Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Thành Thiên tông đến

Phiên bản Dịch · 1904 chữ

Khi đi đến sườn núi Trọng Kiếm phong, ba người Thần Phàm gặp phải vài tên đệ tử, mấy tên đệ tử nhìn thấy Thần Phàm đều lộ vẻ sùng kính, đồng loạt hô một tiếng "Chào Thần sư huynh " !

Mới đầu Thần Phàm còn không quen, sau đó chỉ trực tiếp gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, dù mình cứu Mạc Bạch một mạng, những đệ tử này cũng không thể sùng kính mình như vậy chứ?

"Thần Phàm, ngươi có chú ý không, bọn họ đột nhiên quá sùng kính ngươi." Trương Như Mộng hưng phấn nói.

"Đúng rồi, ca, ánh mắt ấy giống như đang nhìn thần tượng vậy, có phải là ngươi làm chuyện gì rồi?" Thần Thanh Thanh cũng kinh ngạc nói, mấy ngày nay hai người các nàng cũng không lên Trọng Kiếm phong, cũng không biết xảy ra gì

"Lên núi trước đi." Thần Phàm lắc lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết rõ.

"Có lẽ là bọn họ biết Thần Phàm cứu đại sư huynh." Trương Như Mộng suy đoán nói, Thần Thanh Thanh nghe vậy cũng gật gật đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, giống như gần đây cũng chỉ có chuyện này mới tính là đại sự.

Ba người tiếp tục đi lên trên núi, gặp phải đệ tử càng ngày càng nhiều, đại đa số đều rất sùng kính Thần Phàm, Thần Phàm cũng chỉ gật đầu đáp lại.

Mãi đến khi đi vào cửa sơn, gặp phải hai thân ảnh quen thuộcđang đi tới, chính là hai huynh đệ Mạc Bạch và Mạc Hổ.

"Đại sư huynh." Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng nhìn thấy Mạc Bạch sau, khẽ mỉm cười.

Mạc Bạch cũng cười khẽ gật gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Thần Phàm, mở miệng nói : "Thần Phàm, ân cứu mạng lần này, ta khắc ghi trong tâm khảm."

"Đại sư huynh khách khí, ngày đó ngươi cũng từng cứu ta từ Yêu Vương cốc trở về, nếu là không có ngươi ra tay, có thể cũng không có Thần Phàm ngày hôm nay." Thần Phàm chân thành nói, nếu như không phải Mạc Bạch kéo hắn từ bên bờ sinh tử trở lại, thì hắn không có cách nào sống lại.

Mạc Bạch nghe vậy gật đầu cười, vỗ vỗ bả vai Thần Phàm nói : "Tư chất ngươi bất phàm như vậy, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ lớn."

"Thần Phàm, ngày đó ở nhà gỗ nhỏ là ta kích động, ta xin lỗi ngươi, sau này có yêu cầu cần Mạc Hổ ta, ngươi cứ mở miệng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, Mạc Hổ ta sẽ không chớp mắt một cái nào." Lúc này Mạc Hổ đi ra, ánh mắt kiên định nhìn Thần Phàm, lấy tính tình của hắn, chuyện này xác thực là có thể nói được là làm được.

"Nói quá lời rồi, việc đã qua thì thôi ;." Thần Phàm hờ hững nói, hắn sẽ không để ý đến chút chuyện nhỏ này.

"Nhưng cũng bởi vì Thần Phàm cứu đại sư huynh, nên hiện tại danh vọng mới tăng lớn đây, dọc đường đi lên núi này, rất nhiều đệ tử đều dùng vẻ mặt sùng kính nhìn hắn, còn gọi hắn Thần sư huynh đấy." Trương Như Mộng nói ra chuyện dọc đường đi.

Không ngờ Mạc Bạch và Mạc Hổ nghe vậy lại ngẩn ra, sau đó hai người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng bật cười.

"Sao vậy? Ta nói không đúng sao?" Trương Như Mộng nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên không đúng, hiện tại danh vọng Thần Phàm ở Trọng Kiếm phong, có lẽ đều ngang với ta rồi." Mạc Bạch khẽ lắc đầu cười nói.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Đại sư huynh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho chúng ta biết." Trương Như Mộng và Thần Thanh Thanh lo lắng nói.

