Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá trận trở về

Phiên bản Dịch · 2797 chữ

"Tên tiểu tử này muốn làm cái gì?" Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ, Tứ Tượng Thần Thú là tồn tại không thể khinh nhờn, Thần Phàm lại trực tiếp rút kiếm nghênh tiếp, muốn đánh cược một lần?

"Tiểu tử, dừng tay. " Lý Thiết Ngưu quát, trong lòng đã chửi ầm tên tiểu tử ngông cuồng kia, hắn đã thông báo cho Tần Tiên Nhi, chỉ cần kiên trì thêm một chút, nguy cơ nhất đinh sẽ được giải trừ, kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn, Thần Phàm lại cầm kiếm xông tới Tứ Tượng Thần Thú, đây không phải đang tự đi tìm cái chết sao?

"Hừ, tự tìm đường chết." Khóe miệng Tình Nguyệt cong lên một nụ cười lạnh lùng.

Trong mắt Thần Phàm bùng lên một tia sáng

Xì! Xì! Xì! Xì!

Trường kiếm liên tiếp đâm tới bốn hư ảnh, kiếm khí tràn ra, thông qua lưỡi kiếm run run liên tiếp đâm vào bốn hư ảnh.

"Từ xưa tới nay, Tứ Tượng Thần Thú luôn tương ứng với bốn phía Đông Tây Nam Bắc, mỗi loại một phương mới xưng chi Tứ Tượng! Mà ngươi lại tùy ý vứt ra bí phù cỡ này như vậy, thực sự là ngu xuẩn đến cực điểm! !" Mũi chân Thần Phàm nhẹ đạp trên không, đứng trên cao quát lớn nói với Tình Nguyệt, lúc này hắn giống như một Đại La Kim Tiên cao cao tại thượng!

"Tiểu súc sinh, chết đến nơi rồi còn nhiều lời như thế, cái gì mà Tứ Tượng phương vị, nói bậy nói bạ, hiện tại ai tới cũng không cứu được ngươi." Tình Nguyệt bị một tiểu tử Luyện Khí tầng sáu giáo huấn, nàng ta cực kỳ xấu hổ, nổi giận mắng Thần Phàm.

Liên quan với phương vị Tứ Tượng, tuy rằng nàng cũng từng nghe Mục Vân Thủy nói qua, nhưng nàng cho rằng này đó chỉ là lời nói vô căn cứ, nên chưa bao giờ để ở trong lòng.

"Ngu muội!" Thần Phàm hừ lạnh một tiếng, bộ trận pháp này có chút tương tự với Ngũ Hành kỳ kiếm phù, chỉ có điều nơi này chỉ có Tứ Hành, Thanh Long đại biểu mộc, Bạch Hổ đại biểu kim, Chu Tước đại biểu hỏa, Huyền Vũ đại biểu thủy.

Vì thế thiếu đi thổ, đây chính là then chốt để phá trận.

Hắn dùng trường kiếm mang theo chân khí, làm loạn linh khí của Tứ Tượng, Tứ Tượng Thần Thú gì đó, chẳng qua chỉ là một hư ảnh do Linh khí ngưng tụ mà thôi.

Vèo! Vèo!

Lúc này, tiếng xé gió mơ hồ từ xa truyền đến, chỉ thấy hai thân ảnh một đen một trắng đang nhanh chóng bay tới.

"Đại sư tỷ trở về." Có đệ tử Thành Tiên Tông phát hiện ra Mục Vân Thủy.

"Hừ, yêu nữ, ngươi có đến cũng không thể cứu hắn được đâu." Tình Nguyệt cũng phát hiện ra Tần Tiên Nhi, trong mắt khó nén được vẻ thoải mái.

"Tứ Tượng bí phù?" Tần Tiên Nhi từ xa đã nhìn thấy Thần Phàm bị vây trong trận, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.

