Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua

Tiểu thuyết gốc · 3504 chữ

Vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, trong căn phòng ngủ bình dị, không gian đang chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của con người thì một tiếng chuông vang lên đánh thức giấc ngủ của cô gái đang vùi mình trong chăn kia. Một cánh tay thò ra khỏi chăn cầm chiếc điện thoại áp vào tai nói với giọng mớ ngủ: "Alo..."

"Dao Dao yêu dấu, đang làm gì đấy?" Giọng nói lanh lảnh của Lâm Vi đập thẳng vào tai Trương Dao làm cô phải đưa điện thoại ra xa.

Trương Dao mắt nhắm mắt mở trả lời:"Đang ngủ, có chuyện gì không Vi Vi?"

" Dậy nào, đi chơi với tớ."

" Không thích, tớ muốn ngủ cơ, cậu đi một mình đi."

" Đi mà, tớ mua cho cậu cuốn tiểu thuyết mà hôm bữa tớ kể với cậu nha?"

" Thôi khỏi, tớ mới nghe cậu kể thôi mà đã thấy rất nhàm chán rồi, không cần cậu mua cho đâu."

" Được được, cậu muốn mua quyển nào cũng được, dậy đi mà, xin cậu đấy."

" Được rồi, tớ dậy là được chứ gì, cậu nói phải giữ lời đấy, tớ muốn mua quyển nào cũng được nhé?" Trương Dao ngáp ngắn ngáp dài đạp chăn bước xuống giường.

" Tớ hứa mà, yêu Dao Dao nhất, vậy tớ đợi cậu trước trung tâm thương mại nhé, nhanh lên đấy!"

" Được rồi."

Sau 30 phút làm vệ sinh cá nhân, Trương Dao chọn cho mình chiếc áo phông trắng kết hợp với quần short đen làm nổi bật đôi chân dài của cô. Mang vào cái túi chéo cùng đôi giày thể thao trắng, Trương Dao bước xuống lầu, nhìn thấy người dì đang lục đục trong bếp, cô đi vào bếp ôm dì từ phía sau:" Dì ơi, con đi chơi với Vi Vi một lát nhé!"

" Được, hôm nay dượng con lại không về nhà ăn trưa, mấy đứa kia không biết lại đi chơi ở đâu bảo là không về ăn, chồng với con thế đấy, một mình dì nuốt không trôi cơm, Dao Dao về sớm một chút ăn cơm với dì nhé!" Dì xoay người nhẹ nhàng xoa đầu Trương Dao.

Cô hôn lên má dì một cái thật kêu:" Vâng ạ, thế con đi đây ạ, tạm biệt dì!"

Chào dì xong, Trương Dao chạy nhanh tới trạm xe buýt gần nhà. Ngồi trên xe buýt, cô ngẫm nghĩ đến khoảng thời gian đã qua, nhanh thật, cũng đã 5 năm kể từ khi bố mẹ mất, Trương Dao cô cũng đã là một nữ sinh 17 tuổi rồi. Cô chỉ mong rằng mình có một cuộc sống bình thường như bao người khác thôi, không cần sa hoa, chỉ cần an bình sống qua ngày là được rồi. Suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Trương Dao cho đến khi cô ngủ thiếp đi.

Loa phát thanh trên xe buýt thông báo đã đến trạm kế tiếp, hành khách vội vàng xuống xe, Trương Dao cũng giật mình tỉnh dậy vội vàng xuống xe. Đứng bên lề đường chờ đèn đỏ, nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của mọi người và tiếng xe cộ chạy trên đường, cô thấy cuộc sống này thật là rộn rã.

Đang chìm vào âm thanh cuộc sống, bỗng nhiên nghe tiếng hét thất thanh của ai đó làm phá hỏng bầu không khí rộn rã ban nãy.Một người phụ nữ vừa hét vừa chỉ tay về phía đứa bé đang băng qua lòng đường, còn phía sau cậu bé có một chiếc xe tải lớn đang chạy tới. Trương Dao vội hét lên:"Cẩn thận!!!" nhưng đứa bé sợ đến nỗi đứng bất động nhìn chiếc xe tải đang lao đến một cách nhanh chóng. Trước khi đầu óc kịp suy nghĩ, chân tay Trương Dao đã hành động theo bản năng, cô lao đến đẩy đứa bé tránh khỏi chiếc xe tải, cùng lúc đó, xe tải đã đâm phải cô. Khi đó, Trương Dao chỉ thấy trước mắt mình dần dần mờ đi, sau đó, cô mất ý thức.

