Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số phận an bài

Tiểu thuyết gốc · 1112 chữ

Bầu trời xanh thăm thẳm, khu vực L90, thế giới phàm nhân B306.

"Ta đã ở nơi này một tháng rồi, ngày mai ta sẽ rời khỏi đây." Giọng nói thanh thanh của cô gái vang lên, một câu nói ngắn gọn khẳng định rõ ý tứ của mình.

"Ấy ấy! Hamu, cô cũng hiểu chúng ta không thể chống lại chỉ định mà!" Người đối diện cô gái vội vàng lên tiếng, rõ ràng anh ta muốn ngăn cản cô. Hamu liếc anh ta một cái rồi quay lưng đi. Kururu chạy theo Hamu, từ cử chỉ lẫn hành động biểu lộ rõ anh sợ hãi cô bé này. Ngăn chặn không được, vậy chỉ còn thuyết phục và thương lượng thôi! Kururu không tin Hamu dám thực sự chống lại chỉ định cấp cao, anh không biết bọn kia có mục đích gì mà đưa ra chỉ định cấp 01 này, nhưng bằng mọi cách phải giữ Hamu lại.

"Bà cô! Cô xem, chỉ định là một tháng một ngày! Còn một ngày nữa thôi, được chứ? Cô biết giờ không phải lúc chống đối mà, Mumu. Nếu như vậy cô còn không nghe, thì ai cũng không an toàn." Nói xong câu này, trong mắt Kururu lóe lên ý nghĩ phức tạp, không còn cách nào khác là nghe theo chỉ định. Hamu xuất hiện ở đây, tức là chúng cũng đã nắm được 'tâm' của cô ấy. Cô hiểu chứ, Hamu? Việc này không hề đơn giản như người khác nhìn vào, nó là cả một sự bẩn thỉu, vết ô nhục của Thần giới. Trong mắt Kururu lóe lên tia sát ý.

Hamu im lặng suy nghĩ, xét về mặt lợi ích thì ở lại một ngày vẫn nên ưu tiên, nhưng... chả muốn ở lại đây chút nào. "Một ngày vậy." Cô lạnh nhạt nói. Âm điệu vẫn như lúc trước, không lên không xuống. Đôi mắt xanh lục không gợn sóng, liếc về hư không, như thể muốn nhìn đến một nơi. Buông xuống một câu, cô lại tiếp tục bước đi đều đặn trên nền đường của thành phố loài người. Bỏ lại Kururu, một mình cô hòa vào dòng người của thành phố, tận hưởng sự nhộn nhịp, tấp nập vốn không thuộc về mình. A... Trong những người này, có đủ thể loại, người ăn mặc hoàn chỉnh bận rộn với thời gian, người phụ nữ ăn mặc trang điểm kỹ càng, cả những đứa trẻ luôn luôn nhìn vào màn hình điện thoại,... Không có sức mạnh, giao tiếp khi cần, pháp luật, khoa học, chính trị, vũ khí máy,... Sự phát triển của nhân loại ngay cả khi giảm thiểu ít nhất sự can thiệp của Thần, thật đáng bất ngờ. Nhưng nhân loại, đa tính cách, tốt xấu, làm tổn thương lẫn nhau rồi tự mình phá hủy, thật đáng tiếc. Đôi mắt sắc xảo nhìn và đánh giá, cô không thích thế giới này.

Theo những bước chân nhịp nhàng ra khỏi nơi đông đúc đến khó thở, xung quanh dần thư người. Càng đến gần khu nhà cũ, càng nổi nên những tiếng nói chuyện thì thầm.

"Cậu biết con bé kia chứ? Nghe nói nó có quen biết viện trưởng của cái cô nhi viện đó đấy. Không biết chui từ cái xó xỉnh nào ra."

"A! Là con quỷ vô tâm mà người ta hay nói ấy hả?! Kinh thật! Chúng ta sống ngay đây mà cũng chưa thấy ông viện trưởng kia bao giờ, ông ta cũng chả bình thường đâu."

Mặc kệ những lời xì xào bàn tán, Hamu bước từng bước đều đặn vào ngôi viện lớn, "Cô nhi viện Tsuki". Không biết cái viện này tồn tại được bao lâu rồi, ngày mai cô không cần ở nơi này nữa.

Phải! Quỷ vô tâm là cách họ gọi cô, chính cô tự giới thiệu như vậy. Lúc đầu họ có vẻ giễu cợt điều này, nhưng trong vòng một tháng qua, họ đã thấy được, nghe được về cái cách cô đối xử với mọi người. Tốt thôi, tránh lắm phiền phức. Họ chả quan tâm cô làm những gì, không dám quản đúng hơn.

Bước qua ngưỡng cửa gỗ, mọi người trong viện đồng loạt quay ra nhìn cô bé mới bước vào, nhưng không ai mở lời nói câu gì. Không khí ồn ào của sảnh viện bỗng chốc im ắng, nhưng vẫn nghe được tiếng giày gõ trên sàn gỗ 'cộp, cộp' đều đều bước tới phòng của viện trưởng. Cho đến khi bóng hình của Hamu khuất sau cánh cửa, mọi người thở phào và lại rộn ràng sôi nổi thảo luận về con quỷ vừa bước vào ngôi viện. Hamu tất nhiên là biết tất cả, mặc dù cô khá xuống cấp khi bước vào thế giới loài người, nhưng đối với bán thần như cô thì việc con người cho là bất khả thi cô vẫn có thể dễ dàng làm được. Giờ thì, tâm sự với ông già tí trước khi đi nhỉ.

"Ông già." Tấm lưng mảnh khảnh của Hamu dựa vào bức tường đá cũ trong văn phòng viện trưởng, hai tay đút vào túi, lên tiếng chào hỏi viện trưởng Tsuki.

"Đến rồi a, Hamu. Sắp đi rồi mà còn đến gây sự với ta hả." Viện trưởng là một ông chú tầm hơn năm mươi tuổi, vẻ ngoài gầy gò, ốm yếu như đã chịu sự giày vò của bệnh tật rất lâu.

Hamu nhìn thẳng vào đôi mắt viện trưởng, nhưng trong lòng lại không có chút cảm xúc. Cũng phải, Thần vô cảm mà có cảm xúc ái ố hỉ nộ, sẽ không còn theo lẽ thường nữa, tất cả những gì ta đang biểu lộ, chỉ là diễn, diễn cho giống một con người ở thế giới này.

"Thôi nào, ta đến bàn chuyện nhân sinh cùng ông lần cuối đây. Không vui hả." Đôi mắt lơ đãng liếc về phía cửa sổ, giờ đã là đầu chiều rồi.

"Sao cô lại nói chuyện cộc lốc với người già ốm yếu thế, mà lần cuối..." Giọng của viện trưởng hạ thấp dần, toát lên một sự cô đơn.

"Ừm. Thần Chết sắp đến tìm ông rồi." Bàn tay trắng mịn đùa nghịch chiếc phù lục vàng, tùy ý nói một câu định cái chết. Cái chết chắc chắn sẽ đến với tất cả sinh vật, không kể đến nguyên nhân, hoàn cảnh. Chết, chỉ là chuyện sớm muộn, như những gì đã xảy ra với ngươi vậy. Tất cả chỉ là... sự an bài của số phận.

Bạn đang đọc Không Tâm sáng tác bởi Hanae

Truyện Không Tâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanae
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.