Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

53

Phiên bản Dịch · 2620 chữ

[53]

“Ngài muốn ta tự sát?” Liệu Tương vươn tay khẽ đẩy kiếm của Bách Lý Mộc ra, cười trào phúng, “Nếu như ta không chịu, ngài sẽ không đi cứu Hoàng thượng, để hắn chết trong đám loạn quân?”

Bách Lý Mộc thần sắc lạnh lùng, cũng không mở miệng, chỉ im lặng chờ Liệu Tương nói xong.

Liệu Tương thu tay về, nhướng khóe mắt nhìn Bách Lý Mộc: “Ngài cam lòng ư?”

Bách Lý Mộc rốt cuộc để lộ vẻ mặt biến sắc hiếm thấy, ẩn ẩn mang theo sát khí, quăng kiếm xuống bàn: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Liệu Tương nhìn mũi kiếm lóe lên ánh sáng nhạt, nhíu mày: “Bách Lý Mộc, chuyện đã đến nước này, ta cũng không ngại đi thẳng vào vấn đề nữa, tâm tư ngài đối Hoàng thượng, chẳng phải cũng giống như ta sao, lẽ nào ta lại không phát hiện ra?”

Trong nháy mắt toàn thân Bách Lý Mộc căng cứng, hắn cắn răng nói: “Ngươi thì biết cái gì!”

“Thứ ta nói thẳng,” Liệu Tương hai chân vô pháp dụng lực, chỉ có thể miễn cưỡng xê dịch trên ghế trúc, thả lỏng cơ thể, “Dù không có ta, ngài và Hoàng thượng…cũng không có cơ hội.”

Y không nhìn Bách Lý Mộc, chỉ khép hờ hai mắt lắc đầu: “Chẳng phải chính ngài cũng đã rõ sao, nếu không cần gì tốn công tốn sức dùng mọi cách che giấu tâm tư trước mặt hắn,” khi y mở mắt, kiếm phong đã đặt ở cổ họng, cơ hồ cảm nhận được luồng kim khí lạnh lẽo, y nhìn nam nhân cầm kiếm, lại nở nụ cười,” Nếu như ngài giết ta, hắn sẽ ra sao đây?”

Hầu kết Bách Lý Mộc giật giật vài cái, sau đó hắn cũng lạnh lùng mỉm cười: “Ngươi quá đề cao mình rồi, nếu như hắn thực sự coi trọng ngươi, sao còn nhốt ngươi vào thiên lao, mặc cho kẻ khác đập gãy chân ngươi?”

“Ngài đang cố làm ta sợ,” Liệu Tương buông hàng mi xuống, nhìn thanh kiếm kia, “Ta biết ngài vốn dĩ chằng thèm giết ta, ngài chỉ là không cam tâm?”

“Ta không thể nào bì với ngài, ngài là tướng quân, thống lĩnh thiên binh vạn mã, là người chuyên quản đại sự,” y hướng tầm mắt về phía phòng nhỏ bên kia, “Đương nhiên có nhiều người nguyện ý đối tốt với ngài, chi bằng ngài cũng nên quý trọng bọn họ.”

“Liệu Tương, ngươi quả thực là kẻ khiến người ta vô cùng căm ghét.”

“Ngài cũng vậy.”

Bách Lý Mộc trừng y hồi lâu, dường như mệt mỏi, đem kiếm thu về trong bao, mũi hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Ngươi bây giờ đã thành cái dạng này, còn muốn hồi cung sao?”

“Không, hắn không tin ta, ta sẽ không trở về nữa.” Liệu Tương lãnh đạm cười cười, “Chân ta đã hỏng rồi, dù sao cũng phải tìm một chỗ an dưỡng.”

Y như đang tự lẩm bẩm với chính mình: “Giống như một phế nhân vậy.”

“Ngươi…” Bách Lý Mộc còn muốn nói gì đó, Liệu Tương đã hướng phía ngoài hô: “Trì Hiên.”

Trì Hiên nhanh chóng bước vào, nhìn Liệu Tương một chút, xác định y không chỗ nào xây xát, mới khẽ giọng hỏi: “Nói xong rồi?”

Liệu Tương đối hắn cười cười: “Bách Lý tướng quân trung quân ái quốc, đương nhiên sẵn sàng đáp ứng, chúng ta trở về thôi.”