Trong cơn mê man, Trương Dao nghe tiếng gọi của ai đó, gọi không ngừng. Cố gắng nâng lên mí mắt, đập vào ánh nhìn của cô là trần nhà màu trắng, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, cảm nhận được cơn đau phía trên đầu cô liền lấy tay sờ lên phát hiện đầu mình bị băng gạc quấn quanh. Wow, không ngờ cô bị xe đâm nặng thế mà vẫn còn mạng để nằm trong phòng bệnh, tưởng bị đưa trực tiếp vào nhà xác chờ ngày an táng rồi ấy chứ, tính ra mạng cô còn lớn. Đang chìm trong suy nghĩ riêng của mình thì bỗng nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của người phụ nữ:"Tiểu Giai, tiểu Giai, con có sao không, con nhìn mẹ đi con."

Trương Dao quay đầu sang phía bên kia, nãy giờ lo suy nghĩ nên không để ý có người nhưng người phụ nữ xinh đẹp này là ai vậy, hình như cô đâu có quen nhỉ, với cả tiểu Giai là ai, sao cứ nhìn mặt cô rồi gọi tiểu Giai, còn mẹ con gì nữa, mẹ cô mất rồi mà, tự dưng xuất hiện mẹ nào nữa đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trương Dao đang rối tinh rối mù hết cả lên thì bà ấy nước mắt lưng tròng, vừa lay lay tay cô vừa sụt sịt nói: "Tiểu Giai, sao con không nói gì, còn đau lắm à con, để mẹ đi gọi bác sĩ."

Khi bà ấy định bước đi, Trương Dao đã kịp nắm tay kéo lại, mặt ngơ ngác hỏi: "Cô gì ơi, cô là ai vậy ạ, hình như chúng ta không biết nhau thì phải, với lại..."

Chưa kịp hỏi dì ở đâu đã thấy trên mặt người phụ nữ kia đầy vẻ kinh ngạc, sau một lúc nhìn cô với vẻ mặt bàng hoàng, bà ấy run run nói: "Ti...tiểu Giai, con đang nói gì vậy, mẹ là mẹ của con cơ mà, con bị sao vậy, để mẹ đi gọi bác sĩ."

Vừa dứt câu chưa kịp để Trương Dao nói gì, bà ấy đã gấp rút đi ra khỏi cửa, nói là đi nhưng chi bằng nói chạy cho rồi. Ô, chưa hỏi xong cơ mà, chạy cái gì. Thôi chết, lớn tuổi thế mà chạy như vậy xương xẩu có ổn không, không khéo lại gãy chân thì khổ người. Phi phi phi, miệng cô đúng là linh tinh, đang yên đang lành đi nói người ta gãy chân, người ta nghe được không vác gậy đánh chết mới là lạ. Mà người này cũng lạ, cứ nói là mẹ cô cơ, đã bảo không quen rồi. Ngước mắt lên nhìn qua phòng bệnh, Trương Dao choáng váng, cái quỷ gì đây, phòng bệnh mà đầy đủ tiện nghi thế này chẳng nhẽ là phòng vip, tuy dì thương cô thật nhưng phòng này quá cao sang đi, tiền đâu mà trả, không khéo để trả tiền nằm ở căn phòng này khoảng một tuần có bán nhà sợ cũng không đủ chứ đừng nói đến chi phí chạy chữa cho cô nữa, không có khả năng. Bỗng "Cạch" một tiếng, một vị bác sĩ trung niên bước vào cùng với người phụ nữ hồi nãy, theo sau là 4-5 y tá, người phụ nữ xông đến nắm tay cô vuốt nhẹ nhàng: "Tiểu Giai của mẹ, để bác sĩ kiểm tra cho con một lát nhé, ngoan."

Vốn cũng định bảo bà ấy đừng xưng hô như vậy nhưng thấy người ta có ý tốt kêu bác sĩ kiểm tra thân thể cho mình, chẳng nhẽ Trương Dao cô lại bảo "Bà đừng xưng mẹ gọi con với tôi, tôi không quen bà" trước mặt nhiều người vậy à, cô cũng không bị điên, thôi thì gật đầu cho xong, sau khi kiểm tra thì hỏi han này nọ cũng không muộn. Thấy cô gật đầu đồng ý, bác sĩ tiến tới xoa xoa nắn nắn một hồi, vị bác sĩ đẩy đẩy mắt kiếng quay sang nói với người phụ nữ: "Hứa phu nhân đừng lo, cơ thể của Hứa tiểu thư cũng ổn rồi, chỉ là do va đập mạnh nên hiện tiểu thư đã bị mất trí nhớ."

