Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 3580 chữ

Sau lần thứ n đến nhận việc bị quấy rối *, Tần Dương không thể không nhịn nỗi đau sẽ bị thất nghiệp mà táng cho giám đốc một cú thật mạnh.

Nhét vào ngực tiền lương gầy còm, lộ ra khuôn mặt quá mức xinh đẹp lại mê võng, Tần Dương mù mịt đi vô định trên đường.

Tâm tình của cậu tụt xuống đáy cốc, nên không hề nhíu mày trước hành động xoi mói của người đi đường như trước đây, chỉ mờ mịt bước đi.

Làm sao bây giờ? Lại thất nghiệp.

Lí Tuấn – hàng xóm khi trước kiêm lớp trưởng đại học của cậu, một người làm việc trong chính phủ bốn, năm năm vẫn chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ, không khác gì một chân sai vặt.

Hiện tại hai người cùng thuê một gian nhà trọ nhỏ không mới không cũ, một phần tiền thuê nhà cậu còn chưa đưa, chưa kể tiền nước, tiền điện, tiền sinh hoạt tại đô thị lớn này lại cao kinh người. Mấy ngàn tệ ‘tư khiển phí’ trong ngực này, căn bản không chống đỡ được nhu cầu chi tiêu. Theo dự đoán của cậu, nếu công việc cuối tuần này của cậu không có tin, cuối tuần sau cậu nhất định phải ăn không khí!

Giống như phần đông thanh niên trong nước gặp phải vấn đề thất nghiệp, Tần Dương vừa mê võng lại uể oải muốn chết, từ lúc ra khỏi công ty liền một mình lang thang không mục đích trên con đường rộng lớn phồn hoa.

Thân ảnh cô đơn của cậu, thân hình cô đơn, khuôn mặt tuấn tú lại lo âu, cùng với vẻ mặt vừa vô tội lại vừa lo sợ nghi hoặc giống như một chú chỏ nhỏ bị người vứt bỏ, tất cả đều có thể khiến cho người đi đường liếc mắt.

Nhưng cả ngày hôm nay Tần Dương đã rơi vào cảnh gay go, đã không còn muốn chấp nhất những ánh mắt tò mò, nghi hoặc, khó hiểu.

“Shit!” Đôi mày lá liễu tú lệ mà tự nhiên làm cho các nữ nhân ghen tị cau lại, Tần Dương chửi đổng một tiếng, đá bay hòn đá dưới chân. Hòn đá đáng thương lăn đi, lăn vài vòng mới ngừng lại được, lại rất không may khi bị Tần Dương coi như đồ để há giận đá bay vào vũng nước ven đường.

“Hô…”

Thở nhẹ ra một hơi, tâm tình của Tần Dương đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

Nhìn bốn phía yên lặng, mới phát giác mình lệch khỏi nhà trọ rất xa, đại khái là đi tới ngoại ô thành phố. Khó trách, cậu cảm thấy chân đau đến muốn rút gân!

Tìm một chỗ đất có vẻ sạch, Tần Dương đặt mông ngồi xuống, taxi liên tục chạy qua, thổi bụi đầy trời. May mắn –––– cậu ngồi khá xa, bằng không sẽ bị đám bụi đất này làm sặc chết!

Bụng chịu đói cả ngày, giờ phút này lại đột nhiên kêu lên ùng ục.

Vừa rồi tâm tình hạ xuống đến không còn cảm giác gì, hiện tại tâm tình phục hồi như cũ, giác quan thân thể tựa hồ như đã trở lại toàn bộ.

Cậu không có cách gì tiếp tục ở lại con đường đầy khói bụi này, đành phải đứng dậy, vỗ vỗ mông, lê đôi chân sắp rút gân đi về phía ‘nhà’. Đi không bao lâu, chân đau nhức đến không thể đi được, đành phải đứng một chỗ, trong lòng mặc niệm: taxi… taxi… Đáng tiếc lúc muốn lại cố tình không có!

