Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tất cả đều thuận lợi

Phiên bản Dịch · 1821 chữ

5.Tất cả đều thuận lợi

“Thành thật xin lỗi, chúng ta mới quen chưa được vài tháng, tôi, tôi lại nửa đêm đột nhiên chạy đến làm phiền anh…” Sắc mặt vẫn còn chút hoảng sợ chưa bình tình lại được, hai tay cầm cốc nước nóng, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng. Hơn nữa bởi vì quá hoảng sợ nên vội vàng chạy đến đây, vạt áo phía trước đã mở phanh một mảng lớn, để lộ vóc người không tồi, cùng làn da màu múa mạch mê người. Nhưng mà bản thân cậu lại hoàn toàn không phát hiện dị trạng của bản thân.

Nhìn chằm chằm làn da mê người kia, tầm mắt lướt qua lướt lại một hồi, người đàn ông ngồi trên sô pha màu trắng đối diện, mới khẽ cúi đầu, theo thói quen đỡ gọng kính trên mũi, chuẩn mực nói: “Không sao, nếu không phải chuyên khẩn cấp, tôi tin rằng cậu cũng sẽ không hoảng hốt chạy đến đây như vậy.”

“Thật xin lỗi, lúc đi tôi vội quá, ngay cả tiền cũng quên mang theo. Lại mượn điện thoại của tài xế taxi, gọi cho anh, xuống giúp tôi trả tiền.” Bản thân Sở Nhạc cũng biết hành động của cậu, thực sự làm phiền người khác. Huống hồ người trước mặt, cũng không phải đồng nghiệp quen thân với cậu, mà là một đồng nghiệp mới được điều đến công ty vài tháng trước đây.

Đồng nghiệp mới Vệ Văn Châu này, Sở Nhạc chỉ nhớ từng gặp mặt vài lần trong bữa ăn chung tăng ca cùng mọi người, hiện tại cậu lại vô ý tứ chạy đến nhà người ta quấy rầy.

Còn vì sao cậu không chọn nhà của bạn bè quen thuộc khác, mà lại chạy đến nhà của Vệ Văn Châu, là bởi vì cậu nghe mọi người trong công ty đồn, Vệ Văn Châu là người có đôi mắt âm dương. Không những có thể nhìn thấy ma quỷ còn có thể đối phó với chúng nó. Đồng nghiệp khi gặp phải chuyện gì tà môn, đều sẽ đến tìm Vệ Văn Châu nhờ giúp đỡ, hơn nữa nghe nói đều rất linh nghiệm. Cho nên gặp phải con ma nữ kinh khủng đáng sợ kia, người Sở Nhạc nghĩ đến đầu tiên, chính là đồng nghiệp lợi hại có khả năng đối phó với ma quỷ này.

May mắn trí nhớ Sở Nhạc không tồi, số điện thoại của đồng nghiệp cũng nhìn qua lại vài lần, đều đã ghi nhớ trong đầu. Còn địa chỉ của Vệ Văn Châu, cũng là có một lần vào buổi tối khi mọi người đi nhờ xe về, thuận đường đưa Vệ Văn Châu về nhà trước, cho nên Sở Nhạc cũng nhớ rõ. Cho nên lần này, trong tình trạng không mang theo điện thoại hay ví tiền chìa khóa, lập tức bắt taxi tìm đến nhà Vệ Văn Châu. Còn vì không có tiền trả taxi, mượn điện thoại của tài xế nhấn số di động của Vệ Văn Châu, đợi được hắn xuống dưới lầu đón mình lên rồi trả tiền.

“Không sao, cậu không cần khách khí như vậy, tôi vốn ngủ tương đối muộn, cho nên không có quấy rầy gì cả.” Quả thực tinh thần nhìn qua không tồi, còn không có may mảy dấu hiệu như đã ngủ rồi, vẫn mỉm cười trấn an Sở Nhạc đang trong tình trạng hoảng sợ.

“Nghe nói… anh có thể nhìn thấy ma quỷ, là thật phải không?” Cuối cùng, Sở Nhạc cũng hỏi vào trọng tâm.

“Ừm.”

