Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xung đột

Phiên bản Dịch · 1821 chữ

Lúc này bên trong Thiên Đình đã có không ít người bị chấn động, trên thiên binh bảng Lăng Tiêu điện, lại xuất hiện thiên binh một sao có đánh giá cấp "Giáp", nhưng khiến bọn họ điên cuồng hơn chính là, người vừa mới lên cấp thiên binh này, lại chỉ có tu vi Luyện Khí tầng hai.

Rất nhiều người nghe được tin tức, dồn dập kéo tới rồi Lăng Tiêu điện quan sát, trong lúc nhất thời toàn bộ Lăng Tiêu điện biến thành chật như nêm, người muốn đi vào người không thể tiến vào, người muốn đi ra cũng không thể đi ra.

Cũng may đã có thiên binh Lăng Tiêu điện đi ra duy trì trật tự, cũng đưa thiên binh bảng lên đến không trung Lăng Tiêu điện, để đám tu sĩ có thể trực tiếp quan sát.

Lúc này mọi người mới chậm rãi tản ra, vây quanh Lăng Tiêu điện, ngước đầu nhìn lên kỳ tích kia.

Phần họ tên của thiên binh một sao bị xóa đi, chỉ vì Thần Phàm lựa chọn không công khai, ngay cả ghi chép thạch của đối phương mà Lăng Tiêu điện phân phối, cũng không biết tên họ của đối phương.

Mọi người không suy đoán được gì, chỉ có thể ngơ ngác ngước nhìn dòng chữ đánh giá cấp"Giáp" kia, cùng với cảnh giới của người đó khiến tất cả mọi người chói mắt "Luyện Khí tầng hai " .

Khi Thần Thanh Thanh cùng Trương Như Mộng tiến vào, Lăng Tiêu điện đã khôi phục lại trật tự bình thường, phần lớn người đều vây quanh ở ngoài điện.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên thiên binh bảng, sau đó cũng không khỏi trợn mắt ngoác mồm.

"Thật sự là đánh giá hạng nhất, hơn nữa tu vi chỉ có Luyện Khí tầng hai, rốt cuộc là thiếu niên thiên tài phương nào?" Thần Thanh Thanh kinh ngạc tự nói.

"Tư chất nghịch thiên như thế, chẳng lẽ là tiên nhân chuyển thế?" Trương Như Mộng bưng miệng nhỏ, trợn to mắt nói :

" Hoạt động trong Lăng Tiêu thành phần lớn chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, Thanh Thanh, nếu như đánh giá này truyền đi, tất nhiên sẽ có vô số cường giả Trúc Cơ kỳ đến đây, tranh nhau thu người kia thành đồ đệ "

"Đúng đấy, Luyện Khí tầng hai, rốt cuộc là sao lại làm được vậy? Sát hạch này được Thiên Đình quản lý, căn bản không thể giở trò." Thần Thanh Thanh gật gật đầu.

"Thanh Thanh, ta cảm thấy chúng ta cũng nên mau mau đi xin khảo sát đi, nhỡ may thành công, chúng ta có lẽ sẽ có đại cơ duyên." Trương Như Mộng nghĩ đến cái gì, biểu hiện rất kích động.

"Hả? Sao lại nói như thế?" Thần Thanh Thanh nghi hoặc nhìn nàng.

"Ngươi suy nghĩ một chút, không lâu nữa, nhất định sẽ có vô số cường giả Trúc Cơ kỳ đến đây, nhưng thiên tài nghịch thiên kia cũng chỉ có một thôi, nhất định sẽ có thật nhiều cường giả không thu hoạch được gì, đến lúc đó nếu tên chúng ta cũng ở trên thiên binh bảng, nói không chừng bọn họ không muốn tay không mà quay về, cũng sẽ thuận tiện thu mấy tu sĩ trên thiên binh bảng làm đồ đệ thì sao." Trương Như Mộng vui vẻ nói.