Thực… Con mẹ nó!

Có thể là quá muộn, đợi nửa ngày vẫn không có một cái xe nào đi qua. Đói bụng, lại bởi vì đi bộ một thời gian dài làm cả người mỏi mệt nên tâm tình Tần Dương lại tồi tệ một lần nữa.

Làm cái gì!? Đường xa như vậy chẳng lẽ thật muốn cậu bước từng bước về nhà sao!?

Đang mắng, trên đường cái cách cậu không xa trùng hợp có một chiếc xe đi đến. Cậu vội ngoắc, lê đôi chân sắp đứt lìa vừa chạy vừa hổn hển hô lên: “Này! Dừng xe! Dừng xe! Ta muốn lên xe!”

“Cẩn thận!”

Tiếng phanh gấp vang lên bên tai, Tần Dương còn đang không rõ có chuyện gì xảy ra, liền lăn lông lốc trên mặt đất.

“A –––– đau!” Tần Dương phủ phục trên mặt đất kêu một tiếng thảm thiết, trong khoảng thời gian ngắn bị đâm cho choáng váng đầu hoa mắt, cậu chỉ cảm thấy bàn tay, khuỷu tay, đầu gối… Trên dưới toàn thân truyền đến một trận đau đớn, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất kêu rên.

“Này? Cậu không sao chứ!?” Một gã đàn ông thân hình cao lớn cường tráng rất giống một con gấu khẩn trương chạy đến, tiếng nói thật thà hỏi han.

“Anh con mẹ nó sao lại thế này? Vội vàng đi đầu thai hay sao!?”

Tâm tình Tần Dương vốn đủ ác liệt, chỉ tức giận, ai biết còn gặp phải loại chuyện này, nhìn nhìn gã đàn ông cường tráng như một con gấu trước mắt, mở miệng ra liền chửi ầm lên.

“Ách, thực… Thực xin lỗi! Thật sự! Vừa rồi tôi đi xe máy, nghĩ thầm đã trễ thế này trên đường hẳn là không có người, cho nên tốc độ nhanh một chút, không nghĩ tới cậu vừa lúc vọt ra, làm tôi giật mình, thực xin lỗi! Thật sự không phải cố ý.” Tốc độ nói chuyện của nam nhân rất nhanh, lộ ra một hàm răng trắng noãn chỉnh tề.

“Đúng rồi, cậu có chuyện gì không? Tôi có đụng vào người cậu không? Muốn tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra không?”

Nam nhân nhìn cậu còn muốn đứng lên, vội vươn cánh tay cường tráng đến dọa người ra, giống như diều hâu bắt gà con, lập tức kéo cậu đứng lên, đánh giá từ trên xuống dưới. Lúc nhìn đến khuôn mặt cậu, rõ ràng sửng sốt một chút.

Thật… Thật đẹp!

“Đau… Đau muốn chết!” Tay chân Tần Dương bị trầy da đau muốn chết, căn bản không còn hơi lưu ý hành động cùng vẻ mặt của nam nhân.

“Làm sao? Làm sao đau!?” Nam nhân lập tức khẩn trương, cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra thân thể cậu, bàn tay to xoa khắp người cậu.

“Anh làm gì đấy!?” Tần Dương túm lấy bàn tay đang chạy trên người, lại không lưu tâm trên bàn tay bị trầy da, lập tức kêu thảm một tiếng. Nhưng còn không quên căm tức hung tợn nhìn nam nhân không khác gì con gấu trước mắt: “Tránh ra, đừng động vào tôi!”

“Tôi chỉ muốn nhìn xem cậu bị thương làm sao mà thôi.” Trong tiếng nói của nam nhân có chút ủy khuất, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Vẫn là đi bệnh viện kiểm tra đi, tôi đưa cậu đi.”