"Sư tỷ, ngươi thật bạo tay, thế mà lại cho Tình Nguyệt cả Tứ Tượng bí phù để tiêu diệt Thần Phàm?" Tần Tiên Nhi quay sang giận dữ nói với Mục Vân Thủy, Thần Phàm là quân cờ của nàng, nàng không cho phép những người khác động tới hắn.

"Ta nói bọn họ bắt sống người này, chưa bao giờ nói bọn họ vận dụng Tứ Tượng bí phù." Mục Vân Thủy cũng lạnh lung nói, nhanh chóng chạy tới lối vào Yêu Vương cốc.

"Đại sư tỷ, ngươi đến rất đúng lúc, người này đã giết Lâm sư đệ và mười đệ tử đồng môn , dựa theo tông quy, xử tử ngay tại chỗ." Tình Nguyệt nhìn thấy Mục Vân Thủy lạnh lung đi tới, nàng ta lập tức mở miệng giải thích.

"Chém giết Lâm sư đệ? Sao có thể?" Mục Vân Thủy cau mày nhìn về phía Thần Phàm, nhất thời ngẩn ra.

"Luyện Khí tầng sáu?"Nàng kinh ngạc nói.

"Hừ, còn đứng đấy nói mấy lời vô dụng làm gì, cứu người." Tần Tiên Nhi hiển nhiên cũng phát hiện ra cảnh giới của Thần Phàm, lúc này nàng càng quyết tâm muốn quân cờ này của mình sống sót.

"Đã muộn rồi, Tứ Tượng đã thành hình." Mục Vân Thủy lắc lắc đầu, tiếp theo vẻ mặt lại đột nhiên cứng đờ, kinh hô : "Hắn đang phá trận?"

Ầm ầm! !

Mục Vân Thủy vừa dứt lời, giữa không trung đột nhiên nổ vang một trận như sấm rền, bốn hư ảnh kia đột nhiên bắt đầu mờ dần, Linh khí nồng đậm bốn phía giống như bị một bàn tay vô hình dẫn động, chậm rãi ngưng tụ về phía Thần Phàm.

Tình Nguyệt khiếp sợ nhìn hư ảnh Tứ Tượng trên không trung dần mơ hồ, còn có Thần Phàm cao cao tại thượng dùng trường kiếm, tâm thần nàng đột nhiên hoảng hốt một trận.

"Cẩn thận!" Mục Vân Thủy biến sắc, hô lớn với đám người Tình Nguyệt.

Ầm!

Bên tai tất cả mọi người đột nhiên nổ vang một tiếng đinh tai nhức óc!

Hư ảnh Tứ Tượng đột nhiên sụp đổ, hóa thành lưu quang nhỏ vụn, bắn ra tứ phía.

"Hây!" Thần Phàm quát một tiếng!

Hắn giơ cao trường kiếm, trái tim tất cả mọi người giống như đều bắt đầu đập loạn.

Ầm ầm!

Trong tiếng nổ ầm ầm, Thần Phàm khẽ động trường kiếm, dường như hắn đang lôi kéo một vật nặng ngàn cân, chầm chậm đánh xuống mặt đất!

Một biển Linh lực sôi trào đã bị triệt để dẫn động, theo động tác chém xuống của Thần Phàm, ầm ầm đánh xuống mặt đất!

Ầm!

Đại địa cũng vì thế mà lay động! !

Tình Nguyệt chỉ cảm thấy đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một luồng áp lực kinh khủng, giống như có một tảng đá nặng đến nghìn cân vạn cân đặt ở trên lưng, khiến nàng ta không thở nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn lực lượng vô cùng nguy hiểm mạnh mẽ đập xuống người nàng!

"Phốc!"

Tình Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, cả người trực tiếp bị đánh ngã xuống mặt đất, quần áo trên người đột nhiên nổ tung, lộ ra làn da đỏ bừng như tôm luộc.

Máu tươi không ngừng từ miệng mũi tuôn ra!