Thần Thanh Thanh nghe thế chỉ đành cười khổ lắc lắc đầu, vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng nói : "Dù ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ngươi cảm thấy với cảnh giới bây giờ của chúng ta, có thể xông qua được Thiên Đình tầng thứ nhất đình sao? Phải biết là, liền ngay cả Vương Phong sư huynh lợi hại như vậy, cũng đều thắng hiểm đấy."

"Cũng đúng, nhất thời ta hưng phấn quá nên quên." Trương Như Mộng che mặt, xấu hổ cười nói.

"Đáng tiếc người kia không lựa chọn công khai vượt ải, bằng không hiện tại chúng ta có thể nhìn một chút ghi chép, cũng có thể học được ít thứ." Thần Thanh Thanh nói rằng.

"Nếu như hắn công khai vượt ải, tên của hắn tự nhiên cũng công khai, chúng ta sẽ trực tiếp đi tìm tên kia, để hắn truyền thụ một chút đến kinh nghiệm mới đúng." Trương Như Mộng nắm quả đấm nhỏ nói.

"Chúng ta đi ra ngoài đi, sắc trời không còn sớm, nên xuống núi nấu cơm rồi." Thần Thanh Thanh gật gật đầu rồi nói.

"Nghe ngươi như thế nói ta cũng thấy có chút đói bụng, không được, đêm nay ta muốn tới nhà ngươi cọ cơm."

Trương Như Mộng lôi kéo cánh tay Thần Thanh Thanh làm nũng nói, dáng vẻ cùng đáng yêu, trong lúc nhất thời khiến hai mắt rất nhiều nam tu sĩ ở bốn phía xung quanh nóng rực.

...

Lúc này Thần Phàm cũng từ trên mặt đất đứng lên, Luyện Khí tầng bốn, tăng liên tục hai cấp, đây đã là cực hạn trước mắt của hắn.

Hắn hiểu được đạo lý dục tốc thì bất đạt, nếu hắn một mực nâng cao cảnh giới, thì không thể bảo đảm căn cơ vững chắc, chỉ có căn cơ vững chắc, thành tựu tương lai của hắn, mới có thể càng cao hơn.

Đệ tử ngoại viện phần lớn đã rời khỏi, Thần Phàm phủi bụi trên người xuống, sau đó bắt đầu xuống núi.

Hắn đi đến chỗ giao giữa ngoại viện cùng nội viện, mới nhớ tới Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng.

Do dự một lát, Thần Phàm vẫn quyết định ở chỗ này chờ chờ hai người bọn họ đi ra.

Vừa lúc đó, một giọng nói đầy vẻ chế giễu từ bên người hắn vang lên.

"Ôi, đây không phải đại anh hùng Thần Phàm sao? Một mình anh dũng xông vào Yêu Vương cốc, còn có thể sống trở về, làm sao thế, không bị dọa sợ chứ? Ha ha."

Một tên thiếu niên trên người mặc trang phục phú quý, tay cầm một chiếc quạt giấy, chậm rãi từ phía ngoại viện đi ra, đi tới Thần Phàm, đi cùng hắn còn có hai nữ tử trẻ đẹp, trong đó có một cô gái mặc áo trắng, khí chất càng thoát trần.

Thần Phàm hơi nhíu nhíu mày, cũng không để ý tới thiếu niên kia, không thèm nhìn hắn.

"Hả? Lại dám không để ý tới ta, xem ra sau khi trở thành đại anh hùng, tầm mắt quả nhiên đã cao hơn không ít, ngay cả Nạp Lan cô nương cũng không để ý sao?" Thiếu niên kia thu cây quạt lại, châm chọc nhìn Thần Phàm.

"Ồn ào!" Thần Phàm vung tay lên, giống như đang đuổi một con ruồi vậy, đánh tới thiếu niên kia.

Nhưng thiếu niên đã sớm phòng bị, trực tiếp trốn về phía sau, sầm mặt lại, trong mắt cũng hiện lên vẻ tức giận.

Hắn cho rằng Thần Phàm sẽ không nhịn được mà khoa tay múa chân ra tay với hắn, không ngờ ngược lại mình bị đuổi như con ruồi vậy, hơn nữa còn là do tự mình chủ động nhảy ra, thật sự giống như con ruồi vậy, điều này khiến hắn cảm thấy như bị sỉ nhục và vô cùng khó chịu.