“Đương nhiên phải kiểm tra rồi! Anh cho là anh đụng vào tôi rồi lại còn muốn chạy sao!?” Nhưng nói thật ra, chuyện va quệt này không thể đổ hết lên người nam nhân trước mắt, tránh nhiệm của mình lớn nhất, không ra chuyện nghiêm trọng xem như may mắn. Ai, không có cách nào, chính mình còn sắp phải uống gió tây bắc, làm gì còn tiền thừa mà mua thuốc men? Nam nhân trước mắt này, vẻ mặt dữ tợn, lưng hùm vai gấu, nhưng lại rất thành thật, đương nhiên có thể nhờ cậy liền nhờ cậy. Thật sự là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (câu này tựa như cậu đã nghèo còn mắc cái eo của ta), xui xẻo muốn chết!

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không chạy.” Nam nhân cộc lốc nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn. “Đúng rồi, tôi tên là Thạch Lỗi. Cậu tên gì?”

Thạch Lỗi? Tảng đá? Nhưng lại là một đống tảng đá? Thiết! Khó trách không có đầu óc như vậy! Thì ra triệt để là một tảng đá! Tần Dương đảo cặp mắt trắng dã.

“Tần Dương.”

“Cái gì?” Nam nhân dường như còn chưa nghe rõ.

“Tôi nói tôi tên là Tần Dương.” Tần Dương không kiên nhẫn lập lại một lần.

“À.” Nam nhân lại lộ ra nụ cười ngu ngốc.

“Ngu –––– ngốc!” Tần Dương nhỏ giọng nói thầm.

“A ––––” Lại là một tiếng kêu thảm thiết thống khổ phát ra từ miệng Tần Dương, đau đớn kịch liệt làm cho Tần Dương đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối của mình rên rỉ.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Đang muốn đi dựng chiếc xe máy phân khối lớn bị đổ một bên, Thạch Lỗi liền hoảng sợ, hai ba bước vội quay lại.

“Chân của tôi… Chân của tôi… Ô… Đau quá!” Từ mắt cá chân truyền đến đau nhức làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Tần Dương nhăn nhúm lại.

“Chân?” Thạch Lỗi thật cẩn thận nâng chân bị thương của cậu lên, kéo ống quần, thấy chỗ hơi sưng, “Là nơi này sao?” Nhẹ ấn vào, lập tức làm cho Tần Dương thống khổ khóc thét lên.

“Đừng động vào! Thật sự đau lắm!” Đôi mắt Tần Dương dịu dàng, đáng thương nhìn gã.

Thạch Lỗi đột nhiên cảm thấy cậu rất đáng yêu! Không khỏi hơi hơi run sợ, mặt cũng không tự giác nóng lên. May mắn làn da của gã đen, không làm cho người thanh niên xinh đẹp, xấu tính lại rất trẻ con trước mắt nhìn thấy, bằng không chắc chắn sẽ có bão nổi.

“Anh ngẩn ra cái gì!?” Tần Dương nhìn nhìn tảng đá thối trước mắt, căm tức quát.

Đáng giận! Cậu đau muốn chết, gã còn ngây ngốc ở đây!

“Ách, hình như là bị trật khớp rồi.”

“Vô nghĩa! Chuyện này còn để anh nói sao? Đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được!” Tần Dương căm giận rút chân mình trong tay gã về, trừng mắt liếc nam nhân một cái, tiếp tục phát giận: “Anh còn sững sờ ở đây làm cái gì!? Còn không mang cái xe rách của anh lại đây cho tôi ngồi! Anh muốn ngây ngốc ở đây cho muỗi ăn là chuyện của anh, tôi cũng không có hứng thú!”

Sao lại đến nỗi này? Xem ra đừng nói là tìm việc! Tự sinh hoạt cũng có vấn đề!

“A, a. Cậu chờ tôi một chút, đừng nhúc nhích.” Nam nhân bị mắng đến sửng sốt, nhưng vẫn tốt tính trả lời.

