Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo ân

Phiên bản Dịch · 1850 chữ

"Ngươi nói cái gì?" Thiếu Tông chủ nghe vậy thì sầm mặt lại, hàn quang trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được, tên tiểu tử này có thể là đi ra tự tìm nhục.

"Ta không muốn nói lần thứ ba, rác rưởi, tránh ra." Thần Phàm vẫn lạnh nhạt như trước.

"Ha ha..." Thiếu Tông chủ bật cười, một tên rác rưởi Luyện Khí tầng sáu, cũng dám ở trước mặt hắn giả vờ giả vịt, nhưng như vậy cũng được, chuyến đi này cũng không đến nỗi quá tẻ nhạt, dù sao có mấy người đều luôn ẩn nhẫn, hắn chơi không vui chút nào.

"Ta sẽ xem phế vật nhà ngươi làm gì để cứu người, chân khí trong cơ thể hắn rối loạn, kinh mạch có thể bị vỡ tan mà chết bất cứ lúc nào đấy." Thiếu Tông chủ cười lạnh lui lại một bước, thương tổn của Mạc Bạch đều là do hắn gây ra, chỉ cần không cẩn thận, chân khí sẽ chảy ngược, phá hoại lục phủ ngũ tạng cả người.

Mấy người Lâm trưởng lão nghe vậy thì biến sắc, thầm nói thủ đoạn của tên Thiếu Tông chủ này quá hung tàn, chân khí rối loạn nhẹ thì kinh mạch vỡ tan, trở thành phế nhân, nặng thì chết.

Thần Phàm đưa tay đưa vào trong ống tay áo, đang muốn bước về phía trước, một bàn tay lớn lập tức ngăn cản hắn.

"Ngươi là đệ tử nội viện sao? Không nên nhiều chuyện, mau đi ra." Lâm trưởng lão chặn Thần Phàm lại, lạnh giọng nói.

"Tránh ra." Thần Phàm lạnh nhạt nói.

"Ngươi..." Lâm trưởng lão hiển nhiên không ngờ một tên đệ tử lại dám nói chuyện với hắn như vậy, nhất thời sững sờ, sau đó mới phẫn nộ quát : "Lui ra, ngươi muốn hại chết Mạc Bạch hay sao?"

Đám đệ tử ngoài phòng cũng biết tình huống của Mạc Bạch rất nguy hiểm, nhất thời đều cuống lên, nếu không có mấy vị đại nhân vật đứng trong phòng, bọn họ đã sớm cùng nhau xông lên bắt Thần Phàm, nhưng lúc này lại không thể vào, tuy thế không có nghĩa là bọn họ không thể ra quát bảo ngưng lại.

"Thần Phàm, lăn ra đây, hiện tại không phải lúc để ngươi khoác lác." Một đệ tử tức giận nói.

"Mau cút ra đây, đừng làm mất mặt Trọng Kiếm phong chúng ta."

"Thần Thanh Thanh, quản tốt ca ca của ngươi đi." Một nữ đệ tử luôn đố kị với dung nhan mỹ lệ của Thần Thanh Thanh, cũng nhân cơ hội hô lớn.

"Ồn ào!" Thần Phàm đột nhiên giơ tay, vứt ra ngoài phòng một tấm phù.

Xì một tiếng, lá phù hóa thành một phi kiếm, hàn quang lóe lên bắn tới đám đệ tử kia.

"Cẩn thận!" Rất nhiều đệ tử quát nhẹ, đồng thời lùi về phía sau, né tránh phi kiế kia.

"Thần Phàm ngươi dám ra tay với chúng ta?" Đám người kia vô cùng giận dữ nói.

"Đây là cảnh cáo, người không phục thì xông lên đi." Thần Phàm cũng không quay đầu, lấy ra một lá phù trong ống tay áo.

"Ngươi chính là Thần Phàm? Ta ra lệnh cho ngươi đi ra ngoài, ta lấy thân phận Trưởng lão để ra lệnh cho ngươi." Lâm trưởng lão trừng mắt giận dữ nói với Thần Phàm, khi hắn lên tiếng, bắp thịt trên mặt đều run theo.