Thần Phàm cũng hơi nghi hoặc một chút, hắn nhớ mình cũng chưa từng làm chuyện gì có liên quan đến Trọng Kiếm phong, danh vọng này từ đâu mà đến?

Nghĩ tới đây, trong mắt Thần Phàm đột nhiên xẹt qua một tia sáng.

"Chẳng lẽ là chuyện ở Yêu Vương cốc đã truyền tới đây?" Trong lòng Thần Phàm thầm suy đoán nói.

Quả nhiên, Mạc Bạch cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp cười nói : "Mấy ngày nay các ngươi không lên núi tự nhiên là không biết, mấy ngày trước vài tên đệ tử Trọng Kiếm phong chúng ta đi tới Yêu Vương cốc một chuyến, kết quả vừa vặn tình cờ gặp Thần Phàm, nếu như không phải bọn họ nhận ra Thần Phàm, sợ là chúng ta cũng không biết, tiểu tử này bây giờ dĩ nhiên mạnh mẽ như thế, chẳng trách ngày đó Thiếu Tông chủ Vạn Kiếm Tông cũng không thể làm gì Thần Phàm."

"Yêu Vương cốc? Yêu Vương cốc xảy ra đại sự gì sao?" Trương Như Mộng nghi ngờ nói.

"Mấy người bọn họ tận mắt thấy, Thần Phàm trong vòng vây của mấy tên cường giả Luyện Khí tầng sáu lại bình yên đi ra, đồng thời còn một chiêu kiếm chém giết tu sĩ Luyện Khí tầng bảy của đối phương." Mạc Bạch liếc nhìn Thần Phàm một chút, cười nói, "Hơn nữa, hắn lấy sức một người, chém giết một tên tu sĩ Luyện Khí tầng chin của đối phương."

"Cái gì?" Trương Như Mộng kinh hô.

"Luyện Khí tầng chín?" Thần Thanh Thanh cũng kinh ngạc nhìn về phía Thần Phàm, nhìn thấy Thần Phàm không lắc đầu phủ nhận sau, trong lòng nàng như bị búa tạ gõ, bỗng ầm ầm nhảy lên.

"Thực lực hôm nay của Thần Phàm, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ." Mạc Bạch thổn thức than thở, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thần Phàm, lại không có một chút đố kị nào, chỉ có ý mừng nồng đậm.

Hắn là đại sư huynh Trọng Kiếm phong, là huynh trưởng của các đệ tử Trọng Kiếm phong, ở trong mắt hắn Thần Phàm giống như đệ đệ hăn, bây giờ cũng giống như vậy.

Mà Trương Như Mộng và Thần Thanh Thanh lúc này đã ngoác to miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Mạc Hổ thấy thế cười hì hì, hôm trước khi nghe hắn được tin tức này, cũng có dáng vẻ này.

"Đúng rồi Thần Phàm, lúc đó mấy đệ tử kia vội vã rời đi, cũng không hỏi thăm được đối phương là người nào, sao ngươi lại Yêu Vương cốc chiến đấu với bọn họ?" Lúc này Mạc Bạch đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi.

Thần Phàm nghe vậy đang muốn mở miệng, lại thấy ngoài sơn môn đột nhiên có một tên đệ tử xông tới, thở hồng hộc lôi kéo Mạc Bạch, nói rằng : "Đại. . . Đại sư huynh, đến rồi. . . Đến rồi."

Đệ tử kia chỉ lên bầu trời ngoài sơn môn, vẻ mặt căng thẳng, thở hổn hển nói.

"Tiểu Bạch, đừng nóng vội, hít thở xong rồi nói, ai tới?" Mạc Bạch vỗ vỗ lưng hắn, chậm rãi nói.

"Thành Tiên Tông, người Thành Tiên Tông đến rồi, còn có cường giả Kim Đan kỳ, bọn họ ngự pháp khí đến" Đệ tử kia hít sâu một hơi, chỉ vào không trung rồi nói.

"Cái gì? Thành Tiên Tông?" Mạc Hổ kinh ngạc nói, ở đây có ai không biết uy danh Thành Tiên Tông, trong phạm vi mấy ngàn dặm, Thành Tiên Tông là Đại Chính phái thứ nhất, là tồn tại nổi danh cùng Vạn Kiếm Tông càng.