“Tôi động được mới là lạ.” Tần Dương nguẩy đầu đi…, rầu rĩ nói thầm.

Chân trái bị bó một lớp thạch cao thật dày, lại một lần nữa Tần Dương cảm thấy mình thật sự xui xẻo.

Vốn tưởng chỉ đơn giản là trầy da cùng trật khớp mà thôi, không nghĩ tới lại là gãy xương!

Cái này đừng nói một tuần, một tháng cũng không tốt được! Tiền nước, tiền điện, tiền thuê nhà, tiền điện thoại, đều chưa trả. Đáng giận! Không có việc, không có tiền gửi ngân hàng, thực bắt cậu ăn không khí sao!?

Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Dương liền đen như mặt Bao Công. Cậu nghiến răng nghiến lợi trừng “hùng nam” khôi ngô cường tráng trước mặt này, nam nhân liền trưng ra vẻ mặt ngây ngô cười nhìn cậu, căn bản không hề phát hiện ra cơn giận ngập trời của cậu.

“Làm sao vậy? Có phải còn rất đau không?” Cuối cùng nam nhân cũng chú ý đến cái nhìn chằm chằm của cậu, lại nghĩ là do miệng vết thương làm cậu đau đớn không chịu nổi, không khỏi nhăn đôi mày vừa đen vừa rậm như vẽ than chì lên.

“Anh. làm. tôi. thành. như. thế này,” Tần Dương trừng mắt nhìn gã, thanh âm giống như bắn ra từ khe hở tảng đá, một chữ một chữ nói: “Anh. phải. chịu. trách. nhiệm!”

Quyết định! Từ hôm nay trở đi –––– không! Từ bây giờ, bắt đầu từ giờ phút này, quần áo, ăn uống, nơi ở, đi lại của cậu đều phải do ‘đầu sỏ gây nên’ trước mặt này xử lý!

“Chịu trách nhiệm? Chịu cái gì trách nhiệm?” Nam nhân không rõ cho nên gãi gãi đầu.

“Hừ, anh hãy nghe cho kỹ. Hôm nay tôi vừa mới mất việc, vốn nghĩ muốn mấy ngày này đi tìm việc, chính là, anh xem ––––” Tần Dương dùng cánh tay đang băng gạc chỉ chỉ chân đang bó thạch cao thật dày của mình, “Tôi bị anh biến thành cái dạng này sao có thể ra ngoài tìm việc? Không có việc, không có tiền gửi ngân hàng, anh bảo tôi ăn cái gì? Ở đâu? Uống cái gì? Chẳng lẽ anh muốn mấy tháng này tôi ăn không khí? Ngủ đường cái!?” Nói như mình rất thảm, kỳ thật cũng không kém nhiều lắm.

“A, là như thế này à.” Nam nhân dường như bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, tiếp theo lại hỏi một câu thực ngu ngốc: “Vậy cậu định làm sao bây giờ!?”

“Làm sao bây giờ!? Ngu ngốc! Anh còn muốn làm sao bây giờ? Không phải anh nghĩ muốn không chịu trách nhiệm đấy chứ? Nói cho anh biết, nghĩ cũng đừng mơ!” Tần Dương tức giận cảnh cáo.

“Không phải, không phải.” Nam nhân vội vàng xua tay, cảm thấy tính tình của thanh niên xinh đẹp trước mắt này thật sự không tốt: “Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ cần cậu nói, cậu muốn tôi làm như thế nào, tôi đều y theo cậu.”

“Nói như vậy còn được.” Tần Dương than thở, “Như vậy, từ giờ trở đi, ăn, mặc, ở, đi lại của tôi đều do anh phụ trách là được! Cho đến khi thương trên người tôi tốt lên, tìm được việc mới thôi. Anh có đồng ý không?” Tần Dương nói như người gây sự, giống như việc nam nhân này phải chiếu cố cậu là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên).