Mà một tiếng hống này của Lâm trưởng lão, cũng khiến đám đệ tử bên ngoài nhà gỗ hiện lên vẻ đắc ý, trong mắt lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

"Ta sẽ rời khỏi Trọng Kiếm phong." Hai mắt Thần Phàm lạnh lẽo, nhìn Lâm trưởng lão nói.

"Ngươi..." Lâm trưởng lão trợn to mắt, hiển nhiên không ngờ Thần Phàm sẽ nói như vậy.

Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng cũng kinh hãi đến biến sắc, nhìn Thần Phàm vội la lên : "Thần Phàm, đừng kích động."

"Trò này càng ngày càng hay rồi." Trong thời điểm này, một tiếng cười không hài hòa vang lên, chính là tên Thiếu Tông chủ kia.

Thần Phàm không để ý đến, dưới chân đạp Vô Tướng bộ, bóng người lập tức mơ hồ, trong nháy mắt đã xuất hiện trước giường Mạc Bạch.

"Đây là... Vô Tướng bộ?"

Đám người Lâm trưởng lão sững sờ, xoay người muốn ngăn cản Thần Phàm, nhưng lại nhìn thấy trong tay hắn đang cầm một tấm phù màu vàng.

"Tam Hoa Tụ Đỉnh phù." Dương Phong và Lâm trưởng lão đồng thời kinh ngạc thốt lên.

Lý trưởng lão lại thoáng nhướng mày, trong mắt loé ra vẻ khác lạ.

"Sao có thể?" Nụ cười trên mặt tên Thiếu Tông chủ kia trong nháy mắt đã cứng đờ, ngay cả hai tên cường giả Trúc Cơ phía sau hắn cũng hơi biến sắc.

Chỉ thấy chân khí trong tay Thần Phàm bắn ra, rót vào Nhân Hoa phù, hắn đang dẫn phù.

"Dừng tay." Trên mặt Thiếu Tông chủ lộ vẻ dữ tợn, tay biến thành trảo chộp tới Thần Phàm, Thần Phàm khẽ nhíu mày, hành động trong tay cũng không dừng lại. .

"Bảo phù cỡ này, cần gì phải lãng phí ở trên người loại phế vật này." Hai mắt Thiếu Tông chủ lộ ra hàn quang, chộp tới Thần Phàm.

Thần Phàm lạnh lùng không nói, lần thứ hai sử dụng Vô Tướng bộ, đồng thời tấm phù trong tay cũng "Xì" một tiếng, trong lúc hắn chuyển động đã bắn ra một Hỏa Long.

Thiếu Tông chủ không chộp được, nhìn thấy ngọn lửa bùng lên, hắn biết mình đã chậm.

"Đùng." Nhân Hoa phù bị Thần Phàm nhanh chóng vỗ lên trên trán Mạc Bạch, đồng thời chân khí mạnh mẽ cũng từ lòng bàn tay hắn tràn vào trán Mạc Bạch, đây là đang giúp hắn nhanh chóng luyện hóa tấm phù này.

"Ầm!" Mạc Bạch chỉ cảm thấy một luồng lực nóng rực, như núi lửa bạo phát, nhanh chóng di chuyển trong kinh mạch hắn.

"À..." Trong kinh mạch truyền đến cảm giác nóng bỏng, để Mạc Bạch cảm thấy cả người giống như bị hỏa thiêu, không nhịn được gầm lên.

"Đại sư huynh..."

"Thần Phàm dừng tay." Hai mắt đám đệ tử ở ngoài nhà gỗ đã mắt đỏ lòm, giận dữ quát Thần Phàm.

"Ngu muội." Thần Phàm quát lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên thu chưởng, kéo Mạc Bạch từ trên giường đứng lên, tiếp theo lại một chưởng vỗ lên huyệt phong môn trên lưng hắn.

"Phốc!"

Trong miệng Mạc Bạch phun ra một ngụm máu đen, khí huyết cả người đã khôi phục hơn nửa.

"Thần Phàm, ngươi..." Mạc Bạch phát hiện tất cả thương thế trên người mình trong nháy mắt đã khôi phục được tám tầng, hắn kinh ngạc nhìn Thần Phàm.

"Ngươi cứu ta một mạng, ta trả ngươi một ân." Thần Phàm cắt ngang lời hắn.