Trương Dao ngớ mặt, cô mất trí nhớ lúc nào, có ông mất trí ấy, cả nhà ông mất trí ấy nhưng cô lại chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình đã bị người phụ nữ ôm tới tấp, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để an ủi cô nhưng cô lại phát hiện người bà ấy run nhẹ: "Bảo bối của mẹ, không sao đâu con, mẹ ở đây, đừng sợ, mất trí nhớ thì mất trí nhớ, mẹ kể lại cho con nghe là được". Đoàn bác sĩ thấy vậy cũng đi ra ngoài.

Cô không có sợ nhé, với lại cô cũng không mất trí, lang băm nói vớ vẩn, đầu óc cô hiện tại minh mẩn hơn bất kì lúc nào. Đang định phản bác, lại bị bà ấy chặn họng: "Mẹ kể cho con nghe, mẹ là mẹ của con- Hạ Vân Du, ba con là Hứa Tử Quân còn con là Hứa Tử Giai - tiểu thư của tập đoàn Hứa thị, còn..."

"Khoan." Không để Hạ Vân Du nói hết, Trương Dao đã cắt ngang lời. Hạ Vân Du, Hứa Tử Quân, Hứa Tử Giai, hình như cô nghe ở đâu đó rồi, nghe quen quen. Tự dưng mặt Trương Dao trắng bệch như xác chết, thôi xong, mấy cái tên ấy chẳng phải là nhân vật của cuốn tiểu thuyết mà Lâm Vi kể cho mình nghe hay sao? Ý nghĩ vừa xẹt qua, Trương Dao bất chấp thân thể còn yếu lập tức phóng vào nhà vệ sinh. Hạ Vân Du thấy thế liền hoảng gõ cửa nhà vệ sinh: "Tiểu Giai, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động, con vẫn còn bị thương đó, Hứa Tử Giai, mở cửa cho mẹ, Hứa Tử Giai..."

Ồn ào quá rồi đó, cô cũng không định tự tử, kêu to thế làm gì. Nhưng nói không kích động thì là giả, đương nhiên phải kích động chứ vì có một chuyện phi thực tế xuất hiện trên người, à không, phải nói là xuất hiện trên linh hồn của mình chứ, thật sự muốn khóc lắm luôn. Đứng trước gương cỡ to, Trương Dao thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân không khỏi thở dài một tiếng, chắc là do hai thân thể đồng thời bị tai nạn, linh hồn thân chủ chắc biến mất rồi nên linh hồn của cô mới nhập thân thể này được, tuy chỉ nghe Lâm Vi kể qua tình tiết của cuốn tiểu thuyết nhưng cô lại có ấn tượng với nữ phụ này nhất vì Lâm Vi cứ nhấn mạnh cô ta khiến cho cô dù không muốn nhớ đến nhưng lại nhớ một cách sâu sắc. Thế cô bé trong hình ảnh là ai thế này, nhìn dễ thương mà, có chỗ nào âm hiểm đâu, khuôn mặt tươi tắn, còn một chiếc răng khểnh lấp ló trong khuôn miệng nữa. Đúng là mẹ nào con nấy, người phụ nữ ngoài kia cũng xinh đẹp hết phần thiên hạ, sinh ra một đứa con như thế này cũng không có gì là lạ.