Trì Hiên cúi người xuống, để y nằm sấp lên lưng mình. Liệu Tương giữ lấy bả vai thanh niên, lại nhìn Bách Lý Mộc: “Cứ vậy a, hẹn không tái ngộ, Khúc tướng quân cũng bảo trọng.” câu cuối cùng này y nhìn về phía buồng trong mà nói, thấy vẻ mặt Bách Lý Mộc khó coi, Liệu Tương nằm trên lưng Trì Hiên không khỏi bật ra nụ cười hiếm thấy.

Cười xong, y vô lực khẽ nói với Trì Hiên: “Chúng ta đi thôi.”


Chẳng mấy chốc đã sang tháng tám, bên bờ sông nước cạn, hoa lau lay mình trong gió, dập dềnh phiêu động như làn tuyết bạc. Một mã xa dừng lại bên sông, tuy mành trúc đã hạ xuống, nhưng vẫn để lộ khe hở nhỏ, hoa lau như sợi bông trắng mềm mại thuần khiết, được gió nâng lên cuốn vào trong mã xa. Mành xe rất nhanh được vén lên, người bên trong lộ ra nửa khuôn mặt, tựa hồ có chút ngạc nhiên, nhìn một mảnh mênh mông trắng xóa giữa đầm nước.

“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Trì Hiên ngồi trước mã xa quay đầu hỏi, nhìn theo tầm mắt Liệu Tương đang dõi về phía xa.

“Cỏ lau.”

“Ta tưởng ngươi đang nhìn thủy liệu thảo*.” Trì Hiên chỉ vào mấy nhánh hoa thân trổ bông đỏ ngập trong nước, “Chúng giống tên của ngươi.”

Liệu Tương gật đầu, gắng sức xuống xe, khập khiễng bước về phía dòng nước, chăm chú ngắm vài cọng cỏ hoang, đột nhiên mở miệng: “Hắn nói, liệu thảo sinh trưởng ở sông Tương, cho nên mới đổi tên ta thành Liệu Tương.”

Nhánh cỏ kia rất mỏng manh, mỗi khi có gió thổi qua đồng lau, nó đứng đó, giữa những hàng bông trắng lay động xì xào, tựa như sắp bị bẻ gãy.

Liệu Tương nhìn bờ lau trước mắt, đột nhiên ngắt lấy một ngọn lau, đưa tay lướt qua từng bông lau nhỏ vụn, cười cười: “Ta nghe nói nó còn có tên là kiêm gia.” Y cúi đầu xuống, nhìn bóng mình trong nước, bỗng nhoáng một cái, cả thân mình đổ về phía trước.

Trì Hiên chớp mắt lao tới bắt lấy y: “Ngươi muốn làm gì!”

Liệu Tương hơi loạng choạng, quay đầu lại cười khổ nói: “Ngài nghĩ ta muốn nhảy xuống sao? Là ta…đứng không vững thôi.”

Trì Hiên dìu tay y, cúi đầu thở dài: “Tại sao từ mấy ngày trước, bắt đầu từ lúc nghe ta báo tin kinh thành đã dẹp yên phản loạn, ngươi không những không vui, thậm chí còn buồn thêm vậy?”

Liệu Tương tuy được Trì Hiên đỡ, nhưng đi đứng vẫn khó khăn, từ bờ sông đến mã xa chỉ một đoạn ngắn, y đã bắt đầu thở nặng nhọc, được đỡ ngồi vào trong xe, mới hổn hển nói với Trì Hiên: “Ta có gì mà phải vui, từ nay về sau, bất kể chuyện gì của hắn ở nơi ấy cũng không còn liên quan tới ta nữa.”

“Ngươi thật sự sẽ không quay về bên hắn sao?” Trì Hiên dìu tay y, chăm chú nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt của y, “Ngươi sẽ không hối hận chứ?”

“Hối hận?” Liệu Tương co lại hai chân đi đứng bất tiện, giấu tay vào trong áo, “Nếu hắn đã không hối hận, vì sao ta lại phải hối hận!”

“Ngươi vẫn quật cường như thế,” Trì Hiên cũng ngồi lên xe, rút mã tiên quất mạnh xuống mình ngựa một cái, giữa từng nhịp chòng chành xóc nảy lớn tiếng nói, “Thà dối lòng mình cũng không để cho hắn sống dễ chịu.”

Liệu Tương thấp giọng khụ một tiếng, chuyển sang chuyện khác: “Nơi ngài cư ngụ còn xa lắm không?”

Trì Hiên chỉ mã tiên về phía tây: “Vượt qua ngọn núi kia là đến, trước khi mặt trời lặn là có thể tới nhà ta cạnh cánh rừng trúc.”

“Rừng trúc à, hẳn là rất đẹp.” Liệu Tương nhìn theo tay hắn chỉ, nét mặt có chút đợi chờ.

