của bác đã bị sốc thần kinh rất nặng, khiến cho thần kinh bị tổn thương, điên loạn. Chúng tôi đã cố gắng giúp đỡ cô ấy, nhưng với tình trạng này, tôi khuyên ông nên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thàn đẻ các bác sĩ có pháp đồ điều trị cho cô ấy nhanh khỏi.

Ông Tín thở dài, hai khóe mắt chợt trào ra 2 dòng nước mắt. Ông đang khóc thương cho số phận đứa con gái tội nghiệp của mình. Đôi mắt già nua ấy nhìn xa ra ngoài cửa sổ nơi bầu trời chỉ là một tấm màn xám xịt...

7 ngày sau khi Bảo Trâm được nhập viện. Sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều, chỉ có đều trí nhớ và thần kinh của cô không được bình thường, lúc nhớ lcs quên. Cô hay đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay bồng cái gối rồi cất tiếng ầu ơ như ru con. Đôi mắt lạc thần nhìn vào xa xăm trong hư vô.

Tài đến thăm Bảo Trâm. Vừa đẩy cửa bước vào. Nay khi trông thấy Tài. Bảo Trâm lại trở nên điên loạn. Cô quay mặt nói nhỏ với cái gối cô đang bồng trên tay:

- Con ơi ba đến đây thăm con này?

Thế rồi cô quay sang nhìn chằm chằm vào mặt Tài. Tóc của cô xõa ra che kín khuôn mặt. Cô quăng cái gối đi và cất giọng cười the thé đầy điên loạn. Cô lao đến bóp lấy cổ của Tài. Vừa bóp cổ cô vừa la hét.

Trả lại mạng cho con tao. Trả lại mạng cho con tao, Đồ quái vật, đồ giết người, mày phải chết.

Tài vừa giằng tay co ra, định vùng chạy thoát. Khuôn mặt của gã thất sắc. Nhưng cố gắng mãi gã mới thoát ra khỏi được bàn tay của Bảo Trâm dưới sự giúp đỡ của ông Tín và mấy cô y tá. Ông Tín vội đẩy, đuổi Tài ra khỏi phòng bệnh, Tài sợ hãi và nhanh chóng rời đi để lại phía sau gã là tiếng than khóc, tiếng la hét của bảo Trâm còn vang vọng lại... Tài phóng xe nhanh vè nhà. Về đến nhà, gã nằm vật ra ghế sa lông. Gã đang sợ hãi, tại sao bảo Trâm lại bị điên lại biết được gã đã giết người, phải chăng hồn ma của Lan đã hiện về báo oán Bảo Trâm? Gã vắt tay lên trán nhìn lên trần nhà. Gã hoảng sợ thật sự, Toàn bộ quá trình giết chết Lan hiện rõ trong đầu của gã như vừa mới hôm qua. Gã thắc mắc, tại sao một tuần rồi mà chưa ai phát hiện hay vớt được 2 cái bao tải xác mà gã đã buông sông. Gã vật vã trong cơn đau đầu khủng khiếp. Gã loạng choạng tiến về phía tủ lạnh, gã lấy một chai rượu mạnh và một ly đá. Gã rót rượu ra ly và uống cạn. Gã muốn say, gã muốn quên đi cơn đau đầu đang dày vò gã, muốn quên đi những hình ảnh ám ảnh mà gần một tuần nay gã đã cố tỏ ra không nghĩ về nó. Gã uống tiếp ly thứ 2, lần này gã lại nấc cạn như lần trước, gã vò đầu bứt tai, gã đang quay cuồng trong muôn vàn mối suy nghĩ không lối thoát. Rồi chợt như nhớ ra điều gì gã lấy điện thoại lần đến số của ông Giáp và bấm máy gọi. Tiếng chuông chờ tút dài bên tai làm gã cảm thấy bực mình, không có ai bắt máy, gã bực dọc quẳng cái điện thoại qua một bên và tiếp tục uống rượu. Men rượu ngấm dần vào máu. Gã bắt đầu say và mơ màng đi vào giấc ngủ. Trog cơn say, gã thấy bóng của một cô gái mặc váy trắng đứng bên cây cầu. Cây cầu nơi có cột mốc số 13 mà gã vẫn đi làm qua. Tay trái cô gái vẫy gọi gã, tay phải cô gái dẫn theo 1 đứa con nít. Thế rồi 1 chiếc xe mesxedes lao đến, đâm thẳng vào 2 mẹ con cô gái kia, sau đó lao thẳng xuống sông. Dòng sông nhuốm máy đỏ như máu và đầy rẫy nhữn cánh tay của những oan hồn đang gào khóc. Gã lại thấy cô gái và đứa bé kia đứng trên cầu. hai cái bóng trắng nhe răng cười với hắn. Tiếng cười ma quái vang vọng trong màn đêm đen đặc. Chiếc xe chìm dần, rồi mất hút dưới lòng sông.