Về phần cuốn tiểu thuyết nhàm chán kia thì Trương Dao chỉ nhớ nữ chính trong truyện là con của vợ trước của Hứa Tử Minh- bác của Hứa Tử Giai với người đàn ông nào đó sau khi hai người ly hôn, hình như tên là Liễu Thủy Nghiên, đến cái tên cũng thấy liễu yếu đào tơ, tuyệt sắc giai nhân rồi. Hậu cung của nữ chính hình như có mười mấy người thì phải. Còn Hứa Tử Giai vì ghen tị Liễu Thủy Nghiên được nhiều người thích nên bắt đầu tranh giành nam chính với cô ta, sau đó bị nam chính chỉnh đến thảm. Nghe Lâm Vi nói đám nam chính không phải là người có vai vế nắm quyền điều hành đất nước thì cũng là cháu cưng của một gia tộc hắc đạo hay bạch đạo gì đấy, kể ra cũng nhiều thành phần lắm. Còn bảo là họ rất đẹp trai nha, còn nói nếu được gặp họ một lần thì chết cũng không hối tiếc, Lâm Vi không hối tiếc nhưng Trương Dao hối tiếc, đẹp thì chỉ được ngắm thôi chứ có ích lợi gì. Xuyên thì cũng đã xuyên rồi, khóc lóc ỉ ôi thì khỏi đi, cô cũng không phải dạng tâm hồn sắt thép gì cho cam nhưng cũng không yếu đuối đến vậy, điều cần làm bây giờ là làm quen với nơi này và sống thật tốt, làm Hứa Tử Giai thì làm Hứa Tử Giai thôi, cũng không còn cách nào khác nhưng nếu có thể về lại thân thể kia thì tốt rồi, dì cô chắc đang khóc dữ dội lắm đây, cô cũng không hối hận vì cứu đứa bé đó, nếu được chọn lại một lần nữa cô cũng sẽ cứu thôi, nếu đã vậy chỉ mong dì bên thế giới cũ được hạnh phúc. Từ bây giờ cô chính là Hứa Tử Giai, cô cứ sống bình thường thôi, nam chính nữ chính tới thì kệ bọn họ, cô không làm loạn thì họ cũng chẳng liếc mắt cô đâu, cứ an nhàn thôi.

Hứa Tử Giai đang chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa nhà vệ sinh đổ xuống nện vào sàn một cái "Ầm", cô bất động thanh sắc nhìn cánh cửa "tội nghiệp", sau đó 4 người xông vào, trong đó ngoài người phụ nữ ở với cô từ lúc tỉnh dậy tới giờ thì còn 2 người đàn ông và 1 phụ nữ, 3 người tuy đã tuổi trung niên nhưng ít nhiều vẫn còn vẻ đẹp của thời niên thiếu. Một người đàn ông chắn ánh mắt đánh giá của cô, nắm lấy vai cô lay:" Hứa Tử Giai, con muốn làm ba tức chết mới vừa lòng phải không, không cẩn thận té cầu thang bị đập đầu thì thôi đi, mất trí nhớ thì sao, ba mẹ kể lại cho con là được rồi, chỉ vì không có kí ức mà dại dột định tự tử, ba chỉ có một đứa con là con, tại sao lại khờ như vậy hả?"

Người này là ba cô à, nhìn cũng uy phong đấy, mà ai nói Trương Dao, à không, Hứa Tử Giai cô định tự tử đấy, là ai nói linh tinh, lần này không để bị chặn họng nữa, cô lập tức nói: "Cháu định tự tử hồi nào cơ ạ?"

Người đàn ông còn lại trả lời cô với vẻ mặt lo lắng: "Lúc nãy, bác cùng bác gái với ba con vào phòng bệnh để thăm con thì thấy mẹ con đang đập cửa nhà vệ sinh gọi tên con, ba con tới hỏi thì mẹ con bảo con bị mất trí nhớ, tâm lí không ổn định nên sợ con làm điều gì dại dột, ba con không nói hai lời liền dùng sức đạp phá cửa, thế con có sao không, làm bác lo chết đi được."

Thì ra đây là người bác Hứa Tử Minh sao, nhìn có vẻ thương thân chủ này lắm, Hứa Tử Giai nhìn người bác này một hồi rồi trả lời: "Cháu có làm gì đâu ạ, chỉ là thấy hơi hoảng nên vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo chút thôi, mọi người làm quá lên rồi."

Đồng loạt mọi ánh mắt hướng về phía Hạ Vân Du, Hứa Tử Quân đập trán thở dài: "Du nhi, em làm anh thiếu chút nữa đứng tim."

" Xin lỗi, em cũng chỉ lo cho con gái chúng ta thôi mà, anh nghĩ mà xem, nó bị đập đầu, thần kinh có vấn đề, nhỡ như trong lúc hoảng loạn không khống chế được hành động của mình thì sao, trong lúc nhất thời thì chuyện gì cũng có thể xảy ra mà, chúng ta chỉ có một mụn con, con có bị làm sao anh bảo em phải sống sao đây?" Hạ Vân Du rơi nước mắt nói.

" Được rồi, được rồi, anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh, anh xin lỗi, sau này anh sẽ dốc sức bảo vệ con của chúng ta, được không?" Hứa Tử Quân ôm lấy Hạ Vân Du an ủi.