“À, là như thế này à, tôi còn nghĩ cậu muốn tôi bồi thường cậu rất nhiều tiền chứ!” Nam nhân cười ha hả mở miệng, “Được rồi, cậu yên tâm! Tôi sẽ chiếu cố cậu.”

“Tiền!?” Tần Dương đánh giá nam nhân trước mặt này, quần bò chính là đồ second-hand mua ở cửa hàng vỉa hè, rách tung tóe, áo sơ mi màu lam đã có chút bạc màu, còn có da thịt màu đồng do bị phơi nắng, cùng với cặp chân siêu lớn, giày thể thao cũ nát. Thẳng thắn mà nói –––– đàn ông như vậy, thật sự nhìn không ra tên ngốc này có thể đền bao nhiêu tiền.

“Tôi việc gì phải lấy tiền của anh? Anh có rất nhiều tiền sao?” Tần Dương tuyệt đối không có ý tứ khinh thường nam nhân này, chỉ là thuận miệng nói thẳng thôi, dù sao, người nghèo sẽ tuyệt đối không miệt thị bần cùng.

“Cũng gần như vậy.” Nam nhân ngây ngốc cười cười.

“Thiết!” Tần Dương đảo cặp mắt trắng dã.

Nam nhân nói ‘cũng gần như vậy’, là kém bao nhiêu? Sẽ không phải như tiểu hài tử, nghĩ có mấy đồng tiền liền nghĩ là có rất nhiều tiền chứ!?

Nghĩ đến đây, Tần Dương nhịn không được phì cười, mà nụ cười này của cậu, lại làm cho nam nhân nhìn đến ngẩn người.

“Cậu thật là đẹp!” Nam nhân không tự giác mà nói ra suy nghĩ trong lòng. Vốn là thành tâm ca ngợi cậu, không nghĩ tới lại đạp trúng mìn. Thanh niên xinh đẹp trước mắt lập tức thay đổi sắc mặt, rất giống một con gà trống bị người rút mào, bộ lông dựng thẳng lên.

“Tôi cảnh cáo anh đừng có nói những lời này lần thứ hai! Nếu không… Hừ hừ!” Từ nhỏ đến lớn Tần Dương ghét nhất bị người khác nói đến dung mạo của mình.

Dù sao, một nam nhân, bộ dạng lại xinh đẹp hơn phụ nữ, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt! Huống hồ, cậu thân là một nam nhân lại bị một người đồng tính khác quấy nhiễu *, trong lòng đã tích đủ, nam nhân này lại vẫn dám động thủ trên đầu thái tuế (gần như kiểu vuốt râu hùm á), không phải muốn chết sao?

“Ách?” Nam nhân nhìn thấy khuôn mặt của cậu hết trắng lại hồng rồi lại đen đủ mọi màu sắc, nghĩ thầm sợ là cậu ngượng ngùng đi! Nhịn không được cười ‘hắc hắc hắc’ vài tiếng.

Tần Dương đang muốn chất vấn gã ngây ngô cười một mình cái gì, bỗng nhiên cái bụng rỗng tuếch lại phát ra tiếng kháng nghị thật lớn. Ở trong bệnh viện sắp mười hai giờ, im lặng đến dọa người, cái này gọi là tiếng có vẻ càng thêm vang dội.

“Hình như bụng của cậu đang kêu.” Nam nhân thẳng tính nói tuyệt không hề quanh co lòng vòng.

Mặt Tần Dương lập tức đỏ bừng lên, như là sắp phụt ra máu. Tên nam nhân chết tiệt này! Nói chuyện chẳng lẽ không thể uyển chuyển một chút sao? Cái gì kêu ‘Hình như bụng của cậu đang kêu?’, nói thế không khác gì bảo hình như cậu là một con ếch!