“Vậy… Hiện tại bên người tôi, anh có thấy một nữ quỷ tóc dài, đi theo tôi không?” Căng thẳng xoay đầu, nhìn bốn góc tối trong căn phòng, Sở Nhạc quả thực đã bị ma nữ kia dọa không nhẹ.

“Không thấy, trong nhà tôi có bày bố vật ngăn cản, cho nên ma quỷ không vào trong được.” Nhìn bộ dạng khẩn trương của Sở Nhạc, Vệ Văn Châu đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần Sở Nhạc, ngồi xổm trước mặt, ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng trấn an: “Yên tâm, cậu ngủ ở chỗ tôi một giấc, tôi đảm bảo không có quỷ đến đây tìm cậu.”

“… Thật… sao?”

“Đương nhiên thật, đã khi nào tôi nói dối chưa?” Vệ Văn Châu mỉm cười hỏi ngược lại, nâng tay, giống như quan hệ của hai người vốn rất thân mật, giúp Sở Nhạc gạt đi mái tóc bị gió làm tán loạn, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ừm…” Không quen bị người đàn ông khác tiếp cận gần thế này, còn bị chạm vào tóc, nhưng không biết có phải là vì bị ma nữ dọa sợ đến khủng hoảng thần kinh hay là bởi vì nguyên nhân khác. Sở Nhạc luôn cảm thấy, ngón tay lạnh lẽo của Vệ Văn Châu khẽ chạm, tâm trạng hoảng loạn bất an của cậu, dần dần bắt đầu bình tâm lại.

“Vậy đêm nay, cậu chịu khó ngủ trên sô pha đi. Ngại quá, trong nhà tôi không có phòng ngủ cho khách, hơn nữa trong phòng chỉ có một cái giường.” Từ tư thế ngồi xổm đứng dậy, Vệ Văn Châu nói tiếp: “Tôi vào toilet rửa mặt một chút, cậu có thể ngủ trên sô pha trước cũng được. Chăn các thứ, vừa hay đã chuẩn bị cả rồi, đặt bên ghế kia.”

Giữa lúc Vệ Văn Châu vừa định xoay người, một cánh tay, đột nhiên nắm lấy góc áo hắn. Vệ Văn Châu cúi đầu nhìn, phát hiện là Sở Nhạc đang nắm chặt góc áo của hắn kéo lại.

“?”

“Thế này… Tôi biết yêu cầu này có chút vô lý, cũng có chút kỳ quái… Nhưng mà tôi có thể, ngủ trong phòng anh không? Ngủ dưới đất cũng được! Ngủ trong phòng khách, tôi cảm thấy…”

Cho dù là Vệ Văn Châu đã đảm bảo, nhà hắn ma quỷ không vào được, nhưng Sở Nhạc nhìn bốn góc tường tối ôm, cảm giác có chút sởn tóc gáy.

“… Nhưng mà, nếu ngủ trên đất trong phòng tôi rất lạnh, sẽ bị cảm. Nếu cậu không ngại, ngủ chung một giường với tôi đi, dù sao giường của tôi cũng lớn, hai người ngủ không thành vấn đề.” Vệ Văn Châu suy nghĩ một hồi, vì lo lắng sức khỏe của Sở Nhạc, cẩn thận mở miệng đề nghị.

“Được! Được! Cứ như vậy đi, tôi vào phòng đợi anh trước.” Vừa nghe có thể ngủ chung một phòng cùng Vệ Văn Châu, ma quỷ kia khẳng định sẽ không dám đến gần, Sở Nhạc vội gật đầu đồng ý.

“Được, vậy cậu vào phòng ngủ trước đi, lát nữa tôi vào.”

“Được.” Ngữ khí nói chuyện, rõ ràng thả lỏng không ít, áo choàng tắm trên người Sở Nhạc, thỉnh thoảng để lộ lồng ngực màu lúa mạch cùng bắp đùi, lảo đảo bước về phòng ngủ.

Mà Vệ Văn Châu vẫn đứng trong phòng khách, im lặng nhìn Sở Nhạc mở cửa phòng ngủ của mình, mới xoay người đi về phía toilet bên kia.