Không chỉ có nàng, những đệ tử khác cũng gặp phải tình trạng thất khiếu chảy máu, những người có cảnh giới thấp thậm chí còn ngã xuống tại chỗ, ngay cả Mục Vân Thủy cùng Tần Tiên Nhi trên bầu trời cũng không thể không dùng chân khí để chống lại Linh lực đang cuồn cuộn lan tới.

Trên bầu trời, Thần Phàm đứng thẳng, tay cầm trường kiếm chỉ xéo!

"Vù!"

Lưỡi kiếm bắt đầu run rẩy, thân hình Thần Phàm đột nhiên mơ hồ, hóa thành một hư ảnh hạ xuống đất.

"Ây. . ." Trong ánh mắt không rõ của Tình Nguyệt xuất hiện một đôi chân, nàng trợn to hai mắt, đôi chân kia đang đi về phía nàng, sau đó nàng ngước lên lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thần Phàm.

"Xèo!"

Một ánh kiếm trắng bạc tràn ngập đầy tầm mắt của nàng.

Phù một tiếng, trên cổ Tình Nguyệt bắn ra một tia máu đỏ tươi.

Khẽ vung kiếm khiến máu rơi xuống, Thần Phàm không coi ai ra gì thu hồi trường kiếm, chậm rãi đi ra ngoài cốc, đám tán tu vây xem không tự chủ mà nhường cho hắn một lối đi.

"Đứng lại!" Sắc mặt Mục Vân Thủy tái xanh gào to một tiếng, lần này Thành Tiên Tông tổn thất quá lớn, không chỉ có Lâm sư đệ thiên tài chủ tu phù đạo ngã xuống, ngay cả sư muội Tình Nguyệt của nàng cũng bị chém giết, mà đối phương, mấy ngày trước mới chỉ là một tiểu tử Luyện Khí tầng bốn, chớp mắt một cái hắn đã nhảy tới Luyện Khí tầng sáu.

Nếu bàn về người vui vẻ nhất, đương nhiên chính là Tần Tiên Nhi, nàng thấy Thần Phàm có tư chất phi phàm, nàng vốn có ý muốn đợi Thần Phàm trưởng thành, tương lai quấy nhiễu Thành Tiên Tông, không nghĩ tới, lúc này tình hình đã đại loạn rồi.

Tình Nguyệt chết, nỗi hận trong lòng Tần Tiên Nhi đã được giải trừ một chút, nàng cũng nhanh chóng ra tay ngăn cản Mục Vân Thủy.

"Sư muội, hiện tại không phải lúc để ngươi tùy hứng." Mục Vân Thủy lạnh lùng nói.

"Sư tỷ, ta chưa bao giờ tùy hứng, ngươi cảm thấy ta đang đùa, còn ta lại thật sự muốn Thành Tiên Tông biến mất." Ngữ khí của Tần Tiên Nhi cũng biến thành nghiêm túc, hàn ý trong mắt nàng khiến trong lòng Mục Vân Thủy chấn động.

Nàng chưa từng thấy ánh mắt này của Tần Tiên Nhi.

"Rốt cuộc là đã xay ra chuyện gì?" Mục Vân Thủy đau lòng nói, đây là sư muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên với nàng, trong mắt nàng liền giống như em gái ruột.

"Hỏi tông chủ các ngươi." Trong mắt Tần Tiên Nhi khó nén khỏi thù hận, giống như có thâm cừu đại hận.

Hai người cứ đứng đó tranh cãi, còn Thần Phàm lại chậm rãi bước đi, lấy thần thức của hắn, có thể nghe rõ cuộc đối thoại trên không trung của hai người kia, Tần Tiên Nhi xảy ra chuyện gì, hắn không có hứng thú muốn biết, đối phương muốn lợi dụng hắn, hắn cũng không để ý tới, tôn chỉ duy nhất hắn là : Người không phạm ta ta không phạm người!

Mà Thành Tiên Tông, tương lai hắn nhất định sẽ tự mình tới cửa, đòi lại Vô Nhai của hắn.