"Thần Phàm, ngươi đúng là giả bộ cũng giống đấy, sao hôm nay không chạy tới kể chuyện cười cho Nạp Lan cô nương thế?" Lúc này nữ tử mặc áo vàng cũng mở miệng mỉa mai.

"Nạp Lan Vân?" Thần Phàm nghe vậy liếc mắt nhìn cô gái mặc áo trắng, giống như nghĩ đến cái gì.

"Thần Phàm, ngươi là thứ gì, lại dám gọi thẳng tục danh của ta?" Cô gái mặc áo trắng nghe thế thì sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thần Phàm.

"Tiểu tử này thật giỏi, quả nhiên là cánh cứng rồi, xem ra hôm nay ngươi chuẩn bị lăn xuống núi rồi." Thiếu niên cầm quạt giấy cười lạnh, dáng vẻ chuẩn bị muốn ra tay.

"Chờ đã." Nạp Lan Vân đột nhiên mở miệng, ngăn cản thiếu niên, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Thần Phàm :

"Thần Phàm, ta hỏi ngươi, ngày đó làm sao ngươi có thể từ Yêu Vương cốc trở về? Có phải như lời đồn đại là ngươi được đại sư huynh Mạc Bạch cứu? Hắn có hỏi ngươi cái gì không?"

"Vân Vân, ngươi yên tâm đi, ta nghe những đệ tử khác nói, khi Mạc Bạch sư huynh phát hiện ra hắn thì hắn đã hôn mê bất tỉnh, chỉ có điều..." Nữ tử áo vàng nói đến đây, lần thứ hai nhìn về phía Thần Phàm, duỗi tay chỉ vào hắn, tiếp tục nói :

"Ngươi phải nhớ kỹ, nếu Mạc Bạch sư huynh hỏi ngươi cái gì, ngươi phải cẩn thận nói chuyện một chút, nếu như ngươi dám phá hoại ấn tượng Vân Vân nhà chúng ta ở trong mắt Mạc Bạch sư huynh, chúng ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi, đã nghe chưa?"

Nói xong, mọi người đều nhìn về phía Thần Phàm.

Nhưng Thần Phàm vẫn nhìn vào nội viện, không để ý đến bọn họ.

"Này, ta hỏi ngươi có nghe hay không?" Nữ tử áo vàng nhất thời tức giận, lớn tiếng quát Thần Phàm.

Lúc này Thần Phàm mới quay đầu lại nhìn nàng một cái, chau mày, tựa hồ cảm thấy vô cùng phiền chán mấy người các nàng.

Mấy người Nạp Lan Vân thấy thế đồng thời biến sắc, bọn họ cảm thấy vẻ mặt này Thần Phàm giống như hắn đang phiền chán mấy con ruồi đang quấy rối hắn vậy.

"Thần Phàm, ngươi có ý gì? Lúc này mà ngươi còn không xuống núi, ở chỗ này chờ ta, rồi lại bày ra sắc mặt này, ngươi muốn chơi trò gì?" Nạp Lan Vân lạnh lùng hỏi.

Thần Phàm liếc nàng một cái, một lát sau mới mở miệng nói : "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đang chờ em gái ta."

"Thần Phàm, ngươi làm càn." Sắc mặt mấy người lập tức âm trầm, nữ tử áo vàng lần thứ hai quátThần Phàm.

Thần Phàm nghe vậy bỗng nhiên quay đầu lại, sắc mặt lạnh lẽo nhìn vào nữ tử áo vàng, đạm mạc nói : "Nếu ngươi vẫn còn muốn ngón tay này, tốt nhất là thu hồi đi."

"Muốn chết." Thiếu niên kia quát lạnh một tiếng, hai mắt lóe sát khí, tay cầm quạt đâm tới Thần Phàm.

"Thần Phàm, cẩn thận..." Lúc này một giọng nữ cũng từ phía nội viện truyền đến.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch) của Thái Thượng Bố Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thờisênh239
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.