Sắc mặt Lâm trưởng lão ngũ vị tạp trần, Thần Phàm lại thật sự có thể cứu Mạc Bạch, hơn nữa thủ đoạn lại huyền diệu như vậy, bọn họ tự nhận là xa xa không bằng.

"Hừ, Thần Phàm, ta nhớ kỹ ngươi." Thiếu Tông chủ cười giận dữ một tiếng, xoay người rời đi, cho dù giờ phút này hắn rất muốn từ trong miệng Thần Phàm dụ ra nguồn gốc của Tam Hoa Tụ Đỉnh phù, nhưng lại cảm thấy động tác của Thần Phàm khiến hắn mất mặt, hắn không muốn chờ đợi ở chỗ này một khắc nào nữa, còn Thần Phàm, hắn cảm thấy hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.

Nói xong, Thiếu Tông chủ lập tức dẫn hai tên cường giả Trúc Cơ kỳ, rời khỏi nhà gỗ nhỏ, trong ánh mắt quái dị của đám đệ tử, sự oán hận Thần Phàm trong lòng Thiếu Tông đã bị phóng to vô hạn.

"Thần Phàm, việc này coi như ngươi lập công..." Lâm trưởng lão ho khan vài tiếng, mở miệng nói, nhưng Thần Phàm nhưng không chút cảm xúc đi ra, để lời nói của hắn mắc kẹt trong yết hầu, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.

"Nên trở về nhà rồi." Thần Phàm nói với hai người Thần Thanh Thanh một câu, sau đó xoay người rời khoit nhà gỗ.

Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng vội vàng theo sau, nhưng khi đi tới bên cạnh Lý trưởng lão, dường như Thần Thanh Thanh nhớ tới cái gì, nàng nhìn về phía Lý trưởng lão, mở miệng nói : "Lý trưởng lão, Thần Phàm bây giờ đã Luyện Khí tầng sáu, cha ta..."

"Việc này về sau lại nói." Trong mắt Lý trưởng lão ngươi lóe qua vẻ không tự nhiên, mở miệng cắt ngang lời Thần Thanh Thanh.

Thần Thanh Thanh thấy thế, trong lòng càng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hiện tại nàng càng quan tâm tới tấm phù mà Thần Phàm dùng kia, nàng gật gật đầu với Lý trưởng lão, sau đó xoay người cùng với Trương Như Mộng đuổi theo Thần Phàm, rời khỏi nhà gỗ.

Dương Phong không nói cái gì, cử chỉ vừa nãy Lâm trưởng lão mặc dù có chút quá đáng, nhưng thân là phó Phong chủ, hắn cũng không có ngăn cản, huống hồ Thần Phàm đã tuyên bố trước mặt mọi người, hắn sẽ rời khỏi Trọng Kiếm phong.

Dương Phong cảm thấy nếu mở miệng giữ lại, sẽ mất hết uy nghiêm trước mặt các đệ tử, tuy rằng trên người Thần Phàm mang bảo phù, nhưng hắn cảm thấy chỉ là Luyện Khí tầng sáu, còn không đến mức để hắn kéo xuống bộ mặt.

Lý trưởng lão lại thần sắc phức tạp đứng ở một bên, suy tư.

"Lý trưởng lão, vừa nãy tiểu nha đầu kia tìm ngươi có chuyện gì?" Dương Phong thấy Lý trưởng lão có chút mất tập trung, liền mở miệng hỏi.

"Không cái gì, không phải là muốn thay ca ca của nàng cầu xin thôi." Lý trưởng lão lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp.

Dương Phong nghe vậy sau khẽ gật đầu, vẫn không để ở trong lòng, xoay người nhìn về phía Mạc Bạch hỏi : "Cảm giác thế nào?"

"Thương thế đã khôi phục tám tầng, hơn nữa... Kinh mạch tựa hồ so với trước đây đã mạnh mẽ hơn không ít." Mạc Bạch nghi hoặc nói, hắn không xác định được đây có phải là ảo giác của mình hay không.

"Được rồi, an tâm dưỡng thương." Dương Phong nói, vấn đề kinh mạch, hắn đương nhiên không để ý, hắn tu luyện đến nay, còn chưa từng nghe qua cường độ kinh mạch cứng cỏi có thể tăng cường.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch) của Thái Thượng Bố Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thờisênh239
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.