“Nếu. như. anh. cả. ngày. không. ăn. một. hạt. cơm, bụng của anh cũng sẽ kêu lớn tiếng như tôi thôi!” Tiếng nói thoát ra từ kẽ răng, nghe như thế nào cũng đều có thể làm cho người ta sợ hãi. Đáng tiếc đối với nam nhân thiếu I-ốt này, liền hoàn toàn không có chuyện như vậy.

“A, là như thế này à.” Nam nhân như là hiểu biết gật gật đầu, tiếp theo liền vươn một đôi tay thoạt nhìn còn thô to hơn cả đùi Tần Dương, lập tức bế cậu từ chỗ ngồi lên, thoải mái như đang ôm một em bé còn bú sữa.

“Này! Anh làm gì? Thả tôi xuống!” Tiếng thét chói tai của Tần Dương cao đến quãng tám. Bỗng nhiên cảm thấy mình kêu giống như một người phụ nữ bị phi lễ (sàm sỡ), vội ngậm miệng.

“Về nhà a. Đã trễ thế này, hiện tại các cửa hàng đều đã đóng cửa, cả ngày hôm nay cậu không ăn cơm, về nhà tôi sẽ nấu cho cậu ăn!” Nam nhân nói rất đương nhiên, một chút cũng không hề để ý đến giãy dụa của Tần Dương, vẫn vững vàng ôm cậu đi ra cửa.

“Vậy… Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi!” Tần Dương ghé vào lỗ tai gã quát. Chết tiệt! Cậu là một nam nhân, sao có thể bị người khác ôm đến ôm đi như một người phụ nữ!?

“Không tốt.” Ngoài ý muốn chính là nam nhân lại kiên trì đến không ngờ, vẫn gắt gao ôm cậu, “Bác sĩ nói mấy tháng này cậu tốt nhất không vận động, nếu không bị tàn tật sẽ không tốt lắm.”

Tần Dương lập tức ngừng giãy dụa.

Chính xác, nếu vì một thứ không đáng một đồng, cái gọi là tự tôn nam tính, mà làm cho mình bị tàn tật cả đời, như vậy rất không đáng, nghĩ đến đây, Tần Dương liền lẳng lặng để cho nam nhân ôm cậu.

Lồng ngực của nam nhân vô cùng rộng lớn ấm áp, cách lớp sơ mi hơi mỏng, Tần Dương có thể tinh tường cảm giác được cơ thể cơ bắp của nam nhân dưới lớp quần áo, cứng cứng, vô cùng rắn chắc, hoàn toàn khác với cơ thể không qua rèn luyện của mình.

Mùi trên thân nam nhân cũng rất nồng đậm, nhưng cũng không khó ngửi. Đó là một loại hỗn hợp của mùi mồ hôi, bụi đất, mùi thuốc lá cùng hơi thở nam tính tinh khiết như ánh mặt trời, còn có một mùi xăng nhàn nhạt, nhưng không gay mũi, ngược lại tương đương có vị đàn ông.

Nằm trong lòng ngực dày rộng rắn chắc của nam nhân mà nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của gã, hơi thở hô hấp trên người cậu cũng không khó ngửi, Tần Dương nhịn không được tinh tế đánh giá gã, ngoài ý muốn, Tần Dương phát hiện nam nhân trước mặt này, bộ dáng kỳ thật cũng không khó coi, chỉ là làn da đen một chút, dáng người cao lớn dọa người một chút.

Để tóc húi cua, mày rậm mắt to, cái mũi cao thẳng, đôi môi có độ dày vừa phải, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thấy thế nào cũng đều có mười phần kiên quyết. Tuy rằng cũng không thể gọi là anh tuấn, nhưng tương đương có khí khái nam tử.

Thiết! Còn không phải là một ‘hùng nam’ tứ chi đại phát, ý nghĩ đơn giản! Tần Dương căm giận nghĩ.

Cậu không thừa nhận, cậu chửi bới gã kỳ thật là do xuất phát từ ghen tỵ.

Bạn đang đọc Kiền Sài Liệt Hỏa của Lãnh Hương Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.