"Người này, tư chất thật đáng sợ." Lý Thiết Ngưu nhìn Thần Phàm chậm rãi đi xa, vẻ mặt nghiêm túc.

. . .

Ngày thứ hai, cả người Thần Phàm đầy vết máu, xuất hiện bên ngoài Trọng Kiếm thành.

Đây là bộ quần áo cuối cùng của hắn, hắn chỉ có thể mặc như vậy trở về, cư dân trong Trọng Kiếm thành nhìn hắn với ánh mắt khác thường và chỉ chỉ chỏ chỏ, hắn không để ý chậm rãi đi về nhà.

"Đây không phải tiểu tử Thần gia à? Sao lại biến thành thế này?" Có một hán tử trung niên nghi ngờ nói.

"Cha, hắn gọi là Thần Phàm." Một thiếu niên bên cạnh hán tử trung niên nói.

"Ngươi biết hắn sao?"

"Đương nhiên là biết rồi, hắn chính là danh nhân của Trọng Kiếm phong đấy, thời gian trước vì Nạp Lan cô nương, một mình hắn xông vào Yêu Vương cốc, kết quả được đại sư huynh chúng ta cứu trở về, nhìn dáng vẻ này của hắn, không phải là hắn lại vừa đi Yêu Vương cốc chứ? Tiểu tử này sao lại si tình như thế?" Thiếu niên lắc đầu nói ;.

"Tiểu tử thúi, mấy ngày nay có phải ngươi lại không trên Trọng Kiếm phong tu luyện không?"Một thiếu nữ áo vàng bên cạnh hắn nghe vậy mạnh mẽ gõ đầu hắn một cái, híp mắt nói.

"Tỷ, sao ngươi lại đánh ta, Trọng Kiếm phong có gì vui, ta ở nhà tu luyện cũng thế." Thiếu niên không phục.

"Vì thế mà tin tức của ngươi mới lạc hậu, mấy ngày trước Thần Phàm đã là Luyện Khí tầng bốn, hơn nữa còn cùng đấu một trận sinh tử với Trương Đình trong nội viện đấy." Thiếu nữ áo vàng nói.

"Cái gì? Trương Đình chính là Luyện Khí tầng sáu, tên tiểu tử này. . . Chờ chút, sinh tử đấu? Thần Phàm có phải là vừa lên đài đã trực tiếp chịu thua? Bằng không sao hắn có thể sống đến hiện tại."

"Trương Đình chết rồi, hai chiêu đã bại trận." Thiếu nữ áo vàng nhìn bóng lưng Thần Phàm đi xa, trong ánh mắt lưu luyến hào quang.

Thiếu niên kinh ngạc há to miệng, nói không ra lời.

Mà hán tử trung niên lại nhìn theo bóng lưng Thần Phàm, mắt hơi híp lại, thấp giọng nói : "Hiện tại, tiểu tử này đã là Luyện Khí tầng sáu."

"Cái gì? Luyện Khí tầng sáu?" Thiếu niên cùng thiếu nữ áo vàng đều trợn mắt ngoác mồm, đồng thời kinh ngạc thốt lên.

. . .

Trọng Kiếm thành xây dựng dứoi Trọng Kiếm Phong, dùng tường tạo thành một toà cổ thành, thế nên cũng không quá lớn.

Thần Phàm đi rất chậm, cũng chỉ tốn 20 phút đã về đến cửa.

Hắn đẩy cửa cất bước đi vào.

Trong phòng có hai bóng người quen thuộc đồng thời quay lại, sau khi Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng nhìn thấy là Thần Phàm, đều lộ ra một tia mừng rỡ, nhưng khi nhìn thấy cả người hắn đầy vết máu, không khỏi che miệng lại.

"Thần Phàm, ngươi. . . ngươi bị thương?" Thần Thanh Thanh lo lắng đứng lên, chạy tới trước mặt Thần Phàm.