Trước bồn rửa mặt trong toilet, lắp một chiếc gương tròn rất lớn. Trên vách tường bên trái, có một cửa sổ hình chữ nhật. Ngoài cửa sổ, có một cây cổ thụ đã sống hơn trăm năm, cành nhánh giao nhau, lá xanh mọc tươi tốt. Mấy cành cao nhất, bay theo cơn gió nhẹ buổi đêm, đang khẽ lung lay xào xạt.

Vệ Văn Châu vươn tay, vặn mở vòi nước bằng bạc, dòng nước trong vắt chảy ra, cẩn thận rửa sạch tay, tiếp đó cầm khăn mặt màu trắng đặt bên cạnh, lau khô. Bên tai đột nhiên khẽ động, giống như nghe thấy động tĩnh gì đó bên ngoài. Xoay người, Vệ Văn Châu chậm rãi đến bên cửa sổ, lại đem gọng kính trên mũi gỡ xuống.

Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, ở đỉnh của đại thụ, cô gái tóc dài màu đen, mình mặc váy dài màu xanh đang ngồi trên đó.

Làn da của cô trắng bệch lại phiếm xanh không giống người thường, có thể nhìn thấy cô ta cũng không phải người sống, nhưng bộ dạng nhìn không giống mang oán niệm hay hung ác, chỉ ngồi trên cành cây đung đưa đôi chân, nhìn thẳng về phía Vệ Văn Châu đang đứng bên cửa sổ, rồi giơ tay đong đưa một hồi.

Vệ Văn Châu nhìn cô gái đang ngồi trên cây ngoài cửa sổ, mỉm cười, làm động tác tay cảm ơn. Sau khi nhìn thấy động tác tay của Vệ Văn Châu, cô ta cũng làm thêm động tác hãy cố gắng lên. Rồi cô ta đứng dậy, dùng sức nhảy xuống phía dưới, liền biến mất không còn tung tích.

Nhìn ma nữ biến mất, Vệ Văn Châu đóng cửa sổ thủy tinh, đeo lại kính mắt. Sau đó xoay người rời khỏi toilet, trở về lại phòng ngủ của mình.

Đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, Sở Nhạc đang ngồi bên giường, nghe thấy động tĩnh của Vệ Văn Châu, lập tức từ trên giường nhảy xuống.

“Sao thế? Cậu còn chưa ngủ sao?”

“À tôi… một mình tôi ngủ không được. Cho nên, đợi anh.”

Xốc một góc chăn lên, Vệ Văn Châu cũng nằm trên gường, thân thể của hắn cùng Sở Nhạc, giống như dính sát vào nhau.

“Có quen không? Tôi tắt đèn nhé.” Ở đầu dường có công tắc tắt bật đèn, Vệ Văn Châu ân cần hỏi Sở Nhạc đã nhanh chóng nằm yên bên cạnh mình.

“Tạm ổn, không sao cả, anh tắt đèn đi.” Đã có Vệ Văn Châu bên mình, trong lòng Sở Nhạc lập tức trở nên vô cùng an tâm.

Đèn đều đã được tắt, Sở Nhạc sau khi trải qua một hồi lăn lộn cả đêm, thoáng chốc đã chìm vào trong giấc ngủ say. Cho dù bây giờ ma nữ kia có xuất hiện quấy nhiễu nữa, cũng không tài nào làm cậu tỉnh được.

Vệ Văn Châu trong bóng tối tháo xuống mắt kính, yên lặng chăm chú quan sát sau lưng Sở Nhạc, cảm giác Sở Nhạc đã thở đều, hắn mới chậm rãi vươn tay, đem Sở Nhạc chỉ cách hắn không quá mười cm, ôm vào lòng. Thuận theo tư thế ngủ của Sở Nhạc, mở rộng áo choàng tắm của cậu, Vệ Văn Châu vươn đôi tay lạnh lẽo, dần dần luồn vào trong, hưởng thụ vuốt ve da thịt mềm dẻo trơn mịn của Sở Nhạc. Khóe miệng khẽ nhếch, dần dần hiện ra nụ cười. Con mồi hắn nhìn trúng, cuối cùng từng bước chủ động nhảy vào trong lòng hắn…

Bạn đang đọc Khuy Nương của Tây Lăng Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.