“Liệu Tương, như thế này thực sự được sao?” Trì Hiên nắm lấy dây cương, giọng nói mơ hồ mang theo chút cô đơn.

“Ta quả là đê tiện, phải không?” Liệu Tương thấp giọng, “Không phải ta lợi dụng ngài, chỉ là, ta không còn bằng hữu nào khác mà thôi.”

“Ta không có ý này,” Trì Hiên khẩn thiết quay đầu, “Nếu ngươi cảm thấy ta còn có thể giúp gì được, cứ nói. Có việc này… ta còn chưa nói với ngươi”

Hắn cắn môi, nhíu chặt lông mày thanh tú: “Ta chỉ mong ngươi…”

Liệu Tương nãy giờ vẫn ngơ ngẩn nghe Trì Hiên nói, đột nhiên thần sắc biến đổi, cố sức vén màn trúc lên, vươn nửa thân mình ra ngoài mã xa: “Ngươi nghe kìa, là…là tiếng vó ngựa.”

Trì Hiên kinh ngạc nhìn y, con đường này là quan đạo, hàng ngày có tiếng vó ngựa là điều rất bình thường. Hắn sợ Liệu Tương ngã, vội vàng ghìm cương, đỗ mã xa lại bên đường, sau đó đưa mắt nhìn về phía sau.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, xa xa, một người một ngựa đang phi nhanh như tên bắn đến, Trì Hiên mở to hai mắt, cơ hồ không thể tin nổi, người ngồi trên lưng ngựa phong trần mệt nhoài kia, từng là vị quân vương trong triều .

Hắn không mặc y bào hoa lệ, không đội ngọc quan cao quý, giống như một lãng tử hăng hái, trong đáy mắt chỉ có duy nhất bóng người đang tựa trước mã xa, nhìn người ấy mà lộ ra nét tươi cười dịu dàng.

“Liệu Tương,” Cảnh Huân nhìn y, cảm thấy yết hầu khô khốc, có bao điều muốn nói mà nhất thời không thể thốt ra, nửa ngày mới nói được một câu tựa hồ chẳng chút liên quan, “Sửa niên hiệu rồi.”

Liệu Tương nhíu mi, nghi hoặc nhìn Cảnh Huân.

Cảnh Huân nở nụ cười nhìn y: “Hiện giờ là năm đầu Xương Sóc, Cảnh Sướng đăng cơ.”

Liệu Tương lúc này mới phản ứng, y mở to hai mắt, hiển nhiên sợ hãi không nhẹ, chỉ vào nam nhân: “Ngươi, ngươi… thực hồ đồ!”

Cảnh Huân tiến lên từng bước, có chút gấp gáp nắm chặt tay áo y, kéo y gần lại: “Cứ coi là ta hồ đồ đi, cả đời này chuyện tùy tâm sở dục ta đã làm không ít, thế nhưng lúc này đây, mới chính là giây phút thống khoái nhất.”

Liệu Tương giật tay áo về, buông hạ đôi mắt: “Chân ta què rồi.”

Cảnh Huân theo tầm mắt Liệu Tương nhìn xuống chân y, xoang mũi có chút cay cay: “Ta…biết.”

“Khi đó ta vô cùng tức giận…” Con mắt hắn đỏ lên, tựa như một hài tử không biết phải làm gì, “Sau này biết được mình đã sai, ta liền phái người đến đón ngươi, thế nhưng, ngươi đã được cứu đi mất.”

Cảnh Huân nói đến đây mới nhớ còn có Trì Hiên bên cạnh, sắc mặt Trì Hiên trầm mặc khó đoán, khoanh tay ngồi trên mã xa không nhìn bọn họ, càng không nói lời nào.

Cảnh Huân cúi người xuống, vén ống quần Liệu Tương lên, ngón tay run rẩy vuốt ve cẳng chân y: “Là ta quá tự phụ, không ngờ bọn chúng dám làm như vậy với ngươi…” Hắn dừng lại một chút, “Minh Thiều Nhan đã tự sát.”

Liệu Tương nghe xong, chỉ bình thản ừ một tiếng.

Y cúi đầu nhìn nam nhân: “Ngươi là Hoàng đế, ôm chân ta như vậy thật khó coi.”

“Ta không phải là Hoàng đế nữa.”

Liệu Tương không nhịn được, bật cười: “Ngươi là một đại nam nhân, như vậy thật khó coi.”