Đang mơ màng ngủ Tài bật người tỉnh dậy. Mồ hôi lạnh vã ra ướt cả cái áo trắng mà gã đang mặc. Bóng ma áo trắng kia chính là Lan. Hay nói đúng hơn là hồn ma của Lan. Còn đưá con nít kia là ai? Không lẽ là cái bào thai ấy. Nhưng lạ quá, không phải lão thầy giúp nói là đã làm phép rồi sao, làm sao mà oan hồn 2 mẹ con nó lại về đây tìm mình được? Gã đắm chìm trong vô vàn những câu hỏi, những ý nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu của gã. Bất chợt gã nghe thấy tiếng văng vẳng đâu đây, tiếng mẹ ru con ầu ơ rồi tiếng khóc thút thít, nỉ non vang vọng trong căn nhà của gã. Gã lọang choạng đứng dậy. Men rượu đã ngấm vào máu. Gã gắng gượng lắm mới có thể đứng dậy nổi. Trước mặt gã trời đất như chao đảo, cái bóng đèn neon thắp sáng căn phòng cứ chớp xẹt liên hồi. Gã lần bước lên cầu thang lên lầu 2. Nơi mà gã nghe văng vẳng phát ra tiếng khóc và tiếng ru con bỗng nhiên im bặt. Không gian bao trùm 1 sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Cánh cửa mở ra . Gã thấy 1 người đàn bà hỏa thể đang nằm trên giường của gã. Người đàn bà đưa tay vẫy như mời gọi gã. Như ng mộng du hắn tiếng lại gần. Để rồi, gã không còn tin vào chính mắt của mình nữa. Trên giường lúc này là Lan với đôi mắt mở thao láo đang nhìn gã với sự oán hận chất ngất.Thế rồi, từ dưới gầm dường 1 cái đầu thò lên . Là đứa trẻ. Nó có gương mặt vô cùng quái dị . Hai hốc mắt đen ngòm. Cái miệng ngoác rộng lởm chởm răng làm cho gã có cảm tưởng nó sẽ cắn xé bất cắn vật gì một cách ngấu nghiếng. Trên đầu nó lơ thơ vài cọng tóc và 1 cặp sừng mới nhu.Rồi thân xác cuả Lan rời ra từng mảnh cái đầu của cô lăn lốc trên sàn nhà đến trước mặt Tài. Gã sác thủ ngày nào giờ đây mặt cắt không còn giọt máu . Gã run sợ. Gã gào thét kêu cứu nhưng tiếng gào thiest của gã bị nuốt chửng trong không gian âm u và tĩnh lặng của thế giới siêu hình. Trên giường lúc này là 1 đống thịt bầy nhầy . Máu loang đỏ cả tấm ga trải trên giường, rồi nhiểu giọt xuống sàn nhà. Trong phút chốc căn phòng ngập mùi máu tanh. Thằng quỷ nhỏ ngậm quả tim của Lan trong miệng, nó bò lồm cồm đến chỗ cuae Tài rồi cất tiêng cười khanh khách . Bỗng đâu giọng nói ai oán của Lan vang lên:

- Mày cũng biết sợ à Tài? Trả mạng cho tao, trả mạng cho mẹ con tao. Nợ máu phải trả bằng máu. Thế rồi Lan cười, tiếng cười khanh khách ma quái và điên dại.

Bạn đang đọc KILOMET SỐ 13 của kira kiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linuo2000
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.