Thần kinh có vấn đề? Ý là nói cô bị điên phải không? Có người mẹ nào nói con mình bị điên không thế? Mà hai người này tự nhiên thế, không để ý đến xung quanh à, ở đây còn 3 người đấy, không phải riêng hai người đâu, hai người kiềm chế một chút đi được không, hai người không ngại nhưng cô ngại giùm đấy nhé, định lên tiếng nhắc nhở nhưng Hứa Tử Minh đã ho khan 2 tiếng: "Khụ khụ, hai người muốn ôm ấp hay làm gì thì về nhà rồi làm, Giai Giai đang nhìn kìa, chú ý hình tượng của mình một tí đi."

Bị nhắc nhở hai người mới vội bỏ nhau ra, Hứa Tử Quân gãi đầu cười ha ha rồi quay sang Hứa Tử Giai: "Nãy giờ nói chuyện với nhau chắc con cũng biết ta là ai rồi chứ?"

" Biết ạ." Tuy không biết rõ mấy tên nam chính nhưng mấy nhân vật này mà không biết thì thật có lỗi với Lâm Vi.

" Tốt, vậy để ba giới thiệu hai người kia cho con biết, đàn ông là bác của con- Hứa Tử Minh, phụ nữ là vợ của bác con và là bác gái của con- Hoàng Tố An." Hứa Tử Quân ân cần giới thiệu.

" Tại sao bác không làm chủ tịch Hứa thị, không phải bác là con trai trưởng sao?" Cái này trong truyện không nhắc tới nhưng Hứa Tử Giai lại vô cùng tò mò, chẳng phải trong tiểu thuyết anh em thường đấu đá nhau để tranh giành quyền lực sao? Anh em nhà này lại chả tranh giành gì cả, hòa thuận là đằng khác.

" Ha ha, cứ có cảm giác đứa bé này mất trí nhớ rồi lại thông minh hơn, tại bác không muốn làm thôi, làm chủ tịch cực khổ lắm mà ba con lại có năng lực hơn bác, vậy thì đành đẩy trách nhiệm cho ba con, bác ở sau hỗ trợ là được rồi." Hứa Tử Minh cười nói.

" Con hiểu rồi." Đáp xong cô lại quay đầu sang người phụ nữ tên Hoàng Tố An, quả nhiên là người phụ nữ xinh đẹp, cũng không kém cạnh mẹ Hạ Vân Du là mấy.

Thấy Hứa Tử Giai nhìn mình chăm chú, Hoàng Tố An mỉm cười hiền hậu xoa đầu cô: "Tiểu Giai, sao con lại nhìn bác, mặt bác có dính cái gì sao?"

" Không có gì, chỉ là thấy bác rất xinh đẹp." Hứa Tử Giai thật lòng trả lời còn kèm theo ánh mắt tán thưởng.

" Ha ha ha, đứa bé này rất hoạt bát và thành thật, lúc trước cháu quá u uất rồi, như vầy có phải tốt hơn không" Hứa Tử Minh có vẻ rất vui vì vợ được khen ngợi.

" Tiểu Giai, nãy giờ ba chưa thấy con gọi một tiếng ba hay mẹ nào cả, ba biết mất trí nhớ khiến con rất khó xử nhưng ba mẹ là ba mẹ ruột của con, sau này con cứ giao tiếp thoải mái với chúng ta, không cần phải e sợ ai cả, thích gì cứ nói, ghét gì thì cũng nói ra, không được để mình chịu ủy khuất, tuy chúng ta chiều con nhưng làm việc gì cũng phải suy nghĩ thiệt hơn, đừng để mình rơi vào thế bất lợi, nghe chưa?"

" Vâng." Hứa Tử Giai thoải mái đáp lại, mặc dù thấy rất tội nghiệp nguyên chủ nhưng nếu số phận đã như vậy thì đành chịu, dù sao ở thế giới này cô cũng không có người quen, hai người này lại đối xử với cô tốt như thế, chẳng có gì khiến cô không thể chấp nhận bọn họ cả, ba mẹ cô cũng mất rồi, thôi thì có ba mẹ mới cũng tốt, có chuyện gì xảy ra cũng được ba mẹ bảo hộ, cuộc sống như thế chắc sẽ rất hạnh phúc.

                  Cuộc sống có theo ý muốn của Hứa Tử Giai hay không? Tất cả chưa thể biết trước được!
Bạn đang đọc Khuynh Thành Nữ Tử sáng tác bởi Gia_Nhi1307

Truyện Khuynh Thành Nữ Tử tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gia_Nhi1307
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.