"Ta đi gọi tiểu dược đồng với sư phụ hắn đến."

Trương Như Mộng vội vàng chuẩn bị chạy ra ngoài, lại bị Thần Phàm đưa tay ngăn cản.

"Ta không có chuyện gì, đây không phải máu của ta." Thần Phàm cười nhạt lắc đầu, biểu hiện của hai người khiến trong lòng hắn cảm nhận được một tia ấm áp.

"Thật sự?" Thần Thanh Thanh nghi ngờ đánh giá Thần Phàm, nhìn thấy vết máu đúng là đọng lại từ lâu, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo nàng chu miệng nhỏ lên rồi nói : "Không phải ngươi nói chỉ đi bảy ngày sao? Hiện tại đã chin ngày rồi đấy, biết chúng ta lo lắng cho ngươi nhiều lắm không hả?"

"Đúng thế, Thanh Thanh và ta còn đang thương lượng, buổi chiều chuẩn bị đi Yêu Vương cốc tìm ngươi, cũng may ngươi đã trở về, bằng không ta cũng không khuyên nổi nha đầu này." Trương Như Mộng cười hì hì nói.

"Ngươi mới là nha đầu." Thần Thanh Thanh đỏ mặt, bóp bóp mặt nhỏ của Trương Như Mộng.

Lúc này Thần Phàm mới nhìn Thần Thanh Thanh và Trương Như Mộng, hắn phát hiện hai người đã đồng thời đột phá đến Luyện Khí tầng năm.

"Các ngươi đột phá?" Thần Phàm kinh ngạc nói.

"Ân, chúng ta dựa theo cách dùng Ngũ Hành kỳ kiếm phù mà ngươi nói, thành công xông qua Thiên Đình tầng thứ nhất, còn lấy được đánh giá "Hạng hai", đến bây giờ mà ta vẫn có chút không thể tin được, chúng ta thế mà lại lấy được hạng hai." Trương Như Mộng nói đến đây, trong mắt vẫn còn hưng phấn.

"Thần Phàm ngươi. . . ngươi cũng đột phá?" Lúc này Thần Thanh Thanh mới chú ý tới khí tức trên người Thần Phàm, đây chính là cường giả Luyện Khí tầng sáu.

"Ân." Thần Phàm gật đầu ngầm thừa nhận, hai thiếu nữ đồng thời kinh ngạc ngơ ngác đứng tại chỗ.

"Vậy ngươi mau đi vào Thiên Đình, lấy cảnh giới hiên tại của ngươi, vượt qua Thiên Đình tầng thứ nhất đối với ngươi sẽ không khó gì." Trương Như Mộng nói rằng.

"Ta đã xông qua." Thần Phàm lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói.

"Xông qua? Không phải là ngươi ở trong Yêu Vương cốc tiến vào Thiên Đình chứ, làm vậy cũng quá nguy hiểm, nhỡ may bị Yêu thú hoặc kẻ địch quấy rối thì sao, thân thể chết đi, Thần hồn cũng sẽ ở biến mất trong Thiên Đình." Trương Như Mộng kinh ngạc nói.

"Không phải." Thần Phàm lần thứ hai nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta đi rửa ráy thay quần áo trước đã."

"Chờ đã, không cho đi." Thần Thanh Thanh thoáng thay đổi sắc mặt, giống như nghĩ đến cái gì, nàng lôi kéo Thần Phàm, ngẩng đầu hỏi : "Ngươi vượt ải thành công từ lúc nào?"

Thần Phàm suy nghĩ một chút rồi nói : "Chính là ngày giảng cho các ngươi cách dùng Ngũ Hành kỳ kiếm phù chính xác."

"Ngươi là nói ngày Vương Phong sư huynh vượt ải đó?" Trương Như Mộng nghe vậy trợn to mắt, không dám tin tưởng hỏi.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch) của Thái Thượng Bố Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thờisênh239
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.