"Thành Tiên Tông và phái ta vốn không có lui tới, lần này lại tự mình đến Trọng Kiếm phong chúng ta, hơn nữa còn có cường giả Kim Đan kỳ đi theo?" Mạc Bạch nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị, quay đầu nhìn tên đệ tử kia nói : "Tiểu Bạch, ngươi đi thông báo cho đám người Lâm trưởng lão."

Tên đệ tử kia nghe vậy gật gật đầu, chạy vội vào nội viện.

Sắc mặt Thần Phàm âm trầm nhìn không trung, điểm đen ở đó đang nhanh chóng phóng to, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều nam nữ tu sĩ, đang ngồi trên một cái hồ lô lớn, bay tới bọn họ.

"Thần Phàm, ngươi sao vậy?" Trương Như Mộng phát hiện ra vẻ mặt Thần Phàm không đúng, lập tức hỏi.

Đám người Mạc Bạch nghe vậy cũng quay đầu nhìn về phía Thần Phàm.

"Ta ở ngoài Yêu Vương cốc, giết người Thành Tiên Tông." Thần Phàm lạnh nhạt nói.

"Cái gì? ngươi. . . ngươi giết. . . Là người Thành Tiên Tông?" Sắc mặt Thần Thanh Thanh trắng nhợt, sợ hãi nói, lại nghĩ đến trên bảo hồ lô kia còn có cường giả Kim Đan kỳ, trước mắt nàng tối sầm lại suýt nữa muốn té xỉu, cũng may thể chất nàng cũng không yếu, nhưng cũng sợ đến mức mặt trắng bệch.

Mạc Bạch cũng sửng sốt, sau đó nhìn thấy Thần Thanh Thanh nhue thế, vội vàng vỗ vỗ vai của nàng nói : "Không cần lo lắng, phía sau Trọng Kiếm phong chúng ta cũng có Vạn Kiếm Tông,chuyện này liên quan đến bộ mặt, bọn họ cũng không dám quá làm càn."

Tiếp theo nhìn về phía Thần Phàm nói : "Thần Phàm, ngươi theo ta tới mật thất trốn một chuyến, dù sao các Trưởng lão không biết ngươi đã tới, những đệ tử khác cũng sẽ không lắm miệng."

Nhưng Thần Phàm lại lắc lắc đầu, nói rằng : "Không cần trốn, nếu đã đến rồi, ta cũng dám đối mặt."

"Thần Phàm. . ."

"Ca. . ."

Trương Như Mộng và Thần Thanh Thanh lo lắng gọi, nhìn thấy dáng vẻ Thần Phàm kiên định, bọn họ biết nói nhiều cũng vô dụng, tính cách hiện tại củaThần Phàm là nói một không hai, điểm này Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng rất rõ ràng.

Một lát sau, phó Phong chủ nội viện Dương Phong cùng với Lâm trưởng lão đều vội vội vàng vàng chạy ra, Thần Phàm hơi nhíu nhíu mày, trong đám người dĩ nhiên không nhìn thấy tên Lý trưởng lão kia.

"Có chuyện gì thế?" Dương Phong nhìn thấy đám người Mạc Bạch đứng ở chỗ này, không khỏi hỏi.

Mạc Bạch lắc lắc đầu, bởi vì không cần hắn nhiều lời, bảo hồ lô trên không trung đã xèo một tiếng, bay qua trên đầu bọn họ, dừng lại trên quảng trường.

Trên hồ lô có 3 nam hai nữ, trong đó có một nữ tử mặc áo trắng, Thần Phàm không thể quen thuộc hơn, Đại sư tỷ Mục Vân Thủy Thành Tiên Tông, mà người còn lại là một bà lão, tu vi đã đạt đến Kim Đan sơ kỳ, hồ lô này chính là pháp khí bên người nàng, mạnh mẽ phi phàm.

Ba nam nhân kia đều là đệ tử trẻ tuổi, vẻ mặt lạnh lẽo, trong ánh mắt mang theo vẻ cao ngạo cùng xem thường, liếc nhìn mọi người ở đây.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch) của Thái Thượng Bố Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thờisênh239
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.