Cảnh Huân đứng dậy, dường như bị lúm đồng tiền của y thôi thúc không kìm nổi, đặt một nụ hôn lên gương mặt y: “Tiểu Tần Tử đem thư ngươi đến cho ta xem, ta…”

Liệu Tương đối với việc này không mấy hứng thú, ngắt lời hắn: “Ta què rồi, sau này không hầu hạ ngươi được nữa.”

“Vậy sau này đến lượt ta chăm sóc ngươi,” Cảnh Huân lại hôn y, “Chân của ngươi ta sẽ đền.”

Liệu Tương nhướng mi nhìn hắn: “Ngươi lấy cái gì đền?”

Cảnh Huân lần này lấp kín cả bờ môi y, giữa nụ hôn nồng nàn mơ hồ đáp: “Cùng với ngươi cả đời này.”

Nhược ngôn tương tư, khán bất tẫn thu hồ trầm nguyệt, kiêm gia thương thương.

(Nếu như nhớ nhau, ngắm hồ thu in bóng trăng bất tận, cỏ lau trắng xóa mênh mông.)

HOÀN CHÍNH VĂN

——————————- Tên của Liệu Tương có nghĩa là thủy liệu, không phải cỏ lau. Trong chương này, Liệu Tương đứng bên bờ sông nhìn đám cỏ lau, giữa đồng lau ấy là nhánh cỏ hoang thủy liệu, sau đó mới ngắt một ngọn lau lên, đưa tay lướt qua đám bông trắng của ngọn lau ấy. Và cỏ lau cũng có cách gọi khác là kiêm gia.

À mà Minh Thiều Nhan là Vân phi nhớ, sợ mọi người quên rồi nên nhắc lại :))

Truyện hoàn ở đây. Mình tin số đông mọi người đọc xong sẽ cho rằng cái kết khá là hẫng. Mình cũng thuộc số đông đó. Mặt cứ đần ra mãi thôi :)). Biết sao được, tác giả đã để kết thế rồi. Tóm lại sau bao nhiêu sóng gió trải qua, hai người họ cũng nhận được một kết cục hạnh phúc. Liệu Tương không cần phải tự dối lòng mình nữa, Cảnh Huân cũng không còn phải tiếp tục ở lại cái chốn gò bó kia làm những việc mình không hề thích. Giờ đã có thể tự do tự tại như ước mơ thuở bé, tuy không phải với tư cách hiệp khách trường kiếm ngự mã hằng mơ ước, nhưng được ở bên người mình yêu thương nhất, có lẽ đã là rất hạnh phúc rồi.

Trong chương này, mình thích nhất đoạn Liệu Tương ngồi trong mã xa, mới nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, đã nhoài hẳn người ra khỏi mành xe ngóng về phía sau.

”Ngươi nghe kìa, là…là tiếng vó ngựa.”

Đọc đến đây mới thấy, Liệu Tương mong muốn được về với Cảnh Huân đến nhường nào. Trong thâm tâm Liệu Tương lúc ấy, có lẽ khao khát lớn hơn cả, chính là hi vọng người đang đến kia không ai khác ngoài Cảnh Huân. Giờ thì đã rõ Liệu Tương tự dối lòng mình rồi nhé. Thà dối lòng là mình không muốn về, để cho Cảnh Huân phải dằn vặt đau khổ suốt quãng đời còn lại. Nếu như Cảnh Huân không quyết định thoái vị đi tìm Liệu Tương, có lẽ từ nay về sau, hai con người ấy đều sẽ phải hứng chịu một vết thương lòng không bao giờ có thể chữa khỏi. Thâm tâm Liệu Tương bị Trì Hiên lật tẩy, và khát khao trỗi dậy khi lắng tai nghe tiếng vó ngựa đuổi theo kia đã phơi bày nó ra ánh sáng.

Bộ này còn lời cuối sách và hai phiên ngoại nữa (chắc vì thấy bà con quần chúng bất mãn với cái kết quá =))). Yên tâm là phiên ngoại hai sẽ nhắc đến cuộc sống sau khi rời xa chốn cung đình của Liệu Tương và Cảnh Huân. Ngọt như mía lùi luôn, vẹn toàn mỹ mãn.

Bọn mình cũng sẽ làm thêm mấy trích đoạn trong Bất Hứa Nhân Gian Kiến Bạch Đầu (bộ về Bách Lý Mộc) liên quan đến cặp này. À mà như mọi người thấy đấy, Bách Lý Mộc thực sự có tình cảm với Cảnh Huân :D. Nói về Bách Lý Mộc mình muốn nói nhiều điều lắm, đặc biệt là khi đọc xong BHNG. Sẽ xì poi một ít sau khi làm xong tất tần tật trích đoạn nhé :P

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.